Mặt Trịnh Thâm từ bên cạnh lộ ra, Tô Hướng Nam cả kinh, liếc mắt nhìn gương mặt đen kịt của anh, rồi liếc nhìn Miêu Miêu, há mồm: "Miêu Miêu?!"
"Là em, chào bác sĩ Tô." Miêu Miêu mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ trên mặt, mặt trứng ngỗng, hai vành tai lộ ra, dù mặc quần jean, áo sơ mi trắng, nhưng vẫn không thể cản trở tiên khí phát ra từ trên người.
"Khụ khụ!" Trịnh Thâm giả vờ ho khan hai tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Tô Hướng Nam, nhìn ai đấy?!
Sống lưng không khỏi tê rần, đứng thẳng người: "Mời vào mời vào!"
Đợi hai người đi vào, anh ta ngồi xuống ghế xong, máy móc nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trịnh Thâm, khóe mắt lại liếc nhìn Miêu Miêu.
"Gần đây sao lại gầy nhiều vậy?"
"Có thể là do dạy phụ đạo cho các bạn học sinh."
"À..." Bác sĩ Tô đáp một tiếng rồi không biết nói gì, đây chính là gương mặt tuyệt mỹ trong truyền thuyết sao?
"Anh đưa cô ấy đi kiểm tra cơ thể đi!" Trịnh Thâm thật sự hận không thể đánh anh ta một trận.
"À à được, đi theo tôi." Miêu Miêu đuổi theo, Trịnh Thâm cũng đuổi theo.
Anh không dám để mặc cho Miêu Miêu đơn độc ngây ngô ở cùng với người này! Đừng tưởng anh không biết, ánh mắt người này cũng hận không thể dính vào người Miêu Miêu đấy.
Lại muốn trùm bao bố anh ta, mỗi lần nhìn thấy anh ta là anh không thoải mái!
Thật ra thì Trịnh Thâm đã hiểu lầm, Tô Hướng Nam chủ yếu chỉ kinh ngạc, quá kinh ngạc thôi, không ngờ Miêu Miêu gầy đi sẽ xinh đẹp như vậy.
Hiện giờ không biết tình cảm chính xác giữa hai người này, nhưng không khí giữa họ, đã thể hiện rõ rằng anh ta không thể chen vào, anh ta là người chính trực, sẽ không làm ra chuyện đào tường này.
Bây giờ Miêu Miêu nặng 100 lẻ mấy cân, thể trọng vừa vặn, người cao hơn trước một chút, đến 162, chỉ tiêu mọi chỗ rất bình thường, cũng rất khỏe mạnh.
"Cậu Trịnh, cậu chăm sóc rất tốt." Bác sĩ Tô cười nói.
Vừa học lớp mười hai, vừa phải điều dưỡng thân thể, điều này thật sự cần được chăm sóc rất tốt, mới có thể nuôi người ta thành trăng trắng hồng hồng, khỏe mạnh cứng cáp như vậy.
Miêu Miêu nghe xong, hai má hơi phiếm hồng, khóe miệng hơi cong, Trịnh Thâm tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, vốn là điều anh nên làm, cần tên bác sĩ này vờ vịt khen ngợi sao?
"Có gì sao?" Giọng nói thô ráp, vẻ mặt không nhịn được, Miêu Miêu nhẹ nhàng nhéo anh, lúc này anh mới yên tĩnh lại.
Tô Hướng Nam lắc đầu, đứng lên, đưa tay: "Miêu Miêu, chúc mừng đã khỏe hẳn."
Miêu Miêu cũng đứng lên, đưa tay: "Cảm ơn bác sĩ Tô."
Tay của hai người không bắt cùng một chỗ, bởi vì... Trịnh Thâm ra đòn. Một tay nắm lấy tay Miêu Miêu, một tay khác bắt lấy tay Tô Hướng Nam, rõ ràng dùng sức không giống nhau.
Trong miệng giả đò: "Cảm ơn bác sĩ Tô."
Chậc, chua quá.
Sau khi hai người đi, Tô Hướng Nam vuốt cái tay vẫn còn trắng nhợt chưa tụ máu, đau ghê.
Tuy nhiên...
"Y tá Lưu."
"Bác sĩ Tô, sao thế?"
"Gần đây có cô gái mập mạp nào đặc biệt đến khám bệnh không?"
Quả nhiên người mập đều là bắp đùi có tiềm năng, ánh mắt tay họ Trịnh sát thần này rất tốt đấy.
Có cần suy tính đến chuyện mua một bắp đùi tiềm năng không nhỉ?
...
Từ bệnh viện đi ra ngoài, hai người lại đến tiệc chia tay mà tự Ngưu Đồ đã chuẩn bị, nightclub của ông ta, cánh cửa phía sau cũng tự mình đóng kín.
"Ôi chao! Sữa nóng tôi bảo hai người chuẩn bị đâu rồi?" Ngưu Đồ vội muốn ૮ɦếƭ, thấy hai người sắp đến, từ phòng bếp nối nhau ra đưa cho ông ta.
Ông ta chỉ huy ở đại sảnh, hai bảo vệ đứng cùng nhau: "Tôi vẫn chưa từng gặp chị dâu nhỉ."
Tên còn lại bĩu môi: "Cậu nghĩ tôi gặp? Thâm ca giấu quá kỹ!"
"Ông chủ làm gì gấp gáp như vậy?"
"Cậu quên lần trước tiền cứu ông chủ từ đâu tới rồi à?"
"Đúng ha, chị dâu thật nghĩa khí!"
"Chứ còn gì nữa, đừng hoài nghi ánh mắt của Thâm ca."
"Chị dâu có xinh đẹp không?"
"Cô nhóc mười mấy tuổi, có thể xinh đẹp cỡ nào chứ!"
...
Ngưu Đồ vừa liếc thấy Lâm Phóng, sờ đầu trọc, đi tới: "Thật sự muốn đi theo à?"
Lâm Phóng nhíu mày: "Đó là đương nhiên! Thâm ca đi đâu tôi đi đó."
"Hai người ai cũng đi, vậy nightclub của tôi..."
Lâm Phóng nhếch môi, bây giờ ông chẳng còn kính sợ gì với chuyện của Ngưu Đồ, ở lâu cùng Trịnh Thâm, học theo hai phần bình tĩnh của anh: "Thành phố W bây giờ đang thái bình, không có chuyện gì, nếu bây giờ ông không bỏ được, cũng đến thành phố Bắc Kinh đi, tiếp tục mở nightclub của ông!"
"Đắt lắm đấy."
"Địa bàn đắt, nhưng dân đông, thu vào cũng lớn."
Bỗng, trong lòng vừa động.
"Hơn nữa dưới chân thiên tử thái bình, ông cũng không thể vùi cả đời ở thành phố W."
Lâm Phóng thấy Ngưu Đồ nằm trên ghế sa lon không nói gì, cũng biết ông ta đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Ánh mắt tùy ý lướt qua, chú ý đến hai người bước vào, rồi sau đó sửng sốt, đây là Miêu Miêu?!
Đã lâu ông chưa gặp cô rồi.
Hai bảo vệ vẫn đang líu ríu trò chuyện, đột nhiên một người trong đó kinh ngạc nhìn ra cửa, trợn to hai mắt, không nói.
Một người khác theo tầm mắt của cậu ta nhìn sang, cũng sững sờ.
Ngưu Đồ bước lên trước tiên: "Thâm tử đến rồi!"
Rồi sau đó đặt ánh mắt vào cô gái anh đang nắm tay, trông rất khá, trắng trắng tròn tròn, lộ ra gương mặt bánh bao, mặc quần áo đều theo kiểu trò ngoan.
Đối với một ông già đánh ૮ɦếƭ không chịu kết hôn, đột nhiên muốn có con gái rồi...
"Chào em dâu!"
Ngưu Đồ lên tiếng chào, kéo mọi người ở đại sảnh về thực tế, miệng hô to: "Chào Thâm ca! Chào chị dâu!"
Miêu Miêu bị dọa sợ đến cả người khẽ run rẩy, Trịnh Thâm vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.
"Chào mọi người, vẫn khỏe chứ..." Giọng nói lịch sự.
Chờ khi mọi người đều ngồi xuống, ba bàn lớn đầy đồ ăn, Miêu Miêu mới có tâm trạng quan sát mọi người.
Bên cạnh cô là Trịnh Thâm, bên cạnh Trịnh Thâm là Ngưu Đồ, theo vị trí mà nói, cô và Trịnh Thâm là chủ vị. Bên cạnh cô cũng là một cô gái, một cô bé quản lý, có lẽ cũng là lần đầu tiên, ở một bên yên lặng không lên tiếng.
Nhìn lại ông chủ của Trịnh Thâm, đầu trọc, dây chuyền vàng to bản, vừa nói đã trợn mắt, cùng với nhóm ‘đồng nghiệp’ mặc quần áo đen như mực...
Miêu Miêu: "..." Nhìn thế nào cũng không giống người tốt.
"Yên lặng!"
Ngưu Đồ đứng lên nói: "Lão Ngưu ta không biết nói chuyện, nhưng Trịnh Thâm chính là anh em của ta, hiện giờ anh em ta sắp phải đến thành phố Bắc Kinh rồi! Ta, đứng ở đây đại diện cho cả đám anh em muốn nói một câu, Thâm tử, bảo trọng!"
Uống một hơi cạn sạch ly rượu đầy, Trịnh Thâm cũng đứng lên.
"Anh em thì không nói những lời này, sau này dù không biết ở đâu, cũng hi vọng mọi người bảo trọng, ngày càng tốt hơn!"
Một hơi cạn xong ly rượu, phong độ hào sảng.
Miêu Miêu nuốt một ngụm nước bọt, không lên tiếng, anh và anh em của anh nói lời từ biệt chỉ có lần này, miễn là, thôi cô cũng không cản anh làm gì.
"Em dâu!" Ngưu Đồ nhìn Trịnh Thâm nói xong, rồi nhìn về Miêu Miêu ở bên cạnh.
Cô vội vàng đứng lên, vừa thấy cái ly của mình, sữa tươi ấm nóng, đột nhiên cảm thấy có thiện cảm đối với những người này, hơi mỉm cười.
"Anh mời hai đứa một ly, một ly là cảm tạ em đã cứu anh ra ngoài! Phiền em rồi! Anh cảm ơn em!"
Uống, lại một ly, đầy tràn: "Một ly này, anh biết em là người có học thức, bầu trời tương lai rộng lớn, sẽ bay thật xa."
"Anh chỉ hi vọng sau này, bất kể như thế nào, cũng nhất định phải nhớ đến người đàn ông bên cạnh em! Thâm tử đối xử với em như vậy, em cũng biết, cậu ấy là người thành thật, không biết nói chuyện!"
"Anh chỉ hi vọng, em cũng tốt với cậu ấy! Không cầu em đối xử với cậu ấy thật tốt, chỉ mong em không làm tổn thương cậu ta!"
Một hơi vào miệng.
Trịnh Thâm đối với Miêu Miêu thế nào, Ngưu Đồ đều thấy rõ ràng, trước kia không trông thấy Miêu Miêu, ông ta không lo lắng nhiều. Sau khi nhìn thấy cô, mới biết cô bé này xinh đẹp thế nào. Hôm nay đã đẹp như vậy, không khó tưởng tượng, quá mấy năm nữa sẽ phong hoa tuyệt đại ra sao!
Cho nên ông ta lo lắng thay Trịnh Thâm nha, người ta cứu ông ta, bây giờ ông ta lại bắt người ta cam đoan, quả thật quá thất đức, nhưng đó là anh em của ông ta đấy! Ông ta càng muốn Trịnh Thâm sống tốt, lần này bản thân thất đức thì thất đức thôi!
Trái lại Miêu Miêu không nghĩ vậy, Trịnh Thâm đối với cô thế nào, người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Đời này trừ anh ra, cũng không có người khác.
"Được." Uống xong sữa tươi trong ly, ánh mắt nghiêm túc, đầy chân thành.
"Tốt tốt tốt!" Ngưu Đồ nói liên tiếp ba tiếng, đáy mắt cũng hơi ửng hồng.
"Ăn thôi ăn thôi, Thâm tử gắp đồ ăn cho em dâu đi."
Trịnh Thâm lườm ông ta, cầm tôm hùm vừa bóc xong ở trên tay đút cho Miêu Miêu. Ngưu Đồ có ý gì anh biết, chẳng qua anh không ngăn cản thôi.
Nhìn Miêu Miêu nghiêm túc nói xong, trên mặt không giấu được nụ cười, nếu có cái đuôi, bảo đảm sẽ vẫy cho xem.
Trong lòng thích nha!
Cười cười nói nói ăn xong một bữa cơm thì đã đến chín giờ, Ngưu Đồ đã ngã xuống, Trịnh Thâm gắng gượng xem như tỉnh táo, được Miêu Miêu dìu đi, lên xe taxi.
Ở trên xe một chốc, Trịnh Thâm đã hơi mê mang.
Trong miệng kêu la: "Vợ anh đâu? Vợ anh đâu?"
Miêu Miêu bất đắc dĩ.
Thật vất vả đỡ người đến cửa, mở cửa, đã bị người kéo vào, xoay người đóng cửa lại, áp người lên cửa.
Trịnh Thâm cao to này đè người vẫn rất có lực, ôm lấy cả người cô vào trong lòng.
Cúi đầu, ngửi thấy hương thơm quen thuộc, nhếch môi cười.
"Miêu Miêu..."
"Anh tránh ra!" Cánh tay bắp chân nhỏ bé của cô đẩy anh, giọng điệu hơi xấu hổ.
Miêu Miêu đẩy anh nhưng không được, chỉ đành phải bắt đầu đánh, từng cái nhẹ nhàng đánh vào иgự¢.
Đối phương một bước cũng không nhường, đợi cô mệt mỏi, dừng đánh, tay cô lại bị người ta đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢.
Đối phương cúi đầu, ở bên tai cô, thở ra hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, gương mặt đỏ bừng.
Đối phương khàn giọng, dùng sức đè tay cô lại.
"Sờ nữa đi mà..."
Chậc, nghĩ người ta ‘đánh’ thành ‘sờ’, cũng chỉ có Trịnh Thâm thôi.
"Sờ nữa đi..." Vẫn động đậy, cổ họng càng khàn, cả người dán chặt, toàn thân Miêu Miêu cứng đờ, mấy giây sau mới tức giận hô to:
"Trịnh Thâm! Anh giở trò lưu manh!!!"
Một tiếng này có thể gọi về một chút lý trí của anh, nới lỏng một chút, Miêu Miêu đã muốn buông tay chạy, lại sợ anh ngã xuống đất.
Chỉ đành phải cắn răng đỡ người đến ghế sa lon.
Một quãng đường này làm cô mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, cân nặng của Trịnh Thâm thế nào chứ, dưới chân vẫn còn đang dịch chuyển, sức lực đè Miêu Miêu làm cô chịu đủ.
Thật vất vả đỡ người lên ghế sa lon, chưa kịp đứng lên, lại bị một tay anh kéo xuống, thân thể áp sát.
Ánh mắt hơi sáng, không biết nằm mơ thấy gì, còn cười đến ngốc, nói: "Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vợ à, cưới em thật tốt!"
Nói xong lại nâng đầu lên, híp mắt lại: "Hôm nay những tân khách kia thật đáng ghét! Nếu không phải vì hôm nay là ngày vui của chúng ta, ai thèm để ý đến bọn họ chứ!"
Miêu Miêu: "..." Anh đang nằm mơ thấy gì thế hả?!
"Vợ ơi, hôn anh!"