MIÊU MIÊU
Mùa đông khắc nghiệt, tỉnh H ở khu phía bắc, bên ngoài không người bình thường nào có thể chịu được.
Trịnh Thâm lại không hề thấy lạnh, anh nằm sấp ở đầu tường, áo bành tô quân đoàn ở trước иgự¢ bị tuyết trên đất thấm ướt rồi. Trên đầu, bả vai, trên lưng, từng mảng lớn tuyết trắng phủ kín anh.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô gái trong lòng anh, thì lửa nóng toát ra từ Ⱡồ₦g иgự¢ chợt xua tan cái giá rét bên ngoài.
Bên trong có một người đàn bà hùng hùng hổ hổ, nghe không rõ lắm, nhưng hiển nhiên không phải lời gì hay, đôi mắt Trịnh Thâm sắc nhọn, bên trong đều là khói mù.
Không đến năm phút, một cô gái nhỏ mập mạp, có mái tóc thật dài được buộc lên. Ăn mặc dơ bẩn, rõ ràng đang mặc một áo bông cũ nát của đàn ông, bưng một thau quần áo lớn, gian nan đi ra.
Khi xuống bậc thềm thì lảo đảo một, suýt nữa ngã sấp xuống, Trịnh Thâm theo bản năng chuyển động, máu trên người như muốn rơi xuống, rồi sau đó đối phương đứng vững, anh lại rụt trở về, tiếp tục ẩn núp trong bóng đêm, như một con sói.
Trong sân nhỏ này cô gái bưng thau đi đến một căn phòng khác.
Cô phải đi phơi quần áo.
Đây là những gì mà một năm nay anh đã nghiên cứu được, mỗi tuần, cô đều sẽ giặt sạch quần áo của cả nhà, rồi sau đó đến một phòng khác phơi lên.
Vì vào mùa đông... Phơi ở bên ngoài sẽ đông thành khối băng, nhưng không ai thích phơi quần áo ướt nhẹp trong nhà mình cả.
Mà vào đông, cô luôn phải ở cùng với quần áo ướt, trong căn phòng nhỏ hẹp kia.
Đôi tay ấy của cô, sưng lên như cà rốt.
Hàm răng Trịnh Thâm cắn chặt, nhà này thật không có mắt! Sớm muộn gì cũng Gi*t ૮ɦếƭ hết cả đám bọn họ!Đợi khi cửa phòng kia đóng chặt, tắt đèn, Trịnh Thâm mới nhảy khỏi đầu tường rời đi.
Nhờ cơ thể anh khỏe mạnh, cho dù bây giờ tuyết trên đường đã đến đầu gối, nhưng anh vẫn có thể linh hoạt trở về.
...
Thang gia thôn hầu như đều mang họ Thang, mấy nhà họ khác hiếm khi tụ hợp.
Nhà Trịnh Thâm có rất nhiều thế hệ đều ở thôn này, ba mẹ đi sớm, ông nội bà nội nuôi anh đến mười tám tuổi rồi cũng đi mất, cho nên đến lớp 11 anh đã bỏ học, giúp người ta làm việc vặt, hoặc đi ra ngoài đầu cơ trục lợi kiếm chút tiền.
Người khác chỉ thấy anh ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, đều muốn bắt nạt anh, nhưng vì anh người cao ngựa lớn, không ai dám chọc anh.
Còn có gia đình mang họ khác chính là gia đình của cô gái nhỏ Miêu Miêu vừa rồi, ba cô là người phương nam, da mịn thịt mềm, xuống nông thôn dạy học, theo ông nội anh nói, lúc đó toàn bộ thôn đều nhốn nháo.
Sau này ông kết hôn với em gái Thang Thành, năm thứ hai đã có Miêu Miêu. Bọn họ rất yêu thương đứa con gái này, muốn gì có đó, nên từ nhỏ Miêu Miêu đã rất béo.
Sau đó bị bệnh dùng thêm chút kích thích gì đó, càng tròn phúng phính.
Ở trong mắt Trịnh Thâm, Miêu Miêu là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, khuôn mặt tròn phúng phính, cười rộ lên khá giống quả táo, đi trên đường vừa đong vừa đưa, làm trong lòng người ta mềm muốn lún.
Năm trước phía sau núi đất lỡ, vợ chồng nhà họ Miêu không còn ai, bỏ lại cô gái mười bảy tuổi mới học cấp ba này, đương nhiên Thang Thành trở thành người giám hộ của cô.
Tất cả mọi người biết, ông ta vì tài sản của nhà họ Miêu mới tiếp nhận Miêu Miêu, nhưng người ta mang danh là cậu hẳn hoi, nên mới có tư cách nhận về.
Thành tích Miêu Miêu rất tốt, nghe nói thành tích tốt nhất trong huyện, Thang Thành nói nuôi không nổi, bảo cô bỏ học trở về.