Lâm Nhất Thiến rất tin tưởng vào những lí lẽ đầy sức thuyết phục của chính mình, đúng sai phải quấy được phân tích rõ ràng như thế, thần tiên cũng phải líu lưỡi.
Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình nhìn nhau, lắc đầu: "Nhất Thiến, con nghĩ nhiều rồi. Tiểu Du không phải như con nghĩ đâu, nó không có tâm kế sâu đến vậy. Ba mẹ nuôi nó từ nhỏ, dù có gả ra ngoài thì nó cũng sẽ không quay lại cắn người nhà."
"Con nghĩ nhiều sao?" Không nghĩ tới ba mẹ lại không tin cô, Lâm Nhất Thiến cắn răng, hít sâu một hơi : "Không sai, con thừa nhận, quả thật con không thích Lâm Du, từ nhỏ đã không ưa rồi. Nhưng từ trước đến giờ con không cố ý nhắm vào cô ta. Ba, mẹ, con mới là con gái ruột của hai người, cũng là người duy nhất tuyệt đối không làm điều tổn hại tới Lâm gia."
"Cô ta tình nguyện hai tay dâng két sắt cho ba mẹ sao? Nếu thật sự cô ta tốt như hai người nói, vậy tiền đâu?" Lâm Nhất Thiến không cho là Hứa Mạch đánh tráo két sắt, người duy nhất cô hoài nghi chỉ có Lâm Du!
Vợ chồng Lâm Hồng Tín á khẩu, nhưng bọn họ vẫn không tin điều mà cô nói là sự thật.
"Có phải ba mẹ chưa từng hoài nghi cô ta không? Ba mẹ nhớ kĩ lại xem, cái ngày mà cô ta quay về hỏi ba mẹ về thân thế của mình, phản ứng của cô ta như thế nào? Là vô cùng tỉnh táo. Lúc ấy chúng ta chỉ lo kinh hoảng, chẳng hỏi kĩ lưỡng điều gì hết. Giờ ngẫm lại, lời giải thích của cô ta đầy rẫy sơ hở. Cô ta chẳng hề lo lắng việc Hứa gia có phát hiện ra thân phận giả của mình không mà chỉ cố chấp đòi di vật mà ba mẹ cô ta lưu lại. Nói cách khác, bên trong cái hộp gỗ ấy có chứa thứ quan trọng mà chúng ta không phát hiện thôi." Lâm Nhất Thiến nóng nảy, lớn tiếng giải thích.
"Phản ứng của nó lúc nhắc đến cái hộp gỗ ấy rất bình thường, hơn nữa vừa mở vừa nói, mẹ còn xem lại đồ bên trong mà. Nếu có gì kỳ hoặc, nó sẽ không bình tĩnh thế đâu." Vợ chồng Tôn Uyển Đình vẫn tin chắc rằng Hứa Mạch là người xấu.
"Ba cũng không cảm thấy Tiểu Du có vấn đề gì, ngược lại là con đấy, đừng cứ đem mũi dùi hướng về Tiểu Du, nghĩ cách lấy lại đồ trong tay Hứa Mạch mới là thượng sách." Lâm Hồng Tín không đồng ý nhắc nhở.
Cô tức điên cả người. Cô ghét Lâm Du, ghét ba mẹ, ghét luôn cái nhà này! Bọn họ chỉ tin tưởng Lâm Du, chẳng coi lời nói của ra gì.
Thật ra cũng không thể trách hai vợ chồng bọn họ không tin cô. Bọn họ rất quan tâm cô, nhiều năm qua đã chỉ dạy biết bao thủ đoạn, toan tính. Còn Lâm Du thì ngược lại, bọn họ dưỡng thành một tờ giấy trắng.
Nếu Lâm Du và Lâm Nhất Thiến xảy ra xung đột, bọn họ sẽ chọn tin tưởng Lâm Du. Dù sao tính tình cao cao tại thượng của Lâm Du cũng là do bọn họ dày công bồi dưỡng. Lâm Du biết tính kế người khác? Trừ khi mặt trời mọc hướng tây!
Lâm Nhất Thiến thở phì phò rời đi. Cô vốn định ở nhà vài ngày, hiện tại một giây cô cũng không muốn. Cả Lâm gia và Chu gia đều là nơi khiến cô khó chịu.
Đẩy Hứa Mạch trở về phòng, Lâm Du lập tức nghĩ đến chuyện đầu tư lúc trước. Số tiền trong két sắt cô đầu tư hết vào bộ phim điện ảnh của Tần Nam. Lúc đó Tần Nam bảo đã đủ rồi, nhưng cô lo đó chỉ là lời khách sáo.
"Không việc gì. Nếu như nó cần thêm sẽ nói cho chúng ta. Nó nổi tiếng mấy năm nay, tiền kiếm được cũng không ít. Chỉ là nó quen tiêu tiền như nước nên số dư trong tài khoản hơi eo hẹp thôi." Hứa Mạch đã từng hỏi Tần Nam về tiền kiếm được khi đóng phim, không coi là thiếu, chẳng qua tiền dư phần lớn đều bị xài hết.
Thì ra Tần Nam có thể tự bổ sung vốn vào chỗ còn thiếu, Lâm Du gật đầu, không rầu rĩ nữa.
Hoàng tiền bối gọi điện đến, ông hỏi Lâm Du lí do vì sao không đi học, có phải chê cách dạy của ông không. Lâm Du luôn miệng xin lỗi, tỏ rõ rằng cô lập tức đến ngay.
Hoàng tiền bối hừ lạnh một tiếng, cũng không dây dưa nữa, chỉ bảo Lâm Du dẫn Hứa Mạch theo.
Kết thúc cuộc thoại, Lâm Du nhìn về Hứa Mạch: "Sư phụ bảo tôi lập tức qua đấy, anh cũng phải đi theo."
"Được, anh cùng em đi." Hứa Mạch và Hoàng tiền bối cũng có quen biết. Mặc dù không phải là thầy trò nhưng hắn từng được tiền bối chỉ bảo nhiều thứ, vậy nên hắn mới đề nghị Tần Khả Tâm dẫn Lâm Du đến bái sư.
Nghe Hứa Mạch giải thích xong, Lâm Du đã hiểu. Không nhiều lời nữa, hai người lại đi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, cả hai đã đến chỗ Hoàng tiền bối. Bởi vì có thêm Hứa Mạch, ông cũng khiển trách Lâm Du nữa, chỉ nhàn nhạt liếc mắt rồi kiểm tra bài Lâm Du.
Sau khi cô đàn xong, Hoàng tiền bối gật đầu tán thưởng: "Nếu không phải vì bài đàn này của con, thầy tuyệt đối không bỏ qua chuyện kia đâu!"
"Tiền bối, Tiểu Du thật sự không cố ý quên mất lời dặn của người, chỉ là trong nhà xảy ra vài chuyện rắc rối." Biết Hoàng tiền bối đã nguôi giận, Hứa Mạch bắt đầu chối bỏ trách nhiệm thay cô. Tiền bối thù rất dai, một khi ấn tượng không được tốt, sau này gặp mặt sẽ không vui vẻ. Vì vậy, dù việc nhỏ như con thỏ cũng phải giải thích rõ ràng.
"Rắc rối gì? Nói ta nghe thử xem." Với địa vị của Hứa gia, khả năng của Hứa Mạch mà Lâm Du còn gặp rắc rối sao? Ông tin không nỗi!
Hắn cũng biết những suy nghĩ của tiền bối, thoáng nhìn Lâm Du rồi thấp giọng nói tiếp: "Gần đây Bác Dương gặp một số vấn đề, Lâm gia nhờ Tiểu Du giúp đỡ, họ muốn mượn phần di vật mà ông nội Lâm để lại."
"Rất khó giải quyết à?" Nếu như Bác Dương gặp biến cố, Lâm gia mượn phần di sản này thì có gì lạ đâu. Nhìn biểu hiện của Hứa Mạch chắc chắn chuyện không đơn giản rồi.
"Bọn họ nhận két sắt, chưa mở ra đã vội đem lên xe rời đi. Mấy phút sau bọn họ quay trở lại hỏi tiền trong két sắt đã biến đi đâu." Lấy thân phận và địa vị của Hoàng tiền bối, nghe chuyện này giống như nghe truyện tiếu lâm thôi, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì, thế nên hắn thản nhiên nói cho Hoàng tiền bối nghe.
Hoàng tiền bối cười giễu cợt: "Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi Tiểu Du đem tiền giấu mất? Nếu nó nghĩ như thế thì đem tủ sắt giao cho bọn họ làm gì?"
"Chính là như vậy. Nhưng mặt kệ chúng con giải thích thế nào Lâm gia cũng không tin." Nói tới đây, Hứa Mạch cười khổ, "Có lẽ ân oán giữa hai nhà đã quá sâu đậm."
Thù hằng giữa hai nhà Hứa – Lâm ông không có hứng thú. Về phần Lâm Du, ông không còn tức giận nữa, đồng thời ấn tượng của cô trong lòng ông thay đổi cũng không ít.
Ông từng nghe Hứa Mạch nói về quan hệ giữa Lâm Du và Lâm gia, chẳng thân thiết gì mấy. Nhưng khi Lâm gia gặp nạn, Lâm Du vẫn thoải mái cho mượn két sắt, giúp Bác Dương thoát nạn. Nhân phẩm của Tiểu Du đúng là không tệ! Người đệ tử này ông định rồi!
Lúc đầu ông chỉ cảm thấy Lâm Du rất có thiên phú về dương cầm, nhận làm đồ đệ cũng không tồi. Hiện giờ thì khác, có thể nói đây là duyên phận giữa ông và Tiểu Du, cô chính là niềm kiêu ngạo lúc về già của ông.
Hoàng tiền bối giữ Hứa Mạch và Lâm Du ở lại nhà dùng cơm. Sau khi tỉ mỉ dạy cho Lâm Du những vấn đề cần biết xong, ông mới đồng ý cho hai người ra về.
Từ nhà Hoàng tiền bối đi ra, sắc trời đã chuyển tối. Cả hai đang định về nhà thì Lâm Du nhận được cú điện thoại cầu cứu của Triệu Tuyết Nhi.
Lâm Du vẫn nghĩ là Triệu Tuyết Nhi có chỗ dựa ở giải trí Thần Thiên thì sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng giờ Triệu Tuyết Nhi lại sợ hãi gọi điện cho cô, cô ấy đang tự khóa bên trong phòng vệ sinh ở tiệm cơm của Cố thị, bên ngoài còn có người đập cửa, cô ấy không dám ra ngoài...
"Để Hứa Hoán đi đi! Nó thân với Cố Nhiên. Có đại danh của Cố Nhiên ở đó, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều." Có lẽ do quá sợ hãi, giọng của Triệu Tuyết Nhi rất lớn. Hứa Mạch ở kế bên nghe rất rõ, đúng lúc nhắc nhở.
"Không cần đâu. Tôi sẽ gọi trực tiếp cho Cố Nhiên." So với việc nhờ sự hỗ trợ của Hứa Hoán, cô thà tìm Cố Nhiên còn hơn.
Nhận được điện thoại từ Lâm Du, Cố Nhiên bất ngờ đến muốn nhảy dựng lên. Không nói câu nào vội nhấc bước ra cửa: "Lâm Du, em yên tâm, anh đang ăn cơm cùng bạn ở phòng cách vách, anh lập tức qua ngay!"
"Chuyện gì?" Đi đâu rồi cũng trở về La Mã, người bạn ăn cơm cùng với Cố Nhiên lại chính là Hứa Hoán. Nghe Cố Nhiên gọi tên Lâm Du, cậu bật dậy ngay tức khắc.
"Đi cứu người!" Cố Nhiên cũng không cúp điện thoại, mở cửa chạy tới phòng vệ sinh.
Cứu người? Không phải là cứu Lâm Du chứ? Hứa Hoán tối mặt, xông theo ra ngoài. Không phải chị dâu đang ở cùng với anh họ sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lấy thân phận của Cố Nhiên, muốn vào phòng ăn riêng chỗ Triệu Tuyết Nhi đang gặp nạn rất dễ dàng. Khi cậu chạy đến thì thấy đồ vật ngổn ngang, hệt như Triệu Tuyết Nhi nói, ngoài cửa phòng vệ sinh có một người đàn ông đầu hói ra sức phá cửa.
"Mày là ai mà dám vào đây? Biến ngay!” Thấy có người lạ vào, những người trong phòng hoảng hốt, cao giọng đuổi người.
"Cút!" Đá người đàn ông mập văng ra cửa phòng, Cố Nhiên gõ cửa phòng vệ sinh, "Triệu Tuyết Nhi, anh là Cố Nhiên, Lâm Du gọi anh tới đây. Điện thoại vẫn còn giữ liên lạc với Lâm Du, em ra ngoài sẽ nghe được ngay."
Cố Nhiên! Triệu Tuyết Nhi không chần chờ mở cửa: "Lâm Du chị ấy..."
"Điện thoại đây, tự em nói chuyện với cô ấy đi." Cậu vừa nói vừa bảo hộ Triệu Tuyết Nhi phía sau lưng, "Lâm Du nói, chuyện này em không cần bận tâm, quản lí của em và công ty sẽ xử lý."
" Vâng, cám ơn." Triệu Tuyết Nhi nghẹn ngào cầm lấy điện thoại di động, gật đầu liên tục, dưới sự bảo vệ của cậu thuận lợi thoát ra ngoài.
"Mày từ đâu đến? Muốn ૮ɦếƭ?" Người đàn ông mập muốn tiếp tục ầm ĩ, lại bị Hứa Hoán cản lại.
Cậu còn tưởng là Lâm Du gặp nguy hiểm, ai ngờ lại là bạn của cô. Nhưng không có vấn đề gì, cứu người là chuyện tốt. Nhìn lại đám người làm chuyện đen tối, Hứa Hoán cười châm chọc: "Nếu sau này muốn làm loại giao dịch này thì cút đi nơi khác. Đây không phải là nơi các người muốn làm gì thì làm. À, còn người kia chính là thiếu gia nhà họ Cố, chỉ sợ các vị ngồi đây sau này không được bước vào tiệm cơm của Cố gia nữa bước thôi."
Không được bước vào tiệm cơm của Cố gia nữa bước? Những người trong phòng biến sắc. Bọn họ đều là nhân vật có địa vị, sau này gặp đối tác mà không được vào đây, người biết được chắc cười rụng răng mất!
Không thèm để ý sắc mặt tái xanh của bọn họ, Hứa Hoán lịch sự đóng cửa, quay lại phòng ăn cũ.
Lâm Du định đến đó đón Triệu Tuyết Nhi, chỉ có điều sau khi cô ấy rời khỏi tiệm cơm, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Cô ấy nói mình không sao, bảo cô không cần tới đón, cô ấy về nhà nghĩ ngơi một lúc là ổn.
Nghe được sự kiên định trong giọng nói của Triệu Tuyết Nhi, cô không kiên trì nữa, bảo cô ấy chuyển điện thoại cho Cố Nhiên.
"Làm phiền anh đưa cô ấy về nhà. Mai đến trường em mời anh bữa cơm." Cô biết ân tình lớn lao của Cố Nhiên không thể chỉ mời bữa cơm là có thể giải quyết, nhưng hiện giờ cô cũng chẳng biết đền đáp thế nào, thôi thì để sao này vậy.
"Không thành vấn đề! Đều là bạn bè, không nên khách sáo." Tính tình Cố Nhiên thẳng thắn, nghe được lời mời ăn cơm của Lâm Du, cậu cười, "Hơn nữa, chỉ anh và em đi ăn cơm, Hứa đại ca không ghen à?"
"Ai nói chỉ có hai người cùng ăn cơm?" Nghe tiếng Hứa Mạch bên trong điện thoại, cậu đổ mồ hôi lạnh.
Cố Nhiên đang giúp Triệu Tuyết Nhi đóng cửa xe, thiếu chút nữa đã bị cửa xe kẹp tay. Cười khan hai tiếng, vội vàng chào hỏi: "Hứa đại ca à, em chỉ đùa thôi! Bữa cơm sao có thể thiếu anh được!"
"Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa. Chuyện này cám ơn chú. Ngày mai mời chú ăn cơm!" Cố Nhiên còn phải đưa Triêuh Tuyết Nhi về nhà, Hứa Mạch không nhiều lời nữa, cúp điện thoại.
Nhận lấy điện thoại Hứa Mạch đưa qua, Lâm Du nghĩ ngợi, hay là gọi điện thoại cho tổng giám đốc của giải trí Thiên Thần. Lúc Triệu Tuyết Nhi ký hợp đồng, cô đã từng đặc biệt chào hỏi. Nay sự tình này xảy ra, cô muốn biết tổng giám đốc của giả trí Thiên Thần có biết hay không.
Nhận được đáp án phủ định, Lâm Du thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cái vỏ bọc này không thành vấn đề!
"Mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu." Hứa Mạch bỗng một câu nói, cắt đứt sự trầm tư của cô, " Người quản lí mà em chọn cho Triệu Tuyết Nhi rất có danh tiếng, ngay cả anh cũng biết. Em nghĩ chuyện này cậu ta không biết sao? Còn cấp trên của cậu ta, chẳng lẽ hắn để cấp dưới của mình qua mặt mà không hay biết à?
Hứa Mạch nói rất có lý, Lâm Du không tiếp lời. Vòng giải trí kiếp trước cô chưa từng tiếp xúc. Danh tiếng của Thiên Thần giải trí, cô đã nghe qua. Ngành điện ảnh sẽ rất phát triển vào mấy năm sau, cô biết điều này. Cô cho rằng giải trí Thiên Thần sẽ là con át chủ bài hữu dụng, xem ra chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
"Theo anh được biết, thật ra giải trí Thiên Thần không sạch sẽ gì. Danh tiếng vang dội nhưng bên trong thối nát. Chỉ nói đến một quản lí nhỏ nhoi lại dám một tay che trời, sớm muộn gì cũng gặp chuyện." Trước đó Hứa Mạch cũng không điều tra giải trí Thiên Thần. Bởi vì Lâm Du thu mua cổ phần, hắn mới phái người chú ý, sau đó phát hiện vấn đề không nhỏ.
"Tôi có nên mang Tuyết Nhi ra ngoài không?" Giải trí Thiên Thần bẩn hay không bẩn, tạm thời cô không quan tâm. Cái mà cô lo lắng chính là an toàn của Triệu Tuyết Nhi. Là cô đưa Triệu Tuyết Nhi vào, nếu giải trí Thiên Thần có vấn đề gì, cô chính là kẻ đông lõa.
"Không cần. Hôm nay có cuộc điện thoại này của em, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ thu liễm." Thấy Lâm Du vẫn còn lo lắng, Hứa Mạch đề nghị, "Nếu như em không yên tâm thì có thể thu mua giải trí Thiên Thần. Chỉ cần nó ở trong tay của em thì em muốn làm gì cũng được."
"Thu mua giải trí Thiên Thần?" Lâm Du chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Miếng thịt béo bở này quá lớn, cô sợ không gặm hết được.
"Nếu như em không ngại, anh có thể giúp em. Đúng rồi, không phải là em muốn cảm tạ Cố Nhiên sao? Có thể mời chú ấy tham gia." Có hắn ở đây, miếng thịt này không thành vấn đề. Nhưng để Lâm Du không cảm thấy thiếu nợ hắn, vậy nên hắn đưa ra biện pháp trung hòa.
Nghe lời đề nghị của Hứa Mạch, hai mắt cô tỏa sáng: "Nếu Cố Nhiên không phản đối là được."
"Ngoại trừ Cố Nhiên, em cũng có thể tìm mẹ anh. Mẹ anh có nhiều tiền lắm!" Nói đến Tần Khả Tâm, nụ cười trên mặt Hứa Mạch rất là rực rỡ.
"Vậy thì không thể rồi. Bác gái quá ngay thẳng, nhìn thế nào cũng không ra dáng người làm ăn." Tần Khả Tâm là nghệ sĩ dương cầm vang danh, tìm bà cùng nhập cổ phần thu mua công ty giải trí... Cô nghĩ nát óc cũng không tài nào tìm ra điểm thích hợp.
Hứa Mạch nhún vai, cười không nói. Hắn thừa nhận là hắn cố ý nói như vậy nhằm mục đích khiến cô cự tuyệt. Hắn cứ đề nghị rồi cô cứ làm theo, điều này không tốt tí nào. Làm không khéo khiến cô ngày càng phòng bị hắn thì khổ!
Quả thật lúc này Lâm Du không có suy nghĩ nhiều như vậy. Sau khi cự tuyệt, trong lòng cô nghĩ đến một người, nhưng lại cảm thấy lo lắng, nhìn về Hứa Mạch.
"Sao vậy?" Nghi ngờ nhìn Lâm Du, Hứa Mạch nói nột cách nghiêm túc, "Có chuyện gì thì em cứ nói. Trong quá trình hợp tác, nếu chúng ta không thẳng thừng chia sẻ suy nghĩ riêng thì khó đạt được ý kiến thống nhất lắm."
‘‘Tôi muốn mời Chu Lăng hợp tác, anh cảm thấy thế nào?" Cô có chút thấp thỏm hỏi.
Chu Lăng sao? Thiếu chút nữa hắn quên anh ta rồi! Ngoại trừ Triệu Tuyết Nhi, người thứ hai cô nhắc tới trong phòng bệnh chính là Chu Lăng. Từ trước đến giờ không thấy cô tiếp xúc với Chu Lăng, hắn tưởng rằng Lâm Du quên mất. Nay mới biết là do cô không tìm được cơ hội thích hợp thôi.
"Với thân phận của Chu Lăng, tìm anh ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng mấu chốt là vì sao anh ta phải hợp tác cùng chúng ta? Tin tưởng chúng ta? Em có chắc chắn lấy được sự tín nhiệm của anh ta không?" Chu Lăng không giống Triệu Tuyết Nhi, hắn không cho rằng Chu Lăng sẽ tin tưởng cô nhanh như vậy.
Tầm mắt Lâm Du hướng ra ngoài xe, giống như không nghe được câu hỏi của Hứa Mạch.
Đang lúc Hứa Mạch nghĩ là cô sẽ không nói nữa thì bỗng Lâm Du lên tiếng: "Trong tay tôi có một bí mật, chỉ cần tôi nói với Chu Lăng, nhất định anh ta sẽ tin tưởng. Nhưng vấn đề là tôi không xác định được điều này là đứng hay sai. Tôi đã can thiệp vào cuộc sống của Tuyết Nhi, thiếu chút nữa đã hại em ấy. Đổi thành Chu Lăng, tôi không biết..."
"Chuyện của Triệu Tuyết Nhi chỉ là việc ngoài ý muốn. Nếu không có em, cô ấy cũng sẽ vào nghề bằng cách khác thôi. Không phải giải trí Thiên Thần thì cũng sẽ là công ty khác. Em cho rằng công ty khác sạch sẽ à? Chỉ là do cô ấy không có chỗ đựa vững chắc thôi." Lời của hắn nói đúng là sự thật. Muốn ổn định trong giới giải trí, đựa vào thực lực không thì chưa đủ. Triệu Tuyết Nhi quá thuần khiết, rất dễ trở thành mục tiêu của người khác.
Nhìn chằm chằm Hứa Mạch đã lâu, Lâm Du bấm lòng bàn tay, thấm ra vài giọt nước suối: " Được, tôi đã biết nên làm thế nào rồi."
Tầm mắt lướt qua lòng bàn tay phải của cô, Hứa Mạch không nói gì. Chân của hắn đã có sự tiến bộ rõ rệt.
Thuyết phục được Cố Nhiên là việc cực kỳ đơn giản. Cô chưa nói xong thì cậu đã đáp ứng: "Không thành vấn đề! Cái duy nhất anh không thiếu chính là tiền. Chờ anh thành công, anh sẽ đem tiền bỏ vào bao bố, kéo vào văn phòng của cha anh, móc ra từng chồng một hù ૮ɦếƭ ông ấy! Xem ông ấy còn xem thường anh nữa không. Hừ hừ!"
Cảnh tượng cậu miêu tả quả thực rất sinh động. Hứa Mạch cười ra tiếng, ngay cả trên mặt cô cũng hiện ra nụ cười.
"Đúng rồi, còn Triệu Tuyết Nhi, em không cần quá lo lắng. Tối hôm qua anh có đến thăm, em ấy đã bình tĩnh lại rồi, em ấy kiên cường hơn hơn chúng ta nghĩ đấy!" Triệu Tuyết Nhi là người thứ hai được Cố Nhiên khen tặng sau Lâm Du, Hứa Hoán mà biết chuyện này chắc sẽ cười đến rụng hết răng mất.
"Những việc Tuyết Nhi trãi qua đều rất gian khổ, nếu em ấy không tự học được sự kiên cường, nhất định sẽ bị nuốt trong bóng đêm." Thân thế của Triệu Tuyết Nhi cũng không phải bí mật. Lâm Du nói tiếp, "Sự việc kia xảy ra là do em sơ suất. Bây giờ dù có hối lỗi thì cũng chẳng thay đổi được gì. Là bạn bè, chuyện em có thể làm chính là tận lực giúp đỡ em ấy, không để chuyện đó xảy ra lần hai."