Lễ cưới của Lâm Du và Hứa Mạch, được tổ chức rất lớn. Hoàng lão gia, Phong Tĩnh, Triệu Tuyết Nhi, tất cả đều đến. Tất nhiên người của nhà họ Gia và người nhà họ Lâm của không ngoại lệ.
Cố Nhiên là do Hứa Hoán kéo tới, sau khi ở bên Tô Nhiên náo loạn một thời gian, tự nhiên quan hệ của hai người từ từ dịu lại, dần dần quay về chiều hướng tốt.
"Làm bạn thân của cô dâu, anh được sắp xếp cho ngồi chỗ này." Nhìn vị trí Phong Tĩnh và Triệu Tuyết Nhi, Hứa Hoán bĩu môi, cười đầy hàm ý.
Cố Nhiên tức giận hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phản bác. Anh đương nhiên là ngồi bên này của Lâm Du, bạn thân của cô dâu, có gì khác biệt chứ?
"Cố thiếu gia." Nhìn thấy Cố Nhiên, Triệu Tuyết Nhi mở đầu chào hỏi.
"Cô là..?" Lúc Cố Nhiên đến đây, anh không chú ý người nào ngồi chỗ này. Sau khi nhận ra là Triệu Tuyết Nhi, nhất thời kinh ngạc, "Đã lâu không gặp, cô thay đổi không ít."
"Cách biệt ba ngày, cũng làm thay đổi con người mà!" Sau khi gia nhập vào giới giải trí, Triệu Tuyết Nhi cũng sinh ra không ít tự tin. Cả người đầy khí chất, thay đổi rất nhiều so với trước đây. Nhiều lúc tưởng rằng hai người, cũng chẳng có gì lạ.
"Thật đúng là." Thời gian gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Nhiên cảm thấy đầu anh không đủ nhanh để tiếp thu. Cũng may hôm nay, là ngày vui Lâm Du, chí ít cũng khiến trong lòng Cố Nhiên cảm thấy thoải mái.
Về phần Triệu Tuyết Nhi, tuy rằng hai nhà có quan hệ thông gia, nhưng trên thực tế, Cố Nhiên tiếp xúc với Triệu Linh Lộ nhiều hơn. Mặc dù lúc này hai người ngồi chung một bàn, nhưng cũng không có chủ đề để trò chuyện.
Cảm giác được Cố Nhiên không có ý định trả lời, Triệu Tuyết Nhi thức thời thu hồi lực chú ý, tiếp tục quay sang Phong Tĩnh: "Chủ biên Phong, tiệc cưới của chị Lâm Du cũng là do tuần san các chị phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình sao?"
"Không phải." Tuy rằng tôi cũng rất muốn, nhưng thực lực của Đóa Nhuế chưa đạt tới trình độ này. Hơn nữa chuyên mục có liên quan đến Lâm Du, Đóa Nhuế vẫn đang tiến hành làm, sẽ không bỏ mất. Lần này toàn bộ phát sóng trực tiếp, là do Đại thiếu gia Hứa bên kia sắp xếp." Người của Lâm Du đã thông báo trước đó, đối với Triệu Tuyết Nhi, Phong Tĩnh có thái độ coi như thân mật: "Ngược lại là em, gần đầy có bộ phim điện ảnh sắp lên sóng? Có chịu nể mặt tôi, giúp đỡ phòng vấn một chút?"
"Chủ biên Phong thật biết nói đùa, phỏng vấn của Đóa Nhuế, tôi tất nhiên là sẽ nhận lời. Coi như mọi người không mời tôi, thì tôi cũng luôn mong chờ." Trước kia Triệu Tuyết Nhi sẽ nói chuyện mà không khách sáo. Mà nay Triệu Tuyết Nhi, thật là thay đổi không ít. Đương nhiên, cũng bởi vì trong lòng Triệu Tuyết Nhi biết rõ, tuần san Đóa Nhuế quan hệ khá thân thiết với Lâm Du.
"Vậy thì rất tốt. Tôi liền kêu người sang công ty giải trí Thần Thiên thương lượng!" Phong Tĩnh cười, thiện ý trêu ghẹo nói, "Nhớ kỹ nhất thiết phải đến nha!"
"Vâng, nhất định nhớ rồi. À phải rồi, chủ biên Phong không biết có hứng thú với phim điện ảnh không? Nếu có thời gian, có thể đi xem một chút."
Mấy ngày nay Triệu Tuyết Nhi cố tình mời vé Lâm Du. Lúc ra cửa, người đại diện cho cô rất nhiều vé, để cô có thể mời bạn bè. Nhưng nói đến bạn bè, thực sự cô không có. Còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, đưa cho Phong Tĩnh là xong.
"Tôi vốn đang dự định dùng tiền nhờ quan hệ. Bây giờ tốt rồi, bớt việc, cám ơn cám ơn!" Phong Tĩnh ngại ngùng nói.
Đóa Nhuế không phát triển lắm trong giới, nhưng cũng có danh tiếng không nhỏ. Thân là chủ biên của Đóa Nhuế, lần đầu tham gia điện ảnh mà nói, cũng không nhọc lòng.
Nhưng, lời nói ngọt ngào ai mà không thích nghe. Đặc biệt là ở nơi này, trường hợp này, như vậy sẽ ổn thỏa. Dù sao, trong lòng các cô đều biết rõ, coi đối phương như là người của mình.
"Chủ biên Phong, người quá khách sáo." Triệu Tuyết Nhi lắc đầu, cười kéo khóa túi lên.
"Còn dư lại tấm vé, dự định tặng ai sao?" Nhìn thấy trong túi Triệu Tuyết Nhi còn dư lại một tấm vé mời, Phong Tĩnh thuận miệng hỏi.
"Chỉ có hai tấm là tặng bạn. Đợi chị Lâm Du sang đây, muốn đưa cho chị ấy." Triệu Tuyết Nhi không có giấu diếm, cũng không cảm thấy cần phải che giấu. Ngồi cùng một bàn, mọi người không phải đều mù, không thể nào không nhìn thấy.
Phong Tĩnh lại yên lặng, cũng không hỏi tới vì sao những tấm vé khác lại không tặng người ta. Thân thế Triệu Tuyết Nhi và những việc cô ấy trải qua, trong phỏng vấn, cô cũng hiểu rõ. Luôn cảm thấy nếu như tiếp tục hỏi, sẽ trở thành người không biết phân nặng nhẹ.
Nhưng mà Phong Tĩnh không hỏi, toàn bộ quá trình hai người nói chuyện, Cố Nhiên cũng rất hứng thú: "Như vậy cô có rất nhiều vé? Nếu không có ý định đưa cho người khác, có thể cho tôi được không?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tuyết Nhi, Cố Nhiên lúng túng cười cười. Ý thức được anh như vậy có chút đường đột, dù sao anh cũng không quen biết Triệu Tuyết Nhi, sau đó bổ sung: "Tôi có thể bỏ tiền mua."
"Không cần tiền, nếu Cố thiếu gia thấy hứng thú, thì mời bạn bè cùng đi." Thấy Cố Nhiên thật sự đự định đi xem, Triệu Tuyết Nhi thật la rộng rãi mở túi ra, lấy nhiều vé mời tặng cho anh.
"Làm sao tôi có thể không biết xấu hổ? Hai chúng ta cũng không thân lắm..." Từ trước đến nay Cố Nhiên luôn lẹ miệng, có sao nói vậy. Mà việc này, cũng nói hết trước mặt Triệu Tuyết Nhi.
Vẻ mặt Triệu Tuyết Nhi Triệu Tuyết Nhi rõ ràng giật mình. Sau một lúc lâu, mới thì thào nói: "Không phải anh là vị hôn phu của Triệu Linh Lộ sao? Nói như thế nào cũng là người thân..."
"Ai là hôn phu của Triệu Linh Lộ chứ?" Thấy sắc mặt của Triệu Tuyết Nhi có cái gì đó không đúng, Cố Nhiên có chút ngượng ngùng. Cầm tay của người ta quá mềm mại, làm anh quá vô ý, giờ đang chuẩn bị nói xin lỗi thì nghe được lời nói của Triệu Tuyết Nhi, nhất thời tức giận.
"Nhưng mà Triệu Linh Lộ nói. . ." Dường như Cố Nhiên chưa quen thuộc chưa quen thuộc Triệu Tuyết Nhi, kỳ thực Triệu Tuyết Nhi cũng không hiểu Cố Nhiên bao nhiêu.
Ngoại trừ biết anh là người nhà họ Cố, là vị hôn phu của Triệu Linh Lộ. Nhưng thứ khác, Triệu Tuyết Nhi chưa từng hiếu kỳ, cũng không có quan tâm nhiều. Người Triệu gia thỉnh thoảng lấy chuyện này ra trêu ghẹo Triệu Linh Lộ, mỗi người đều thái độ đồng tình. Cho nên cô vẫn cho là, tình cảm của Triệu Linh Lộ và Cố Nhiên là thật ...
"Sao cô ta lại nói như vậy? Còn nữa cô ta nói cô không phải là con gái của Triệu gia cũng là sự thật sao?" Lời Cố Nhiên Cố Nhiên Cố Nhiên vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Triệu Tuyết Nhi trắng lần thứ hai.
Mà Cố Nhiên, chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Anh không phải cố ý! Thế nhưng hôm nay tâm trạnh anh có gì đó không đúng. Liên tiếp nói sai, cảm giác như mình cố ý khi dễ con gái nhà người ta. Quá mất mặt!
"Xin lỗi." Triệu Tuyết Nhi và Cố Nhiên cùng nhau nói, lại cùng nhau ngẩng đầu, nhìn đối phương.
"Cô không cần xin lỗi tôi, là tôi sai, nói lung tung. Cô là con gái của Triệu gia, nhất định là chính xác! Vừa rồi tôi hơi loạn, mong cô đừng để trong lòng." Cố Nhiên đi trước một bước.
"Tôi cũng có lỗi. Thực sự rất xin lỗi, tôi không biết tình hình mà nói lung tung. Nếu như mạo phạm đến anh, xin anh tha thứ cho." Cố Nhiên xin lỗi, không hề nằm trong tính toán của Triệu Tuyết Nhi.
Không thể phủ nhận, Cố Nhiên nói như vậy quả thật có một chút xúc phạm tới Triệu Tuyết Nhi. Thế nhưng cô sớm đã hình thành thói quen, không hề yếu ớt chịu không nổi một đả kích như vậy.
Ở trong lòng của Triệu Tuyết Nhi, từ khi biết chị Lâm Du, cô đã bắt đầu học được cách tạo lòng tin, nắm chặt ý kiến của mình, biết làm sao điều khiển được tâm trạng, cũng hiểu được không thể than trời trách đất, không hối hận. Hiện nay cô, có đã có năng lực, trở nên kiên cường!
"Không trách cô được! Vừa nhìn liền biết cô không phải là loại người nhiều chuyện, nhất định là Triệu Linh Lộ ở phía sau bịa đặt, làm hại tất cả mọi người đều hiểu lầm quan hệ của tôi và cô ta!" Thấy Triệu Tuyết Nhi thành tâm xin lỗi, Cố Nhiên khoát tay, không chút khách khí đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Triệu Linh Lộ.
Cố Nhiên kết luận như vậy, khiến Triệu Tuyết Nhi há hốc mồm, muốn giải thích lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Vừa hay phía sau, Lâm Du và Hứa Mạch đã ra.
Lâm Du nói, cô không làm theo đạo Chúa, vì thế hôn lễ không cần theo kiểu Âu Tây. Hứa Mạch không ý kiến. Gật đầu đồng ý.
Nghe nói việc này, Hứa Chấn Thiên luôn miệng khen, rất nhiều khen ngợi. Thậm chí còn dặn dò Hứa Hoán và đám con cháu, say này kết hôn, phải theo như tập tục của nước chúng ta!
Phải theo như tập tục của nước chúng ta? Ngoài mặt Hứa Hoán không lên tiếng, nhưng trong lòng chỉ lắc đầu. Hôn lễ ở giáo đường, chỉ cần nước ba tiếng "Tôi nguyện ý", còn tiệc cưới thì chú rễ phải đọc diễn văn, nói nhiều lời tuyên ngôn tình yêu ngọt ngào... Anh chân thành đồng tình với cảnh ngộ của anh họ, chỉ mong anh họ mạnh khỏe.
Hứa Hoán lo lắng, Hứa Mạch ở đây, hoàn toàn không phải là vấn đề khó nói! Nếu như thật lòng muốn lấy một người, bất luận hôn lễ rườm rà cỡ nào, cũng chỉ là hạnh phúc ngọt ngào mà thôi. Chỉ cần Lâm Du thích, anh ấy nhất định sẽ thực hiện được.
Kiếp trước Lâm Du gả cho người rất xuất sắc. Nhưng Chu Tuyền lại sĩ diện, diễn văn của chú rễ phải đọc trong tiệc cưới trực tiếp bị bỏ đi. Lúc đó Lâm Du không chú ý đến màn này, mà bây giờ Lâm Du không ngờ sẽ có đoạn này.
Đợi đến thấy được các mục trong lễ cưới, Lâm Du mới phát hiện, có vài mục mà cô không biết. Nhưng mà lúc này nhắc bỏ đi, đã không còn kịp.
Vì vậy, lúc Hứa Mạch chuẩn bị lên, Lâm Du cũng không tránh khỏi theo qui trình, đèn chiếu xuống chỗ ngồi.
"Đầu tiên, rất cám ơn cám bạn và mọi người đã đến đây vào ngày hôm nay, tôi rất vui khi cùng ngồi một chỗ với mọi người, đây là ngày hạnh phút nhất của tôi." Lấy lại tự nhiên trên sân khấu, Hứa Mạch một tay cầm microphone nở nụ cười ấm áp.
Phong cách lời nói đầu cũ rích, vì Lâm Du, anh họ có thể nói bất cứ điều gì! May mà một đám khách mời phía dưới vẫn vỗ tay nhiệt tình, hơn nữa. . .
Liên Gia Gia cũng vỗ tay? Thật là kỳ lạ! Hứa Hoán không lên tiếng lắc đầu. Nếu như người trên sân khấu không phải là Hứa Mạch, anh vô cùng nghi ngờ, anh có thể nhịn để nghe tiếp được hay không.
"Tôi tin mọi người điều biết, trong nửa năm qua, tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện." Lời kế tiếp của Hứa Mạch, làm bầu không khí trong lễ cưới chớp mắt chuyển từ vui mừng sang lạnh lẽo.
Người Hứa gia nhìn nhau, không lường trước được Hứa Mạch lại nói chuyện này, càng không biết rằng Hứa Mạch lại nói chuyện gì tiếp.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, Triệu Tuyết, Phong Tĩnh thậm chí Cố Nhiên, ai nấy vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Du.
Mặt Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, bầu không khí trở nên kỳ quái. Chuyện gì xảy ra? Hứa Mạch muốn nói chuyện tay nạn giao thông và trở thành người thực vật sao? Chẳng lẽ muốn nói đến chuyện Lâm gia đổi cô dâu? Nếu như vậy, lễ cưới vẫn tiếp tục sao?
Lâm Nhất Thiến khinh thường hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên. Nếu như Hứa Mạch thực sự nói, chính là làm cho Lâm Du mất mặt. Nói vậy lễ cưới đêm nay, nhất định sẽ trở thành trò cười. Lúc này đây Lâm Du ૮ɦếƭ chắc!
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất Thiến đứng dậy khỏi chỗ ngồi, yên lặng đi qua chỗ Lâm Du. Cô đã bắt đầu không kịp chờ đợi nhìn bộ dáng chật vật của Lâm Du, khẳng định thú vị! Rất tuyệ!
"Sau tai nạn xe, tất cả mọi người đều cho là tôi không tỉnh lại nữa. Ngay cả tôi cũng cho rằng mình sẽ mãi mãi nằm trên giường." Cảm giác được không khí của hội trường chuyển biến, nụ cười Hứa Mạch biến mất, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Du, vẻ mặt tự nhiên tiếp tục nói, "Nhưng mà, mãi đến khi Tiểu Du xuất hiện, tôi thì ra đây là số phận đưa cho tôi một phần quà lớn."
Câu nói sau cùng của Hứa Mạch, khiến đa số mọi người thở dài một hơi, đều lộ ra ý cười. Thì ra là muốn mượn chuyện này bày tỏ, không phải dính tới ân oán Lâm gia, là bọn hắn suy nghĩ nhiều quá!
Quà tặng? Lâm Nhất Thiến dừng bước lại, không dám tin quay đầu nhìn Hứa Mạch. Hứa Mạch đây là ý gì? Bày tỏ với Lâm Du?
Thật đáng tiếc, sau khi Hứa Mạch nói, lần thứ hai chuyển biến tình hình, chọc cho người quan tâm anh và Lâm Du, phập phồng lo sợ.
Hứa Mạch nói: "Thành phố D nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Đã là bí mật, ở nơi này giới thượng lưu cũng không giấu được. Chẳng hạn như trước đó Tiểu Du là vị hôn thê của Chu thiếu, giống như chuyện tôi xảy ra tai nạn xe cùng em gái của Lâm Du là có liên quan, giống như hai con gái của Lâm gia lập gia đình vào cùng một ngày, hình như có gì đó không đúng?"
Mỗi một trường hợp thay đổi, tất cả mọi người nguyện ý hùa theo Hứa Mạch một đôi lời. Vậy mà lúc này, Hứa Mạch mang theo nụ cười và câu hỏi, ngay cả Hứa Hoán cũng không dám đơn giản gật đầu hay là lắc đầu. Rốt cuộc anh họ giở trò quỷ gì? Dự định trước mặt mọi người nói tất cả mọi chuyện? Như vậy không được tốt lắm? Tình hình Lâm Du sẽ rất lúng túng?
Thì ra đó chỉ là bước đệm! Lâm Nhất Thiến an tâm lại, vốn định về chỗ cũ nhưng lại tiếp tục đi tiếp.
"Quả thực thật muốn nói, tôi cũng không biết lý di. Có lẽ là Lâm gia nghĩ, Tiểu Du và Chu Nhị thiếu không thích hợp, cho nên đến lúc này mới đổi cô dâu? Cũng có lẽ là do Chu gia đột nhiên phát hiện thân thế của Tiểu Du có nội tình khác, vì thế bàn bạc lại với Lâm gia?" Hoàn toàn không chịu trách nhiệm mình suy đoán, căn bản Hứa Mạch không đế ý anh đả bỏ bom xuống cả hội trường, cười híp mắt vào vấn đề chính.
"Mặc kệ sau lưng tôi mọi người có câu hỏi gì về hôn lễ này, nhưng từ nay về sau, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào không nên nữa. Đồng thời, ở đây, tôi trịnh trọng nói với mọi người: Chỉ cần là Lâm Du, mặc kệ cô ấy có phải con gái ruột của tổng giám đốc Dương hay không, tôi đều lấy cô ấy về Hứa gia! Với tôi mà nói, trên đời này cô ấy là thiên sứ độc nhất vô nhị! Trong lúc thời gian tôi khó khăn nhất, cô ấy vẫn mãi bên cạnh tôi, chăm sóc tôi đến khi tỉnh lại! Đã in sâu vào lòng tôi, là thiên sứ đẹp nhất!" Sau khi Hứa Mạch nói xong, phòng tiệc bỗng nhiên bắt đầu khởi sắc, truyền đến không ít âm thanh.
Mà chỗ Lâm Du đứng, ruybăng cánh hoa phất phới, hình ảnh tuyệt đẹp ấy đã ngăn bước chân của Lâm Nhất Thiến lại.
Chỉ còn cách Lâm Du vài bước, Lâm Nhất Thiến không thể nào bước tiếp được nữa, mở mắt to oán hận trừng mắt nhìn Lâm Du. Không thể nào! Không nên tiến triển như vậy! Hứa Mạch anh ta... là thích Lâm Du thật sao?
"Bốp bốp..." Tiếng vỗ tay vang lên, Hứa Hoán, Cố Nhiên, Triệu Tuyết Nhi phối hợp rất ăn ý, thuận lợi dẫn cả bầu không khí hội trường trở nên sôi trào.
"Không tệ, tốt vô cùng!" Tần Khả Tâm vừa đi theo ra sức vỗ tay, một bên vui mừng nói. Hứa Chấn Thiên và hứa diệp lỗi đều không nói chuyện, trên mặt cũng nhất trí tán thành. Nếu như nói lúc trước, bọn họ vẫn còn căn nhắc, cũng biết cần cẩn thận lựa chọn người con gái phù hợp. Nhưng Hứa Mạch gặp chuyện không may, bọn họ lại có yêu cầu khác, chỉ đồ Hứa Mạch bình an vô sự là tốt rồi.
Lâm đứng trên sân khấu, cũng cần theo qui trình, là đọc diễn văn. Còn hơn Hứa Mạch, lời nói của cô đơn giản khiến cho mọi người kinh ngạc. Cô không nhìn tới bất cứ kẻ nào, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Hứa Mạch. Khóe môi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Cám ơn."
"Nhưng lời này phải là do anh nói. Nếu như không có em, chỉ sợ bây giờ anh vẫn còn nằm trên giường không thể cử động." Nụ cười trên mặt Hứa Mạch càng rực rỡ, trước mặt mọi người bắt đầu thực hiện nghi thức kết hôn.
Đầu tiên Hứa Mạch đeo nhẫn vào trên tay Lâm Du, sau đó cầm lấy hai hộp khác hai tay đưa lên: "Cái này không đơn thuần anh muốn em lấy, còn có ba chữ, anh cũng muốn anh nhận lấy."
Ba chữ? Sẽ không phải là ba chữ mà cô cô đó chứ? Lâm Du dừng một chút, bình tĩnh nhìn Hứa Mạch, chỉ chốc lát đã nhận ra hai mặt của hôn nhân.
"Không ngờ anh họ lại như vậy, tôi thật sự bị làm cảm động ૮ɦếƭ mất!" Nếu như nói trước đây, Hứa Hoán còn có chút hoài nghi Hứa Mạch có phải thật thích Lâm Du. Hay không. Thế nhưng từ giờ này khắc này: Hứa Hoán một mực tin tưởng: Hứa Mạch là thật lòng với Lâm Du.
"Không hổ là Hứa đại thiếu! Ba chữ anh yêu em, quá có lòng!" Dường như theo lời Hứa Hoán, Triệu Tuyết Nhi đã mù quáng cảm động.
"Quả thực rất có lòng, đặc biệt có lòng!" Đồng thời Phong Tĩnh nói như thế trong góc phòng nhi*p ảnh gia gật đầu. Tuy rằng Đóa Nhuế không có biện pháp ghi hình, nhưng Hứa thiếu đã đặc cách, bọn họ có thể tiến đến quay chụp làm chuyên mục tư liệu sống. Mà mới vừa rồi một màn kia, tuyệt đối là kinh điển giữa kinh điển!
"Chỉ nghe nói qua có nhẫn độc nhất vô nhị, lại không nghĩ rằng còn có thứ còn hơn nữa. Đại diện cho "Anh yêu em", cuối cùng tôi cũng phục sát đất!" Hứa Mạch còn hơn các chiêu cua gái, Cố Nhiên lắc đầu, thở dài không ngớt đồng thời, bỗng nhiên an tâm. Nếu đã xác định Lâm Du hạnh phúc, như vậy anh cũng nên buông xuống triệt để!
Bị đả kích, Lâm Nhất Thiến không biết làm gì. Nhìn lễ cưới của Lâm Du, lễ cưới của cô và Chu Tuyền càng không đáng nhắc đến. Bất luận như thế nào, cô cũng không cam lòng!
Nếu. . . Nếu khi đó gả đến Hứa gia không phải là Lâm Du, mà là cô, vậy nữ nhân vật chính đêm nay không phải là cô sao? Không cách nào đè nén, Lâm Nhất Thiến suy nghĩ.
Chu Tuyền cũng rất không vui. Trước mặt mọi người Hứa Mạch nhắc tới Lâm Du vốn là vị hôn thê của anh, nhưng Chu gia nhưng bởi vì thân thế Lâm Du nên sửa thành Lâm Nhất Thiến... Thực ra cái này cũng không đúng!
Lấy Lâm Nhất Thiến một thời gian, trong lòng anh nghĩ đây là Lâm Du, cho rằng người mình lấy cũng là Lâm Du! Anh cũng là bị Lâm gia tính kế, bị Lâm Nhất Thiến tính kế!
Hứa Mạch vu khống, là cố ý làm hủy danh tiếng của Chu gia! Kể từ đó, Hứa gia không gây phiền phức cho Chu gia, tình cảnh anh ở Chu gia cũng rất xấu hổ.
Cảm giác được ánh mắt kì lạ của nhiều người, Chu Tuyền có chút ngồi không yên, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng mà, một ánh mắt cảnh cáo của Chu Chí quét tới, Chu Tuyền vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống lại. Ở Chu gia, ba là chỗ dựa vững chắc duy nhất của anh, bất luận như thế nào anh cũng không thể làm ba tức giận!
Tức giận? Chu Chí chỉ là ngồi đây cho có. Trong thương trường, tất nhiên lợi ích là quan trọng nhất, nhưng chữ tín cũng không thể bổ qua. Tối nay là lễ cưới của Hứa Mạch, ở đây không thiếu nhất chính là thân phận, người có địa vị! Ông có một dự cảm, sau khi Chu thị hợp tác sẽ có rất nhiều điều khó khăn... Rối loạn vô cùng.
Ngoài ra, Chu Chí càng chính là truyền thông ở đây. Ký giả, nhi*p ảnh gia. . . Lời nói vừa rồi của Hứa Mạch e là đã bị ghi lại. Lần này Chu gia hơi khó khăn rồi đây.
Phía dưới, sắc mặt của Lâm Hồng Tín và Tôn Uyển Đình thay đổi liên tục, Nếu như Hứa Mạch thực sự yêu Lâm Du, như vậy, trước khi Hứa Mạch hành động.