Một câu “người ngoài” của Hứa Chấn Thiên, trực tiếp đem quan hệ với Lâm Du phủi sạch sẽ. Vì vậy Lâm Du đứng tại chỗ phát ngốc một hồi, mới hồi phục lại tinh thần.
“Ông nội, con đã nói sớm rồi, cô ta sẽ không an phận. Vô duyên vô cớ đột nhiên chạy đến nhà chúng ta muốn chăm sóc anh họ, hơn nữa còn là chuộc tội thay thế Lâm Nhất Thiến, làm sao không có ý đồ gì? Loại nữ nhân có tâm cơ nặng như vậy, căn bản không xứng với anh họ” Thấy Lâm Du không giải thích nữa, Hứa Hoán hừ lạnh một tiếng, chỉ nghĩ Lâm Du đây là bị vạch trần tội ác nên không nói được gì.
“Hứa gia gia, con có thể lấy tính mạng bảo đảm với người, con đối với Hứa Mạch không có ác ý” Không để ý tới nghi vấn của Hứa Hoán, thần sắc Lâm Du thản nhiên nhìn về phía Hứa Chấn Thiên.
Hứa Chấn Thiên không có lập tức trả lời Lâm Du, bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Du một hồi lâu, mặt không vui nói, “Bất kể cô có nỗi khổ gì, cũng không nên lấy chuyện Hứa Mạch tỉnh lại mà đùa giỡn, lừa dối toàn bộ Hứa gia”
“Hứa Mạch hắn…” Xác định mấu chốt Hứa Chấn Thiên để ý, trong bụng Lâm Du nhẹ nhàng thở một hơi, liền muốn giải thích rõ ràng với Hứa Chấn Thiên.
“Anh họ tôi không có tỉnh, đây là sự thật, tôi tận mắt nhìn thấy. Lâm Du, cô đừng nghĩ lấy chuyện không có thực ra lừa dối ông nội tôi” Không bỏ lỡ thần sắc trên mặt Lâm Du, Hứa Hoán càng không nhịn được, không nể mặt cắt đứt lời Lâm Du.
“Tại sao anh khăng khăng nhất định rằng Hứa Mạch không có tỉnh lại? Hay là, anh căn bản không muốn Hứa Mạch tỉnh lại? Cho dù Hứa Mạch không tỉnh lại thật, vậy thì thế nào? Cũng không trở ngại hy vọng của tôi đối với hắn mong hắn tỉnh lại, không phải sao? Chẳng lẽ mọi người không nên luôn luôn hy vọng, không nên cho Hứa Mạch khích lệ cùng dũng khí. Không nên đem từng cử động nhẹ của Hứa Mạch coi như là kì tích mà vui mừng sao?” Lâm Du thật sự bị Hứa Hoán chọc giận. vốn là cô chưa từng nghĩ đắc tội bất cứ người nào của Hứa gia, cũng không có ý định xem Hứa gia là địch. Nhưng đối mặt với Hứa Hoán luôn luôn gây khó khan cùng uy Hi*p, cô rốt cuộc vẫn phải bộc phát.
“Lời này của cô là có ý gì?” Hứa Hoán trừng mắt nhìn về phía Lâm Du, ánh mắt càng ngày càng chán ghét, cắn răng nghiến lợi tức giận nói, “Lâm Du, đừng tưởng rằng cô tùy tiên nói mấy câu là có thể khích bác quan hệ của tôi với anh họ. Ông nội là người sáng suốt, ông không thể nào tin lời nói dối của cô”
“Cô nói Hứa Mạch từng có một vài động tác nhỏ là có chuyện gì xảy ra? Chắc chắn Hứa Mạch có động tĩnh? Cô không có nhìn lầm?” Không cách nào chối cãi, Hứa Chấn Thiên từ đầu đến cuối chưa từng buông tha hi vọng với Hứa Mạch. Phàm là có liên quan đến Hứa Mạch, ông sẽ không lơ là bỏ qua. Cho dù là bị lừa dối, ông cũng phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Hứa gia gia, con không có nói dối, cũng sẽ không lừa người” Hít sâu một hơi, Lâm Du trịnh trọng giải thích, “Tối hôm qua ngón trỏ của Hứa Mạch quả thật có động đậy. Mặc dù trong thời gian rất ngắn, chỉ có ngắn ngủi vài giây, nhưng là sự thật không thể nghi ngờ. Con không cho đó là ảo giác, cũng tin chắc chắn đây là dấu hiệu tỉnh lại của Hứa Mạch”
“Ông nội, lúc đấy con cũng ở trong phòng của anh họ. nếu như có chuyện này thật, tại sao con lại không nhìn thấy? không lẽ nói là anh họ có ý kiến với con, chỉ cho Lâm Du nhìn thấy kinh hỉ chứ? Quá hoang đường.” toàn bộ Hứa gia, toàn bộ đều muốn Hứa Mạch sớm tỉnh lại. nhưng cùng lúc đó, chuyện tất cả mọi người kiêng kị nhất, chính là chuyện có người đem chuyện Hứa Mạch tỉnh lại ra mà đùa bỡn. Hứa Hoán đã đối với Lâm Du coi như là ghét cay ghét đắng, cái gì lâm Du nói cũng không chịu tin tưởng.
“Hứa gia gia, con không thể nào giải thích được sự trùng hợp này, mới đưa ra kết luận như thế. Nhưng con muốn Hứa gia gia yên tĩnh suy nghĩ một chút, đứng trên lập trường của con suy nghĩ, bằng tình cảnh hiện giờ của con, rốt cuộc là không ngại cực khổ chiếu cố Hứa mạch một người thực vật có thể không bao giờ tỉnh lại, so với phụng hồi Hứa đại thiếu gia khỏe mạnh, sẽ như thế nào? Con sẽ không hại Hứa Mạch, cũng không có lí do gì hại Hứa Mạch” Cũng không vội giải thích mâu thuẫn với Hứa Hoán, trọng tâm thuyết phục Lâm Du đặt ở trên người Hứa Chấn Thiên.
“Hừ, ai biết trong lòng cô rốt cuộc là cái gì? Êm đẹp Chu thiếu phu nhân không làm, nhất định phải chạy tới cửa Hứa gia phục vụ anh họ tôi, ai cũng sẽ không tin tưởng cô vô tội” Hứa Hoán không mất sức lôi kéo Lâm Du ra sau.
“Hứa gia gia, lí do tới Hứa gia, con đã giải thích với ngài. Xin ngài tin tưởng con một lần, con tuyệt đối sẽ không khiến người phải thất vọng với lựa chọn ngày hôm nay” Vẻ mặt kiên định đứng trước mặt Hứa Chấn Thiên, Lâm Du cúi người xuống, thỉnh cầu nói.
Hứa Hoán há hốc mồm, còn muốn mở miệng, lại bị Hứa Chấn Thiên trừng mắt nuốt trở lại. không cam lòng bĩu môi một cái, hai tay Hứa Hoán đút vào túi quần, đi vào phòng của Hứa Mạch. Ông nội không để cho hắn nói, hắn đi nhìn anh họ trước? Hắn cũng không tin, khi Lâm Du không sợ ૮ɦếƭ đem chuyện anh họ tỉnh lại lừa dối hắn, ông nội còn có thể tiếp tục nhân nhượng với lâm Du.
“Lâm Du, ông già ta lớn tuổi, không chịu nổi đả kích nặng nề, cũng không còn đảm đương cùng quyết đoán khi còn trẻ. So với nỗi khổ tâm cùng khó khăn của cô, ông già này càng không yên lòng cháu mình, cho nên thật xin lỗi, xinh cô tha thứ” Hứa Chấn Thiên nói như vậy xong, đi theo sau lưng Hứa Hoán, đi vào căn phòng của Hứa Mạch. Sau đó, ngay trước mặt Lâm Du, đóng cửa phòng lại, ngăn trở tầm mắt của Lâm Du.
Đến đây, thái độ của Hứa Chấn Thiên hoàn toàn kiên định, giữ vững lập trường từ nay về sau Lâm Du không được phép vào phòng Hứa mạch nữa. Mà Lâm Du, địa vị ở Hứa gia trong nháy mắt trở nên cực kì lúng túng, so với lúc trước càng quẫn bách hơn, đi cũng không được, ở cũng không xong.
Lâm Du không nghĩ tới, chẳng qua chỉ trong một đêm, cô biến thành nhân vật bị Hứa gia cảnh giác cùng phòng bị. không nhúc nhích đứng trước cửa phòng Hứa Mạch, cô rất muốn sinh khí, rất muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại biến thành một mảnh trầm mặc im lặng.
Đây là sự coi trọng của Hứa gia với Hứa Mạch, cô không có quyền chỉ trích. Giống như ông nội của cô cho đến khi ૮ɦếƭ, đều ở trong lòng vì cô tính toán tỉ mỉ, để lại cho cô đầy đủ sung túc vật chất sinh hoạt, cùng với tương lai tốt đẹp. Lâm Du đã từng trải qua sinh tử, so với ai khác hiểu rõ hơn được phần dụng tâm khổ sở này.
Bắt đầu từ hôm nay, Lâm Du bị ngăn ở bên ngoài phòng Hứa Mạch. Hứa gia mời hai hộ sĩ bên ngoài về, một nam một nữ, luôn luôn canh giữ bên trong phòng Hứa mạch.
Nói Lâm Du không được vào, cũng không đúng cho lắm. dù sao đến mỗi khuya, khi xác định toàn bộ Hứa gia đều rơi vào trạng thái ngủ say, cô vẫn có thể tránh khỏi mắt hộ sĩ, cứ theo lẻ thường lẻn vào phòng Hứa mạch, kiên nhẫn không bỏ tiếp tục lấy nước ao cho Hứa mạch uống, lau chùi thân thể cho hắn.
“Cũng may ông nôi anh chỉ mời hộ sĩ, cũng không có an bài vệ sĩ bên ngoài cửa phòng. Nếu không, tôi thật sự bó tay rồi” Ban đêm Trăng sáng sao thưa, Lâm Du đút hết muỗng nước cuối cùng, nhẹ nhàng nói, “Hứa Mạch, anh mà không tỉnh lại, tôi thật sự sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ Hứa gia. Cho dù là vì trả lại trong sạch cho tôi, cũng xin anh thêm sức mạnh, có gắng một chút, co được hay không?”
“Hiện nay, Hứa Hoán coi tôi là kẻ địch, Hứa gia gia cũng không nguyện ý tin tưởng tôi. Nói không chừng một ngày nào đó, tôi rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi Hứa gia. Đến lúc đó, coi như anh thật sự tỉnh lại, khẳng định bọn họ cũng sẽ không nhắc tôi trước mặt anh. Nếu như anh không nghe thấy tôi nói chuyện với anh mấy tháng nay, sợ rằng sẽ vĩnh viễn không biết sự tồn tại của tôi” Lâm Du tự giễu nhếch miệng, đáy mắt thoáng qua một tia tối tăm cùng khổ sở.
“Bất quá, như vậy cũng tốt. Nếu như anh thật sự nghe thấy, anh liền biết những bí mật mà tôi không muốn ai biết, sợ hãi, không chịu nỗi, thậm chí còn có chút không thể nói với bên ngoài. Nếu như anh tỉnh lại nhớ được những chuyện kia, nhất định sẽ coi tôi là quái vật, người điên, hay thật sự trở thành người điên rồi. cho nên, vẫn là không để cho anh nhìn thấy tôi. Đến lúc đó, hai ta cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, mỗi người tiếp tục cuộc sống của mình…” Nói tới chỗ này, cổ họng Lâm Du nghẹn ngào, dừng lại…
Lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của Hứa mạch, cuối cùng Lâm Du không chịu nỗi con tim đau xót, cúi đầu xuống chậm rãi in lên môi Hứa Mạch: “Thật xin lỗi, coi như là tôi thiếu anh”
Sáng sớm ngày hôm sau, lâm Du xách gương hành lý rời khỏi Hứa gia, ngồi máy bay đi nước Mỹ. Cuộc tranh tài dương cầm quốc tế sắp tới, bọn họ yêu cầu phải có mặt trước thời gian để chuẩn bị sẵn sàng.
Một đường đi đến phi trường, Lâm Du cảm thấy trong lòng có chút nóng nảy. không nói ra được nguyên nhân, chính là cảm thấy trong cơ thể huyết dịch sôi trào, giống như đang náo loạn, lại giống như đang ám chỉ điều gì.
Mà một khắc cô ngồi lên máy bay kia, Hứa gia, căn phòng của Hứa Mạch, Hứa Mạch ước chừng nằm trên giường hơn bốn tháng, trãi qua dãy dụa một hồi lâu, rốt cuộc chiến thắng bóng tối, mở mắt.
“Đại thiếu gia tỉnh” kèm theo hộ sĩ kêu lên, toàn bộ Hứa trạch xôn xao một mảnh, náo nhiệt long trời lỡ đất.
Hứa mạch tỉnh. Mặc dù không thể xuống giường đi lại, nhưng cũng đủ khiến Hứa gia mừng rỡ không thôi. Bác sĩ đã chắc chắn, chuyện Hứa Mạch tỉnh lại đã là kì tích hiếm có, chắc hẳn sau này còn có thể lại có kì tích, hắn có thể khỏe mạnh đứng lên.
So với cả đời làm người thực vật, Hứa mạch không đi được cũng không có làm cho Hứa gia thất vọng. chỉ cần người còn sống, thì có hi vọng. Từng bước tường bước đi từ từ, một ngày nào đó rồi cũng sẽ tốt thôi.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, sau khi tỉnh lại, người đầu tiên Hứa Mạch hỏi đến lại là Lâm Du.
Hai người này lúc trước không phải là không có bất kì quen biết nào sao? Chẳng lẽ, khoảng thời gian này Hứa Mạch đều có tri giác? Nghe được thanh âm bên ngoài? Như vậy, Lâm Du không có nói dối? Cô đã phát hiện dấu hiệu tỉnh lại của Hứa Mạch từ sớm?
Có suy nghĩ này, lại nghĩ tới thời gian gần đây thái độ cả bọn họ đối với Lâm Du, mọi người Hứa gia trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hứa Chấn Thiên cũng vậy, khi bị Hứa Mạch hỏi, trong bụng không biết trả lời như thế nào.
Đợi đến khi bác sĩ tới kiểm tra xong, chắc chắn trên người Hứa Mạch là xảy ra kì tích, Hứa Chấn Thiên liên tục gật đầu, trong lòng hiện tại tràn đầy vui mừng, lúc này cũng không đoái hoài tới gì, vội vàng nói: “Hứa Mạch, con cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?”
“Ông nội, con muốn gặp Lâm Du” Ánh mắt sáng qoắc nhìn Hứa Chấn Thiên, Hứa Mạch kiên trì hỏi.
“Con…” Hứa Chấn Thiên khẽ thở dài một cái, thật sự nói ra tung tích Lâm Du: “Lâm Du xuất ngoại, đi tham gia cuộc so tài dương cầm quốc tế, nửa tháng sau sẽ trở lại”
“Có thể liên lạc với cô ấy không?” Xuất ngoại? Lâm Du cái gì cũng nói với hắn, lại duy nhất không có chào tạm biệt. Đối với việc Lâm Du không có ở đây, Hứa Mạch cảm thấy mất mác.
Thất vọng trên mặt Hứa Mạch quá mức rõ ràng, làm Hứa Chấn Thiên không khỏi mềm lòng, phân phó quản qua bên cạnh “Lập tức gọi điện thoại cho Lâm Du”
“Anh họ, anh cần gì nhất định phải tìm cô ta? Cô ta cũng không phải là người tốt gì…”Hứa Hoán lầm bầm còn chưa có hết, chỉ thấy sắc mặt Hứa mạch chợt thay đổi.
“Cô ấy không phải người tốt, cậu phải sao?” Ngẩn đầu lên nhìn Hứa Hoán, vẻ mặt Hứa Mạch rất là nghiêm túc, bên trong giọng nói lộ ra căm tức vô cùng.
“Anh họ?” Hứa Mạch là người khiêm tốn,, tình cảm với Hứa Hoán từ trước đến giờ luôn tốt. Ở trong mắt Hứa Hoán, người anh họ Hứa Mạch này là tốt nhất, cũng là ưu tú nhất. Nhưng mà trong nháy mắt này, Hứa Hoán cảm thấy Hứa Mạch đối với hắn rất là tức giận.
“Thừa dịp tôi hôn mê, khi dễ vợ tôi, cậu cảm thấy mình không sai?” Nếu là trước kia, quả thật Hứa Mạch đối với người em trai Hứa Hoán này rất tốt. Nhưng khi chính tai nghe Hứa Hoán đối với Lâm Du nói ra hững lời tồi tệ, Hứa Mạch thiếu chút nữa bị chọc giận mà từ trên giường nhảy cỡn lên đánh Hứa Hoán một trận.
“cái gì mà vợ? Lâm Du căn bản không phải…” Nếu Lâm Du thật sự là chị dâu của hắn, Hứa Hoán dĩ nhiên sẽ một mực cung kính đem Lâm Du kính trọng. Nhưng trên thực tế, Lâm Du căn bản không phải là vợ Hứa Mạch, cũng không có tư cách làm con dâu Hứa gia.
“Cô phải” trầm mặt cắt đứt lời kêu la của Hứa Hoán, Hứa Mạch nói như đinh đóng cột, “ Tôi nói phải, cô ấy chính là phải”
“Anh họ, anh điên rồi? Lâm Du cô ta…” không dám tin nhìn Hứa Mạch, Hứa Hoán nghĩ thế nào cũng không thông, Hứa Mạch tại sao lại đối với Lâm Du như thế. Không phải là, bị Lâm Du cho uống thuốc mê chứ?
“Hứa Hoán, bớt tranh cãi một tí” bất động thanh sắc nghe đến đó, Hứa Chấn Thiên hoàn toàn nhìn ra thái độ của Hứa Mạch đối với Lâm Du, không khỏi im lặng nghĩ ra một cái ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Giờ khắc này, tim của ông như gương sáng, sáng tỏ thông suốt.
“Ông nội, con là được Lâm Du đánh thức.” tận tình bên trong, Hứa Mạch một câu cũng không nói. Nhưng chỉ một câu giải thích hời hợt, đã vì địa vị của Lâm Du ở Hứa gia dao động lớn.
Xung quanh mọi người đều nghiêm sắc mặt, muốn hỏi nhiều, lại biết nên hỏi từ đâu. từ khi Hứa Mạch xảy ra chuyện, bọn họ rất hoảng sợ. Đối với Lâm Du, bọn họ không cách nào khống chế cơn giận, thái độ đương nhiên sẽ không được tốt.
Mà đợi đến khi Hứa Hoán nói, Lâm Du đem chuyện Hứa Mạch tỉnh lại làm chuyện đùa nói dối mọi người, chán ghét của mọi người đối với Lâm Du tăng thêm một bậc, hận không thể đem Lâm Du đuổi ra Hứa gia. Nhưng mà hiện nay, chính miệng Hứa Mạch nói, hắn là được Lâm Du đánh thức?.
“Từ ngày đầu tiên Lâm Du đến phòng của con, một thân một mình đọc sách cho con nghe, không ngừng khích lệ con nên tỉnh lại… cô ấy làm hết thảy, con đều biết, hơn nữa đối với cô ấy đáp lại” Đối với một căn phòng yên lặng, trên mặt Hứa Mạch mang nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu tốt đẹp.
Trong bụng Hứa hoán rung lên, kinh ngạc trợn to mắt. đáp lại cái gì? Chẳng lẽ chuyện Lâm Du nói là sự thật? Trước đó anh họ quả thật có động? Mà hắn, thân em họ cùng anh ấy có tình cảm thâm hậu nhất, lại không phát hiện ra? Ngay dưới con mắt của hắn, hắn lại không phát hiện động tác của anh họ.
“Không sai, chính là như trong đầu cậu tưởng tượng” trừng mắt nhìn Hứa Hoán một cái, nụ cười trên mặt Hứa Mạch phai đi, giọng nói có chút không vui, “Tôi thật sự không muốn thừ nhận, người em họ mà tôi đáng tự hào nhất, nguyên lai là một tên cuồng tự đại ngu xuẩn dốt nát. Nhưng lại phơi bày cho tôi thấy, để cho tôi không thể giả bộ không biết. Hứa Hoán, đối với Lâm du, cậu quá phận rồi.”
“Đó là vì..”Hứa Hoán muốn giải thích, hắn là vì Hứa Mạch bị tổn thương mà bất bình, trong lòng sinh ra bất mãn, là… có thể có nhiều lí do hơn nữa, nhưng đối mặt với công lao to lớn Lâm Du đã đánh thức được Hứa Mạch, cũng trở nên không đáng nhắc tới. Lâm Du, là ân nhân của Hứa gia.
“Sai lầm chính là sai lầm, mượn cớ nhiều hơn nữa cũng là vô ích” Hứa Hoán không kiên kì biện hộ cho mình nữa, Hứa Mạch lại không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Từ khi Lâm Du bước vào Hứa gia, quả thật Hứa Mạch không biết cô gái này. Nhưng mà bốn tháng ròng sớm chiều chung sống, hắn thực sự nhận biết được Lâm Du, so với bất luận kẻ nào hiểu rõ cô hơn.
Rốt cuộc tại sao Lâm Du thay Lâm Nhất thiến gả tới Hứa gia, đến tột cùng là có rắp tâm muốn cậy thế Hứa gia, hay là trong lòng tràn đầy oán hận dự định trả thù Lâm gia…Hứa Mạch cũng không ngại. Không có cách nào, ai bảo hắn chẳng qua là nghe những chuyện cũ kia của Lâm Du, liền nổi lên lòng muốn bao che đây.
Về phần Hứa Hoán cùng những người ở Hứa gia, Hứa Mạch sẽ cho bọn họ biết: Lâm Du đối với hắn không có ác ý, cũng chưa từng nghĩ muốn tổn thương hắn.
“Lão gia, Lâm tiểu thư không liên lạc được. Tôi đã điều tra Lâm tiểu thư vẫn còn đang trên máy bay, còn chưa đến nơi, cho nên điện thoại di động của cô ấy chưa mở máy” vừa lúc đó, quản gia đi tới.
Hướng về phía quản gia gật đầu một cái, Hứa Chấn Thiên xoay người nói với Hứa Mạch: “Vậy cũng chỉ có thể chờ thôi”
“Mẹ con đâu?” Hứa Chấn Thiên vì Hứa Mạch an bài, Hứa Mạch lại có chút nóng lòng. Rõ ràng là Lâm Du đem hắn đánh thức, là Lâm Du đem hắn từ trong bóng tối kéo ra ngoài. Không thể từ chối, hắn mở mắt người đầu tiên muốn trông thấy, chính là Lâm Du.
Thân là nhà dương cầm nổi tiếng, Tần Khả Tâm là giám khảo lần tranh tài này, tự nhiện là phải đi Mỹ trước. vốn là bà cũng không muốn đi trước, chỉ là bên kia có một số công chuyện, đã sang Mỹ trước Lâm Du ba ngày.
Bất quá bởi vì Hứa Mạch đột nhiên tỉnh lại, Tần Khả Tâm trực tiếp bỏ công việc, giờ phút này đã đang trên phi cơ bay trở về. Cho nên, Hứa Mạch muốn tìm bà, cũng là không tìm được.
Biết được hành tung của Tần Khả Tâm, ánh mắt Hứa Mạch chợt lóe, cũng không tìm Lâm Du nữa.
Ngược lại là cả đám người Hứa gia, bởi vì thái độ của Hứa Mạch là bối rối. Hứa Mạch trước mặt tất cả bọn họ, công nhận Lâm Du là vợ hắn. Nói cách khác, Hứa Mạch chấp nhận cuộc hôn nhân hoang đường này?.
Tâm tình phức tạp nhất, phải nói đến Hứa Hoán luôn luôn coi Lâm Du là kẻ thù. Hắn chẳng thể nghĩ tới, Lâm Du có thể làm anh họ hắn vui vẻ, đơn giản không cách nào tưởng tượng, không thể bác bỏ. Nhưng mà, nếu như anh họ nhận định Lâm Du, hắn không thể không khỏi vì đã bất kính với Lâm du, phải ngoan ngoãn đi xin lỗi rồi…
Tần Khả Tâm trở về rất nhanh, nhìn Hứa Mạch ngồi xe lăn, nước mắt rơi lã chã.
“Mẹ” thấy Tần Khả Tâm, Hứa mạch để quyển sách trên tay xuống, hướng về phía Tần Khả Tâm lộ ra nụ cười vui vẻ, “Người đã về”.
Tần Khả Tâm không nhịn được nữa, hướng Hứa Mạch ôm lấy: “đã về rồi, con trai bảo bối của mẹ đã trở lại thật rồi”
“Mẹ, con đều đã cưới vợ rồi, người còn gọi con là ‘bảo bối’. Sẽ làm con ngượng ngùng” Nhè nhẹ vỗ bàn tay đang chụp sau lưng của Tần Khả Tâm, Hứa Mạch thân thiết an ủi tần Khả Tâm.
“Vợ?” Tần Khả Tâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hứa Mạch, “Ai?”.
“Lâm Du a!” một thái độ đương nhiên, Hứa Mạch nói xong lại bỗng nhiên thay đổi giọng, “Mẹ, người không phải cũng hiểu lầm Lâm Du chứ? Nếu không phải cô ấy ngày đêm bên cạnh đọc mấy loại sách khô khan nhàm chán, con còn không bết khi nào mới tỉnh lại được đây!”
Tần Khả Tâm vừa muốn nói chuyện, liền thấy quyển sách Lâm Du hay đọc trên chân Hứa Mạch. Hồ nghi nhìn Hứa mạch, chăm chú hỏi: “Thật sự là Lâm Du đánh thức con sao?”
“Mẹ, con là con trai ruột của người, cần phải đem những chuyện này ra lừa người sao?” Hứa Mạch dở khóc dở cười nhún vai, thuận tiện cũng không quên cất giọng nói rõ lạp trường của hắn, “Bất quá mẹ, vợ con bị ông nội cùng Hứa Hoán ép đi rồi, người phải giúp con trai người đem người đoạt trở về?”