“Alan à, cậu bình tĩnh một chút đi, không cần ᴆụng tới chuyện có liên quan tới Lâm Oánh mà khẩn trương như vậy.” Ở một cuộc điện thoại khác, Lô ca nói.
“Lô ca, hôm qua em rất vất vả mới liên lạc được với Lâm Oánh. Mặc dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng chắc cô ấy đang rất sợ hãi. Nhìn cô ấy như vậy, em làm sao có thể yên tâm đi tuyên truyền được?”
“Haiz! Cậu cũng biết mà, làm nghề này mấy năm rồi cũng chưa phải chưa từng có thị phi đâu, lần này hình chụp rất rõ ràng, những phóng viên kia còn đang rất vui mừng, không phải sao?”
“Vậy cũng được để cho bọn họ viết linh tinh chứ.” Tôn Mân Hạo đang vô cùng giận dữ.
“Tôi cũng đã xem qua nội dung, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng cũng chưa hẳn là viết bậy.” Lô ca vừa nói vừa xem tạp chí.
“Lô ca!” Anh đang mất hứng còn anh ta thì có tâm tình mà nói giỡn.
“Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ nói rõ với bên ngoài là người trợ lý cảm thấy không được khỏe, cậu chỉ là tốt bụng dìu cô ấy thôi.” Lô ca nói.
Tôn Mân Hạo liền nhìn hình trên tạp chí, mặc dù tư thế như vậy chỉ miễn cưỡng là trùng hợp, nhưng sức thuyết phục vẫn không đủ, nhưng mà liên quan gì tới anh! Chuyện hậu trường của làng giải trí vẫn còn rất nhiều mà.
“Lô ca, anh cũng biết Lâm Oánh là người quan trọng nhất đối với em mà. Hiện tại em không quan tâm là ai đã đồn chuyện này, nhưng em chỉ hy vọng cô ấy không bị tổn thương thôi.” Tôn Mân Hạo hiện giờ rất bận rộn, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, vậy mà lại nói chuyện với Lô ca gần nửa giờ đồng hồ.
“Biết rồi, cậu chỉ cần làm cho tốt công tác tuyên truyền là được rồi, chuyện bên này chúng tôi sẽ xử lý.” Lô ca dĩ nhiên là biết tầm quan trọng của Lâm Oánh cho nên liền trấn an anh trước.
“Ừhm! Vậy thì nhờ anh.”
Sau khi hai người nói chuyện xong, thì Solane trong miệng mắng lầm bầm bước vào.
“Thế nào?” Lô ca hỏi.
“Bên kia Triệu tổng nói tôi không được đi ngăn cản phóng viên viết bài về Alan nữa.” Mặt của Solane vô cùng khó chịu.
“Cái gì?” Lô ca nghe thấy liền vô cùng cả kinh.
Alan chính con gà đẻ trứng vàng của công ty bọn họ, hơn nữa người duy nhất mà anh quan tâm cũng chỉ có Lâm Oánh, nếu như cô ấy bị thương tổn, anh giỏi nhịn đến đến đâu cũng sẽ tức giận.
“Triệu tổng có nói phải lợi dụng tin tức này.”
“Đừng dại dột! Danh tiếng của Alan đã sớm không cần dùng đến phương thức này rồi!” Sau khi nghe xong Lô ca liền há hốc mồm.
Trước kia Alan còn chưa nổi tiếng, bọn họ cũng có sử dụng loại phương thức này, nhưng Tôn Mân Hạo vẫn không muốn Lâm Oánh đau lòng, dù là giả cũng không được, cũng không thể làm gì khác là bỏ qua. Từ điểm này mà nói, Lâm Oánh so với công việc còn quan trọng hơn!
Hiện tại Alan đang rất cố gắng vì công việc, chạy khắp nơi, cho nên anh không thể theo dõi được mọi chuyện, lại càng làm cho chuyện này lan truyền theo vận tốc của ánh sáng.
Lô ca là người đã kể cận nhiều năm với Tôn Mân Hạo nên hiểu rõ cá tính của anh nhất!
Mặc dù tính tình của Tôn Mân Hạo rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất được, nhưng cái gì là quan trọng nhất với anh thì về phương diện này Tôn Mân Hạo rất rõ ràng.
“Tôi cũng đã nói là ông ta sẽ phải hối hận, nhưng ông ta không nghe lời tôi, tôi còn có thể làm gì khác đâu?” Solane vô cùng tức giận nói.
Ai nói cô là quản lý tất cả nhân viên! Mặc kệ cô đã lăn lộn trong nghề này bao nhiêu lâu rồi nhưng ông chủ phía trên nói xuống thì cô không thể không nghe được.
“Không được, tôi phải đi tìm Triệu tổng.” Lô ca nói xong vừa định đứng dậy đi ngay.
“Không được đi.” Solane liền lôi kéo Lô ca lại.
“Làm sao tôi có thể không lo được?”
Alan là một tay do anh bồi dưỡng, không chỉ là đàn em của anh mà còn là bạn của anh, là tâm huyết của anh! Về công hay tư thì đều không thể bỏ mặc.
“Tính của Triệu tổng anh không phải là không biết, nếu như chuyện ông ta đã quyết định mà anh dám cãi lại, thì ông ta chỉ thêm thẹn quá hóa giận mà thôi, cẩn thận đến lúc đó càng khuyên càng ૮ɦếƭ.”
Lô ca liền suy nghĩ một chút về tính khí của ông chủ mình, đúng là sẽ có khả năng như vậy, cũng không thể làm gì khác là bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cô nói xem phải làm gì bây giờ?”
Ông chủ chỉ nói bây giờ phải tập trung vào chuyện này, nội dung thì bảo bọn họ [xuống tay lưu tình] một chút, còn bên Lâm Oánh của Alan thì nhờ anh hãy lo cho cô ấy.
“Haizz! Cũng hết cách rồi, thôi thì cứ vậy đi.” Lô ca mặc dù cũng không đồng ý, nhưng trước mắt thì cũng chỉ có vậy.
“Đáng ૮ɦếƭ! Rốt cuộc thì họ định làm gì? Vì sao đến giờ àm cũng không làm gì đi?” Tôn Mân Hạo nhìn kênh Đài Loan TV, giận đến mức không nhịn được mà mắng to.
Trước kia có những người định lợi dụng anh để nổi tiếng, chưa kịp làm gì thì đã bị Solane ra tay trấn áp rồi, thế nhưng chuyện thị phi vẫn còn cả tuần lễ, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, dường như tin tức lần này cũng khó mà kiểm soát như thế.
Mặc dù Lâm Oánh nói hiện tại cô đang ở cùng với Khâu Thục Ngọc rất an toàn, trên TV cũng không nói về cô quá chi tiết, nhưng anh vẫn không yên tâm!Truyện được chuyển ngữ duy nhất tại Diễn đàn Lê Qúy Đôn!
“Chuyện này không giống với chuyện mà họ đã bảo đảm!” Tôn Mân Hạo lại chuyển tới một kênh khác, thấy trong đó đang có một đống người nói về anh thì anh lại càng nổi giận, cuối cùng lại gọi điện thoại cho Peter Ngô, “Đạo diễn, xin cho tôi nghỉ phép ba ngày!”
Leng keng! Leng keng!
Khâu Ngọc Thục vừa nghe tiếng chuông cửa thì vội vàng chạy ra, từ mắt thần nhìn ra ngoài. Cô tưởng là Lô ca đến xem Lâm Oánh không ngờ lại nhìn thấy một người theo lý mà nói thì không nên xuất hiện ở nơi này.
“Mân Hạo, sao anh lại về rồi?” Khâu Ngọc Thục liền vội vàng mở cửa.
“Nói sau đi, để tôi vào trước đã.” Tôn Mân Hạo liền nhỏ giọng nói, cho dù đã cải trang nhưng không cẩn thận thì không được.
Lúc này thì cô mới nghĩ ra, liền vội vàng để anh vào cửa: “Không phải là anh vẫn đang đi tuyên truyền sao?”
“Tình huống như vậy, làm sao tôi có thể yên tâm mà đi được?” Tôn Mân Hạo liền thở dài một cái: “Lâm Oánh đâu? Cô ấy đâu rồi?’
“Lâm Oánh ở đây, cô ấy vừa mới ngủ.” Khâu Ngọc Thục liền chỉ vào một căn phòng, thân thiết nói: “Sáng mai tôi mới về, anh hãy nói chuyện với cô ấy đi.”
“Cám ơn cô.” Anh liền thành tâm nói.
Không phải chỉ vì chuyện này mà cho tới hôm nay, Khâu Thục Ngọc đã giúp đỡ họ rất nhiều lần! Những khi anh đi công tác không thể ở cùng cô được thì cô ấy đều sang giúp đỡ Lâm Oánh.
“Cảm ơn cái gì chứ, tôi biết Lâm Oánh lâu rồi, xem nhau như chị em ruột vậy!” Khâu Thục Ngọc liền cười, rồi cầm ví tiền đi ra cửa.
Sau khi cô đi rồi, Tôn Mân Hạo mới nhẹ nhàng mở cửa phòng và đi tới bên giường. Anh không dám ở đèn vì sợ đánh thức cô, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Lâm Oánh đang nằm ở trên giường, cả người co rút lại giống như con tôm. Tôn Mân Hạo liền lấy tay xẹt qua gò má cô, còn đọng lại vệt nước mắt chưa khô.
Mặc dù trong thời gian này anh không có biện pháp ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng đã chịu không ít uất ức rồi. Cũng may luôn có Khâu Thục Ngọc bên cạnh, nếu không thì cũng không biết phải làm sao mới phải?
Mặc kệ anh làm chuyện gì, cũng là vì muốn cho cô được hạnh phúc, nhưng từ khi bước chân vào giới nghệ thuật đến nay, chẳng mang lại gì cho cô trừ khổ sở và sầu não….
Không, có lẽ là anh đã sớm nghĩ tới rồi!
Anh đã nên nghĩ ra từ sớm, thân là nghệ sĩ, căn bản là không có cái gì riêng tư, kết hôn nhiều năm mà không bị phát hiện có lẽ đã là một kì tích rồi! Chỉ là kì tích sẽ không thể xảy ra nhiều lần, chuyện của bọn họ giấy sẽ không gói được lửa!
“Ông xã? Là anh thật sao?” Chẳng biết từ khi nào thì Lâm Oánh đã tỉnh lại.
Mấy ngày nay mặc dù Lâm Oánh không bị phóng viên trực tiếp quấy rầy, Khâu Thục Ngọc cũng không để cho cô xem tin tức, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng, mỗi đêm đều ngủ được rất ít.
“Là anh, anh đã trở về rồi.” Tôn Mân Hạo liền khẽ hôn trên trán của cô.
Lâm Oánh liền ngây người mấy giây, xác định không phải là mơ, liền vội hỏi anh: “Sao anh lại về rồi? Tuyên truyền xong rồi sao?”
“Anh đã xin đạo diễn cho nghỉ, trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ tuyên bố anh ngã bệnh.”
“Anh xin nghỉ bao lâu?” Lâm Oánh nói xong, liền đem thân thể nhích lại gần, chừa một khoảng trống cho anh.
Tôn Mân Hạo cũng không hề khách khí, liền cởi giầy nằm ૮ɦếƭ dí bên cạnh cô: “Vốn là anh xin đạo diễn cho ba ngày nghỉ phép, nhưng ông ấy chỉ cho anh 40 giờ.”
Hoạt động tuyên truyền của bọn họ rất ít, có thể có được 40 giờ đã là không hề dễ dàng, có một nửa thời gian là dành cho việc ngồi máy bay rồi.
Anh đã sắp xếp sáng mai sẽ lên công ty hỏi cho rõ ràng, sau đó sẽ trở về tiến hành hoạt động tuyên truyền, cho nên anh chỉ có thể ở bên cô vào chiều nay.
“Ông xã, em rất nhớ anh.” Lâm Oánh liền chôn cả mặt mình vào lòng anh, đôi tay ôm hông anh, lúc bình thường cô thích nhất là làm thế này.
Tôn Mân Hạo lại đột nhiên hỏi cô: “Em có hối hận không?”
“Cái gì?”
“Sau khi cho anh bước vào giới nghệ thuật.” Anh cũng đưa tay ôm lấy bả vai cô, “Nếu như anh không tham gia giới giải trí thì sẽ không có những chuyện như hôm nay rồi.”
“Vậy anh hối hận khi lấy em không?” Cô liền hỏi ngược lại anh, “Nếu như anh không lấy em, thì anh sẽ không phải nghe những điều thị phi rồi, không phải sao?”
Nói cho cùng, đối với việc anh tham gia vào nghệ thuật này, cô không hề bất mãn một chút nào, ngược lại, những phiền toái như vậy, còn có thể xảy ra lần nữa.
“Đứa ngốc.” Anh liền hôn lê trán cô, “Sao anh lại hối hận được? Em là người quan trọng nhất của anh mà.”
“Vậy thì em cũng không hối hận.” Lâm Oánh liền ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, kiên định nói: “Có lẽ vừa mới bắt đầu thì anh cũng không thích thú gì, nhưng đi con đường này là thiên chức của anh….Không, phải nói là dù anh làm cái gì, em cũng sẽ ủng hộ anh.”Truyện chỉ được đăng duy nhất tại đây!
Tôn Mân Hạo vô cùng cảm động liền ôm chặt cô, hôn cô: “Bà xã, anh yêu em…Anh yêu em.”
“Ừhm…” Cô liền khẽ rên lên một tiếng, mặc cho anh xâm lược.
Có lẽ là trước đây do công việc quá vất vả, dáng người của Lâm Oánh đã gầy lại còn gầy thêm một chút, nhưng vóc người của cô lại xem như may mắn, gầy thì gầy, nhưng sờ vẫn mềm mại, sử dụng mỹ phẩm lâu ngày nên da ngày càng mềm mượt, làm cho người ta sờ lên không nỡ buông tay.
Mà Tôn Mân Hạo cũng là người may mắn, mặc dù anh vì công việc mà lại gầy thêm một chút, nhưng do tập luyện lâu dài nên đường cong rất rõ nét, dáng người thon dài, vai rộng eo thon chân bền chắc, vóc người hoàn toàn không thay đổi, mặc dù cô đã quen thuộc lắm rồi, nhưng vẫn thường không khỏi thở dài.
“Bà xã, có thể không?” Tôn Mân Hạo vừa nói xong, tay đã không nhịn được mà luồn vào áo cô, vuốt ve thân thể mềm mại, cảm thụ vẻ đẹp của cô.
Anh thật sự rất nhớ cô, nhưng lại lo cô mệt mỏi, mà anh sẽ không làm khi cô mệt mỏi.
Thật sự là Lâm Oánh cảm tháy rất mệt.
Trải qua mấy ngày nay, cô đều ngủ không đủ giấc, vì mỗi ngày của cô là phải chờ đợi ở trong nhà, cho nên có cảm giác không yên tâm.
Nhưng cũng may là có Khâu Thục Ngọc đã bảo vệ cho cô, cũng làm cho cô biết ơn cô ấy cực kì, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là gạt Khâu Thục Ngọc.
Cô thật không ngờ là mỗi ngày cô đều sinh hoạt chung với cô ấy nhưng Khâu Thục Ngọc vẫn không phát hiện ra là cô mệt mỏi, nhưng anh lại liếc mắt một cái là phát hiện ra.
Lâm Oánh liền cảm động đến mức không nói được, liền ngửa đầu hôn anh thay thế cho câu trả lời.
Cuộc sống như vậy, chồng như vậy, còn gì đòi hỏi hơn?
Tôn Mân Hạo liền lật người nằm phía trên cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bà xã, hôm nay em chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Lâm Oánh vì lời nói thẳng thắn của anh mà xấu hổ đỏ mặt lên, cặp mắt tiết lộ cô vừa xấu hổ lại vừa mong đợi.
Tôn Mân Hạo liền ép người xuống, dùng răng cởi nút áo ngủ của cô, sau đó dùng răng ૮ởเ φµầɳ ngủ của cô xuống, làm cho ҨЦầЛ ŁóŤ màu hoa hồng bại lộ ở trong không khí.
“Bà xã, không cần phải xấu hổ đâu, mở chân lớn một chút.”
Mặt của anh đang ở phía trên bộ vị tư mật của cô, vì vậy mỗi khi anh nói một chữ liền có cảm giác một luồng khí thổi nhẹ vào rừng cây tươi tốt ấy.
Lâm Oánh xấu hổ đến mức cũng không dám nhìn rồi, làm theo lời anh mở lớn hai chân, giống như cả người đã bị anh khống chế.
Đây là lần đầu tiên mà Tôn Mân Hạo dùng lưỡi xâm nhập vào ɦσα ɦµყệƭ, làm cho Lâm Oánh không ngừng rung động, lại dùng sức khẽ ʍúŧ ở đùi trong của cô, lưu lại một vết hôn đỏ tươi.
“A!” Cảm giác hơi đau lại ngọt ngào không nói thành lời làm cho cô ՐêՈ Րỉ ra tiếng.
Nghe được cô động tình ngâm khẽ, lúc này anh mới đưa tay tách nơi tư mật ra, quả nhiên là nhìn thấy bên trong đã dính nhiều mật trong suốt, càng lộ vẻ kiều diễm.
Đầu tiên là anh khẽ thổi hơi vào đó, lúc này tiểu hạch liền khẽ run lên, anh hài lòng liền lộ ra nụ cười, sau đó dùng lưỡi khẽ liếm nó.
“A!” Hành động như vậy đã qua mức kích thích rồi, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên mà Tôn Mân Hạo vì cô phục vụ cho nên có khó mà chạy trốn được.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.” Anh liền đè xuống hai chân cô đang muốn khép lại, từng phát khẽ liếm tiểu hạch đi xuống, dùng đầu lưỡi thăm dò tiểu huỵệt của cô.
“A….A.” Cổ họng của Lâm Oánh liền phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ khó kìm nén.
Mặc dù những năm qua bọn họ chỉ có lẫn nhau, nhưng căn bản cô không phải là đối thủ của anh, trong lĩnh vực tình dục, vẫn là cô đầu hàng đối phương trước.
Anh trêu đùa một lát liền làm cô tiết ra đầy đủ ái dịch.
“Bà xã, em rất thích như vậy đúng không? Nhìn xem tiểu huyệt của em co lại này, giống như là mời anh đi vào vậy.” Tôn Mân Hạo nói xong, liền dùng lưỡi đẩy ra cánh hoa, nhẹ nhàng đi sâu vào.
“A!” Cô liền hét chói tai, cảm thấy thân mình hình như lại tiết ra ái dịch nhiều hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Cô lắc lắc thân thể giống như muốn ngăn lại hành động xấu hổ này, lại bị bàn tay của anh ngăn chặn lại, làm cho anh tận tình trêu đùa cô.
“Ô ô….Ông xã……Ông xã………..” Cô không thể nói ra câu hoàn chỉnh, chỉ có thể vô dụng gọi anh,, rốt cuộc là cô muốn anh nhiều hơn hay là dừng lại, ngay cả cô cũng không thể phân biệt được nữa rồi.
Tôn Mân Hạo có chút đau lòng liền rút lui khỏi thân thể của cô, lại hôn môi cô. Đầu lưỡi của anh liền dò vào khoang miệng của cô, đi dò xét vào sâu bên trong, hưởng thụ sự tốt đẹp của cô, đồng thời cùng cô chia sẻ sự ngọt ngào.
Trong miệng toàn là mùi động tình khiến cho toàn thân của Lâm Oánh run rẩy. Chỉ cần là ở cùng anh, bất luận là làm bao nhiêu lần, cô vẫn còn bị sự nhiệt tình của mình làm cho khi*p sợ.
Đã quen với phản ứng của cô cho nên Tôn Mân Hạo biết cô không phải là chán ghét, một mặt anh đồng thời cùng chia sẻ mỹ vị này với cô, mặt khác đồng thời lại đưa hai ngón tay vào ɦσα ɦµყệƭ.
Thân thể của cô đã rất trơn ướt rồi, thậm chí không cần dùng thêm gel bôi trơn là có thể thuận lợi để cho anh xâm nhập vào nên anh rất hài lòng.
Anh yêu sự e lệ và cả sự nhiệt tình của cô, quan trọng hơn, tất cả điều này chỉ là vì anh.
Hai ngón tay của Tôn Mân Hạo liên tục ra vào vài chục lần, sau khi xác định cô có thể chịu đựng nhiều hơn hai ngón tay rồi, bèn đẩy mạnh vào trong cơ thể cô, trước sau giúp cho cô thích ứng.
“A……Nhẹ một chút, ông xã…..” Đầu của Lâm Oánh bây giờ đã không còn suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa rồi, chỉ có thể vịn tay vào vai của Tôn Mân Hạo mà kêu.
“Như vầy phải không?” Anh liền cố ý hiểu nhầm lời nói của cô, lấy tốc độ chậm nhất để ra vào.
“Ưhm….Không….Nhanh lên một chút…Mau hơn chút nữa.” Không chịu nổi sự chậm chạp của anh, cô không tự chủ được mà lắc ௱ôЛƓ đón hùa theo.
“Là như vậy sao?” Anh vừa nói xong, liền dùng tốc độ nhanh nhất để yêu cô.
“Aa…Ngừng lai! Không……….” Lâm Oánh hốt hoảng liền đè lại tay của anh.
“Sao vậy? Đau à?” Ngoài miệng Tôn Mân Hạo hỏi như vậy, nhưng anh biết rõ là mình sẽ không làm đau cô, cho nên còn cố ý ngừng lại hai ngón tay trong cơ thể cô, lại còn cong lên, làm cho ɦσα ɦµყệƭ chật trất của cô càng thêm nở rộ.
“Không đau…….Nhưng….” Lâm Oánh khó khăn cắn môi dưới.
“Thế nào? Bà xã, em muốn cái gì thì nói đi! Chỉ cần em nói, ông xã sẽ dùng hết sức để thỏa mãn em.” Tôn Mân Hạo liền cố ý xoa xoa bộ phận mẫn cảm nhất của cô mà dụ dỗ nói.
“Ừ…..Em muốn…..Em muốn…..” Cô cũng không che giấu sự xấu hổ mà nói.
Tôn Mân Hạo cố tình chơi xấu cô: “Muốn cái gì? Nói rõ ràng một chút.”
“Muốn anh! Em muốn anh….Ông xã…Không cần phải khi dễ em đâu.” Lâm Oánh vô cùng xấu hổ nhưng lại không có cách nào khắc chế khát vọng bộ vị đã sớm gắng gượng của anh.
Phần phái nam đặc trưng của Tôn Mân Hạo còn chưa được giải phóng ra ngoài, nhưng cách qua lớp vải, Lâm Oánh cũng có thể cảm nhận được độ nóng của nó.
“Đúng vậy! Bà xã đại nhân thâи áι của anh.” Tôn Mân Họa liền trêu chọc hôn cô, Lâm Oánh liền nhanh chóng giải phóng cái khổng lồ ra khỏi lớp trói buộc, nó liền lập tức nhất trụ kình thiên.
Anh liền đem phần cự vật khổng lồ chống đỡ ở nơi mềm mại của cô, rồi lớn tiếng nói: “Anh vào đây”, bèn chậm rãi đẩy vào.