Vì bận rộn nên thời gian cũng qua thật là nhanh, ở nước Mỹ cũng có một đoạn thời gian khá tốt, Tôn Mân Hạo vẫn thường xuyên cẩn thận, vậy mà vẫn có chuyện phiền toái.
Đối với loại công việc này, chẳng trách mà minh tinh bọn họ một năm chỉ quay có 1 bộ phim mà thôi, không giống với ngôi sao hạng hai hay ba, một năm quay mấy bộ phim. Tôn Mân Hạo liền nghĩ thầm.
Nhưng cũng phải nói lại, đối với thù lao bên này thì 1 ngôi sao chỉ đóng một bộ phim trong vòng mấy năm, công việc thật là thư thái, cũng không giống như bọn họ phải liều ૮ɦếƭ mà làm việc.
Hơn nữa chỉ cần nghĩ tới thù lao trên hợp đồng công việc, sẽ cảm thấy các yêu cầu nghiêm khắc là hợp tình hợp lý, bởi vì nếu như anh là ông chủ, thì anh cũng sẽ yêu cầu như vậy đối với diễn viên.
“Alan, công việc bên này thế nào rồi? Đã quen chưa?” Peter Ngô đang đi tới liền cười hỏi.
“Đương nhiên là không có vấn đề rồi.” Tôn Mân Hạo nói.
Trước kia khi Tôn Mân Hạo chụp ảnh thì cũng thường ra nước ngoài, nhưng cũng không có nhiều dịp lắm. Cũng may là những năm này đã được tôi luyện nhiều, năng lực thích ứng của anh lại rất nhanh cho nên cũng dễ quen được.
Cho tới khi Lâm Oánh thì……
“Tiểu thư trợ lý đâu rồi. Sao không thấy cô ấy.” Peter Ngô liền nhìn xung quanh.
“Hôm nay là chủ nhật, cô ấy xin nghỉ.”
Từ thời còn là học sinh thì Anh văn của Lâm Oánh cũng không tệ lắm, lúc trước tới Mỹ thì cũng đã học qua nửa năm tiếng Anh, vì vậy cuộc sống hằng ngày và công việc xem như cũng thích ứng được, điểm duy nhất bất đồng với Tôn Mân Hạo là cô không thích ứng được với văn hóa ẩm thực của Mỹ, với thịt bò và rau xà lách.
Tôn Mân Hạo rất yêu thương cô, không chỉ để cho cô được nghỉ mỗi sáng chủ nhật, mà còn lấy danh nghĩa của mình ra để mời đầu bếp biết nấu món Trung Quốc, thậm chí là sản phẩm được vận chuyển từ Đài Loan đến hằng ngày nữa! Nhưng hai ngày nay cô có chút không thoải mái.
“Anh xem tôi thật là ông chủ nhân từ nhất rồi đấy! Tôi chưa từng gặp qua người trợ lý nào còn có ngày nghỉ!” Peter Ngô liền nháy mắt nói.
Vì sợ Lâm Oánh phải chịu ấm ức, Tôn Mân Hạo có nói cho ông ta biết thân phận thật của cô, còn nhờ ông quan tâm đến cô nhiều hơn.
“Tôi rất là tôn trọng nhân quyền, huống chỉ để tìm trợ lý mới cho tôi thì lại quá khó khăn, thay vì cho cô ấy giả bệnh thì không bằng được nghỉ ngày cuối tuần, ông thấy sao?”
Vừa mới bắt đầu Tôn Mân Hạo đã vì cô mà mời theo đầu bếp lại còn bày tỏ thân phận thật của cô thì cô vẫn còn lo là anh sẽ làm gì quá phận. Mặc dù bây giờ đang ở nước ngoài, nhưng nếu bị người khác phát hiện ra thì sẽ không ổn chút nào!diễn đàn Lê Qúy Đôn.
May mắn là nước Mỹ là xứ sở tự do, yêu cầu cổ quái của các ngôi sao cũng không phải là ít cho nên yêu cầu của Tôn Mân Hạo cũng không gọi là quá phận, hơn nữa các nhân viên cũng khen ngợi anh biết cách tự chăm sóc mình nữa.
Tôn Mân Haoh vừa cùng Peter Ngô nói chuyện phiếm vài câu rồi lại thảo luận tới chủ đề điện ảnh.
Lần này vai diễn của anh là một người quản lí nhân sự người Mỹ quốc Hoa. Tổ biên kịch đã đặt biệt mời tới cho anh một giáo viên đặc biệt để hướng dẫn anh cách phát âm, còn mời tới thêm một người quản lý nhân sự thật nữa dạy cho anh cách quản lý, anh còn cười nói nếu như tương lai mình không làm minh tinh nữa thì có thể đi làm quản lý nhân sự.
“Cảnh kế tiếp tôi hy vọng anh có thể thả lỏng thêm một chút nữa, bởi vì….” Peter đang cùng Tôn Mân Hạo nói một nửa thì tiếng ồn ào bên kia đã ảnh hưởng tới hai người.
Peter ngô rất không vui, liền gọi một nhân viên tới hỏi anh ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người kia liền nói: “Hình như là có người muốn đi qua đường này.”
Ông nghe vậy liền nhăn mày: “Không phải là chúng ta đã xin phép phong tỏa đường này để quay phim rồi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã xin phép rồi.”
“Vậy bọn họ gì cái gì làm tới đây?”
“Bọn họ nói lộ trình của họ có vấn đề nên muốn mượn đường của chúng ta.”
“Nói với họ là không được, cảnh quay kế tiếp của chúng ta rất quan trọng.”
“Tôi cũng đã nói vậy….” Người kia còn đang muốn nói tiếp nhưng bên trong lại truyền ra một tiếng hét “A!” một tiếng, làm cho mọi thứ càng thêm ồn ào.
Có lẽ tiếng hét của một phụ nữ đối với người khác mà nói thì không tính là gì nhưng đối với Tôn Mân Họa mà nói thì giọng nói này rất quen thuộc, đây không phải là bà xã bảo bối của anh đây sao?
Nhận ra tiếng hét chói tai của Lâm Oánh nên Tôn Mân Hạo liền bất chấp tất cả, không hề nghĩ ngợi gì mà chạy về nơi có âm thanh đó.
“Rõ ràng là cô đẩy tôi!” Lâm Oánh liền quát với một mỹ nữ tóc vàng.
Người tóc vàng gọi là Sandy, đồng thời cũng nổi tiếng là một trợ lý nóng tính, và còn là diễn viên kiêm người tình, cô ta cho rằng Lâm Oánh cũng giống như cô ta, cũng là trợ lý kiêm người tình của Tôn Mân Hạo, bởi vì cô ta đã ngoài ý muốn bắt gặp Tôn Mân Hạo hôn Lâm Oánh.
Chính vì điều này đã khiến cho Sandy không vừa mắt đối với cô, bởi vì cô ta siêu cấp ghen tỵ với Lâm Oánh, vì người tình của Lâm Oánh vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, mà người bao nuôi của cô ta lại vừa già vừa ngốc.
Bằng cái dung mạo và vóc người xinh đẹp của cô ta mà lại đi theo một lão già sắp vào quan tài sao?
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ có khuôn mặt cũng như vóc người không bằng mình mà lại gặp phải một đại soái ca chứ?
Cô ta không cam lòng!
Hơn nữa, một điều khiến cho cô ta không nuốt trôi chính là bất luận cô ta ra ám hiệu công khai bày tỏ tình cảm gì với anh, Tôn Mân Hạo cũng không động lòng! Đây không phải là nói rõ ràng là cô ta không bằng cô gái nhỏ phương Đông đó sao?
Bởi vì dựa vào quan hệ mà Sandy mỗi chút liền gây sự với Lâm Oánh.
Lâm Oánh không muốn Tôn Mân Hạo đang bận công việc mà còn phải chăm lo cho mình nên mới chịu đựng, không ngờ Sandy lại ngày càng quá đáng, lại còn động thủ.
“Cái người này thật là quá đáng, mời Alan tiên sinh lại xem đi, cô cũng xem lại lời nói của mình đi!” Sandy nói.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Lâm Oánh không ngờ là cô gái trước mặt mình lại có thể vừa ăn ςướק vừa la làng.
“Ý gì sao?” Sandy liền cười lạnh nói: “Ở đây có nhiều người, bằng cái gì mà cô nói tôi đẩy cô chứ? Nói không chừng là cô tự ngã nha! Dù sao thì cô cũng muốn ở trước mặt của Alan tiên sinh mà giả bộ đáng thương mà, không phải là muốn phá hoại lịch trình sao?”
“Ai mới là người phá hoại chứ? Từ đầu cô đã khó chịu với tôi rồi, tìm tôi gây chuyện mà lại còn dám nói!” Lâm Oánh vô cùng tức giận.
Lâm Oánh căn bản là không biết Sandy từ đầu đã ghét cô rồi, chỉ là cố tình gây sự thôi.
Vừa lúc tới đây cô cho là Sandy là người thân thiện, nên đã hỏi đường. không ngờ lại hại cô lạc đường, đến lúc đó còn nói mình không quen biết cô.
Lâm Oánh nghe cô ta nói vậy thì mặt cũng hơi xanh, lúc mới đi thì nói biết, sau đó lại nói không biết. Đã không quen lại còn chỉ sai đường, có lần còn hại cô xém chút nữa là tông xe rồi.
Nế không thì là cố ý thân thiết với cô, giúp cô mua đồ rồi mua đồ lỗi. Qua mấy ngày sau, Lâm Oánh biết Sandy nói xấu mình với cả tổ biên kịch, làm cho cô bị cô lập.
Cô muốn biết lý do muốn ૮ɦếƭ đi được! Nhưng mà đã lâu rồi mà Lâm Oánh vẫn không biết nguyên nhân Sandy ghét mình là gì.
Sandy nhìn thấy đạo diễn và Alan đi tới đây, hốc mắt liền lập tức đỏ lên nói: “Ô ô ô…… Cô thật là quá đáng! Lúc đầu tôi rất thân với cô mà, cô nói cái gì vậy?”
Lâm Oánh cơ hồ đều muốn choáng váng, công phu biến sắc của Sandy cũng thật là không ít đi, so với ông xã thâи áι của cô cũng thật là không kém! Nhân tài như vậy làm sao lại đi làm trợ lý chứ? Phải đi làm diễn viên mới đúng!
“Sao rồi?” Tôn Mân Hạo liền đè nén lại lo lắng trong
lòng, giả vờ như không có việc gì đi tới.
“Ô ô ô….Alan, Lin thật là hung dữ với em đó!” Sandy nói xong, liền lao vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh, lại bị anh nhanh chóng tránh ra.
Trong lòng Sandy liền thầm mắng một tiếng, lại bổ nhào vào lòng của đạo diễn khóc: “Lin nói em đẩy cô ấy nhưng em không hề làm vậy đâu?’
Peter Ngô liền cười khổ ôm lấy Sandy, đại khái đã hiểu mọi chuyện rồi.
Tôn Mân Hạo đã từng nói với ông, Sandy không phải lần đầu ra ám hiệu muốn ở cùng với anh, nhưng ông rất hiểu, Tôn Mân Hạo rất yêu vợ của anh, tuyệt đối không thể nào phản bội Lâm Oánh được, cho nên tám phần là Sandy đuổi theo không được anh, liền trút giận lên người của Lâm Oánh.
Xem ra ông phải cùng Sandy nói chuyện mới được. Mặc dù cô ta có xinh đẹp, nhưng lại không hiểu chuyện, nếu để cô ta làm loạn thì sẽ xảy ra chuyện. Trong lòng của Peter Ngô liền nghĩ thầm.
Tôn Mân Hạo vừa nghe là Sandy đẩy Lâm Oánh, trong lòng vô cùng lo lắng xem cô có bị thương không, nhưng dưới con mắt của mọi người lại không thể làm gì khác là hỏi cô: “Bị thương sao?”
Lâm Oánh liền vỗ vỗ quần: “Cũng may là chỉ bẩn một chút thôi.”
Nhờ thói quen mặc quần jean của cô, may mà hôm nay mặc quần dầy, ngoại trừ đau một chút thì cũng không có vết thương gì.
Có lẽ là Tôn Mân Hạo không có cách nào bày tỏ ra cho rõ ràng, nhưng Lâm Oánh làm vợ chồng với anh đã nhiều năm rồi, sao lại không biết anh lo lắng cho cô được? Vừa nghĩ tới những ngày cực khổ của anh vì cô thì những uất ức nhỏ này của cô đâu đáng gì.
“Được rồi, Sandy, tất cả mọi người không sao là tốt rồi, đừng khóc.” Peter Ngô liền nói với người ở trong иgự¢.
“Nhưng cô ta….” Sandy liền suy nghĩ một chút, liền quay đầu lại rưng rưng nói với Tôn Mân Hạo: “Alan, hình như Lin không thích em, anh hãy khuyên cô ấy đi, không cần có thành kiến đối với em.”
“Sandy đáng thương.” Tôn Mân Hạo liền dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô ta, trên mặt cũng treo nụ cười thương tiếc, nhưng lời nói lại không hề dịu dàng: “Đến tột cùng là ai có thành kiến với ai thì chắc cô là người hiểu rõ nhất. Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, cô hiểu không?”
Không nghĩ tới việc Tôn Mân Hạo dùng ánh mắt dịu dàng mà lại nói ra lời cảnh cáo trực tiếp này, nét mặt của Sandy liền cứng lại, trên lưng khỏi khỏi lạnh run một hồi.
Anh thấy thế thì liền dùng âm lượng vừa đủ khiến cho mọi người nghe được: “Hy vọng là em không bị dọa cho sợ rồi, có lẽ em nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn.”
Peter Ngô nghe được Tôn Mân Hạo nói cái gì thì trong lòng liền âm thầm kêu khổ rồi. Đây là lần đầu tiên mà Alan bị Sandy chọc giận! Có lẽ ông ta nên nói chuyện với Sandy một chút thôi.
Tôn Mân Hạo nói xong liền khẽ mỉm cười, mang theo Lâm Oánh về xe dã ngoại của anh nghỉ ngơi.
Vừa đóng lại cửa xe, anh liền không kịp chờ đợi mà hỏi cô: “Bà xã, em không bị thương chứ?”
“Không sao, em không nhu nhược vậy đâu!” Lâm Oánh liền cười.
“Hôm nay không phải là ngày em nghỉ ngơi sao, có chuyện gì vậy?” Tôn Mân Hạo liền nhận lấy bao lớn bao nhỏ trên tay cô, dịu dàng hỏi.
“Thế nào? Sợ em tới quấy rầy sao?”
“Anh sợ em mệt mỏi thôi.” Tôn Mân Hạo đau lòng liền sờ sờ gương mặt của cô một chút, hình như lại gầy đi rồi.
“Còn nói sao! Rõ ràng là anh còn mệt mỏi hơn em kìa!”
Có lẽ cô không chú ý nhưng trong mấy tháng này cô đã gầy hơn mấy kí lô, đem thịt nửa năm trước anh vất vả nuôi được đi mất rồi.
“Vừa rồi ưm và Sandy là thế nào?” Tôn Mân Hạo không nhịn được mà hỏi.
“Haizz….Em cũng không biết nữa.” Lâm Oánh lại thở dài, “Nhưng anh không cần lo lắng đầu! Bị mấy câu vừa rồi của anh làm cho cô ta sợ rồi. Chỉ là…Anh sẽ không sao chứ?”
Cô nhớ Sandy là trợ lý của một diễn viên nam khó tính, hơn nữa ông ta lại là một vai nam phụ quan trọng, Tôn Mân Hạo thật sự sẽ không sao chứ?
Tôn Mân Hạo mới mặc kệ chủ nhân của Sandy là ai! Anh chỉ lo về Lâm Oánh thôi: “Chẳng lẽ cô ta thực sự gây phiền toái cho em sao? Sao em không nói cho anh biết?”
Chỉ cần nghĩ tới mấy ngày nay Sandy luôn gây phiền phức cho cô mà anh lại vì công việc bận rộn mà không chú ý tới thì anh lại thấy đau lòng.
“Không sao đâu!” Lâm oánh lại cười làm dời đi sự chú ý về đề tài vừa rồi: “Không nói những chuyện kia nữa, em có mua nấm hương rồi, em đã nấu cháo gà nấm hương mà anh thích này, anh mau ăn đi.”
Lâm Oánh liền đem bình thủy tinh mở ra: “Nhanh một chút, để nguội không ngon đâu.”
Tôn Mân Hạo liền nhìn chén cháo kia, cảm động đến mức hốc mắt đều ửng hồng.
“Sao thế? Anh ăn nhanh đi….A!” Lâm Oánh không hiểu liền thúc giục.
“Bà xã.”
“Sao?”
“Em đối với anh thật tốt.” Tôn Mân Hạo không có cách nào ngừng cảm động được.
Anh biết cô không thoải mái nên mới bắt cô hôm nay phải nghỉ ở nhà, nhưng cô lại đi mua nấm hương, lại đi nấu cháo cho anh ăn…làm sao có thể không cảm động được đây?
Lâm Oánh vĩnh viễn đều nhớ được Tôn Mân Hạo thích ăn cái gì, không thích cái gì, ăn cái gì mới tốt, phải cần ăn, hoặc là cái anh thích thì cô luôn để dành lại một phần.
Trước kia nếu không có cô ở đây, anh tuyệt đối không có cách nào chống đỡ nổi! Không có cô, sẽ không có ngày hôm nay.
Nhưng có lẽ là bởi vì cô là con trưởng, mặc dù cô theo thói quen thích chăm sóc người khác, nhưng lại thường bỏ quên chính mình, nhiều lần khi phát hiện thân thể không thoải mái cũng là quá nghiêm trọng rồi.
Cho nên lời thề của Tôn Mân Hạo khi cầu hôn cô chính là dành cả đời để bảo vệ cô, để cho anh bảo vệ cô, không còn phải lo về thứ gì nữa!
Tôn Mân Hạo không thích Lâm Oánh ra ngoài đi làm bởi vì nguyên nhân chủ yếu chính là sợ cô không bỏ được thói quen chăm sóc người khác mà lại mệt ૮ɦếƭ mình, kết quả lại không nghĩ tới ngày hôm nay cô lại đi săn sóc cho anh.
“Đứa ngốc, anh là chồng em mà! Em không tốt với anh thì tốt với ai?” Lâm Oánh liền cười anh, không ngờ chuyện nhỏ này lại làm cho anh cảm động như thế, lại thúc giục anh: “Nhanh ăn đi, kẻo nguội!”
“Ừhm! Được!” Tôn Mân Hạo liền vui vẻ bưng chén lên, vui vẻ ăn cháo gà do bà xã thâи áι nấu, lại cảm giác mình có thêm động lực rồi.
Lại qua mấy tháng, cuối cùng thì Tôn Mân Hạo đã đóng xong bộ phim rồi, nhưng anh cũng không hề rảnh rỗi, ngươc lại còn phải đem công việc ở trong nước làm cho xong, bởi vì anh phải lập tức đi tuyên truyền cho phim nữa.
Vốn là Lâm Oánh muốn đi theo anh, nhưng anh lại kiên trì không muốn cho cô chịu khổ, cho nên không để cho cô tham gia hoạt động tuyên truyền quốc tế, nhưng trong nước liền xảy ra scandal liên quan đến anh và tiểu trợ lý…….
10 giờ sáng, ánh mặt trời đang chiếu khắp phòng ngủ, làm cho cả gian phòng đều ấm áp sáng ngời.
Đang thả mình trong vòng vây của chăn bông, Lâm Oánh đang ngủ rất thoải mái. Lúc trước bận rộn, cô không hề có thời gian để thả mình ngủ nhưng bây giờ thì đang tận hưởng nó.
Reng reng reng……..
Một hồi điện thoại dài làm phá vỡ cả gian phòng yên tĩnh, một năm này theo thói quen của công việc nên Lâm Oánh lập tức từ trong mộng liền tỉnh lại, sửng sốt một chút mới phát hiện mình đã về đến nhà rồi, mà cô cũng đã sớm từ bỏ công việc trợ lý.
Lâm Oánh liền gãi đầu, miệng lẩm bẩm: ai vậy nhỉ? Lúc này liền nhấc điện thoại lên: “Alo?”
“Lâm Oánh đúng không? Tớ là Thục Ngọc đây.”
“Thục Ngọc à? Sao cậu lại gọi tới đây vậy? Tớ còn tưởng là cậu đã quên tớ rồi kia.” Cô liền oán giận nói.
Chỉ có Thục Ngọc là biết được chuyện cô làm trợ lý cho ông xã thâи áι thôi, sau khi từ Mỹ trở lại vẫn còn chưa quen múi giờ, lại còn bị điện thoại đánh thức.
“Đừng nói nữa, mau bật TV lên đi.” Khâu Thục Ngọc vô cùng khẩn trương nói.
“Sao vậy?” Lâm Oánh nghe được giọng của cô ấy vô cùng gấp gáp.
“Đừng hỏi nữa, cậu mau mở TV lên đi, chuyển tới kênh 6.”
“Được rồi….Chờ tớ một chút.” Lâm Oánh liền đi tới phòng khác, bật TV lên chuyển tới kênh 6, trên TV đột nhiên xuất hiện hình của Alan!
“…….Theo như tìm hiểu, vị này chính là Lâm tiểu thư, trợ lý của Alan, người nói ra chuyện này là…..”
Lâm Oánh xem TV xong, mặt liền trắng bệch!
Có lẽ kí giả cũng không điều tra ra được quan hệ thật sự của cô cùng với Tôn Mân Hạo, cũng tra ra được cô là người đã kết hôn. Mà không biết vì sao họ lại có được hình của hai người đang thân mật.
Nhìn bối cảnh thì có lẽ là ở nước Mỹ, nhưng đến tột cùng là vào lúc nào? Lâm Oánh vô cùng sững sờ.
Đợi chút….Không đúng. Nếu như chuyện này đã lên TV rồi thì nói cách khác….Hiện tại toàn bộ Đài Loan đều cho rằng Alan ngoại tình với phụ nữ đã có chồng sao?
Lâm Oánh vừa nghĩ tới đó đã cảm thấy khó thở.
Sao lại thế được? Không thể nào? Không thể?
Điện thoại liền rơi bịch trên mặt đất, cô đã hoảng hốt đến mức vô hồn.
“Lâm Oánh, cậu có nghe không? Này! Lâm Oánh?” Bên kia đầu điện thoại đang gọi to.
“Tớ ở đây.” Cô liền vội vàng cầm ống nghe lên.
“Cậu hãy ra cửa sổ nhìn một chút, tạm thời đừng đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Cô không hiểu.
“Đi xem xem có người nào kì quái ở ngoài đó không. Nhớ là không cần lộ đầu ra, chỉ cần kéo rèm lên là được.” Khâu Thục Ngọc nói.
“Được rồi.” Lâm Oánh liền chạy đi kéo rèm cửa sổ lên, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.
“Sao rồi? Có không?”
Lâm Óanh nhìn thấy khắp nơi đều là phóng viên, cảm giác giống như không chân thật. Cô liền hốt hoảng nói: “Tớ….không nhìn thấy được.”
“Cậu ở trong nhà chờ tớ, đừng đi ra ngoài.” Khâu Ngọc Thục liền dặn dò.
“Được.”
“Điện thoại cũng không được nhận, chờ tớ tớ rồi nói.”
“Được.”
Sau khi Khâu Thục Ngọc cúp điện thoại xong, lại có điện thoại gọi tới, Lâm Oánh vô cùng hoảng sợ nhìn điện thoại, cô sợ là phóng viên gọi tới nên không dám nhận.
Điện thoại vang lên chừng mười tiếng rồi mới cúp, nhưng mấy giây sau lại vang lên tiếp. Mỗi tiếng chuông kia giống như đã rút đi linh hồn của Lâm Oánh, khiến cho cô không tập trung được, liền đem dây điện thoại rút đi, lúc này căn phòng mới khôi phục lại sự yên tĩnh như cũ.
Không tới nửa giờ sau, Khâu Thục Ngọc đã chạy tới, trên tay còn đem theo cả đống bao lớn bao nhỏ.
Bởi vì Khâu Thục Ngọc thường xuyên tới nhà Lâm Oánh làm khách nên nhân viên quản lý đã nhận ra cô, vì vậy cô rất thuận lợi mà đi qua cánh cửa bảo vệ, chạy tới Tôn gia.
“Ô ô ô…..Thục Ngọc.” Lâm Oánh vừa thấy được bạn tốt thì nỗi sợ hãi liền hóa thành nước mắt, không khống chế được nữa mà chảy xuống.
“Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan!” Cô vội vã ôm Lâm Oánh vào lòng an ủi.
“Hiện tại sao rồi? Tớ cũng không dám đi ra ngoài nữa.”
“Đừng sợ, không phải tớ đã tới cứu cậu rồi sao?” Khâu Thục Ngọc liền vỗ vai Lâm Oánh, chỉ cô nhìn vào đống đồ mà mình mới mua.
“Đây là cái gì?” Lâm Oánh liền lấy ra một thứ mềm mại màu cà phê lượn sóng, “Tóc giả?”
“A! Đừng làm rối, tớ rất vất vả mới chải xong đấy.” Khâu Thục ngọc liền cầm lấy tóc giả, đội nó lên cho Lâm Oánh, “Cậu mặc bộ quần áo kia vào trước, sau đó tớ sẽ giúp cậu cải trang.”
“Cải trang?” Lâm Oánh liền thất kinh.
“Dĩ nhiên, nếu không hóa trang thì làm sao cậu đi ra ngoài được?”
“Được.” Lâm Oánh liền ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Sau khi cô đã thay quần áo xong, Khâu Thục Ngọc liền lấy ra dụng cụ trang điểm thúc giục: “Mau tới đây, tớ giúp cậu hóa trang nào.”
Sau khi Khâu Thục Ngọc giúp cô mua trang phục của một phụ nữ trung niên xong rồi lại làm một kiểu đầu lỗi thời, với tay nghề của cô thì chỉ sau 40, 50 phút Lâm Oánh liền biến thành một bà nội trợ ước chừng 50 tuổi, vừa mới đi chợ về đang xách một giỏ thức ăn to.
Hai người liền giả bộ bình tĩnh đi tới xe của Khâu Thục Ngọc, cuối cùng đã lừa gạt thành công một đám phóng viên đang “ôm cây đợi thỏ”, còn Lâm Oánh thì tới nhà của Khâu Thục Ngọc lánh nạn.