Ông Xã Là Bác Sĩ Đại Nhân - Chương 16

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

"Hình như người đàn ông vừa rồi không thích tôi?"
"Không có, cậu ta luôn như vậy."
Lôi Viễn Thạc lắc đầu phủi nhận, tay đã bắt đầu gỡ từng lớp băng gạc thấm máu đỏ tươi bỏ ra.
"Anh ta làm gì? Làm giúp việc sao?"
"Doãn Địch có trách nhiệm quản lý nơi đây, chắc do tai nạn nên em mới không nhớ đến cậu ta. Ngày trước em và cậu ta thân lắm đấy!"
Thân sao? Nguyệt Mị chưa cảm nhận được sự thân thiết mà Lôi Viễn Thạc nói, và ánh mắt đó là dành cho người thân thiết của Doãn Địch ư?
Dù là Lôi Viễn Thạc nói như thế, nhưng linh cảm của cô không sai. Người đàn ông tên Doãn Địch đó có vẻ không ưa cô là bao, dù cô không biết lý do là gì.
Bàn tay trắng nõn nà lộ ra một vết thương dài đến ba phân, nếu để lại sẹo sẽ xấu biết bao nhiêu.
Vừa lúc Doãn Địch bước tới tay cầm theo rất nhiều thứ đồ lỉnh kỉnh đến, anh ta đặt xuống bên cạnh bàn trước sô pha, từng món một được đem xuống.
"Ông chủ, tôi đã chuẩn bị đủ... Ngài cần tôi làm giúp không ạ?"
Trái với gương mặt khi đối diện với cô, lần nay Doãn Địch dùng chất giọng ôn tồn hỏi han, còn muốn vươn tay đến giúp đỡ việc băng bó cho Nguyệt Mị. Chưa kịp ᴆụng đến, Lôi Viễn Thạc đã từ chối.
"Không cần, để tự tay tôi làm giúp cô ấy. Cậu vào bếp nấu chút gì đó cho phu nhân ăn đi."
Lôi Viễn Thạc xắn tay áo lên cao, tiếp tục ra lệnh cho Doãn Địch. Tay hắn nhanh nhẹn lấy bông gòn thấm nước ấm hòa lẫn vào nước muối y tế, giúp cô vệ sinh vết thương bên ngoài.
Doãn Địch chỉ biết im lặng, anh ta cúi đầu rồi lại tiếp tục quay xuống bếp.
Tay Nguyệt Mị dần dần cảm nhận có chút mát, một vài giây sau lại rát da tay vì muối, cô muốn rụt tay lại nhưng Lôi Viễn Thạc lại mạnh mẽ nắm chặt tay cô.
"Đừng động, nhanh thôi sẽ hết."
Lôi Viễn Thạc lau sạch sẽ vết ngoài da, rồi dùng thuốc đỏ sát khuẩn vết thương cho cô, cuối cùng là dùng gạc băng bó lại cánh tay. Việc làm không quá ba phút, Lôi Viễn Thạc không nói dối cô, một chút là đã thoải mái hơn.
"Tôi không nói dối em đâu."
"Vì sao?"
"Vì tôi đã hứa sẽ không bao giờ nói dối em."
Nguyệt Mị nhìn hắn lâu một chút, trong con ngươi đó không nửa lời gian dối, vậy mà lòng lại có chút đau. Cô cười cười, nhớ lại sáng nay Lôi Viễn Thạc cũng đã đừng nói như thế! Đã nó rằng: "Tôi đã từng hứa là sẽ không bao giờ nói dối với em."
"Thế anh đưa tôi đi đâu? Tôi có người thân nào không?"
Nguyệt Mị lảng sang chuyện khác hỏi hắn, nếu như Lôi Viễn Thạc nói rằng hắn là chồng cô, hẳn là hắn biết rõ lai lịch của cô.
Cô quên mất lời cảnh cáo ngày còn ở bệnh viện lần đó rồi...
Lôi Viễn Thạc lắc đầu, tay hắn phủ lên mái tóc nâu óng ánh suôn mượt của Nguyệt Mị, không nhanh không chậm kể lại:
"Ba mẹ em mất trong một vụ tai nạn xe mười sáu năm trước, em trai của em cùng năm đó được người khác nhận nuôi, hiện tại không rõ tung tích. Em lúc đó được đưa đến Đức sống cùng bà nội nên là không bị lưu lạc lâu như vậy. Và bây giờ em chẳng còn người thân nào khác ngoài tôi cả."
Nguyệt Mị tròn mắt nhìn hắn, thông tin này thật xa lạ, cũng thật quen thuộc... cô không muốn tin, nhưng vành mắt lại bắt đầu hoen mi, lệ trực trào muốn đổ xuống.
Nghe đến ba mẹ mất trong vụ tai nạn, em trai lưu lạc nơi nào cũng không biết, bây giờ cô khác gì một kẻ không nơi thân thích không chỗ nương tựa hay không? Lòng dâng lên nỗi chua xót, cô gục mặt xuống đầu gối mình, đôi vai run rẩy không ngừng, từng tiếng nấc nghẹn ngào thổn thức âm ỉ bên tai cả hai.
Đôi đồng tử Lôi Viễn Thạc co thắt lại, dường như trong đầu đã nung nóng ý nghĩ bỏ cuộc. Rốt cuộc cũng phải gắng gượng, hắn dang đôi tay rộng lớn của mình ôm lấy cả thân thể nhỏ nhắc vào lòng dỗ dành.
"Đừng khóc, em còn tôi. Hãy luôn tin tưởng và nhớ rằng tôi luôn cạnh em, nhung nhớ và yêu thương em rất nhiều."
Hắn đã từng đứng trước mặt Bạch Nguyệt Mị nói như thế, hắn luôn luôn đối xử với cô như thế. Nhưng ngày ấy ngoài nhận cái tát từ cô, chấp nhận để cô đánh mắng thì hắn không biết phải làm gì. Bây giờ ổn rồi... Nguyệt Mị dần chấp nhận hắn rồi.
Còn tiếp....

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc