"Cô ấy không phải là vợ của anh, tại sao anh luôn làm phiền cô ấy vậy bác sĩ Lôi?"
Giọng Tư Cấn mang theo hàm ý tra xét, lại thêm phần tức giận khi nhìn thấy Lôi Viễn Thạc cứ lẩn quẩn quanh Nguyệt Mị.
Lôi Viễn Thạc vẫn mặc kệ Tư Cấn nói, hắn đưa tay đỡ lấy đầu Nguyệt Mị ngồi dậy, hạ chân đang bó bột của cô xuống, hành động vô cùng ân cần chăm sóc.
Lôi Viễn Thạc không nói chuyện, ngay cả Nguyệt Mị cũng không muốn nói với anh, cô mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, mi mắt rũ xuống, môi mím lại thành một đường.
"Anh định mang Tiểu Mị đi đâu? Anh mau để cô ấy ở đây dưỡng thương."
Tư Cấn đặt túi cháo lên bàn, quyết giằng co với Lôi Viễn Thạc khi thấy hắn có ý định đưa cô đi. Nhưng vừa chạm vào tay cô, hắn đã cau mày hất tay anh qua một bên.
"Đừng chạm vào cô ấy!"
"Cô ấy là bạn gái tôi, tôi có quyền chạm vào!"
Cả hai trố mắt nhìn nhau, một người mang theo đôi mắt tràn đầy khiêu khích, người thì đã tức giận đến đỏ cả tròng mắt, hai người đều nhìn nhau một hồi lâu như vậy, cuối cùng cũng bị chú ý bởi giọng của Nguyệt Mị:
"Thạc..."
Tư Cấn nhìn cô, là cô đang gọi cái tên Thạc chứ không phải Cấn, khiến Ⱡồ₦g иgự¢ anh cảm thấy có chút nhói đau.
Lôi Viễn Thạc nhếch mày nhìn Tư Cấn, xem xem người Nguyệt Mị gọi là hắn hay là Tư Cấn đây?
"Tôi nghe, em muốn sao?"
"Tôi mệt, về nhà."
Nguyệt Mị nhẹ giọng đáp, tay cô còn run rẩy víu lấy góc áo của Lôi Viễn Thạc, mong hắn đưa mình đi càng nhanh càng tốt. Cô không muốn nhìn thấy Tư Cấn nữa.
Lôi Viễn Thạc "ừ" trong họng, đáp lại cô. Tay luồng xuống dưới đùi bế cô lên kiểu công chúa.
Đợi đến khi Lôi Viễn Thạc nhấc bổng cô lên thì Tư Cấn lúc này mới ý thức được, anh vòng qua giường, tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của Lôi Viễn Thạc ngăn lại.
"Không được mang Tiểu Mị đi! Cô ấy còn rất yếu, phải để ở đây chăm sóc đến khi khỏe hẳn."
"Nhưng cô ấy không muốn ở đây, phiền bác sĩ Tư buông tay, lùi bước nhường đường.".
"Anh..."
Tư Cấn cứng họng, không biết phải bao biện làm sao để Lôi Viễn Thạc buông tay. Nên anh cứ nắm lấy cánh tay hắn mãi không buông, không muốn hắn mang cô đi.
Anh run rẩy, hướng mắt nhìn về Nguyệt Mị, mong cô sẽ nói điều gì đó. Anh không muốn cô đi, để cô xa khỏi tầm mắt của anh, anh không chịu đựng được.
Vậy mà trái với sự mong đợi của Tư Cấn, Nguyệt Mị chỉ lạnh lùng nói:
"Mời bác sĩ Tư buông tay để tôi có thể về nhà."
Lời cô đầy sự xa cách, không còn gọi tên thân mật của Tư Cấn nữa, trong lòng anh chợt chùng xuống, đáy mắt phảng phất hình ảnh của cô.
"Em... em gọi anh là bác sĩ Tư? Em muốn về nhà gì chứ? Nhà em là nhà anh, hai ta sống chung với nhau mà?"
"Thạc, về thôi... em buồn ngủ."
Nguyệt Mị không để tâm vào câu hỏi của Tư Cấn, cô vươn một bên tay, víu lấy vạt áo của Lôi Viễn Thạc mệt mỏi, như hoàn toàn dựa dẫm vào hắn.
Lôi Viễn Thạc cười nhạt, hắn hất tay Tư Cấn qua một bên. Xem xem là Nguyệt Mị hiện tại đang nũng nịu gọi tên ai?
"Bác sĩ Tư, nghe thấy vợ tôi nói gì không? Là buông tay để cô ấy đi."
"Không... không..."
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Tư Cấn lắc đầu phủi nhận, đôi mắt mở to hết cỡ như không tin vào sự thật.
Tiểu Mị mấy ngày trước vẫn là của anh kia mà? Tại sao bây giờ cô lại trở nên như thế, không lẽ là vì sự xuất hiện của người đàn ông trước mắt này hay sao?
"Bác sĩ Tư, sau này chú ý hành vi của mình."
"Không! Tôi mới là bạn trai của Tiểu Mị, anh không phải... không."
Lôi Viễn Thạc thật muốn đánh vào mặt Tư Cấn thêm vài cái nữa. Sáng đã bị đánh đến mức băng bó khắp mặt, bây giờ lại cố chấp không chịu thừa nhận, lại nói những điều viển vông trước mặt không thấy buồn cười sao?
Hắn hít sâu một hơi, vừa định giở giọng hù doạ Tư Cấn thì Nguyệt Mị đã chen ngang, cô đáp lại lời anh:
"Bác sĩ Tư, chúng ta đã chia tay rồi, hi vọng sau này anh đừng nói rằng tôi là bạn gái của anh nữa, Thạc không thích đâu."