"Tôi không nghĩ một bác sĩ tài giỏi như Tư Cấn này lại tranh giành vợ của đồng nghiệp mình đâu!"
"Nói dối! Anh mới không phải là chồng Tiểu Mị!"
Tư Cấn quát lớn, gương mặt đỏ phừng phừng vì tức giận. Nguyệt Mị là bạn gái của anh, không ai có thể chối cãi được. Nửa năm nay mọi người trên dưới bệnh viện đều biết Khúc Mị được anh chăm sóc, cô còn coi anh là người nhà mà không buông tay. Không lí nào Lôi Viễn Thạc là chồng hợp pháp của cô được.
Lôi Viễn Thạc đưa tay lên cao, xoa xoa cổ tay của mình. Hắn nhận ra kẻ Tư Cấn này hình như rất muốn ăn đấm của hắn thì đúng hơn!
Đến việc cô là vợ của hắn mà còn bị người khác xem là kẻ nói dối, không ai lại chấp nhận được sự thật này.
"Là chồng hay không, tự tôi biết rõ. Đừng phí công vô ích nữa."
"Tôi là muốn chen vào sự việc này đấy! Anh có thể làm gì tôi?"
Tư Cấn vừa dứt lời, Lôi Viễn Thạc lặp tức bước đến trước mặt anh, gạt tay anh đang ôm lấy Nguyệt Mị, lực không hề nhẹ vung lên, đấm thẳng vào mặt Tư Cấn.
"Đúng là kẻ thích gây sự, mẹ nó!"
Mỗi câu nói từ Lôi Viễn Thạc là kèm theo từng cú đấm тһô Ьạᴏ. Hắn hướng thẳng vào gò má và sống mũi của Tư Cấn đấm không nương tay, đến mức máu từ mũi bắt đầu túa ra, chảy xuống môi cằm ướt cả khuôn miệng của anh.
Tư Cấn không có sức phản kháng lại Lôi Viễn Thạc, anh không ngừng vung tay loạn xạ, nhưng sức lực của anh không thể nào so bì với hắn. Là mạnh mẽ quá mức bản thân mình chịu đựng.
Đợi đến khi những cú đánh ấy khiến tay hắn nhuốm máu của Tư Cấn càng lúc càng nhiều, tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ càng cao, vượt qua sức chịu được của một con người, hai vị cảnh sát mới kịp hoàn hồn, vội vã chạy đến can ngăn Lôi Viễn Thạc.
"Này, anh không được phép đánh người!"
"Mau còng hắn ta lại đưa về đồn giải quyết, đây là bệnh viện không được làm lớn chuyện."
Một viên cảnh sát cau mày nói thẳng. Việc ra tay đánh người như thế này cũng đủ để đưa về trụ sở uống trà cùng bọn họ rồi.
Phải mất đến đến đôi ba phút hai người họ mới khống chế được Lôi Viễn Thạc. Đôi mắt hắn giờ đây đỏ ngầu, từng hằng từng tia máu nổi lên tròng mắt trắng.
Lôi Viễn Thạc thở dốc, cứ để cho cảnh sát kia dùng còng khóa tay mình lại, hắn còn cố ý nói lớn:
"Nếu không mở còng, đừng trách vì sao ngày mai hai người không còn được làm việc."
"Hù dọa người của công lý, e là anh phải đóng phạt nặng đấy!"
Cảnh sát đáp lại, sau đó nhìn sang Tư Cấn, tiếp tục nói:
"Bác sĩ Tư, chúng tôi sẽ đưa Lôi Viễn Thạc về trụ sở cảnh sát. Đợi anh xử lý vết thương xin mời anh đến sở để lấy lời khai."
"Hự... đ... được."
Tư Cấn khó khăn ngồi dậy, anh đưa tay ôm lấy mặt mình, khắp nơi toàn máu me be bết. Lôi Viễn Thạc quả nhiên là kẻ тһô Ьạᴏ, hắn dùng hết sức để giáng đòn xuống mặt anh. Âm ỉ tỉ tê đau đến rụn rời.
Lôi Viễn Thạc dù đang bị khóa tay lại nhưng sắc mặt hắn vẫn còn dửng dưng, đối diện với tình huống này mà vẫn không e sợ.
Trước lúc bị đưa đi, hắn còn nhìn về phía Bạch Nguyệt Mị, cô từ đầu đến cuối vẫn còn ngây ngốc trước những việc vừa xảy ra. Trong đôi mắt trong veo như suối trong đó đã lộ ra được sơ hở, khiến cho nụ cười trên môi Lôi Viễn Thạc ngày một giương cao.
"Mị Mị, đợi tôi xong việc sẽ đón em về. Sớm ngày chấm dứt cùng hắn ta đi."
Một lời cảnh cáo, nhắc nhở cũng chính là lời cuối cùng hắn muốn truyền đến tai cô.
Một con thỏ nhỏ vẫn mãi chỉ là một con thỏ nhỏ mà thôi, cho dù có cố thay đổi bản thân mình trở thành như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể thay đổi trong mắt hắn được!
Vĩnh viễn.
Xem ra lần này Lôi Viễn Thạc đã gặp một chút rắc rối không đáng có rồi.
Sau khi hai viên cảnh sát đưa Lôi Viễn Thạc rời đi, Tư Cấn lúc này mới nhớ đến Bạch Nguyệt Mị vẫn còn ở đây, lo sợ tình hình vừa rồi khiến cô hoảng loạn, anh ngước mắt nhìn cô.
Nguyệt Mị vừa hay nhìn xuống anh, cô hít một hơi thật nhẹ, giữ cho tâm lý ổn định.
Tư Cấn chống tay lên thành giường, anh ôm lấy bên mặt, ánh mắt tràn ngập sự âu lo từ mình.
"Tiểu Mị... em có sao không?"
Nguyệt Mị lắc đầu, cong cong vành môi:
"Tư Cấn, chúng ta chia tay đi."