"Nhẫn em trao, em còn nhớ hay đã quên? Bạch Nguyệt Mị rốt cuộc thời gian tôi lưu trú ở Đức, em đã xảy ra chuyện gì?"
"Không... tôi chưa từng kết hôn... bạn trai tôi là Tư Cấn..."
Nguyệt Mị bất lực nhìn Lôi Viễn Thạc, mặc kệ hắn cứ nói những lời vô nghĩ đấy, cô không ngừng gọi tên Tư Cấn.
"Mị, nếu em còn dám gọi tên người đàn ông khác ngoài tôi thì tự em gánh lấy hậu quả!"
Lôi Viễn Thạc lên giọng cảnh cáo, rốt cuộc cô cũng chịu im lặng, môi mím chặt không bám bật nửa lời trước hắn.
Cuối cùng Lôi Viễn Thạc cũng chấp nhận rằng Bạch Nguyệt Mị đã bị mất trí nhớ, nhưng không phải tại thời điểm tai nạn mấy hôm trước. Có lẽ cô đã gặp sư cố trong hai năm qua, vậy mà không một kẻ nào thông báo cho hắn một tiếng ư? Đến mức vợ hắn bị mất trí nhớ cũng không ai đưa cô về, để cô lang thang bên cạnh một gã đàn ông tồi, hơn nữa là kẻ là tồi hơn hắn.
Không thể chấp nhận được!
Bọn họ dám đối xử tệ bạc với phu nhân của Lôi Viễn Thạc này đúng là đám người không thể dung thứ!
Cứ chờ ngày Lôi Viễn Thạc đường đường chính chính xuất hiện ở Lôi gia. Hắn thề sẽ khiến từng người từng người một phải trả giá đắt cho hành động tổn hại tinh thần của Bạch Nguyệt Mị!
Cô chính là vưu vật của Lôi Viễn Thạc, ngoài hắn ra không ai được chạm vào cô.
"Nguyệt Mị, nghe cho kỹ đây em chính là Bạch Nguyệt Mị, em không phải là một nữ nhân tầm thường bên cạnh người đàn ông tên Tư Cấn! Em là vợ tôi."
Xoạch.
Tiếng cửa kéo của căn phòng vang lên, Lôi Viễn Thạc đảo mắt nhìn sang đám người đang đứng trước cửa phòng, đôi mắt xẹt ngang tia độc đoán khó lường.
Đám cảnh sát được kẻ này gọi đến chăng?
"Cấn..."
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Nguyệt Mị yếu ớt gọi tên Tư Cấn. Ngay lặp tức anh lao vào, chạy đến bên cạnh cô, anh không ngừng dỗ dành:
"Anh đây... Tiểu Mị, anh đây, em đừng sợ, không ai dám làm hại em đâu."
Tư Cấn vỗ nhẹ lên bàn tay của Nguyệt Mị, vừa dỗ ngọt để cô không khóc không nháo, anh trừng mắt nhìn Lôi Viễn Thạc.
Lần này Tư Cấn gọi cảnh sát đến để giải quyết vụ việc rắc rối trước mắt. Anh tin tưởng rằng tấm ảnh mà Lôi Viễn Thạc đưa anh xem là một tấm ảnh ghép, sâu xa hơn thì Nguyệt Mị bị ép gả. Và anh suy nghĩ rằng Nguyệt Mị đã chạy trốn người đàn ông này, không may bị tai nạn giao thông, chấn thương phần đầu dẫn đến việc mất trí nhớ hơn nửa năm. Tính cách nhút nhát cũng là do cô có từ trước, chứ không hẳn là do Tư Cấn nói những điều khiến tâm lý vô vặn vẹo theo ý mình. Và anh càng đinh ninh suy nghĩ của mình là đúng vì lúc nãy đứng ở ngoài cửa, anh nghe được chất giọng sợ hãi của Nguyệt Mị khi đối diện với Lôi Viễn Thạc.
Nó giống như là lúc bạn đang chạy trốn một người đàn ông, và bất ngờ hắn ta lại xuất hiện ngay trước mắt bạn vậy. Một cảm giác không thể tả bằng câu từ nào thích hợp.
Hai viên cảnh sát cũng bước vào trong phòng, một người đàn ông râu quai nón bước đến trước mặt, yêu cầu Lôi Viễn Thạc cung cấp thông tin của bản thân mình.
"Xin mời anh cho tôi kiểm tra giấy tờ."
"Giấy tờ? Anh muốn xem giấy tờ chứng nhận bằng thạc sĩ, bằng cấp bác sĩ, hay là cái gì?"
Lôi Viễn Thạc vẫn giữ tư thế hiên ngang, đứng trước cảnh sát vân không mảy may lo lắng.
Lo làm sao được? Lôi Viễn Thạc không phải là một người dễ ᴆụng, nhất là ở trên đất nước này!
"Giấy hôn thú của anh và cô Khúc đây, thưa anh."
"Xin lỗi, cho tôi xin giấy phép kiểm tra của các anh. Khi không hai vị cảnh sát không biết thuộc đơn vị nào mà lại tự ý khám xét quyền riêng tư của người khác là thế nào?"
Dùng quyền để đối kháng với Lôi Viễn Thạc, thì hắn cũng sẽ sử dụng quyền để đối lại họ. Tư Cấn có vẻ như xem thường hắn là không người tầm thường rồi!
Hai vị cảnh sát nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Tư Cấn lắc đầu. Bọn họ được thông báo là có người cố ý xâm phạm bạn gái của anh, còn giở giọng uy Hi*p và ૮ưỡɳɠ éρ kết hôn nên mới đi thẳng đến đây. Với lại đây là chuyện vừa mới lúc sáng, chưa kịp nói với cấp trên, e là...
"Bác sĩ Lôi, nếu anh không có chứng cứ chứng minh anh là chồng của Tiểu Mị thì xin anh hãy tránh xa cô ấy một chút, đừng khiến tinh thần cô ấy thêm hoảng loạn nữa."
"Tôi không nghĩ một bác sĩ tài giỏi như Tư Cấn này lại tranh giành vợ của đồng nghiệp mình đâu!"