Sáng sớm chủ nhật, Mạc Bảo Bối thở hồng hộc chạy bộ trong hoa viên ở chung cư. Tháng Mười Một đã xả hết khí nóng, gió thổi lên, còn có một luồng khí lạnh mát mẻ xen lẫn mùi thơm hoa lá.
Chống nạnh, Mạc Bảo Bối nửa khom lưng thở.
Tại sao vào 7h sáng cuối tuần cô phải đúng giờ liền rời giường, sau đó đánh răng rửa mặt xong, người còn chưa tỉnh táo miệng lập tức bị đổ vào một ly nước muối âm ấm, ngay tiếp thep thì xuất hiện ở chỗ người già vui chơi?
Tại sao gọi là chỗ người già vui chơi? Bởi vì qua công viên chung cư một lần Mạc Bảo Bối cũng không muốn dừng lại, mỗi lần đều chỉ là đi ngang qua và nhìn mà thôi. Vì bên trong thường toàn người già trẻ tụ tập. Mấy người già buổi sáng ở đó đánh thái cực quyền, đến buổi tối thì ngậm kẹo đùa cháu, cho nên trong mắt của Mạc Bảo Bối, loại địa điểm như công viên này chính là chỗ vui chơi của người già.
Nhưng tại sao hôm nay cô phải ra khỏi nhà đến đây, trở thành một thành viên vận động?
Ross thấy Mạc Bảo Bối dừng lại, cũng nhanh chóng chạy chậm lui trở lại bên cạnh Mạc Bảo Bối.
Cầm khăn lông thể thao trên cổ giúp Mạc Bảo Bối lau mồ hôi hột trên trán một cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn Mạc Bảo Bối.
Ross đã ở lại trong nhà Mạc Bảo Bối ba ngày rồi. Ba ngày qua, mỗi sáng dậy sớm giúp Mạc Bảo Bối làm điểm tâm, sau đó gọi Mạc Bảo Bối rời giường, hầu hạ đánh răng rửa mặt, sau đó đưa cô đi học, buổi trưa lại đón Mạc Bảo Bối về nhà, sau ngủ trưa lại đưa đi học, đến buổi tối thì lái xe đưa Mạc Bảo Bối đi nhà hàng đặc sắc khắp nơi ăn cơm, buổi tối đi hóng gió, có lúc buổi chiều không có đi học, thì ở nhà, hai người vùi trên sofa, thỉnh thoảng nói một đôi lời, cảm nhận thời gian lẳng lặng chảy xuôi qua người bọn họ.
- Em muốn về nhà! - Mạc Bảo Bối không vui, nhất là nhìn thấy trong công viên hoàn toàn không có người trẻ tuổi, toàn là người gì một màu.
- Nhưng vận động số lượng vừa phải có trợ giúp đề cao trạng thái tinh thần con người. - Ross nói, khi thời tiết chuyển lạnh một chút, Mạc Bảo Bối ăn uống tốt hơn rất nhiều, nhưng trạng thái tinh thần vẫn không tốt giống lúc vừa mới bắt đầu nghỉ hè, cho nên Ross dốc sức ở muốn điều chỉnh Mạc Bảo Bối trở lại trạng thái trước kia.
Mặt đen Mạc Bảo Bối lại, làm sao trạng thái tinh thần của cô tốt được, Trong trường học công việc bề bộn như vậy, áp lực phía trước đều rất lớn, quanh lại cũng là vì chuyện Ross trong lòng vẫn một mực rối rắm, cộng thêm gần đây trong trường học lại phải bắt đầu chuẩn bị đại hội thể dục thể thao, mặc dù chuyện này đúng ra giao cho Lôi Lợi phụ trách, nhưng là một thành viên cấp cao trong hội học sinh, cô cũng cũng phải cống hiến không ít.
Cuộc sống bận rộn lung tung như thế, làm sao có thể so sánh với thời điểm ở trong nhà ăn no thì ngủ, uống đủ thì ngủ gật?
- Em không cần, em cần chính là nghỉ ngơi, không phải ở chỗ này, em cũng hoài nghi có phải em sắp đột nhiên té xuống đất rồi không đứng dậy nổi nữa không. - Mạc Bảo Bối nói khoa trương, bởi vì hiện tại cô thật sự rất muốn ngủ bù.
Dĩ nhiên cô nên hưởng thụ thời gian chủ nhật thật tốt, mà chủ nhật là dùng để làm gì? Đương nhiên là ngủ!
- Vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy khá mệt mỏi, nhưng đợi sau khi em về nhà tắm nước tắm sẽ cảm thấy cả người đều rất thoải mái, tin tưởng anh. - Ross cho Mạc Bảo Bối động viên khích lệ.
- Không cần, em đói bụng, bây giờ em muốn ăn thứ gì đó. - Mạc Bảo Bối vô lại ngồi xuống đất, không chịu đứng dậy.
Ross từ trên cao nhìn xuống nhìn Mạc Bảo Bối, không thể làm gì.
Một ông lão đi bộ vận động chiều ngược lại nhìn thấy một màn này, vui vẻ nói:
- Vợ chồng son cãi nhau, ngày trôi qua càng ngọt ngào. Nếu cháu dâu nhỏ đói bụng, phía trước có một cửa tiệm ăn sáng, ăn rất ngon.
Dáng dấp diện mạo ông lão hiền lành, nói chuyện lại rất ôn hòa, Mạc Bảo Bối cũng không tiện tức giận, chỉ có thể trợn mắt nhìn Ross một cái.
- Cám ơn ông, ông lão. - Ross cảm kích nói với ông lão giả, sau đó rất nhìn vào Mạc Bảo Bối rất ấm áp, có một loại tư vị cưng chiều - Bảo Bối, chúng ta đi ăn điểm tâm đi, cho em ăn no.
- Chàng trai ngoại quốc để đuổi theo cô gái Trung quốc chúng tôi rất không dễ dàng rồi. Lại có thể học tiếng Trung Quốc tốt như vậy. Cô gái nhỏ, người trẻ tuổi có phần quyết tâm này rất không dễ dàng, quý trọng thật tốt biết không? – Ông lão thấy vậy, không nhịn được lại nói một câu tiếp, lúc này mới vui vẻ tiếp tục thực hiện vận động buổi sáng của mình.
Ross lấy lòng nhìn Mạc Bảo Bối, ý tứ giống như đang nói: em xem, một ông lão cũng nói ta tốt, vậy nhất định là anh rất tốt, phải biết quý trọng anh đấy.
Mạc Bảo Bối khó chịu đứng lên, không để ý tới Ross tự yêu mình, đi về nơi ông lão kia nói.
Đó là một cửa tiệm ăn sáng không tính là lớn, nhưng lại rất sạch sẽ ấm áp, sữa đậu nành nguyên chất kết hợp với bánh tiêu, Mạc Bảo Bối ăn rất thỏa mãn.
Trong văn hóa ẩm thực Trung quốc, thật ra thì Mạc Bảo Bối thích nhất chính là chút điểm tâm nhỏ nhìn như tầm thường, nhưng lại xâm nhập vào tâm người dân, không phải quá danh quý, nhưng dường như có thể ăn ra hương vị một dân tộc vĩ đại.
Cũng không phải lần đầu tiên Ross uống sữa đậu nành ăn bánh tiêu, nhưng sữa đậu nành xay đến mức đậm đà nồng nàn thế này vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa có bánh tiêu vừa mới nướng tốt, nóng hầm hập giòn ngon, Ross gọi ba suất một hơi, hơn nữa tất cả đều ăn đến sáng loáng.
Ông chủ nhìn thấy một người ngoại quốc vui vẻ ăn bữa ăn sáng của ông như vậy, lúc trả tiền chỉ lấy tiền ba suất ăn sáng, nói là có một phần là ông mời khách, Ross cũng hào phóng nói cảm ơn, sau đó mới rời đi.
Lúc về đến nhà đã khoảng tám giờ rưỡi, bởi vì mồ hôi ra toàn thân, Mạc Bảo Bối tắm rửa sạch sẽ, ai biết thật sự theo như lời Ross, người càng có thêm tinh thần, không hề mệt rã rời bất ổn nữa. Mạc Bảo Bối không buồn ngủ, tức thì muốn lên net xem tin tức một chút. Đã rất lâu cô không xem tin tức.
Mới vừa mở websites ra không bao lâu, Ross liền từ trong phòng ra ngoài, trên người là quần áo trắng bằng bông nhàn nhã, trong tay còn cầm túi mây tre của Mạc Bảo Bối cùng với một cái váy liền áo hoa lá sen nhỏ vụn màu xanh nhạt.
Chau mày, Mạc Bảo Bối biết đại khái Ross lại có ý tưởng muốn đi chơi mới rồi.
- Đầu tiên, hễ là chuyện em phải vận động hết thảy em đều không làm. Tiếp theo, chuyện em muốn làm chỉ có một chuyện chính là nằm ngồi thoải mái đều có thể, tuyệt đối không đứng. Cuối cùng, nếu như chuyện anh muốn làm không đáp ứng được hai điều trên, vậy anh cứ tự mình hảo hảo đợi trong nhà không được quay qua quấy rầy em. - Ngẩng đầu lên, Mạc Bảo Bối lập tức nói.
Ross gật đầu một cái, rất tốt, chuyện hôm nay anh muốn làm hoàn toàn phù hợp mọi yêu cầu của Mạc Bảo Bối.
Tắt máy máy vi tính của Mạc Bảo Bối, sau đó nâng Mạc Bảo Bối lên, chuyển qua trên ghế sofa, đưa tay muốn ૮ởเ φµầɳ áo ở nhà của Mạc Bảo Bối.
- Này, anh làm gì thế, em có tay có chân, sao anh phải giúp em mặc quần áo? - Mạc Bảo Bối hô lên.
- Không có việc gì, vợ có bất kỳ chuyện gì, chồng nguyện ý gánh vác thay. - Ross trả lời sảng lãng, động tác trên tay cũng không hề dừng lại, trực tiếp lột đến chỉ còn lại đồ lót, sau đó Ⱡồ₦g một cái váy từ trên đỉnh đầu kéo xuống, kéo khóa lên hoàn chỉnh.
Mấy ngày nay Ross đã làm những chuyện này càng lúc càng thuận tay rồi, dù là Mạc Bảo Bối vẫn luôn phản đối cũng vô ích.
Dù sao người bị đi học muộn là Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối khăng khăng rất nghiêm túc đối với chuyện đi học, cũng không vắng mặt bất kỳ một lớp nào, cho dù là lớp phụ cũng không.
Cho nên, cuối cùng Ross luôn là dùng thái độ kiên trì không ngừng thắng được cơ hội phục vụ vị hôn thê của mình.
- Muốn em nói cho anh bao nhiêu lần anh mới nhớ được? Chúng ta còn chưa phải là vợ chồng hợp pháp. Em không phải vợ của anh, anh cũng không tính là chồng em. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm Ross đang giúp mình thay dép lê.
Đối với cách gọi này, Ross vẫn luôn rất kiên trì, mặc kệ Mạc Bảo Bối nói thế nào, anh cũng không quan tâm.
- Tốt rồi, mỹ mỹ lên đường. - Ross nắm bàn tay nhỏ bé của Mạc Bảo Bối, nhìn Mạc Bảo Bối xác định không có chỗ không ổn liền ra cửa.
Ross cố ý làm Mạc Bảo Bối quên mang điện thoại, sau đó lấy ví tiền của mình đặt vào trong túi Mạc Bảo Bối. Mấy ngày nay, anh đã đến ngân hàng mở tài khoản cá nhân làm thêm một cái thẻ phụ. Thẻ phụ có thể sử dụng không hạn chế, so với thẻ lúc trước Ross cho Mạc Bảo Bối cao hơn một cấp bậc.
Dù sao, thẻ căn cước một người chỉ có thể đăng kí một cái thẻ tín dụng, cho nên mức độ những thứ chi phiếu thẻ tín dụng vẫn có hạn chế.
Xe đến thẩm mỹ viện lân cận không xa thì dừng lại.
Đi vào thẩm mỹ viện, lập tức có hai người xinh đẹp đoan trang mặc đồng phục tới phục vụ. nhìn trang hoàng đảo Nhật Bản nơi này giá trị nhất định xa xỉ. Vừa để ý thấy, đây là nơi quy định phải là hội viên mới có thể tiêu khiển, hơn nữa ghi chú rõ trừ phi là người có được thư mời của khách hàng thường lui tới, nếu không nữa thì cũng chỉ có thể là có bạn giới thiệu đồng thơi nộp phí mười ngàn NDT một lần mới có thể trở thành hội viên. Thật đúng là biết làm ăn, làm ăn nhỏ không nhận, chỉ tiếp làm ăn VIP lớn.
Nhưng với bộ dạng của Ross mà nói, anh hoàn toàn không phải là một người của thẩm mỹ viện. Mạc Bảo Bối hồ nghi nhìn Ross bên cạnh, vả lại, hình như anh cũng mới đến miền bắc không lâu? Tại sao lại biến thành hội viên chỗ này?
Làm sao Ross lại nói là nhờ Lâm Thiên Vũ lấy được, cho nên chỉ cười khúc khích.
Mạc Bảo Bối cảm thấy kỳ quái, mặc dù Ross có tiền, nhưng đây là một nơi không chỉ nhìn tiền, mà còn nhìn mạng lưới liên lạc. Ross có danh tiếng đi nữa cũng là trên trường chính trị, dân bình thường làm sao có thể biết thật ra soái ca người lai trước mắt chính là đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X chứ.
Thay quần áo xong, Mạc Bảo Bối thoải mái nằm trên giường làm đẹp.
Đột nhiên, bên cạnh có một hơi thở không thể quen thuộc hơn nữa xuất hiện, vốn dĩ nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ xoa Ϧóþ tinh dầu, Mạc Bảo Bối mở mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Ross đang chuyên chú nhìn mình.
- Anh cũng muốn làm? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross hỏi, Ross hoàn toàn không phải là kiểu người biết làm đẹp chứ nhỉ? Không phải anh nên tự mình đi tìm một chỗ thật tốt mà uống trà xem báo, thuận tiện xem tình hình quốc gia một chút, chờ đến lúc sau tới đón cô sao?
- Tại sao không được? - Ross kỳ quái hỏi ngược lại.
Tiểu thư nhạy bén một bên lập tức tiếp lời đề tài:
- Bây giờ thẩm mỹ viện cũng đã sớm không phân biệt nam nữ rồi, hơn nữa đàn ông áp lực lớn hơn, thật ra càng cần thư giản tốt hơn.
Ross vô cùng đồng ý gật đầu, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhắm kín mắt của Mạc Bảo Bối, quyết định không để ý tới anh nữa.
Làm xong xoa Ϧóþ tinh dầu xong, Mạc Bảo Bối và Ross được mời đến phòng xông hơi. Vì vừa làm xoa Ϧóþ xong trong bốn giờ không thích hợp tắm, cho nên bọn họ liền xông hơi tinh dầu oải hương.
Trong phòng tràn ngập khói ௱ôЛƓ lung, Mạc Bảo Bối và Ross đều quấn quanh một cái khăn tắm ngồi trên sàn nhà chế tạo từ gỗ.
Sàn nhà gỗ này là tuyển chọ kĩ lưỡng từ cây lim, hương oải hương từ lò sưởi âm tường bay ra, hòa lẫn mùi cây lim, làm cho người ta nhanh chóng thả lỏng cả người.
- Nói đi, có phải là trước đây anh vốn đã thông đồng với Lâm Thiên Vũ rồi không hả? - Mạc Bảo Bối càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, nói lên nghi vấn.
Ross cũng không giấu giếm, trực tiếp hào phóng thừa nhận:
- Anh và anh ta là bạn, chẳng qua không phải thông đồng, anh chỉ muốn thông đồng với một mình em. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối nghiêm túc nói.
Mặc dù Mạc Bảo Bối cảm thấy Ross không đứng đắn, nhưng rất được để ý một câu nói này.
- Nói cách khác, anh đứng ở phía tên tự cuồng Lâm Thiên Vũ đó rồi hả? – Ánh mắt Mạc Bảo Bối âm u nhìn Ross.
- Không phải ý này, kỳ thật với quan sát của anh thấy được, thật ra thì Lộ Bán Hạ cũng thích Lâm Thiên Vũ, chỉ là có lẽ cô ấy chịu quá nhiều tổn thương, hơn nữa tuổi quả thật quá nhỏ, cho nên không hề phát giác tâm ý của mình. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối, trong lòng bổ sung một câu: giống như em, rõ ràng rất thích anh rất để ý anh, nhưng không có tự giác.
- Chẳng lẽ anh không nhìn thấy dáng vẻ biến thái của tên kiêu căng Lâm Thiên Vũ lúc tựu trường sao? Nào có người đàn ông nào tổn thương một cô gái nhỏ như vậy, là một người đàn ông thì không làm ra loại chuyện đó. - Làm cho máu ứ đọng trên tay Bán Hạ hai tuần lễ mới hoàn toàn biến mất, thật sự rất đáng hận.
Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi, cô là một vì người bạn có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, người ta nói cô thế nào, cô đều không việc gì, nhưng nếu như kéo đến Bán Hạ cô sẽ không cách nào nuốt xuống một hơi này.
- Lâm Thiên Vũ chỉ là quá để ý Bán Hạ thôi, cho nên mới như vậy. Bằng không em cho anh ta một cơ hội, quan sát thạt kĩ nhân phẩm của anh ta. Trên thực tế anh ta không phải người như vậy, chỉ là ngày đó quá nóng lòng. Hơn nữa anh ta từ nhỏ áo gấm ăn cơm ngọc, nhìn thấy tình huống Bán Hạ ở trong kí túc xá trường học cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên một lòng muốn cho cô ấy cuộc sống tốt hơn. Từ điểm này, hai người thống nhất chứ? - Ross khuyên giải Mạc Bảo Bối, hi vọng cô bỏ đi thành kiến của mình với Lâm Thiên Vũ.
Mạc Bảo Bối vừa nghe thấy Ross nói như thế, cảm thấy hình như có chút đạo lý, lúc ấy Bán Hạ không hề nói là vì cái gì? Nhưng bây giờ nghĩ đến cũng chỉ có một nguyên nhân như vậy.
- Em không quen biết Lâm Thiên Vũ lâu, cho nên em đối với anh ta không yên lòng. Bán Hạ với chúng ta không giống nhau, gia đình của cô ấy xuất thân không giống Lâm Thiên Vũ. Cho dù em không ngăn cản, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ xuất hiện vấn đề, chẳng qua là một cái nhìn khách quan thôi. Lâm Thiên Vũ và Bán Hạ cũng đã xuất hiện tranh chấp lớn như vậy, anh nói về sau sẽ như thế nào? - Mạc Bảo Bối luôn không coi trọng Lâm Thiên Vũ.
Bán Hạ thích hợp với một người đàn ông dịu dàng săn sóc, chứ không phải như Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ mặc dù rất ưu tú, nhưng vô cùng bá đạo, còn Bán Hạ lại là một cô gái rất độc lập tự chủ, cố gắng ở chung một chỗ nhất định phải có một người lùi bước mới được.
Sao em không quan sát trước một chút? Em có thể cải trang thăm dò anh ta, nếu như cảm thấy không được, ngăn cản nữa vẫn còn kịp. Dù sao bọn em còn hơn hai năm mới tốt nghiệp, em có thời gian. - Ross đề nghị.
- Được rồi, vậy chuyện này trước tiên không nói với Bán Hạ. Đợi thứ hai cô ấy quay về, em thăm dò bóng gió cô ấy một chút, nếu như em cảm thấy Bán Hạ thật sự đối với Lâm Thiên Vũ có một chút tình ý giống như anh nói vậy mà nói, em sẽ tin tưởng anh. - Mạc Bảo Bối lùi một bước nói.
Hai người đã đạt thành thỏa thuận, nhìn nhau cười một tiếng, đi ra khỏi phòng xông hơi.
Làm móng chân và chăm sóc da mặt, sau đó ngâm nước trong thùng gỗ, khi đi khỏi thẩm mỹ viện đã là năm giờ chiều. Chẳng qua thẩm mỹ viện cao cấp thế kia không làm hai người đói. Thức uống, bánh ngọt, ăn vặt, canh sâm, tổ yến đầy đủ toàn bộ mọi thứ, chỉ là luôn cảm thấy một ngày không ăn được món chính, cho nên vừa ra khỏi cửa lập tức chạy vội tới một nhà hàng Trung Quốc gần quảng trường Hoàn Vũ.
Mới vừa bước tới phòng ăn, Mạc Bảo Bối lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhà hàng này rất nổi tiếng trong giới làm ăn, nhưng cũng bởi vì như thế, nếu như không đặt trước mà nói là không có phòng, chỉ có thể ăn cơm đại sảnh. Mà lúc này vừa mới hơn năm giờ một chút, rất nhiều người đi làm cũng còn chưa có tan việc đi ăn cơm, cho nên vị trí phòng lớn vẫn có. Với cá tính của Lâm Thiên Vũ, nếu muốn hẹn Lộ Bán Hạ ăn cơm hoàn toàn không thể ngồi ở đại sảnh, như vậy có thể thấy được là quyết định tạm thời.
Mạc Bảo Bối biết Bán Hạ đã kết thúc tranh tài, còn tưởng rằng chủ nhật trực tiếp về nhà, không ngờ vậy mà lại ᴆụng phải cô ấy và Lâm Thiên Vũ ở chung một chỗ ăn cơm trong nhà hàng này.
Có điều nhìn ra được rất rõ ràng là Lâm Thiên Vũ đang một đầu nhiệt tình, mà Bán Hạ lại là dáng vẻ lạnh nhạt xa lánh.
Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn Ross: anh xem đi, em đã nói Bán Hạ sẽ không thích cái tên đàn ông xấu Lâm Thiên Vũ này.
Ross kéo kéo tay Mạc Bảo Bối, đi tới bên cạnh. Theo lối đi nhỏ bên cạnh, Ross ngồi xuống bên cạnh bàn ăn của Lâm Thiên Vũ và Lộ Bán Hạ. Vừa đúng chính giữa cách một tấm bình phong, có thể nghe được âm thanh, nhưng lại không cách nào thấy tình huống đối diện.
Lo lắng bị nghe thấy giọng, Ross cầm lấy thực đơn mở ra chọn, không nói không rằng. Nhân viên phục vụ nhìn thấy Ross là người lai, lập tức cũng coi Mạc Bảo Bối thành là người ngoại quốc châu Á, hơn nữa tự cho là đúng rằng người ngoại quốc không hiểu được tiếng Trung, cho nên cũng không thấy kỳ lạ tại sao hai người này vừa bắt đầu không hề nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn thực đơn của mình gọi thức ăn.
Mạc Bảo Bối luôn dỏng tai muốn nghe sát vách đang nói cái gì, đáng tiếc luôn rất an tĩnh.
Đợi đến khi món ăn cũng đã bắt đầu lên, Mạc Bảo Bối rốt cuộc nghe thấy một chút động tĩnh.
Ống kính cắt ——
Lộ Bán Hạ nhìn Lâm Thiên Vũ trước mắt, có chút bất đắc dĩ. Lúc đó Mạc Bảo Bối làm chủ một cuộc đón người mới đến sinh dạ tiệc cô đã biết mục đích của Lâm Thiên Vũ. Lúc công ty du lịch phái người tới cố ý quên mang tài liệu muốn cô tự đi lấy cùng, cô cũng biết Lâm Thiên Vũ sẽ bày chiêu gì, nhưng cô nhịn xuống. Mạc Bảo Bối cấp gấp một khoản tiền này, mà cô có thể giúp Mạc Bảo Bối chỉ có thể là không làm hư rồi.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Vũ, không ngờ phát hiện Lâm Thiên Vũ không có hăng hái trước kia, thoạt nhìn dáng vẻ dường như rất mệt mỏi.
Lâm Thiên Vũ cũng thẳng thắn nói là vì cô mới lựa chọn ở lại thành phố X, để trong thời gian ngắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa công ty tiến vào quỹ đạo, cho nên thường làm việc thêm giờ. Lâm Thiên Vũ vừa nói như thế, hình như Lộ Bán Hạ lại có chút xúc động, vội vã lấy tài liệu sau đó liền đi, Lâm Thiên Vũ vậy mà cũng không ngăn cản.
Cho là chuyện này cứ như vậy xong rồi, không ngờ tới vào sát thời điểm cô tham gia thi đấu nửa đêm đau bụng kinh, lúc ấy ngước mắt một mình lăn lộn trên giường ở khách sạn xa lạ, đau đến mức mồ hôi chảy ròng. Nhưng vì hai bạn học khác cùng tham gia không phải cùng ngành, bình thường cũng không quen thuộc, lại là nam sinh, cho nên ngại đi nhờ họ giúp đỡ, cho rằng chốc lát nữa sẽ giảm bớt.
Ai biết lúc này Lâm Thiên Vũ sao lại ngoài ý muốn gọi điện thoại tới, nghe ra giọng cô không thích hợp sau đó lập tức đi ô tô hơn một giờ chạy tới.
Lúc Lâm Thiên Vũ đến, Lộ Bán Hạ đã đau đến có phần luống cuống. Trán liên tục ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt muốn dọa người. Lâm Thiên Vũ không nói hai lời lập tức ôm lấy Lộ Bán Hạ đến bệnh viện gần đấy khám gấp, sau đó tiêm một mũi dung dịch axit clohidric mới mơ màng ngủ đi. Lâm Thiên Vũ đưa cô về khách sạn rồi vẫn giúp cô chườm nóng. Một buổi tối không hề nghỉ ngơi, ngày hôm sau còn giúp cô cài đặt đồng hồ báo thức rời giường, khi cô tỉnh lại nhìn thấy râu ria Lâm Thiên Vũ đã dài ra, một bộ dạng rất nhếch nhác ngồi trên ghế sofa ngủ.
Nhìn Lâm Thiên Vũ bình thường áo gấm ăn cơm ngọc để tâm vì mình như vậy, Lộ Bán Hạ nói không cảm động là gạt người, nhưng cảm thấy bản thân và Lâm Thiên Vũ là không thể nào, cho nên vẫn trốn tránh tình cảm của mình, không dám suy nghĩ về phương diện tốt.
Để không nợ tình Lâm Thiên Vũ, lúc này Lộ Bán Hạ mới tạm thời quyết định muốn mời Lâm Thiên Vũ ăn cơm.
Nhưng vì Lâm Thiên Vũ nói đang làm việc, vì vậy mới chọn một nhà hàng gần chỗ Lâm Thiên Vũ, hi vọng có thể mượn lần này triệt tiêu chuyện với Lâm Thiên Vũ, cũng chỉ có như thế, trong lòng Lộ Bán Hạ mới có thể khá hơn một chút.
- Chuện mấy ngày trước cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, tôi rất cảm kích. - Lộ Bán Hạ lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Lâm Thiên Vũ nhìn Lộ Bán Hạ tất cả đều là tình yêu. Anh biết mình thích Lộ Bán Hạ, cũng biết mình nguyện ý vì Lộ Bán Hạ làm bất cứ chuyện gì, nhưng khi đó nhìn thấy Lộ Bán Hạ yếu ớt vậy anh vẫn là lần đầu tiên. Lộ Bán Hạ nhỏ yếu thế khiến cho anh cảm thấy tay chân luống cuống.
Bình thường một người kiên cường như thế, nhưng cũng sẽ có một khắc yếu ớt, mà Lộ Bán Hạ ngầm chịu đựng càng khiến Lâm Thiên Vũ thêm thương tiếc và đau lòng.
- Emi biết rất rõ ràng, vì em, anh tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa đều là anh cam tâm tình nguyện làm. Cho nên em hoàn toàn không cần cảm ơn anh. - Lâm Thiên Vũ cười nói, biết rất rõ ràng Lộ Bán Hạ có thể cứ vậy vội càng bỏ qua một chút xíu liên lạc giữa hai người, nhưng khi nghe được lòng vẫn có ít chua xót.
Có điều anh cũng không phải một người gặp chuyện sẽ lùi bước.
Lộ Bán Hạ không nghĩ tới Lâm Thiên Vũ lại trực tiếp như vậy. Trước kia mặc dù Lâm Thiên Vũ hành động rõ ràng, nhưng trên miệng vẫn không hề nói, chỉ cố chấp làm chuyện bản thân cho là đúng, giống như chút chuyện ở kí túc xá.
Vậy mà hôm nay, thẳng thắn như vậy, Lộ Bán Hạ có hơi không quen.
- Ha ha. . . . . . - Lộ Bán Hạ không biết đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cười gượng.
Mạc Bảo Bối Ở bên cạnh có chút không ngồi yên, nghe được mấy ngày trước trong quá trình thi đấu Lộ Bán Hạ có xảy ra chuyện gì đó lập tức muốn xông lên hỏi chuyện gì, bị Ross một phát bắt được, lúc này mới an tĩnh lại.
- Đúng rồi, anh hỏi ai? - Lộ Bán Hạ đột nhiên hỏi.
- Cái gì? - Lâm Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, có ý tứ gì? Nói chuyện kia?
- Khách sạn và phòng tôi ở, lúc ấy tôi vốn không hề nói với anh? - Lộ Bán Hạ giải thích.
Vừa nghe thấy Lâm Thiên Vũ đã từng đi đến khách sạn Lộ Bán Hạ ở, còn vào phòng, Mạc Bảo Bối lại không bình tĩnh, giùng giằng muốn buột miệng trực tiếp mắng tới, lại bị Ross lấy tay bịt kín miệng Mạc Bảo Bối thật chặt.
Mạc Bảo Bối dùng sức giãy giụa, Ross không thể làm gì khác hơn là liều mạng ngăn cản, dẫn tới rất nhiều người chú ý. Theo bản năng Ross liền buông tay ra trực tiếp dùng miệng ngăn chận miệng Mạc Bảo Bối, đè tức giận và kích động của Mạc Bảo Bối lại, thay đổi kinh ngạc.
Thấy hai người ôm hôn ở chung một chỗ, người Trung Quốc kín đáo cũng không dám nhìn tiếp.
- Tại sao em không cho rằng anh hỏi Mạc Bảo Bối? - Lâm Thiên Vũ có phần ngoài ý muốn. Người bên cạnh Lộ Bán Hạ, anh cũng chỉ biết hai người Mạc Bảo Bối và Ross thôi, tại sao cô lại không cho là hai người đó chứ?
Lộ Bán Hạ hiểu rất rõ đối với Mạc Bảo Bối thậm chí so với chính Mạc Bảo Bối còn hiểu hơn, làm sao lại không biết Mạc Bảo Bối sẽ làm thế nào?
- Cô ấy sẽ không nói với anh. Nếu như Ross ở trong nước mà nói, anh sẽ hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không có ở đây. Tôi thật sự không nghĩ ra đến cùng anh hỏi ai. - Lộ Bán Hạ nói, nếu là Lâm Thiên Vũ gọi điện thoại cho Mạc Bảo Bối mà nói, đoán chừng trước tiên Mạc Bảo Bối sẽ đua xe đi tìm cô, cô ấy là người bạn và chị em quan trọng nhất của cô.
Lâm Thiên Vũ không muốn nói là mình vận dụng quan hệ, chỉ nở một nụ cười.
Lộ Bán Hạ cũng không phải là một đứa ngốc, tự nhiên hiểu ý tứ trong đó:
- Không muốn nói coi như thôi, tôi mời anh. - Lộ Bán Hạ giơ một ly rượu trong tay lên, cười nói, trong mắt có một loại khách khí xa lánh.
Lâm Thiên Vũ có chút luống cuống.
- Ông chủ khách sạn em ở là một khách hàng quan trọng của anh, anh cầu xin ông ấy giúp anh tra xét số điện thoại em gọi ở căn phòng nào, chỉ đơn giản như vậy. Chỉ là anh không muốn khiến em cảm thấy anh đang dùng quan hệ làm việc, như vậy có vẻ anh rất thế tục khôn khéo. - Lâm Thiên Vũ thất bại nói.
Lâm Thiên Vũ thẳng thắn làm lòng Lộ Bán Hạ khẽ cảm động một chút, hơi ngửa đầu, cạn ly.
Nhìn thấy Lộ Bán Hạ mặc dù không nói gì, nhưng xa lánh trong mắt phai nhạt không ít, lập tức cũng cạn ly theo.
Hai người nói tới chỗ này lại không tiếp tục nữa. Tuy rằng miệng Mạc Bảo Bối bị Ross chặn lại, nhưng một mực cố gắng nghiêng tai lắng nghe, muốn biết Lộ Bán Hạ đến tột cùng là gặp phải khó khăn gì, còn Lâm Thiên Vũ rốt cuộc đã tiến dần từng bước tìm Lộ Bán Hạ thế nào.
Ross hôn càng sâu, Mạc Bảo Bối phản kháng lại càng lớn, Ross dứt khoát một tay ấn chặt đầu Mạc Bảo Bối, cố định.
Mạc Bảo Bối thấy sát vách hoàn toàn không có tiếng động, qua một lúc lâu, truyền đến tiếng hét của Lộ Bán Hạ, khiến Mạc Bảo Bối nhất thời kích động hung hăng cắn đầu lưỡi Ross, sau đó thừa cơ xông tới bàn ăn của Lâm Thiên Vũ và Lộ Bán Hạ.
- Tiểu nhân, có phải anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không hả? - Mạc Bảo Bối dồn khí đan điền rống lên một câu với Lâm Thiên Vũ, sau đó ngồi ở bên cạnh Lộ Bán Hạ, quan tâm hỏi - Bán Hạ, rốt cuộc lúc thi đấu cậu gặp phải khó khăn gì? Cậu biết rõ chỉ cần cậu mở miệng, dù là khuya khoắt tớ cũng có thể chạy tới giúp cậu, cậu liều ૮ɦếƭ chống cự làm gì?
Nhìn Mạc Bảo Bối đột nhiên xuất hiện, Lộ Bán Hạ và Lâm Thiên Vũ đều cảm thấy rất bất ngờ.
Vốn dĩ Lâm Thiên Vũ không thích kiểu tính cách ầm ĩ ồn ào này của Mạc Bảo Bối, một lần còn cảm thấy cô là một con nhóc thối không thể nói lý. Bây giờ nhìn thấy cô khẩn trương đối với Lộ Bán Hạ, nhất thời lại cảm thấy thật ra thì Mạc Bảo Bối cũng rất đáng yêu, nhất một câu nói kia của cô, càng làm cho anh yên tâm giao Lộ Bán Hạ cho cô ở cùng nhau.
Nói thật, Lâm Thiên Vũ vẫn luôn cho rằng Lộ Bán Hạ ở cùng Mạc Bảo Bối là thua thiệt cho Lộ Bán Hạ, bởi vì Lộ Bán Hạ nhất định phải phân thời gian ra để chăm sóc Mạc Bảo Bối, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là hoàn toàn như vậy.
- Anh nhìn tôi cười cái gì? Bỉ ổi! - Nhìn cô bật cười, người này sao quỷ dị như vậy chứ?