Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh - Chương 56

Tác giả: Chấp Loạn

Lễ Đính Hôn

Tiễn một đoàn thân thích trong nhà về xong, Mạc Bảo Bối cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với mình ra ngoài đánh nhau. Được Lộ Bán Hạ dìu lên lầu ba cô chiếm hữu dành riêng cho mình, nằm lỳ trên giường hoàn toàn không suy nghĩ muốn nhúc nhích.
Mạc Bảo Bối nhìn sàn nhà, không còn hơi sức nghĩ rằng: chút tình huống thế này cũng mệt như vậy rồi, lại còn ngày đính hôn nữa, thần à, một phát súng Gi*t ૮ɦếƭ con đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày đính hôn, Mạc Bảo Bối căn bản không có cơ hội lấy sức. Trở về thành phố X ngày thứ hai lập tức bị một đám người bao quanh giáo huấn một số chuyện về làm vợ, sau đó đến thẫm mĩ viện chỉnh sửa từ đầu đến chân cho thật tốt một phen.
Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn mờ tối Mạc Bảo Bối đã bị dựng dậy trang điểm, làm tóc, mặc lễ phục, đợi khi cô tỉnh táo không sai biệt lắm thì những người thợ trang điểm và chuyên gia lễ phục cũng chuẩn bị không sai sót gì rồi.
Nhìn mình trong gương, Mạc Bảo Bối khẽ cười đắc ý.
- Do trang điểm đấy. - Lộ Bán Hạ cầm một ly sữa tươi đến phòng hóa trang của Mạc Bảo Bối, liền trêu nói.
- Trang điểm cái gì, cái này gọi là thưởng thức, mỹ nhân như hoa, đúng là không nhịn được muốn hái xuống ngắm một chút. - Mạc Bảo Bối không đứng đắn, ánh mắt quyến rũ nhìn Lộ Bán Hạ trong gương, trong miệng âm dương quái khí nắm lỗ mũi nói chuyện, nghiễm nhiên là đang nói lời thoại trên sân khấu kịch.
- Được, mau chóng uống, sáng sớm thấy cậu không ăn cái gì, cậu lại có thể nằm ở đây. - Lộ Bán Hạ vỗ mặt của Mạc Bảo Bối một cái, không để cho cô đùa bỡn như kẻ dở hơi.
- Vẫn là Bán Hạ cậu đau lòng cho tớ, thật ra thì tớ thật sự thấy mình đói bụng đến cực hạn rồi, còn không cho tớ ăn cái gì, tớ cảm giác được tớ sẽ biến thành thây khô. - Mạc Bảo Bối nhận lấy sữa tươi, uống một hớp nói.
Lộ Bán Hạ liếc Mạc Bảo Bối một cái:
- Đừng nói những điềm xấu này, đứng đắn một chút, hôm nay là ngày vui của cậu, sao cậu như người không liên quan gì cả?
- Nếu không thì muốn tớ như thế nào? Chẳng qua đính hôn mà thôi, cũng không phải kết hôn. - Nói không chừng đến lúc đó hoàn toàn sẽ không có chuyện kết hôn. Mạc Bảo Bối lại đang len lén bồi thêm một câu trong lòng.
Mới vừa uống sữa xong, Viên Tử vô cùng lo lắng chạy vào.
- Mang giày cao gót đấy, không sợ té à, chậm một chút. - Lộ Bán Hạ nhìn thấy vội vàng tiến lên đỡ một cái. Trong lòng cô rất yêu thích đối với Viên Tử đơn thuần đáng yêu này, rất ngay thơ hồn nhiên, khiến cho cô cảm thấy tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều rất tốt đẹp.
- Không có chuyện gì, tớ đây luyện hai ngày ở trong nhà rồi, hiện tại cấp bậc cao lên, giày cao gót nho nhỏ này không làm gì được tớ. - Viên Tử tự hào vỗ иgự¢ nói.
- Cậu cho rằng cậu bắt quỷ sao, còn không làm gì được cậu, thế nào mà vừa rồi có chuyện gì gấp gáp như vậy? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Viên Tử, hỏi, nếu không nói toạc ra không chừng Viên Tử sẽ quên mất mục đích của cô ấy.
- Ôi, đúng rồi, xe Ross đã đến bên ngoài rồi, chúng ta phải đến hội trường. Đi thôi đi thôi! - Viên Tử vỗ ót một cái, lại gấp gáp muốn xốc Mạc Bảo Bối đi nhanh lên.
Mạc Bảo Bối bị Viên Tử lôi kéo chạy chậm, giày cao gót dưới chân còn chưa kịp mang đã chạy ra ngoài. Váy đuôi dài khiến cô đi lại có chút khó khăn, một tay nhấc làn váy lên một tay bị Viên Tử kéo, phía sau là Lộ Bán Hạ cầm túi và giày cao gót đuổi theo.
Khách sạn Shangri-La.
Sâm banh, rượu ngon, món ngon.
Âm nhạc, ánh đèn, cười vui.
Lộ Bán Hạ mặc lễ phục màu hồng đào lệch vai, Viên Tử mặc lễ phục thấp иgự¢ màu xanh nhạt, Tề Giai mặc lễ phục màu tím bó sát người, đứng ở bên người Mạc Bảo Bối vừa xinh đẹp lại không đoạt nổi bật của Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối một thân váy thấp иgự¢ màu trắng, đuôi váy kéo dài xa tới một mét trên sàn nhà, bước đi rất không dễ dàng, cho nên cố gắng đứng bất động, trên mặt nỗ lực duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng đang mắng.
Người đính hôn rõ ràng là lão nương, tại sao người lên đài đọc diễn văn đầu tiên lại là người ngoại quốc, tại sao Mạc Trường Thắng lại là thứ hai, tại sao người lên đài thứ ba còn chưa tới phiên cô mà là một người chứng hôn không biết đâu ra.
Cái người ngoại quốc đó là cấp trên của Ross, từ nước ngoài xa xôi chạy tới tham gia buổi lễ đính hôn của Ross, để tỏ lòng kính trọng cho nên lên đài đọc diễn văn đầu tiên, nói toàn là những lời nói tốt cho Ross, đơn giản chính là cha mẹ Ross đều mất á..., rất hiểu chuyện á..., rất tích cực hướng lên á..., là vinh dự tổ quốc bọn họ nữa ....
Cha mẹ Ross vì quốc gia cống hiến tính mạng mình. Mẹ là một thành viên nghiên cứu khoa học, lúc Ross mười ba tuổi trong một lần thí nghiệm trúng độc bỏ mình. Cha là đặc công, trong một lần khi hành động bị nổ sập mà hy sinh, khi đó chính là thời điểm Ross thi đại học.
Cấp trên của cha tìm anh, nói không mong muốn anh gặp phải nguy hiểm, cho nên hi vọng anh có thể tham chính, làm một quan ngoại giao là ổn rồi. Ross đồng ý, hơn nữa rất cố gắng, trở thành người trẻ tuổi nhất trong các quan chức cao, còn đi tới Trung Quốc, gặp cô gái quan trọng trong sinh mệnh của anh.
Lúc ấy trong lòng Mạc Bảo Bối ê ẩm, cảm thấy Ross rất đáng thương, cũng nhất thời mềm lòng để Ross chiếm hữu giường lớn của cô.
Sau khi các loại diễn văn đều nói xong rồi, nụ cười của Mạc Bảo Bối cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, không giải thích được bảo cô cười khúc khích nửa ngày thật đúng là cô không làm được.
- Mệt mỏi sao? - Ross săn sóc xoa Ϧóþ lưng, eo Mạc Bảo Bối.
- Mát xa mặt cho em đi, sắp cứng ngắc. - Nhìn người điều khiển chương trình bắt đầu phô trương trên đài, chọc cho tất cả khách dưới đài cười ha ha, Mạc Bảo Bối giận tái mặt, nghĩ thầm tại sao mỗi người đều đã thể hiện một chút rồi, thậm chí một người điều khiển chương trình không danh phận cũng dám để cho cô đứng ở dưới đài ngây ngốc đủ loại, đúng là phản.
- Đừng có gấp, sắp ổn rồi, đợi lát nữa anh đỡ em đến khu nghỉ ngơi. - Ross không đành lòng nói, nhưng nghi thức đính hôn chính là như vậy, anh cũng không có biện pháp.
Mạc Bảo Bối không thể làm gì khác hơn là len lén nửa tựa vào trên người Ross, để Ross giúp cô xoa Ϧóþ cơ thịt phần hông đã bắt đầu ê ẩm. Hôm nay cô đã ngồi cho tới trưa rồi, sớm đã đau lưng, còn phải mặc bộ lễ phục bó buộc cách thức châu Âu, nếu không phải là Ross nói gì mà đây là lễ phục căn cứ vào lễ nghi quốc gia bọn họ chế tác, nếu đính hôn đã định, không thể không mặc, cô cũng đã sớm xé rách.
Lễ phục hoàng gia châu Âu này mặc cũng không quá tốt, thắt lưng khiến cô sắp thở không được, không thể không ưỡn thẳng lưng, nhưng lại làm cô đau lưng đến muốn đánh người.
Thật vất vả đi qua hết quá trình của lễ đính hôn, Mạc Bảo Bối bày dáng vẻ rất chán, khuôn mặt thối giả cười, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết cô mất hứng.
- Ôi chao, tiểu thư Bảo Bối đây là thế nào vậy, mất hứng sao, sẽ không phải có vấn đề gì chứ! - Một phu nhân đi tới nói chua chát.
Mạc Bảo Bối ngẩng đầu liếc nhìn, đó là một trong những người ức Hi*p Lộ Bán Hạ ở đại sứ quán Nga lần trước, xem ra, người này đến không có ý gì tốt.
- Không cần cô lo lắng, cô lo tốt mình là được. - Sắc mặt Mạc Bảo Bối lạnh lẽo, ánh mắt khinh miệt. Cô xem thường nhất loại người cứ loay hoay thị phi này, chẳng lẽ một ngày cô ta không bà tám sẽ cảm thấy sống không có ý nghĩa sao?
- Các chị em, xem tiểu thư Bảo Bối hôm nay một chút, hình như đính hôn không vui đấy, mau qua đây hò hét cho vui vẻ lên! – Người phụ nữ này chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói lớn tiếng, còn kéo một người đi ngang qua tới hát phụ họa.
Những người khác không rõ tình hình, chỉ biết đúng là vẻ mặt trên mặt Mạc Bảo Bối thực sự mất hứng, liền vội vàng vây tới muốn khuyên giải.
Lộ Bán Hạ vốn dĩ đi lấy thức ăn cho Mạc Bảo Bối, lúc trở về nhìn thấy một nhóm người vây quanh Mạc Bảo Bối, trong đó còn có người cô đã từng đắc tội, nhất là người gây chuyện nọ, chính là em vợ của Lưu Chí Viễn, người nọ nhất định nhằm vào chính cô, tự nhiên còn mang đến phiền toái cho Bảo Bối.
Nghĩ tới đây, Lộ Bán Hạ bước nhanh vài bước, muốn đến bên cạnh Mạc Bảo Bối.
Nhưng lúc này có một cánh tay kéo cô, đó là Tề Giai.
- Cậu ấy sẽ xử lý tốt, cậu đi giúp Viên Tử ghi danh sách lễ vật đi, Bảo Bối cũng không phải dễ ức Hi*p như vậy.
Lộ Bán Hạ vừa nghe Tề Giai nói như thế, khôi phục lý trí lại, chuyện liên quan đến mình cho nên Lộ Bán Hạ mất đi tỉnh táo và lý trí bình thường. Lúc này Lộ Bán Hạ đi ra chỉ dẫn tới nhiều đề tài hơn, hôm nay là ngày tốt, không thích hợp gây chuyện thị phi.
Gật đầu một cái, Lộ Bán Hạ cảm kích cười cười với Tề Giai, sau đó đi tới khu vực lễ vật.
Mạc Bảo Bối mắt lạnh nhìn người vây quanh mình, có thật lòng quan tâm đến cô, có đi đến nịnh bợ cô, cũng có hả hê muốn đến nhìn cô có phần xui rủi.
Hừ, các người muốn tôi không hạnh phúc, lão nương chính là cố tình muốn hạnh phúc cho các người nhìn.
- Sau khi đính hôn xong sẽ biết trong lòng có chút mâu thuẫn, dù sao đây là đại sự cuộc đời. Trước kia, thời điểm tôi đính hôn cũng là như vậy, lo được lo mất, nhưng đến khi kết hôn rồi thì rất tốt, cho nên tiểu thư Bảo Bối cô ngàn vạn lần đừng lo lắng.
- Đúng đấy, cái này gọi là hội chứng đính hôn, rất bình thường.
- Chẳng lẽ là bạn tiểu thư Mạc lại làm chuyện gì tốt bị cô phát hiện sao? - Nhìn những người khác quan tâm đến chuyện này, phu nhân đó lập tức cười lạnh hỏi.
Rốt cuộc, cái đuôi hồ ly của cô ta lòi ra, quả nhiên là nhằm về phía Bán Hạ, xem ra tôi không giáo huấn cô một trận thật tốt cô sẽ không biết đau đớn, còn tưởng rằng quạt gió thổi lửa là một chuyện chơi rất vui.
- Cô có ý gì, phu nhân nhà quan ngoại giao Dương chính là cố tình gây chuyện sao? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tôi mặc lễ phục hoàng gia à? Tôi bị ghìm chặt dĩ nhiên mất hứng, hơn nữa, chuyện của Mạc Bảo Bối tôi lúc nào thì đến lượt cô ở đây quạt gió thổi lửa suy đoán lung tung rồi hả? - Mạc Bảo Bối không chút khách khí nói chuyện thẳng thắn, rất nghiêm trọng, người ở chỗ này kinh ngạc cũng không dám lên tiếng nữa.
Người phụ nữ đó sợ hết hồn, một lòng chỉ muốn báo thù thay chị họ mình, nhưng bởi vì không có đại não chọn sai tình huống, cũng nhìn lầm Mạc Bảo Bối rồi. Mạc Bảo Bối là một người luôn luôn có sao nói vậy, nếu như hôm nay đổi thành người khác nhất định sẽ vì ngày đại hỉ nhịn mà không nói, nhưng Mạc Bảo Bối chẳng những nói ra, mà còn rất nghiêm túc mất hứng.
Không người nào dám lộ ra gương mặt mất hứng ngay trong lễ đính hôn của mình, nhưng Mạc Bảo Bối dám, đó là cô có bản lãnh gánh chịu hậu quả, mà người phụ nữ nóng lòng trả thù đó cũng chưa khiêu khích tới tính tình Mạc Bảo Bối.
- Này. . . . . . tiểu thư Bảo Bối cô nói nặng. . . . . . tôi nào có ý này. . . . . . – Người phụ nữ cười đến mức có phần chột dạ.
- Tôi nói nặng? Tôi có không? - Mạc Bảo Bối hỏi người ở chỗ này.
- Không có không có, tiểu thư Bảo Bối cô khoái nhân khoái ngữ (ý chỉ con người mau lẹ), luôn luôn có cái gì thì nói cái đó, phu nhân Dương vốn không nên thế. - Một người phụ nữ chồng có quan chức cao hơn chồng của người phụ nữ đó đứng ra nói.
Có người đầu tiên này đứng ra, nên những người khác cũng không giảm gió, phấn phấn chỉ trích.
- Thôi, tôi nghĩ cô cũng không phải cố ý, chỉ là khuyên cô về sau nói chuyện có suy nghĩ qua một chút, đừng nói ra ngoài lời chọc người khác mất hứng mới phải. - Mạc Bảo Bối cười nói.
Người phụ nữ đó vẫn nổi tiếng là không có đại não, trong số những phu nhân danh giá cô ta gây chuyện cười nhiều nhất, chẳng qua cô ta có nguyên nhân là vì tình cảm với chị họ mà báo thù, có điều cô ta xui xẻo, gặp đúng Mạc Bảo Bối cô mà thôi.
- Tất cả mọi người giải tán đi, tôi mệt, muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, mọi người ra ngoài khiêu vũ đi, chúc mọi người chơi vui vẻ. - Mạc Bảo Bối cười đuổi những người đó đi, ngồi trên ghế sofa.
- Cô đừng đi, tôi còn có lời. - Gọi người phụ nữ cũng muốn đi đó lại, Mạc Bảo Bối cười cầm một ly rượu lên.
- Tiểu thư Bảo Bối còn có lời gì để nói? – Người phụ nữ đó giận đến иgự¢ thở nặng nề, nhưng lại không thể ra sức. Vốn khi là thân phận thiên kim chủ tịch Quốc hội cũng chưa có người dám chọc cô gái này, hiện tại tăng thêm danh hiệu vị hôn thê của quan ngoại giao, hơn nữa còn là quan ngoại giao cấp cao, ngay cả chồng của cô ta thấy Ross còn phải khom lưng cúi người, cô ta còn có thể làm gì sao.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ hận không thể tát mình một cái, đúng là không khống chế được tính tình của mình, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút hậu quả chuyện xảy ra sau này, không thể không nghĩ ra được. Mạc Bảo Bối là cô gái lưu manh cũng không phải cô ta không biết, sao lại đi chọc vào, hiện tại chỉ có thể là tự tìm khổ.
- Cô hối hận? - Mạc Bảo Bối nhìn ra nét mặt hối hận trên mặt người phụ nữ.
- Tiểu thư Bảo Bối, tôi biết rõ cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi! – Người phụ nữ đó lập tức có thay đổi lớn, bởi vì cô ta đã nhìn thấy chồng mình tức giận đi về phía mình.
- Tôi dĩ nhiên sẽ không không chấp nhặt với cô, cô vì chị họ mình mới như vậy. Chẳng qua tính tình cô dễ dàng bị chọc giận, một khi tức giận sẽ mất trí, vì vậy cô thường không dùng đến não gây ra chuyện cười, hoặc là đắc tội với người khác, nhưng cô lại có thể nhanh chóng thay đổi ngọn gió bảo vệ mình, nói rõ thì thật ra cô không ngu ngốc. - Mạc Bảo Bối tán dương nói.
- Tiểu thư Bảo Bối khen nhầm rồi. - Tiếng cười càng ngày càng suy yếu, chồng cô ta vốn không thích tính cách kích động của cô ta, hi vọng tự thân có thể thay đổi, nhưng bản tính khó dời, cô ta chỉ vừa thấy Lộ Bán Hạ kia lại nhớ tới chị họ đối với mình tốt như vậy bị làm cho phải nhà tan cửa nát, lập tức giận.
- Tôi không sợ nói cho cô, Bán Hạ đích thật là có lỗi với chị họ cô, nhưng cô ấy cũng không phải là cố ý, mà là bị Lưu Chí Viễn làm hại, cô ấy cũng là bị người hại, muốn trách chỉ có thể trách chị họ cô không nhận rõ người. Tôi không hy vọng lại có người buông ra một số lời tôi không muốn nghe về Lộ Bán Hà, nếu lại để cho tôi nghe được, cô biết chồng cô sẽ như thế nào chứ? - Mạc Bảo Bối uy Hi*p nói.
- Cô? Cô đang uy Hi*p tôi? – Người phụ nữ đó không thể tin nhìn Mạc Bảo Bối.
- Cô cảm thấy còn có chuyện Mạc Bảo Bối tôi không dám làm sao? Chị họ cô tôi sẽ bồi thường, nhưng đừng vọng tưởng nhắc đến chuyện Bán Hạ có lỗi với chị họ cô, nếu không, tôi không phải người nhân từ nương tay. Cô muốn thử xem tôi có năng lực này hay không, vậy cô cứ việc thử đi, kết quả của Lưu Chí Viễn chính là vết xe đổ tốt nhất, ai cũng không thể tổn hại tới Bán Hạ. - Mạc Bảo Bối nheo mắt lại, khí thế cuồng vọng và hung hãn hoàn toàn làm người phụ nữ kia kinh hãi.
Bởi vì người thân bạn tốt có mặt đông đủ, có rất nhiều người ở nước Ross cũng đều tham gia, cho nên Ross bận rộn chiêu đãi bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn không có chú ý tới tình huống phía bên Mạc Bảo Bối.
Đợi đến khi Ross chú ý Mạc Bảo Bối, Mạc Bảo Bối đã sớm không tiếng động Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước một trận khói thuốc súng vốn dĩ có thể là sóng ngầm mãnh liệt rồi.
- Ngại quá tiểu thư Mạc, vợ tôi không hiểu chuyện, nếu có chỗ đắc tội với cô, tôi thay cô ấy nhận tội, cô ngàn vạn lần đừng so đo với cô ấy! – Quan ngoại giao Dương đi tới trước mặt Mạc Bảo Bối, cười nói, kéo vợ mình ra phía sau.
Mấy cái chuyện của vợ mình đương nhiên anh ta đã biết đến, hôm nay cũng vẫn sợ sẽ gặp chuyện không may, d.,đ..l,,q..đ kết quả khi anh ta nói chuyện với các quan viên quốc gia, thế mà thật sự có chuyện, thật may là anh ta biểu đạt mau, xem ra tiểu thư Mạc này cũng không tức giận.
- Làm sao chứ, phu nhân thông minh biết rõ đạo lý, sao lại chọc tôi mất hứng được. – Vẻ mặt Mạc Bảo Bối tràn đầy ấm áp tài trí mỉm cười, bản lĩnh ngoài mặt không phải cô không biết làm, chỉ là trước kia lười phải làm mà thôi, nhưng hôm nay nếu coi như là ngày vui của chính cô, vậy thì không làm cho tình huống quá lúng túng.
Chờ quan ngoại giao Dương đưa vợ anh ta đi xong, Lộ Bán Hạ vội vàng muốn đi qua tìm Mạc Bảo Bối, nhưng đang trên nửa đường bị người kéo đi. Bởi vì vừa lúc chuẩn bị tiến vào sàn nhảy khiêu vũ, cho nên tình hình tương đối loạn, Lộ Bán Hạ cũng không dám kêu to trong tình huống này, không thể làm gì khác hơn là há miệng nhìn Mạc Bảo Bối, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn cái người nắm lấy cổ tay cô.
Ross nhanh chóng tìm đến Mạc Bảo Bối, ôm eo của Mạc Bảo Bối, tặng cho tán thưởng:
- Tối nay em thật đẹp!
Mạc Bảo Bối còn không để tâm đến trên người của Ross, mắt nhìn phương hướng Lộ Bán Hạ rời đi:
- Này, sao em cảm thấy người kéo Bán Hạ đi quen thuộc vậy?
Đến tột cùng là ai thế, theo phương hướng Mạc Bảo Bối nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đưa Bán Hạ đi, nhìn dáng dấp hình như là quen biết, nhưng trong trí nhớ của cô Lộ Bán Hạ sẽ hoàn toàn không biết những người khác trong hội trường hôm nay, cho nên cô mới nhờ vả Tề Giai và Viên Tử nhất định phải chăm sóc Lộ Bán Hạ thật tốt, đừng để cho Bán Hạ cảm thấy nhàm chán.
- Là Lâm Thiên Vũ. - Ross trả lời Mạc Bảo Bối đồng thời cũng kéo Mạc Bảo Bối vào trung tâm sàn nhảy. Những người khác đang chờ Ross và Mạc Bảo Bối khiêu vũ mở đầu, cùng nhau vây quanh sàn nhảy, làm thành một vòng quanh hai người.
Mạc Bảo Bối cũng không hỏi nhiều nữa, mỉm cười khiêu vũ với Ross.
Tuy không biết Lộ Bán Hạ nói thế nào với Lâm Thiên Vũ, nhưng sau đó không lâu, Lộ Bán Hạ quay lại buỗi lễ đính hôn, bởi vì cô muốn chúc phúc và chứng kiến hạnh phúc của Mạc Bảo Bối, mà xem ra Lâm Thiên Vũ lại có sắc mặt, điệu bộ không vui.
Thấy mặt mày Lâm Thiên Vũ khó coi nhìn Lộ Bán Hạ, không biết vì sao Mạc Bảo Bối lại cảm thấy nội tâm có một chút vui vẻ, vì sự khổ sở của người khác chính là sung sướng của cô. Hôm nay ai ai cũng cao hứng, chỉ có cô chẳng những mất hứng hơn nữa còn mệt ૮ɦếƭ, nhưng vì mặt mũi cô còn phải gượng cười. Cho nên, Mạc Bảo Bối rất không vui, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Vũ cũng không vui, thế giới nội tâm của cô giống như lấy được một chút xíu an ủi.
Khiêu vũ, mời rượu, đáp lễ, tiếp nhận chúc phúc của các trưởng bối, chỉ ngẩng đầu ưỡn иgự¢ mỉm cười đối mặt cũng đã khiến Mạc Bảo Bối cảm thấy lực bất tòng tâm, vả lại còn không có thời gian đi ăn cái gì, bởi vì người tới hội trường thật sự quá nhiều rồi, cô căn bản không rãnh quan tâm.
Một buổi lễ đính hôn đi qua, Mạc Bảo Bối đã mệt mỏi đến sắp hôn mê, thật vất vả mỉm cười tiễn toàn bộ người về hết, hai chân Mạc Bảo Bối trực tiếp xụi lơ xuống.
Ross kịp thời ôm Mạc Bảo Bối giữa hai cánh tay.
- Anh làm em vất vả rồi! - Ross đau lòng nhìn Mạc Bảo Bối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không còn thấy thong dong ưu nhã, đổi lại hiện ra vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
- Không đâu, anh tiếp nhiều bạn bè như vậy, vất vả hơn! - Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi nói, vốn tưởng rằng Ross là một người ngoại quốc hơn nữa tới thành phố X chưa tới một năm cho nên sẽ không có quá nhiều bạn bè. Ai biết họ hàng bạn bè của Ross tới hội trường so với bên cô mời còn nhiều hơn, hơn nữa từng người một cực kỳ nhiệt tình khiến cô thiếu chút nữa chống đỡ không được.
Ross vừa nghe trong lời nói, giọng Mạc Bảo Bối gần như bốc khói lên lửa, đã biết hôm nay Mạc Bảo Bối đến cực hạn rồi, có thể nhịn đến khi tất cả mọi người đi rồi phát hỏa đã làm Ross cảm thấy rất giật mình.
Ross lập tức ôm ngang Mạc Bảo Bối lên, không để cho Mạc Bảo Bối mang giày cao gót đứng lâu thêm.
Đặt trên ghế sofa, Ross nửa quỳ xuống, giúp Mạc Bảo Bối tháo giày cao gót ra.
Đám người Tề Giai nhìn một màn này lộ ra nụ cười ấm áp, Lý Tố Tố lại còn nước mắt tràn ra hốc mắt, tựa vào trước иgự¢ Mạc Trường Thắng yên lặng rơi lệ.
Mạc Bảo Bối nhìn mẹ xinh đẹp của mình yên lặng khóc, khóe miệng lập tức co giật, trực tiếp duỗi chân ra đá vào Ⱡồ₦g иgự¢ Ross.
- Sao vậy? – Sau khi Ross giúp Mạc Bảo Bối tháo giày cao gót cởi ra, thuận tiện giúp Mạc Bảo Bối xoa Ϧóþ chân, giảm bớt không thoải mái ở lòng bàn chân.
- Chúng ta đi nhanh lên đi, em mệt. - Không đi mau, đoán chừng với tình cảm tràn lan của mẹ xinh đẹp nhà cô sẽ xông lại ôm cô khóc, xong rồi sẽ bắt đầu nói một đống lớn lời kịch điện ảnh, cuối cùng tâm tình những người khác cũng sẽ bị kéo theo, vì vậy tình hình sẽ lâm vào một màn khóc lóc.
Nghĩ đến trường hợp như vậy, Mạc Bảo Bối giống như nhìn thấy ánh mắt của mẹ xinh đẹp lộ ra ánh sáng nho nhỏ, cử động dường như muốn nhào tới.
Không phải Mạc Bảo Bối không có tình người, cũng không phải là cô không có tình cảm, mà là cô thật sự mệt ૮ɦếƭ rồi, mệt đến cực điểm rồi, không để cô buông lỏng nghỉ ngơi, cô sẽ hỏng thật mất.
Ross ôm lấy Mạc Bảo Bối, cũng không quan tâm giày cao gót, trực tiếp đi ra khỏi hội trường.
- Ross, chúng ta giúp con sắp xếp phòng rồi, con muốn đi đâu? - Mạc Trường Thắng phản ứng kịp trước hết, hô lên.
- Mọi người ở đi, bọn con về nhà, bọn con đi thong thả, mọi người đừng tiễn, cứ như vậy. - Mạc Bảo Bối nằm trên bả vai Ross, hô lên một hơi cuối cùng.
Ở khách sạn? Có nghĩ quá nhiều hay không vậy, phỏng chừng cũng đã sớm bị lắp vô số máy theo dõi rồi, nhất là hai bạn tốt của Ross, mặc dù cô không quen nhưng cái loại ánh mắt làm chuyện xấu đó chạy không khỏi mắt cô.
- Mọi người nghỉ ngơi tốt, Bảo Bối con sẽ chăm sóc tốt. - Ross dừng bước lại, mỉm cười nói để mọi người yên tâm.
Sau khi Mạc Bảo Bối nói xong, trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào bả vai Ross ngủ thi*p đi.
Đường bộ rộng rãi, Cayenne tựa như một tia chớp hắc ám xinh đẹp xẹt qua.
Trong mơ mơ màng màng, cảm giác trên người lạnh lẽo, Mạc Bảo Bối nỗ lực mở mắt.
Nước chảy? Mạc Bảo Bối nhìn thấy nước rào rào từ trên đỉnh đầu xuống, thân thể lại đang ngâm mình trong nước ấm.
Vừa mới lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, mặt lập tức bị một cái khăn lông trực tiếp che phủ, Mạc Bảo Bối lại lâm vào trong bóng tối.
Đây là tình huống gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc