Tâm tình nhàn nhã, thảnh thơi của Ross lần nữa bị nụ cười của Mạc Bảo Bối Ϧóþ cho ૮ɦếƭ rồi.
Người đó là ai? Tại sao anh không biết trong bạn bè của Bảo Bối còn có nhân vật như thế? Không đúng, cái đồng hồ đeo tay ấy là của người mở chiếc Kiêu Long 149 ra, anh sẽ không nhận lầm. Cái đồng hồ đeo tay nhãn hiệu này toàn cầu giới hạn 50 cái. Ngày đó tại địa điểm tranh tài, đến thời điểm cuối cùng, chủ nhân Kiêu Long vén tay áo lên, lộ cái này ra ngoài.
Nhìn bộ dạng Mạc Bảo Bối vui vẻ kích động, Ross nheo mắt lại.
- Hạo Tử, sao anh ở chỗ này, lần trước nói mời lặn xuống nước, lúc nào thì rãnh rỗi? - Tâm tình Mạc Bảo Bối buồn bực sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo lập tức tan thành mây khói.
Trịnh Hạo vốn dĩ hẹn Lâm Thiên Vũ cùng nhau đánh gofl, nhưng tạm thời bị cho leo cây lần nữa, vì vậy anh chỉ đành thật khổ sở tới một mình, vừa mới vung hai gậy đã bị người ta đập. Vốn đang rất buồn bực, cảm giác hôm nay là thời gian bất lợi của mình cho nên mới xui xẻo thế, có điều sau lại nhìn thấy Mạc Bảo Bối, tức thì thích thú.
- Bạn anh cho anh leo cây, thế nên. . . . . . - Trịnh Hạo bất đắc dĩ buông tay.
- Chẳng lẽ lại là người bạn lần trước kia của anh, đúng là quen nhầm bạn xấu. - Mạc Bảo Bối và Trịnh Hạo cùng chung mối thù, những người hay thả chim bồ câu ở trong mắt cô là không dễ tha thứ nhất.
- Ừ. - Trịnh Hạo gật đầu một cái, sau đó rất bất đắc dĩ cười cười, cũng không biết trong lúc bất chợt Thiên Vũ có chuyện gì, vốn liên lạc trong điện thoại luôn nói tốt rồi, đã ra khỏi phòng làm việc, hình như bên trong điện thoại nghe tiếng một cô gái, có hơi quen thuộc, còn chưa kịp nghe nói gì nữa đã cúp, qua năm phút đồng hồ thì nói tạm thời có chuyện quan trọng không thể tới.
- Không sao cả, anh đi vào cùng với em, em sẽ không vứt bỏ anh. - Mạc Bảo Bối khẳng khái nói, vỗ иgự¢ một cái, rồi ôm vai Trịnh Hạo cao hơn cả một cái đầu so với cô, dáng vẻ rất phóng khoáng.
Cái vỗ này rơi xuống, Trịnh Hạo cảm thấy tự do, có bạn bè ở bên người, vui vẻ. Ross cảm thấy bị uy Hi*p, nổi giận.
Sửa sang xong quần áo, sau đó đưa gậy gofl và mũ trong tay cho đứa nhỏ nhặt bóng một bên, Ross chậm rãi tiến lên, mặc dù không cao hứng, tuy nhiên biểu hiện không lộ dấu vết nào, lịch sự nhã nhặn, cộng thêm tác phong nhanh nhẹn dịu dàng, giàu tình cảm.
Nhìn Ross chuyển vẻ mặt tình cảm hơn trong một cái chớp mắt, lông mày Mạc Bảo Bối rũ xuống.
- Bảo Bối, đây là bạn em mới quen hả, tôi đã nghe qua anh, ngài Trịnh, thật vui mừng vì anh khiêm nhượng trong cuộc so tài. Bảo Bối của chúng tôi cứ hay cậy mạnh, hi vọng không mang tới phiền phức cho anh. - Một tay Ross khoác lên trên vai Mạc Bảo Bối, một tay vươn ra với Trịnh Hạo, lễ độ bắt tay.
- Xin chào, tiếng phổ thông anh nói rất chuẩn, anh là. . . . . . - Trịnh Hạo cũng có lễ bắt tay, chào hỏi.
- Tôi là chồng chưa cưới của Bảo Bối, Jane Ross, rất hân hạnh được biết anh. - Ross cười híp mắt nói, tay đè gắt gao trên bờ vai Mạc Bảo Bối, bởi vì lúc này Mạc Bảo Bối đang dùng lực muốn đẩy tay ôm ở vai của Ross ra.
Mạc Bảo Bối tức giận mắng trong lòng: này, lão nương lúc nào thì nhắc qua Hạo Tử với anh rồi hả? Hơn nữa cô giành được vô địch dựa vào thực lực có được không? Nhưng, Mạc Bảo Bối vì không muốn thất lễ ở trước mặt người khác, cố gắng thuyết phục mình nói mỗi một người tới đánh gofl đều là người rất biết tu dưỡng, cho nên, cô không thể nổi giận.
- Nghe Bảo Bối nói hai người ở thành phố X, thật là trùng hợp, lịch trình tiếp tới của tôi cũng là thành phố X, về sau có cơ hội cùng nhau ăn cơm. - Trịnh Hạo cảm thấy trên người Ross mơ hồ tản mát ra tham muốn giữ lấy, trong lòng bật cười một chút, nhưng rất nhanh lại cảm thấy một chút mất mát hơi nhỏ.
- Đừng hôm nào, hôm nào không bằng hôm nay, cứ hôm nay đi, bây giờ đã năm giờ ra ngoài tìm nhà ăn cũng không khác biệt gì nhiều, đi đi đi! - Thật ra thì Mạc Bảo Bối đã muốn rời khỏi nơi này sớm. Nói thật mặc dù cô yêu chạy yêu nhảy, nhưng vẫn không thích loại phương thức vận động này, khiến cô cảm thấy rất uốn éo, đánh bóng còn phải có người hầu hạ.
Ross và Trịnh Hạo cũng không hề phản đối, do Mạc Bảo Bối làm chủ, lựa chọn một nhà nàng nghe rất nhiều du khách đề cử. Trong lúc Mạc Bảo Bối đang thay quần áo, gọi điện thoại cho Lộ Bán Hạ nhưng không ai nhận, vì vậy cũng thôi luôn, dù sao trên người cô ấy có tiền, không lo lắng cô ấy đói bụng.
Đi đường tới Yalong Bay Mangrove Tree Resort được đề cử cũng đã gần sáu giờ rồi, trên đường Mạc Bảo Bối lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, Lộ Bán Hạ vẫn không nhận. Mới đầu Mạc Bảo Bối cảm thấy kỳ quái, sau suy nghĩ lại một chút có lẽ là quên mang điện thoại di động ra cửa, cũng không để ý nữa.
Yalong Bay Mangrove Tree Resort là tập hợp một chuỗi địa điểm nổi tiếng, cùng với tập đoàn Thiên Thịnh là cơ sở kinh doanh khách sạn, nhà hàng, phục vụ dây chuyền như nhau. Mùi gạo Thái Lan chính gốc quanh quẩn cả nhà ăn, âm nhạc du dương và tràn đầy phong cách ngoại quốc Thái Lan khiến Mạc Bảo Bối lập tức chấn phấn.
Mặc dù nội tâm Mạc Bảo Bối truyền thống, nhưng cũng không phải là một người không phân biệt được phải trái, quyết giữ ý mình. Cô thật sự rất chán ghét đối với những quốc gia đã từng ức Hi*p Trung quốc trong lịch sử, biểu hiện là không ăn đồ ăn Nhật, không ăn các loại bữa ăn tây, nhưng đối với với một số quốc gia hữu nghị cô cũng có thể tiếp nhận. Dù sao mở nhà hàng ngoại quốc đại đa số là người Trung Quốc, cô chi dùng cũng là làm tăng giá trị tài sản GPD của Trung quốc, cho nên cô cũng không bài xích đồ ăn Thái Lan.
Thấy nhà hàng Mạc Bảo Bối lựa chọn, mới đầu Ross kinh ngạc, căn cứ vào điều tra anh biết, Mạc Bảo Bối cực kỳ tẩy chay đối với tất cả những thứ ngoại quốc, từ quá trình chung ᴆụng anh cũng phát hiện nhưng hôm nay cô lại lựa chọn nhà hàng Thái Lan.
Thật tình không biết, bởi vì Mạc Bảo Bối là người cường hãn, cho nên rất nhiều tin đồn không khỏi bị phóng đại.
Mạc Bảo Bối chỉ liếc anh một cái, nói:
- Em cũng không phải là người bế quan biệt lập, đồ ăn Thái ăn cũng rất ngon, dù sao không phải là em làm đầu bếp, sẽ không độc ૮ɦếƭ anh.
Ross cười cười, thân mật ôm cả bả vai Mạc Bảo Bối, khẽ khom lưng nhẹ giọng nói ra ở bên tai cô:
- Bảo Bối của anh sẽ không bỏ độc ૮ɦếƭ anh, sợ cái gì?
Ross cố ý thể hiện ra hành động và ngôn ngữ mập mờ, toàn bộ đều rơi vào trong mắt và tai của Trịnh Hạo. Tiếng Ross tuy nhỏ, nhưng anh đứng ngay bên cạnh, không nghe thấy rất khó.
- Bảo Bối, lần trước để cho em ăn hộp cơm của anh, thật sự rất áy náy, hôm nay anh mời em ăn, em muốn ăn cái gì cứ gọi đi! - Trịnh Hạo nháy mắt mấy cái, cố ý nói đến chuyện hai người ăn chung một hộp cơm.
Nghe đến đó, Ross quả thật chính là muốn tức điên, anh đương nhiên đã nhìn ra Trịnh Hạo cố ý khiêu khích, điều này làm sao có thể khiến anh không buồn bực, anh cũng còn chưa từng ăn chung một hộp cơm với Bảo Bối, cái tên không biết ở đâu chui ra sao lại có thể chứ?
- Không cần, Bảo Bối của chúng tôi mấy ngày nay làm phiền anh chăm sóc như vậy, nên tôi mời, ngài Trịnh không cần khách khí, chủ tùy khách chọn, mời ngài Trịnh hãy chọn món ăn. - Vừa lúc nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ, Ross trực tiếp đưa tới cho Trịnh Hạo.
- Nếu đã như hế, vậy tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh. - Nhìn Ross nói chuyện vẻ nho nhã, Trịnh Hạo cũng hăng hái tới, thậm chí còn vươn hai tay đáp lễ.
- Ôi. . . . . . không phải là em bỏ tiền, vậy em cũng là khách, em chọn có được không? - Mạc Bảo Bối ăn cơm nào có đạo lý để cho người khác chọn món ăn, ngộ nhỡ người khác chọn toàn những thứ cô không thích ăn thế chẳng phải là thiệt thòi lớn cho cô rồi sao, huống chi còn là Ross mời khách, cô đương nhiên phải chọn một vài món ăn đặc biệt thật ngon.
Lại không ngờ rằng lời nói này của Mạc Bảo Bối, càng làm cho Ross cũng sắp tức điên rồi.
Răng rắc chọn một bàn lớn đồ ăn ngon, Mạc Bảo Bối không hề đau lòng cho tiền của Ross chút nào. Dù sao các quan chức nước ngoài đang giữ mức lương gấp đôi, ăn thế nào cũng không đảo ngã được anh, ngược lại bản thân cô là một sinh viên nghèo, có thể có bữa ăn ngon thì lo ăn, bữa tiếp theo còn không biết ở đâu nữa.
Ngẫm lại thử mùa hè này đã qua hơn phân nửa, tuy nhiên chưa hề làm ra một chuyện có ý nghĩa gì, cảm thấy mình nghèo túng tới cực điểm, chẳng qua thật may là tới Tam Á đua xe giành được vô địch đầu tiên trong đời, đáng để chúc mừng.
Hào hùng hăng hái ăn xong bữa tối, Mạc Bảo Bối hài lòng vỗ vỗ bụng rời đi.
- Xem ra, ngài Ross còn phải gia tăng hành động truy đuổi vợ một chút, hình như cô ấy vẫn chưa hiểu anh tràn chứa đầy tình ý. - Trịnh Hạo nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối nghênh ngang, nói.
- Cái này không nhọc ngài Trịnh phí tâm, nếu ngài Trịnh tới thành phố X mà nói, tôi sẽ dẫn cô vợ nhỏ của tôi mở tiệc chiêu đãi, toàn tâm toàn ý hoan nghênh anh đến chơi. - Ross cười cười, lễ phép gật đầu, sau đó sải bước đuổi theo về phía trước.
Kéo cổ tay Mạc Bảo Bối, Ross cản một chiếc tắc xi lại, chiếc xe Mạc Bảo Bối thuê được đã do người của đại lý xe thu hồi. Ross cho rằng ra ngoài đón tắc xi rất dễ dàng, cho nên cũng không lái xe của mình.
Trời đã tối xuống, có điều bầu trời tháng tám cho dù vào lúc tám giờ vẫn có thể cảm thấy hình như chân trời còn có chút ánh sáng.
Sau khi chia tay Trịnh Hạo ở cửa nhà hàng, Mạc Bảo Bối rất tự nhiên đi qua một chỗ ở hướng khác trên hành lang, trở về tòa nhà cô ở.
Ross đương nhiên sẽ không để cho cô như ý, trực tiếp nhấc cả người Mạc Bảo Bối lên như không, dùng cánh tay vòng quanh eo của Mạc Bảo Bối đi đến sảnh phía trước. Phòng của Ross ở khách sạn chính, cho nên nơi ở gần đấy.
- Này, phòng của em ở phía sau. - Mạc Bảo Bối đá đá chân, có phần buồn bực nói.
Đến tột cùng là người đàn ông này xảy ra chuyện gì? Tại sao ở Tam Á chưa tới hai ngày đã động một tý là ôm cô, chẳng lẽ muốn châm chọc chân cô ngắn sao? Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối hung hăng trợn mắt nhìn Ross một cái.
- Là phòng của Lộ Bán Hạ ở phía sau. - Ross thong thả nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã quay cuồng lên rồi.
Ở bên cạnh cô gái này, nếu không biết còn tưởng rằng cô không thích hội họp sẽ rất an toàn, nhưng hôm nay xem ra, cái cô gái yêu tinh này bất luận có thích hội họp hay không cũng rất nguy hiểm, anh vẫn quyết định phải canh chặt một chút.
- Sao em lại cảm thấy hôm nay anh là lạ? Có phải anh không thích Hạo Tử không? Em nói sao mà anh hẹp hòi quá vậy, do người ta lái xe giỏi hơn anh đúng không, phải là như vậy không? - Hôm nay trên bàn cơm, Trịnh Hạo và cô trò chuyện chuyện có liên quan đến đua xe, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, nhưng Ross lại chen được rất ít lời nói vào. Vì vậy, Mạc Bảo Bối kết luận, nhất định là Ross vì thế mà bực mình không thôi, bởi thế hành động mới có thể kỳ quái đến cực điểm vậy.
- Hạo Tử? - Ánh mắt của Ross híp lại nguy hiểm, mới quen biết bao lâu mà đã kêu đối phương thân mật như vậy. Hơn nữa, Bảo Bối luôn nổi tiếng là lưu manh, nhưng hình như chung ᴆụng với Trịnh Hạo đó rất thân thiện.
- Anh đừng nói với em anh ăn cả bữa cơm với người ta mà vẫn không biết người ta tên Trịnh Hạo đấy. Khuôn mặt anh tuấn như ánh mặt trời, chỗ nào cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác, anh cứ như vậy mà không để ý? - Mạc Bảo Bối không nghĩ ra hỏi, cả nhà ăn thì bàn của họ hấp dẫn mắt nhìn của người khác nhất, hơn nữa Trịnh Hạo còn rất hấp dẫn ánh mắt cả các thiếu nữ, không đến nỗi không nhớ được chứ.
Ross ghen và biểu hiện nguy hiểm lại bị Mạc Bảo Bối hiểu lầm, hiểu lầm còn chưa tính, còn vô ý hay cố tình nói tới Trịnh Hạo hấp dẫn người, trong lòng Ross càng thêm không chắc chắn. Tuổi Trịnh Hạo thoạt nhìn hình như không khác biệt với Bảo Bối lắm, chủ đề giữa những người trẻ tuổi quả thật cũng nhiều hơn, một điểm này khiến Ross rất để ý.
Thật ra thì, Ross tự nhận cũng không phải là một người hẹp hòi, nhưng lúc này anh đích thực lại nổi lên để ý đáng ૮ɦếƭ.
- Anh ta, rất hấp dẫn em sao? - Ross thử hỏi.
- Nói nhảm, không có người hấp dẫn em, em còn là bạn của anh ấy đấy. - Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, lúc này vừa lúc Ross vào thang máy, Mạc Bảo Bối lập tức thuận tay nhấn phím lên tầng mười một.
Ross nghe Mạc Bảo Bối trả lời vậy, tức giận dồn một chỗ cộng ghen tức cả ngày phải ẩn nhẫn nhịn xuồng, nhất thời phát ra hết.
Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt của Ross bắt đầu mờ đi, có điều anh cũng không phải là một người dễ dàng bị người khác đánh gục, anh có sự nhẫn nại và lòng kiên trì.
Cảm giác Ross bình tĩnh lại, Mạc Bảo Bối cũng lười nói chuyện với anh, nhìn gương trong thang máy ở sau, tự ngắm ngía khuôn mặt mình, sau cùng là phụ nữ thì đều thích đẹp, thấy gương sẽ không nhịn được.
Ross mặc một chiếc quần kaki đơn giản vả T-shirt màu trắng, làm anh càng thêm tuấn lãng to lớn. Mạc Bảo Bối nhìn cái ௱ôЛƓ vểnh lên trong gương của Ross, không nhịn được vươn tay vỗ một cái.
"Tinh!" trong tích tắc Mạc Bảo Bối vỗ một cái đó, đúng lúc cửa thang máy mở ra.
Ross vội vàng không kịp chuẩn bị bị Mạc Bảo Bối đùa giỡn như vậy, hít một hơi tức thật sâu, xốc Mạc Bảo Bối lên một chút, khuôn mặt âm u, lấy thẻ ra mở cửa phòng.
Mạc Bảo Bối trừng mắt nhìn Ross hít sâu, nhìn lại sắc mặt đen kịt, kinh ngạc, không phải vừa rồi vẫn rất tốt sao? Không phải chỉ vỗ cái ௱ôЛƓ một cái thôi à, anh còn đến mức thay đổi sắc mặt nhanh vậy, quả nhiên hẹp hòi.
Tốt! Anh càng không để cho tôi vỗ, lão nương càng cố tình muốn vỗ cái ௱ôЛƓ anh đấy, tôi xem anh có thể làm được gì nào.
"Bốp!" Mạc Bảo Bối nhìn Ross đang quét thẻ mở cửa phòng qua khe, lại vỗ một cái, sau đó cười dương dương tự đắc, cái cười này có mùi vị khiêu khích.
Chẳng qua ở trong mắt của Ross đó lại không phải là khiêu khích, mà là **.
Mở cửa, trở tay đóng cửa, đi tới ghế sofa, ném thành đường vòng cung ra ngoài.
- Á á á. . . . . . sắp ૮ɦếƭ rồi, lần nào cũng là một chiêu này, không biết lá gan của lão nương em không nhịn được sẽ sợ sao? - Lần này Mạc Bảo Bối bị ném ra nhanh chóng lăn lộn ngay tại chỗ, kế tiếp nửa quỳ trên ghế sofa. Lần đầu tiên không dám nhúc nhích là vì hoàn cảnh địa lý chưa quen thuộc, chỉ sợ lăn mình một cái té sẽ sưng mặt sưng mũi, nhưng nếu cô đã biết ghế sofa này vừa rộng vừa lớn giống như giường, có liều mạng cũng không sợ.
Ross mở đèn trong phòng lên, sau đó cúi người tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, cúi đầu nâng cằm Mạc Bảo Bối lên.
Mạc Bảo Bối bị động tác đến bất thình lình của Ross cho làm cho bối rối, sửng sốt một chút, lui rất nhanh về sau một bước, chỉ là Ross đã sớm nhìn ra hành động của Mạc Bảo Bối, trước Mạc Bảo Bối một bước giữ chặt eo cô, không để cho cô lui lại phía sau.
Đáng tiếc, Mạc Bảo Bối cũng không phải là người mặc cho người khác nắm trong tay, anh không muốn để cô động, cô lại càng muốn động, vì vậy, Mạc Bảo Bối ra sức lui về phía sau, bởi vậy tình huống là Ross cúi người trọng tâm không vững vàng, bị Mạc Bảo Bối kéo ngã theo.
- Ối. . . . . . eo của tôi! - Ghế sofa lớn hơn nữa vẫn là ghế sofa, không gian có hạn, đã lăn lộn còn lui về phía sau thì hoàn toàn không thể. Mạc Bảo Bối lại mạnh mẽ cố muốn lui về phía sau, kết quả chính là từ trên ghế sofa té xuống, mà trên người cô còn có một người cao lớn là Ross nằm đè lên.
Mặc dù Ross đã cố gắng hết sức không đặt sức nặng lên trên người Mạc Bảo Bối, nhưng dù đã chống thắt lưng không ngã xuống đất, trọng lượng nửa người dưới cũng không phải nhẹ.
Mạc Bảo Bối đau đến mức nước mắt đã bắt đầu nổi lên trong hốc mắt, đau đớn khiến cô không chút nghĩ ngợi mà rống:
- Ross anh đứng lên cho em, xương cốt lão nương chỉ một cây nhỏ xíu thế này, làm sao chịu đựng giày vò của anh hả? Anh lại còn nằm trên người em, làm gì, nhân cơ hội ăn đậu hũ của em sao, biết rất rõ ràng còn không nhắc nhở em, anh cố ý!
Mạc Bảo Bối vừa đấm Ⱡồ₦g иgự¢ Ross, vừa cố gắng muốn đẩy Ross ra, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, cộng thêm bị Ross đè ở phía dưới, tầm mắt Ross vừa khéo nhìn thấy hết đường cong mỹ lệ của Mạc Bảo Bối không sót một cái gì.
- Này, đại ca, đè xuống thêm chút nữa cơ thể nhỏ bé này sẽ gãy nát đó! - Mạc Bảo Bối tức giận kêu to, cô thật sự không thể tiếp nhận được trọng lượng cơ thể của Ross.
Ánh mắt Ross tĩnh mịch nhìn Mạc Bảo Bối, chậm rãi đứng dậy, từ từ ngồi lại lên ghế sofa, sau đó một tay kéo lấy Mạc Bảo Bối tựa vào người.
"Tí tách tí tách. . . . . ." gần đây Mạc Bảo Bối thích ca sĩ bản địa Lệ Giang, cài đặt tiếng chuông thành tí tách.
Mạc Bảo Bối trợn mắt nhìn Ross một cái, nghiêng đầu đi tìm túi, vào thời điểm vừa rồi chiếc túi thoáng chốc bị ném xuống chân ghế sofa. Mạc Bảo Bối nhanh chóng lần theo nơi phát ra tiếng chuông tìm được túi, sau đó hơi khom lưng lấy điện thoại di động ra.
Ross sợ là nhà họ Mạc gọi điện thoại tới, cho nên chỉ nhìn, cho đến khi nhìn thấy hai chữ "Hạo Tử" trên màn hình, sắc mặt lập tức khó coi, cầm lấy điện thoại.
- Này, điện thoại của em, đưa đây. - Mạc Bảo Bối vội vàng vươn tay đòi điện thoại.
- Trước hết anh giúp em xem một chút coi eo có bị trật hay không. - Thật ra thì mặc dù Mạc Bảo Bối rống rất lớn tiếng, nhưng lại chứng minh cô còn hơi sức, hoàn toàn không bị tổn thương thật sự, có điều chỉ đang tìm một cái cớ thôi.
- Nói lại lần nữa, đưa đây. - Sắc mặt của Mạc Bảo Bối cũng không vui vẻ lên. Ross lại còn làm bộ tốt bụng, cái này có cần thiết không? Huống chi nghe điện thoại vốn chính là một loại lễ độ.
- Nhận điện thoại của Trịnh Hạo thì quan trọng vậy sao? - Rốt cuộc Ross mất hết kiên nhẫn, giận tái mặt, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt để lộ ra tâm tình không vui.
Mạc Bảo Bối nhất thời sững sờ, người đàn ông này, làm sao mà trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa. Mới đây còn một bộ lòng dạ Bồ Tát muốn giúp mình xem có bị thương hay không, một giây đồng hồ sau lập tức thay đổi khuôn mặt quan tài cho cô nhìn, người đàn ông này có phải bị đa nhân cách không vậy.
Mạc Bảo Bối nhìn Ross, cau mày, trong lòng lộn qua lộn lại suy nghĩ.
Điện thoại Trịnh Hạo gọi tới vì quá lâu không có ai nhận đã ngưng tiếng chuông, lúc này Ross mới tắt máy, sau đó trả lại cho Mạc Bảo Bối.
- Làm ơn, đây là điện thoại của em, sao anh lại tắt máy giùm em?- Mạc Bảo Bối không chịu được rống to.
- Nửa đêm canh ba, phải đi ngủ rồi, mở điện thoại di động ra sẽ phóng xạ. - Ross lần nữa lộ ra nụ cười của anh, giống như giọng nói lạnh lẽo ban nãy chưa từng xuất hiện, anh vẫn là Ross hào hoa phong nhã.
Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, định bụng mở máy, Trịnh Hạo gọi lần thứ nhất không nhận nhất định sẽ gọi lại.
- Đi thôi, ngủ. - Ross không cho Mạc Bảo Bối cơ hội, cầm điện thoại di động ném lên bàn, lập tức ôm ngang Mạc Bảo Bối lên.
Mạc Bảo Bối không biết làm sao rồi lại giãy giụa.
Ross để Mạc Bảo Bối xuống, sau đó đóng cửa phòng tắm.
- Rầm rầm rầm! - Mạc Bảo Bối không giải thích được nhìn mình bị Ross ném vào phòng tắm. Chắc không phải là bảo cô chà rửa cái bồn tắm, sau đó nằm trong bồn tắm ngủ chứ? Người đàn ông này bản thân tức giận không giải thích được, còn muốn trừng phạt cô? Cõi đời này sao có thể có loại người như thế vậy.
- Này, sao lại nhốt em trong này, mở cửa. - Không phải là tối hôm qua chơi đến quá lửa, Ross để phòng ngừa ngộ nhỡ nên phòng bị cô trước, đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà.
Qua ba mươi giây, Ross không có bất kỳ câu trả lời lại, đang lúc Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ ϲởí áօ ra, chuẩn bị đi tắm thật rồi ngủ, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Ross cầm trên tay đồ lót và đồ ngủ của Mạc Bảo Bối, nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối chỉ mặc áo lót và quần cực ngắn, hai mắt trừng to.
- Anh đại sắc ma, sao đột nhiên mở cửa hả? - Mạc Bảo Bối chẳng qua giật mình chút, nhưng cũng không kêu to, có điều giọng điệu đối với Ross vẫn hung hãn, không có một chút khách khí nào.
- Ừm, tắm nhanh lên một chút, anh cũng muốn tắm. - Ross cầm quần áo đưa cho Mạc Bảo Bối, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ra ngoài.
Mạc Bảo Bối u mê, thì ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều, ngủ bồn tắm cái gì, trừng phạt cái gì, nguyên bản chính là tự mình nghĩ ra thôi, nhưng. . . . . .
Tại sao rõ ràng mình có nhận thức phải ngủ bồn tắm và bị trừng phạt nhưng không phản kháng vậy?
Thế là tại sao? Mạc Bảo Bối nghĩ hoài không ra. Với tính cách của cô, cô sẽ phải tranh đấu đến cùng mới đúng. Từ trước đến nay chỉ có cô ức Hi*p người khác, làm gì có lúc để cho người khác ức Hi*p lại, nhưng lần này rõ ràng là bị Ross ức Hi*p, cô chỉ có tức giận lại cũng không phản kích?
Mang theo nghi vấn, Mạc Bảo Bối nhanh chóng tắm rửa xong xuôi.
Nằm trên giường, Mạc Bảo Bối nghe âm thanh Ross tắm ở trong phòng tắm, trong mắt lộ ra ánh sáng tà ác.
Ai nói lão nương ta không chuẩn bị phản kích, là thời gian còn chưa tới mà thôi.
Cửa phòng tắm khách sạn khóa trái từ bên ngoài, vừa rồi lúc Mạc Bảo Bối đi ra không hề khóa lại, cho nên tiếng Ross tắm cũng bị Mạc Bảo Bối nghe được rõ ràng. Nghĩ tới bản thân nhiều lần bị Ross hù dọa, vì vậy Mạc Bảo Bối muốn lập tức hành động.
Một trò chơi tấn công cá chép, Mạc Bảo Bối lật người xuống giường, chạy thẳng tới phòng tắm.
Nhích tới gần cửa phòng tắm, cũng cảm giác tiếng tắm rửa biến mất.
Mạc Bảo Bối sinh ra nghi vấn, sau đó co đầu rụt cổ bò vào trong khe cửa.
Đúng rồi, là bò vào, Mạc Bảo Bối quỳ trên mặt đất, sử dụng cả tứ chi để bò vào.
Dọc theo con đường, Mạc Bảo Bối quen cửa quen nẻo đi tới trước bồn tắm, lần này cửa thủy tinh quanh bồn tắm đóng hết sức chặt, Mạc Bảo Bối cố gắng mở nhưng mở không ra.
Ross nằm trong bồn tắm mỉm cười, cô gái nhỏ này, cũng biết cô ngồi không yên, quả nhiên lại đi vào, nhưng anh đã cài cửa lại, bên trong không mở ra, bên ngoài hoàn toàn không vào được.
Thử hồi lâu, rốt cuộc Mạc Bảo Bối nổi giận, nắm tay gõ cửa thủy tinh quanh bồn tắm.
Chẳng qua Ross không có ý định để ý tới Mạc Bảo Bối, nếu để cho cô xông vào rồi, vậy còn đi đến tận đâu, huống chi hiện tại anh không mặc quần áo, quá nguy hiểm, không thể mạo hiểm.
Đáng ૮ɦếƭ, không mở cửa? Tốt, lão nương sẽ chờ, tôi xem anh có phải dự định nằm ngủ trong bồn tắm cả buối tối không, dù sao quần áo anh đang ở bên ngoài với tôi.
Mạc Bảo Bối lộ ra nụ cười tà ác, mang tất cả quần áo và khăn lông, khăn tắm, phàm là vật phẩm vải vóc có thể che đậy ra ngoài, có nhận thức muốn phá hủy toàn bộ.
Ross cứ như vậy giương mắt mà nhìn Mạc Bảo Bối mang toàn bộ đồ đi, sau đó lại chạy vào lần nữa, ngay cả rèm cửa sổ cũng gỡ xuống. Trong lòng yên lặng than thở, cô vợ lưu manh nhỏ này, quả nhiên chưa thuần phục tốt.