Thiếu Tiền? - Không phải đua xe, là so tài. - Mạc Bảo Bối lập tức nói tiếp.
- Lý do? - Ross mặc kệ là đua xe hay là so tài, chuyện nguy hiểm như vậy, anh xem truyền hình trực tiếp thấy rất rõ ràng. Trong quá trình đua xe có người dùng mọi thủ đoạn, bên trong cuộc tranh tài này tuy rằng không có chuyện lớn, nhưng khó tránh khỏi có hai chiếc xe bị lật, dù làm các biện pháp phòng hộ rất tốt mà vẫn bị thương.
Nếu không phải có một chiếc xe Kiêu Long số 149 phía sau một mực che chở cô, nhiều lần cô cũng suýt nữa bị bám theo đuôi, mặc dù sau khi qua ba đoạn cua liên tiếp đã bỏ xa những chiếc xe khác, lúc này mới tránh khỏi nguy hiểm, nhưng tình huống kích thích nổi lửa như vậy vẫn khiến Ross nhìn mà lo lắng không thôi.
Nghĩ tới đây, mặt của Ross trầm xuống, anh nhìn thấy cô gái mình yêu mến đang mạo hiểm, thế nhưng anh lại không giúp được gì, chỉ có thể ngồi trước truyền hình cực kì khẩn trương lo lắng vớ vẩn, tư vị này đúng là có đủ ђàภђ ђạ, dù là gặp phải công việc khó giải quyết nhất anh cũng chưa từng lo lắng khẩn trương thế.
- Có mười vạn tiền thưởng. – Thấy ánh mắt của Ross quả thật chính là muốn ăn tươi nuốt sống mình, hiện không phải là kết quả liên quan đến tình yêu và triều mến, mà là ánh mắt kinh khủng thật sự muốn phá hủy cô, Mạc Bảo Bối sợ đến nói lắp bắp.
- Thiếu tiền? - Ross âm u hỏi.
- Cũng không phải, chính là. . . . . . - Mạc Bảo Bối vừa định phản bác, cô vẫn chưa tới nông nỗi thiếu tiền, thật ra thì có mười vạn này hay không cũng không có gì quan trọng, chẳng qua nếu bản thân có năng lực giành được tiền thưởng, vậy tại sao không giành, cô cũng không có thù với tiền.
Không thiếu tiền, không thiếu tiền liều mạng như thế làm gì? Hơn nữa, không có tiền sẽ không cần bản thân nữa phải không? Ánh mắt Ross nhìn Mạc Bảo Bối quả thật là muốn phun lửa. Nếu có lý do coi như xong, nhưng không có lý do gì, tại sao muốn dùng chính cái mạng nhỏ của mình đi đánh bạc, chẳng lẽ lúc ký cam kết đua xe không nhìn thấy bốn chữ sống ૮ɦếƭ tự lo sao?
- Thì là. . . . . . thiếu tiền, em muốn ở lại Tam Á chơi thêm mấy ngày, sau đó thuận tiện nâng cấp một số thiết bị trong xe, cho nên. . . . . . - Mạc Bảo Bối nhìn thấu ngọn lửa hừng hực ở trong mắt Ross, lập tức sửa lại lời nói.
- Bao nhiêu?
- Hả?
- Hỏi em muốn nhiêu tiền, ngây ngốc nhìn anh làm gì? - Ross tức giận nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối, không phải bình thường rất thông minh sao? Thế nào mà phản ứng trở nên trì độn vậy rồi chứ?
- À thì, hai. . . . . . hai mươi vạn! - Mạc Bảo Bối đưa ra hai đầu ngón tay, chẳng lẽ nào, cho mình tiền sao?
Ross hít thở sâu một hơi, tự nói với mình không thể so đo với đứa nhỏ, đứa nhỏ không hiểu chuyện, không biết sinh mạng đáng quý, cho nên phải dạy thật tốt.
Lấy ví tiền tới, Ross móc một tấm thẻ từ trong ra, đưa cho Mạc Bảo Bối:
- Trong thẻ có ba mười vạn.
- Cho em à? Vậy có cần trả hay không? - Mạc Bảo Bối nuốt nước miếng một cái, nhiều tiền thế này, cô vẫn chưa tiêu nổi.
- Em, không yên lòng có thể chuyển vào trong tài khoản của em đi! - Ross tức giận lại trợn mắt nhìn Mạc Bảo Bối một cái, không biết vì sao cảm giác Mạc Bảo Bối vạch rõ giới hạn với bản thân làm cho anh rất khó chịu.
Mạc Bảo Bối nghe được không cần trả tiền, lập tức cao hứng, phấn chấn cất vào. Không cần phí phạm, dù sao người ta kiếm rất nhiều đô la, sẽ không quan tâm chút ít tiền này đâu, cô làm thế này tốt cho nhiều người..
- Đi, chúng ta đi chơi. - Mạc Bảo Bối đã có tiền chuyện thứ nhất làm chính là đi chơi.
- Không được, hôm nay chúng ta phải đến chỗ Lâm Thiên Vũ nhận tiền, cậu quên sao? - Lộ Bán Hạ nhắc nhở, cả ngày hôm qua tất cả đều bận rộn ứng phó ký giả truyền thông, căn bản còn chưa nhận tiền thưởng, chỉ lãnh được bằng khen, cúp gì gì đó, trước sau cũng chỉ dùng vì chụp hình, thật sự cầm đi bán thì không đáng được bao nhiêu tiền.
Vừa nghe thấy ba chữ Lâm Thiên Vũ, Ross lập tức muốn Gi*t người. Ngày hôm qua cô gái ngốc đáng ૮ɦếƭ này coi anh thành tên Lâm Thiên Vũ đó.
- Ôi. . . . . . bằng không. . cậu đi? - Mạc Bảo Bối vừa định vui vẻ đồng ý cùng đi, nhưng một loạt ánh mắt Gi*t người của Ross bắn qua. Mạc Bảo Bối cân nhắc vừa mới lấy được chi phiếu 30 vạn, quyết định không đi. Hiện tại Ross mới chính là lão đại, dù sao Lâm Thiên Vũ cũng biết Bán Hạ đi cùng với cô, chắc chắn đưa cho cô ấy.
- Được rồi, buổi tối gặp lại. - Lộ Bán Hạ nhìn bộ dạng Ross, cũng hiểu chút. Hơn nữa ngại vì Ross còn là ân nhân ngày trước của mình, cô cũng không thể đối nghịch ý định của Ross. Vả lại, Bảo Bối đi đua xe như vậy đích thực là rất nguy hiểm, Ross tức giận cũng có đạo lý, không cho Bảo Bối một chút giáo huấn, về sau chỉ sợ sẽ vẫn còn phạm lỗi.
Được rồi, vì sau này Bảo Bối có thể tồn tại nguy hiểm, cứ để cho cô đi thay một chuyến đi, không phải là đi tìm trợ lý tài chính của người đàn ông hẹp hòi, ác độc lại ngây thơ sao? Lại không nhất định sẽ phải gặp cái người đáng ghét đó.
Sau khi Lộ Bán Hạ đi, Mạc Bảo Bối bị ૮ưỡɳɠ éρ mạnh mẽ đi đánh golf cùng với Ross.
Mặc dù Mạc Bảo Bối cảm thấy đây là một loại hình vận động rất nhàm chán, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi đến, bởi vì, bắt nạt người tay ngắn, huống chi những 30 vạn, chờ cô chuyển thành tiền của mình xong, cô sẽ có thể không cần phục vụ lão nhân gia này nữa.
Ross cho Mạc Bảo Bối tiền cũng không phải muốn khiến Mạc Bảo Bối cảm thấy nợ anh, ngược lại, có thể đưa tiền mình kiếm được cho Mạc Bảo Bối xài, anh còn có một loại cảm giác thỏa mãn không giải thích được.
Chẳng qua nhìn nét mặt Mạc Bảo Bối, anh cũng không muốn vạch trần, dù thế nào đi nữa, anh rất vui mừng vì Mạc Bảo Bối đi cùng với mình mà không tốn miệng lưỡi nhiều.
Trong sân đánh golf.
Ross xoay người phóng khoáng, vung gậy đánh vào quả bóng một cái, sau đó em gái nhỏ nhặt bóng xinh đẹp cười híp mắt nói một câu:
- Wow, thật lợi hại quá! – Tiếp tới mới chạy đi nhặt bóng.
Mạc Bảo Bối buồn bực nhìn Ross và em gái nhặt bóng đó, ra sức vung lên.
Bóng bay hiện ra một hình cung, không biết đánh tới hướng phương nào.
- Á! - Ba giây sau, một giọng điệu khổ sở từ phương hướng bóng bay đi truyền tới, đó là một giọng đàn ông trầm thấp sinh ra sợ hãi kêu lên, ở trong sân đánh gofl yên tĩnh có vẻ đặc biệt dữ dội.
Cô bé nhặt bóng muốn đi nhặt, Mạc Bảo Bối lập tức giữ cô bé lại không cho đi, sau đó cử động đầu lưỡi, dí dỏm nói với cô bé:
- Em đi chuyến này nhất định sẽ phải chịu mắng, em lại không có người giám sát, làm thành không biết, nơi này nhiều người như vậy mà. - Nói xong, ném bóng của một người qua hướng khác, rồi ý bảo cô bé nhặt bóng đó đi nhặt.
Cô bé cảm kích nhìn Mạc Bảo Bối, đây chính là vị khách tốt khó gặp được nhất.
Mạc Bảo Bối nhìn đứa nhỏ biểu lộ có tật giật mình, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, sau đó đổi một vị trí, chỉ sợ người ta tìm tới cửa gây xúi quẩy.
Mạc Bảo Bối cúi đầu, đạp thảm cỏ dưới chân, ánh mắt lướt qua bóng dáng của một người đàn ông cầm gậy đánh gofl trong tay, hình như là đang tìm xem ai đánh bóng nện vào đầu anh ta.
Ross đang muốn đứng ra nói xin lỗi với người nọ, người nọ lại đã vượt lên trước một bước lên tiếng:
- Mạc Bảo Bối?
Người nọ dùng giọng điệu nghi vấn, bởi vì anh ta không xác định.
Nghe là giọng người quen, lúc này Mạc Bảo Bối mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, chạy chậm tới, vừa chạy vừa nói:
- Sớm biết là anh em đã dùng nhiều sức hơn một chút, như thế nào? Có đau hay không? Không đau em đánh thêm một quả bóng nữa được không?