Em. . . . . . Anh Nhất Định Phải Nói Sao? Ross ở trên quan trường gần mười năm, bản lĩnh trên mặt anh cũng đã sớm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập quỷ, ở trước mặt Mạc Bảo Bối đời nào lại lộ ra dáng vẻ lo lắng.
- Coi như anh không nói dối, nhưng tại sao tôi lại ngủ cùng anh ở đây? - Mạc Bảo Bối nhìn bố trí căn phòng một chút. Đơn giản hào phóng, khiêm tốn xa hoa lại không đáng ghét, có một loại hơi thở quý tộc trầm tĩnh, cảm giác rất giống với Ross. Nhưng cô xuất hiện ở trên giường Ross, thật sự không thể không khiến cô cảnh giác.
- Em. . . . . . anh nhất định phải nói sao? - Ross hỏi.
- Dĩ nhiên, hơn nữa tốt nhất anh nói rõ ràng tỉ mỉ cho tôi. - Mạc Bảo Bối cắn răng nói, nếu Ross không thể cho cô một giải thích tốt, như vậy cô không ngại dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Ross cúi đầu, nhìn quần còn chưa buông ra trên tay Mạc Bảo Bối, sau đó lộ ra một loại vẻ mặt phức tạp, bộ dạng giống như rất không muốn nói, nhưng lại không thể không nói.
Mạc Bảo Bối theo ánh mắt của Ross nhìn thấy trên tay mình lại có thể cầm một cái quần không thả, bị dọa đến vội vàng buông ra. Đó là một cái quần đàn ông, chủ nhân cái quần rất rõ ràng là Ross, nhìn vết cào trên quần, một luồng khí lạnh chợt ập vào lòng Mạc Bảo Bối.
- Em uống say liền nói em muốn ngủ, vì vậy anh lập tức đưa em lên để ngủ, anh vốn muốn để em xuống nhưng em nắm chặt không thả, còn. . . . . .
Ross mới vừa nói tới chỗ này, tức thì dẫn tới một ánh mắt bén như kiếm của Mạc Bảo Bối.
- Thật, không tin em nhìn vết cào trên quần này, vốn dĩ sức của em cũng không nhỏ, sau khi uống say càng lớn hơn, cho nên thật sự không phải là anh không muốn né ra, mà chính là trốn không thoát.
Ross vội vàng chuyển vẻ mặt bị hù dọa, khẩn trường giải tội cho mình.
- Vậy tại sao quần vẫn ở trên tay tôi? - Mặt của Mạc Bảo Bối đen lại, giọng lạnh rét buốt.
- Sau đó em lại khát muốn uống nước, kết quả đổ, không thể không ૮ởเ φµầɳ áo. Anh thực không có cách nào, không tin em nhìn cái ly trên mặt đất kìa, chính là em đổ. - Ross chỉ vào cái ly trên đất, cái ly phủ một lớp chất dẻo, rơi xuống bên cạnh chân giường, im hơi lặng tiếng giúp Ross chứng nhận.
Nội tâm Mạc Bảo Bối kêu rên một tiếng, cảm giác sự trong sạch của mình bị phá hủy.
Mặc dù đáy lòng đã tự động liệt mình vào hình tượng lang sói, nhưng trên mặt vẫn rất lãnh tĩnh nhìn Ross.
- Nói tiếp. - Mặt của Mạc Bảo Bối cứng ngắc, tối tăm.
- Sau khi em cởi xong rồi nói không cho anh mặc vào, không phải, là đuổi theo anh lột sạch anh mới thôi, anh thật sự không ngăn cản em được, mệt mỏi không còn hơi sức nữa, cuối cùng thừa dịp em không dễ dàng gì ngủ thi*p đi lập tức lén mặc quần áo, nhưng anh thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa, đây là phòng của anh. . . . . . - Ross không tiếp tục nói hết, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.
Đây là phòng của anh, anh muốn ngủ, tại sao không ngủ ở đây.
Lý do bá đạo như vậy nếu đổi là người khác nhất định còn chưa chấp nhận, choáng mà, nhà anh lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một cái phòng thôi sao? Anh đi nhiều hai bước sẽ mệt ૮ɦếƭ anh sao? Không thể nào! Sẽ không mà anh lại còn dám ngủ ở đây.
Nhưng, cố tình Mạc Bảo Bối chính là nhân vật bá vương, cho nên lý do như vậy vào lúc này ngược lại thành công. Bởi vì nếu như là cô, cô cũng làm như vậy, đồ của cô chỗ của cô, không có lý do gì vì khiêm nhượng người khác mà làm mình uất ức, cho nên sau khi nghe xong, Mạc Bảo Bối im lặng.
Yên lặng xuống giường, sau đó nhìn chung quanh, không thấy được quần áo của cô, vì vậy bắt đầu tưởng tượng mình đến tột cùng có bao nhiêu cuồng dã, hít một hơi, yên lặng nằm trên mặt đất.
Ross thấy cử động của Mạc Bảo Bối, đầu tiên là nghi ngờ tiếp đó bừng tỉnh hiểu ra, ngay lập tức lại lộ ra ánh mắt đàn ông giống như sói nhìn Mạc Bảo Bối vểnh ௱ôЛƓ lên.
௱ôЛƓ Mạc Bảo Bối rất tròn hơi vểnh, vểnh lên góc độ lớn làm lộ ra quần nhỏ màu hồng phía dưới, chọc cho hai mắt Ross nhiễm ánh sáng sâu kín lần nữa, con ngươi vốn màu xanh nhạt sâu hơn.
Mạc Bảo Bối không tìm được quần áo của mình tâm lạnh phân nửa, trong đầu không nhịn được hiện ra hình ảnh mình xé rách quần áo, nhất thời cảm thấy mình thật sự không phải là người, một cái tát lên trên mặt, thầm mắng một tiếng bản thân không bằng cầm thú.
Hành động của Mạc Bảo Bối kịp thời kéo Ross đã bắt đầu chuẩn bị dong ruỗi lơ lửng trong lòng. Ross muốn ngay lập tức đuổi những hình ảnh tà ác trong đầu mình đi, xuống giường, bế Mạc Bảo Bối từ trên mặt đất lên.
- Anh làm gì thế? - Mạc Bảo Bối bị nhấc lên bắp thịt toàn thân căng thẳng, kích động mà hỏi.
Ross không nói tiếng nào, một tay trực tiếp vòng quanh Mạc Bảo Bối, bế theo vào trong phòng tắm, mở máy giặt quần áo ra.
Ôm quần áo của mình từ trong thùng máy giặt, Mạc Bảo Bối buồn buồn không nói lời nào.
Máy giặt quần áo tự động toàn bộ đã tự động giặt xong hơn nữa sấy khô, thời điểm Mạc Bảo Bối lấy áo lót màu hồng ở phía trên cùng ra, lúng túng dùng váy bọc áo lót lại, không muốn để cho Ross nhìn thấy.
Dĩ nhiên mắt Ross nhìn thấy hết những động tác nhỏ đỏ, thế nhưng cười không nói, làm bộ như không biết, để Mạc Bảo Bối xuống, tự mình đi ra ngoài phòng tắm.
Mạc Bảo Bối khẩn trương nhìn Ross đi ra ngoài, cẩn thận quan sát cửa phòng tắm đã khóa lại rồi, lạnh nhạt nhanh chóng ϲởí áօ sơ mi trên người xuống, thay quần áo của mình.
Sau khi thay xong, nhìn áo sơ mi trắng trên đất, Mạc Bảo Bối vốn không muốn lo, lại nghĩ đến thật ra thì Ross cũng không hề làm gì sai, còn bị mình làm phiền tới, không thể làm gì khác hơn là lại nhặt áo lên, ôm trong tay rồi mới đi ra khỏi phòng tắm.
Chờ Mạc Bảo Bối ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã không còn bóng người rồi, Mạc Bảo Bối đành phải tự mình tìm hiểu đi xuống lầu.
Thì ra là, Ross đã đi xuống lầu trước nấu ăn.
Nhìn dáng vẻ Ross buộc tạp dề bận rộn trong phòng bếp kiểu mở, Mạc Bảo Bối đột nhiên cảm thấy có loại ấm áp chảy xuôi trong lòng, ngay sau đó lại lắc đầu, cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều, hoặc là đói quá mức rồi.
Lề mề đến gần trong phòng bếp, Mạc Bảo Bối dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn Ross đang bận rộn.
- Sẽ xong nhanh thôi, em uống ly nước trước đi, anh để trên bàn rồi! - Ross quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ vào bàn ăn hình chữ nhật cách đó không xa.
Mạc Bảo Bối liếm liếm đôi môi, say rượu đích thực là có hơi miệng đắng lưỡi khô.
Nghe lời đi tới bàn ăn, ngoan ngoãn uống nước ấm, lẳng lặng chờ đợi bữa ăn tối của Ross.
Nhìn đồng hồ treo tường mười phần cổ xưa trên tường, cây kim chỉ thực tế lúc này đã chín giờ tối, bây giờ mới phát hiện thì ra cô ngủ lâu như vậy, bỏ lỡ bữa ăn tối khó trách sẽ đói bụng.
Mạc Bảo Bối ngay cả uống nước cũng tràn đầy cuồng dã, ba ngụm lập tức uống xong nước rồi, nhàm chán quan sát nhà Ross.
- Tắng tăng. . . . . . bữa ăn tối mỹ vị dâng lên, mời công chúa đáng yêu thưởng thức! - Ross nhanh chóng bưng hai đĩa thức ăn tới, cười nói.
Nhìn thịt bò hành tây, trứng chần nước sôi, còn có một phần rau xà lách trong đĩa, mùi thơm nhàn nhạt xông tới mặt, không quá nồng mà mùi thơm ngát, Mạc Bảo Bối cảm thấy ngon miệng, cúi đầu ăn.
Ross rất vui mừng Mạc Bảo Bối đã nể mặt đối với tài nấu nướng của mình như vậy, vừa cười nhìn Mạc Bảo Bối vừa cùng ăn. Nhìn khóe miệng Mạc Bảo Bối dính nước sốt, lập tức dịu dàng đưa tay giúp cô lau đi, trong lòng ấm áp.