Anh không tùy tiện nói yêu đương, càng yêu sâu đậm, đại não sẽ càng khó trở nên tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ cho tương lai của nhau.
Anh rõ ràng điên cuồng vì cô, lý trí mới có thể khống chế không bị ngắt quãng giữa đường, mới có thể phát triển đoạn tình cảm “anh em loạn luân” ngọt ngào lại hoang đường kia, như vậy giờ phút này anh không tiếc hạ nhân cách xuống nói mình là cầm thú, phòng ngừa chỉ sợ không kịp, không chừa thủ đoạn đẩy cô ra, thật không yêu cô, chán ghét cô, cảm thấy ngán, buồn phiền sợ rằng tỷ lệ này quá thấp.
“Em biết rõ đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nhưng em càng tin tưởng hơn rằng đại não anh sẽ không từ bỏ cầm quyền.” Điều đáng giận nhất chính là anh đã quên mất từ trước tới giờ cô luôn kiên định mà cố chấp tín nhiệm và vô cùng hiểu rõ anh.
Trong lòng Thượng Quan Thác Dương bỗng ngẩn ra, giống như trước đây nhưng không phải là lâu quá, một cô gái mang mặt nạ, cũng dùng giọng nói tin chắc tương tự như vậy nói với anh.
Không biết có phải trên toàn bộ thế giới này, em gái đều hiểu rõ anh trai như vậy không? Yêu em gái mình thật đúng là không có chỗ nào có thể che giấu lòng mình, anh bất đắc dĩ thở dài.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào?”
Cô nghe được giọng nói của anh đã mềm hòa, trái tim bất giác hưng phấn, anh luôn bó tay với cô, lại vĩnh viễn không hề oán giận.
“Anh biết không? Khi còn nhỏ chơi với các bạn cùng học, mười lần thì có mười một lần em đều được đề cử làm công chúa, mười một lần thì có đến mười hai lần em quyết định để thiếu vị trí hoàng tử của mình, từ nhỏ mặc dù em luôn thích cãi nhau với anh, kéo anh theo sau, nhưng thật ra thì anh vẫn luôn là thần tượng của em, là người đàn ông hoàn mĩ nhất trong lòng em.” Mèo ngốc chính là mèo ngốc, ngay cả số học cơ bản như vậy cũng dốt! Thượng Quan Thác Dương bất giác mỉm cười, nhưng không nghĩ cắt đứt dòng hồi tưởng của cô.
“Sau năm tốt nghiệp tiểu học đó, luôn là ác mộng đối với em, cha vội vàng chăm sóc mẹ bị tai nạn giao thông, cơ hồ người mỗi lần cứu em ra khỏi ác mộng đều là anh! Chính trong lúc thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi đó, chúng ta cùng đi học ở New York, càng có nhiều khủng hoảng và bất an tự nhiên kéo đến, nhưng vẫn không thể địch lại sự kiên nhẫn làm bạn với em của anh, cùng với cái miệng bộc trực hay nụ cười lạnh lùng của anh. . . ..có thể là lệ thuộc thành tính, cũng có thể là do mối tình đầu của em khi đó, em không kịp tránh né anh cho tốt, em bắt đầu bất tri bất giác sinh một loại cảm giác vô ùng đặc biệt đối với anh.”
Sau đó mở ra những kí ức đã bị bám bụi thời gian, cô rất ít khi mơ lại cảnh không may ngày đó, nhưng bây giờ cô rốt cuộc đã biết ngày đó cả người cô tràn ngập máu tươi của ai, là cái người đàn ông trúng đạn đó, trước khi tắt thở đã nói: Con gái đừng sợ, ba tới, ba sẽ bảo vệ con. . . .
Cô dừng lại một látt, ánh mắt bởi vì nhớ lại nên có vẻ đọng lại hơi sương, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên sống lưng rộng rãi săn chắc, tham luyến mùi hương rất dễ ngửi trên người anh.
“Không phân rõ là yêu anh trai hay vẫn coi anh như thần tượng mà sùng bái, không thể nói rõ tại sao lại quyến luyến đến mức liều lĩnh càng ngày càng sâu, em thử mở rộng các mối quan hệ, cũng thử tìm tới những người đàn ông tốt tương xứng, nhưng không người nào có thể khiến em động lòng. . . .Không biết có phải ông trời cố ý an bài, mỗi khi em muốn thoát khỏi tâm tình không nên có, anh lại luôn xuất hiện đúng lúc kéo em một cái, lại ném em vào sâu hơn trong vũng bùn.”
Bây giờ nghĩ lại, cô càng khẳng định hơn ông trời đã giúp đỡ cô rất nhiều, giúp cô từng bước đi vào lòng anh, trong quá trình thiếu chút nữa đã để cho dày vò ép buộc chia xa, lại ngoài ý muốn cởi bỏ được xiềng xích anh em, sau đó quyết định buông tha tất cả, lại xuất hiện một “hộp báu Pandora”, tặng cho cô dũng khí để một lần nữa bước tới.
Sinh ra một lần nữa không dễ, nếu ông trời đã an bài phần kỳ tích này, là để nói cho biết, cơ hội bù lại tội ác khôn phải chỉ có lựa chọn đi con đường làm con gái Thượng Quan gia, như vậy khoảng cách lớn nhất giữa bọn họ đã bị biến mất, chỉ còn cần chứng minh bọn họ thật sự yêu thương lẫn nhau, chỉ cần bước này nữa là sau cơn mưa trời thật sự sẽ sáng rồi. . . ..
Kỳ thật trước kia nói cô có bao nhiêu dũng cảm, ngay cả khiêu chiến với cấm kỵ ocfn không sợ đều là gạt người, thì ra là ở trong tiềm thức của cô đã sớm sáng tỏ điều cấm kỵ căn bản không tồn tại.
“Em đã sớm vạn kiếp bất phục, nhưng em rất vui, em không cứu, cũng không nghĩ muốn cầu cứu, anh đã nói anh phải cùng em rơi vào địa ngục, những lời nói như vậy không toan tính gì hết sao?” Cô nhẹ giọng nỉ non, “Anh đã nói, trước khi xác định được rằng em có còn coi anh là anh trai hay không, anh sẽ không buông tay hay sao? Vậy thì đừng buông tay nha. . . .”
Như bị mê hoặc, Thượng Quan Thác Dương khi*p sợ đứng đó, thật lâu cugnfx không hồi thần, cô tỏ tình làm rung động trái tim anh, đồng thời cơ hồ làm tan chảy trái tim anh.”
Tình cảm anh dành cho cô, có lẽ không sâu đậm bằng cô, anh cũng không phủ nhận vẻ xinh đẹp của phụ nữ trên người cô, chẳng qua là chưa từng nghĩ tới sẽ dùng ánh mắt đàn ông quan sát cô trong lúc vô tình bị cô hấp dẫn, sau đó không tự chủ được say mê cô, bề ngoài dịu dàng thông minh, vì yêu anh mà mà trở nên ngu xuẩn, cố gắng quên mình không oán không hối khiến trái tim anh rung động.
Lòng anh chấn động, anh không thể dùng tâm tình của người anh trai đối với cô được nữa, hạn chế dùng ánh mắt khác xưa nhìn cô, cô săn sóc, đáng yêu hấp dẫn, quyến rũ,. . . .Tất cả đều là những điều anh muốn truy tìm ngay từ lần đầu biết yêu, trong lúc vụng trộm yêu nhau kia, anh thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Không sai, yêu nhau là một việc vô cùng hạnh phúc, không may, bọn họ lại là những người nhất định không thể yêu nhau, trước mắt anh đã có thể xác định tình cảm của mình sẽ không thể thu hồi trở lại được nữa, cho nên anh nhất định phải đẩy cô đi càng xa càng tốt.
Nhẫn tâm kéo bàn tay mềm mại trước иgự¢ xuống, anh không dám xoay người lại nhìn cô, rất sợ thông minh như cô, sẽ nhìn ra cái gì đó trong ánh mắt anh.
“Được rồi, thời gian sẽ bào mòn tất cả, em chẳng qua chỉ cần thêm nhiều thời gian nữa để làm nguội lạnh tất cả thôi.” Dĩ nhiên, anh cũng có thể.
Thượng Quan Phiên Phiên không thể tin nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cô cũng đã làm đến mức này, anh còn nhẫn tâm đẩy cô ra, cô cũng có tôn nghiêm, có tỳ khí (*)!
(*) Nóng nảy, phát cáu.
Cô thừa nhận cô có chút vượt quá, cố gắng muốn đem gông xiềng huyết thống đang bám chặt anh ra, nhưng giờ cô chỉ muốn anh thu hồi lại câu nói “không phải em gái cũng không yêu” kia, những lời như vậy cũng khó đến thế sao?
“Được, rất tốt.” Cô không ngăn cản anh lên lầu, đi tới bên bàn cầm lấy chìa khóa xe đi về hướng cửa chính.
Thượng Quan Thác Dương giật mình cảm thấy không đúng, vội vàng quay đầu lại xuống lầu, thấy cô đang đi về phía cửa, trong lúc nóng lòng, liền tiến lên kéo cô.
“Em đang tốt cái gì?”
“Không có gì, chính là tốt nhất!”
Tốt cái rắm! Đầu heo mới không nhìn ra trên mặt cô viết mấy chữ thật không tốt. “Đã trễ thế này em còn muốn đi đâu?”
“Hừ!” Đúng vậy cô đang tức giận, hơi thẹn quá hóa giận, nhưng mà cô Vô Ý nói vài lời tức giận hù dọa anh, uy Hi*p anh giữ lại cô không còn lạ lẫm gì.
“Cho dù em muốn đi đâu, thay bộ quần áo khác xong rồi nói.” Anh tuyệt đối sẽ không để cho hai nửa bán cầu của cô lộ ra bên ngoài.
Lần này ngay cả tiếng hừ đều lười.
“Thượng Quan Phiên Phiên, em tốt nhất đừng có khiêu khích nóng giận của anh.” Anh đoạt lấy chìa khóa trên tay cô, ném về phía sau.
Lời nói cứng rắn này đã đạp trứng cái đuôi mèo con! Cả thế giới này không phải chỉ cố đại thiếu gia anh mới có thể tức giận, cô cũng tức đến điên rồi!
Thượng Quan Phiên Phiên gạt tay anh ra, đi tới trước tủ rượu lôi từ trong ngăn kéo ra một cây kéo sắc bén, trong chớp mắt liền cắt ngắn đi chiếc váy dài trên người.
Cô thề không phải cô đang giận lẫy, là cố ý khiến anh tức ૮ɦếƭ!
Thượng Quan Thác Dương tức giận trợn trừng mắt nhìn cô không hề nương tay, không thể tưởng tượng nổi nhất chính là cô lại dám khiêu khích lá gan của anh!
Cánh tay tráng kiện của anh duỗi ra, thoải mái kéo mèo con đang định ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn anh về mình, “Anh cảnh cáo em lại lần nữa, em thử mặc cái váy như vậy ra khỏi cửa thử xem!” Cổ áo rộng thùng thình đáng ૮ɦếƭ, cổ chứ V đáng ૮ɦếƭ!
Cô cúi đầu nhìn lại lễ phục trên người, lại ngẩng đầu hồ nghi nhìn anh một lát, sau đó khinh thường hất cằm lên!
Hừ! Mặc như vậy ra cửa thì ૮ɦếƭ không tốt chỗ nào? Cái lão già không biết thưởng thức, cô tùy tiện chọn một party hoặc quán ăn đêm, đều có một đám đàn ông xếp hàng chờ tán thưởng cô! Cô rõ ràng không nói gì, nhưng Thượng Quan Thác Dương lại đọc được những điều đó trong mắt cô.
“Em dám?” Thật vất vả mới rít ra được hai chữu từ trong kẽ răng.
“Ngay cả yêu anh em còn dám, em còn sợ cái gì?”
“Thượng Quan Phiên Phiên, em. . . .”
Kẹo đường ngọt ngào co dãn mười phần đã thành công ngăn lại rít gào đầy trời, Thượng Quan Thác Dương chưa kịp nói hết đã bị cánh môi mềm mại giam giữ rồi, nụ hôn không tính vụng về nhưng chủ động xâm phạm vẫn có vẻ trúc trắc.
Mèo con tạo phản. . . .Thượng Quan Thác Dương hơi giật mình nghĩ, nhưng ai có thể cam lòng cự tuyệt đầu lưỡi thơm tho chui vào trong miệng ngả ngớn?
Vi khuẩn ngọt ngào xâm lấn, trong nháy mắt cơ hồ làm tê liệt lý trí, anh không kìm được nghĩ muốn đáp lại thì cô lại đúng lúc rút lui.
“Không cần anh nhắc nhở em là Thượng Quan Phiên Phiên lần nữa, em cả đời này cũng vì có tên cái tên này mà cảm thấy hãnh diện, nhưng em không muốn ngoan ngoãn làm em gái anh, vĩnh viễn cũng không không!” Tuyên bố rõ ràng! Thật vất vả mới đoạt được quyền lợi làm càn.
Cô giơ tay ôm cổ anh, chủ động dâng môi thơm lên lần nữa, đặt xuống ấn ký chứng minh quyết tâm của cô, thật ra não cô đã nóng bứng bừng, nhưng cô không cho phép mình lui bước, như anh nói, trừ phi xác định anh chỉ coi cô như em gái, nếu không cô sẽ không dễ dàng buông tay. . . . .
Cho tới bây giờ Thượng Quan Thác Dương đều không phải là người đàn ông đểcho người khác nắm mũi dắt đi, lại nhiều lần để cho cô đồng hóa không chùn bước, lý trí còn sót lại muốn anh đẩy cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ đến lưng trần bóng loáng anh lại không tự chủ được chần chừ, khi bàn tay cảm thụ da thịt tỉ mỉ hô hấp lên xuống, độ ấm nóng khiến anh không rời đi được.
Dường như ý thức được bàn tay to lớn hơi dùng sức, thân thể mềm mại tự nhiên càng sát gần tới anh, anh đổi khách làm chủ, công kích lại cái người khơi mào, từng chút từng chút cắn đôi môi ngọt ngào co dãn của cô, ςướק lấy ngọt ngào trong cổ họng cô.
Anh không kiên nhẫn kéo chiếc nơ trên cổ ra, cởi lung tung các nút cài trên áo sơ mi, đôi bàn tay nhỏ bé dính lên иgự¢ anh, như trấn an anh gấp gáp, hoặc cũng có thể là đang thúc giục anh mau mau tháo những trói buộc xuống.
“Em cứ thích đợi tại địa ngục như vậy sao?” Anh hôn cô cuồng loạn, hơi thở không ổn định, “Được, anh liền khiến em muốn sống không được, muố ૮ɦếƭ không xong.”
Thượng Quan Phiên Phiên không hề nghi ngờ anh có khả năng này, nói không khi*p đảm là gạt người, nhưng thật ra cô rất nhớ anh như cuồng phong cuốn lấy, quét ngang cô khiến huyết mạch toàn thân sôi trào.
Giống như vật tế đang chờ đợi bị hưởng dụng, lẳng lặng đặt trên ga giường lớn làm bằng tơ tằm màu xám bạc. không thể cờ đợi đắm chìn trong luân hãm, cô giang hai cánh tay nghênh đón satan đang cởi tất cả quần áo trên người bên cạnh.
Cơ thể nóng như thiêu đốt nhẹ nhàng cọ xát với thân thể mềm mại, môi anh chợt dùng thêm sức, tựa như trừng phạt tỉ mỉ gặm cắn môi cô, cô bị đau khẽ hô, một mùi máu tanh tràn vào khoang miệng hai người.
Cô gắng phải thừa nhận là anh yêu cô, cũng phải lấy góc độ từ một người đàn ông, tốt! Cô thành công đánh tan phòng thủ của anh, nhưng như vậy thì thế nào? Anh không phải biết rất rõ yêu nhau mà không thể ở bên nhau có bao nhiêu luyến tiếc sao?
Là anh sa đọa, không còn cách nào cứu chữa, lòng anh chua xót hơn bất cứ ai, anh nguyện ý dành cho cô một con đường sống, cô vốn lai xông vào địa ngục, chẳng lẽ cô không nhìn thấy tình yêu quang minh chính đại có được bao nhiêu người ca ngợi? Anh hy vọng cô có thể đắm chìm trong thứ ánh sáng đó.
Cô cố tình muốn đắm mình. . . . . .Phiên Phiên muốn cùng anh sa đọa.
Shit! Lời này không nên đùa một chút nào, trò chơi cấm kỵ này một chút cũng không kích thích, anh không muốn chơi, cũng không muốn theo đuổi kích thích, chỉ muốn đem đến cho cô một cuộc sống an bình hạnh phúc, anh thật lòng mong muốn. . . .