Chín giờ tối - là lúc nên nghỉ ngơi - nhưng giờ phút này Đường Hiểu Huyên không thể bình tĩnh được. Cô cầm điện thoại di động gấp gáp hỏi "Dì à, dì cứ bình tĩnh trước đã, rồi từ từ nói chocon biết anh Dục Dương làm sao."
"Hiểu Huyên, chuyện này gấp lắm con ạ, Dục Dương uống say, hình như còn đánh người nữa, bây giờ đang say khướt ở bên ngoài vẫn chưa về nhà." Ba và mẹ Thiện ấp úng nói, ở đầu kia điện thoại di động hai ông bà trao đổi ánh mắt rồi tiếp tục nói: "Giờ đã tối rồi, dì và chú ra ngoài không tiện lắm, con có thể ra ngoài đón Dục Dương về được không?"
"Anh Dục Dương uống rượu say rồi gây chuyện ạ, không thể nào?" Khi nghe tin này Đường Hiểu Huyên không tin, cô cau mày nói: "Liệu hai người có nghe nhầm không ạ? Anh Dục Dương rất ít khi uống say."
"Tuyệt đối không nghe lầm, là bạn thân của nó điện thoại tới, nói là nó uống say đang ở khách sạn. Dì và chú không yên tâm, con có thể đến đó xem giúp chúng ta không?" Mẹ Thiện vừa nói xong đáy mắt xẹt qua một tia chột dạ. Bà thấy Đường Hiểu Huyên không tin, nên đành phải xuất khổ nhục kế, "Chú con đang bị đau đầu, dì lại không dám đi ra ngoài, Hiểu Huyên xin con đó, con có thể đi xem giúp dì một chút không? Nếu không tối nay chúng ta không thể ngủ ngon giấc được. Con biết thần kinh dì suy nhược mà, trong lòng lo lắng cho Dục Dương là không thể ngủ ngon được, chắc con sẽ giúp dì vàchú chứ?"
Cô nhớ buổi chiều mới gặp anh mà, sao mới có mấy tiếng mà anh đã chạy đến quán bar uống rượu? Thiện Dục Dương quả thật là hơi quá đáng! Đường Hiểu Huyên không nói nổi lời nào, nhưng nghĩ đến giờ phút này có thể anh thật sự đang say bí tỷ ở một nơi nào đó lại không có ai chăm sóc, lý trí của cô hoàn toàn biến mất, chỉ hận không thể lập tức đến chăm sóc anh ngay.
"Dì à, dì cho con biết địa chỉ đi, để con đi xem sao." Đường Hiểu Huyên nhớ kỹ địa chỉ, sau khi mặc xong quần áo cô liền bắt taxi đến đó mà chẳng thèm suy xét kỹ sự việc.
Nói ví dụ như nếu thật sự lo lắng cho đứa con nhà mình, thì tại sao giờ này không thể ra ngoài được? Đừng nói là mới chín giờ tối, cho dù bên ngoài là mưa to gió lớn, nhất định người làm cha mẹ vẫn sẽ đi tìm con; lại nói nếu anh uống say rồi, bạn anh có thể gọi điện đến báo, vậy tại sao không thể đưa anh về? Chẳng lẽ nhất thiết phải cần cô đến chăm sóc à?
Tất nhiên, với sự thông minh của Đường Hiểu Huyên cô không hề nghĩ tới những điểm đáng nghi này. Trong đầu cô chỉ toàn là bộ dạng khó chịu khi uống rượu say của Thiện Dục Dương thôi, làm gì có không gian nào để nghĩ về những điều ấy.
Cô mới vừa mới đi, hai người vẫn trốn phía sau thở dài đi ra.
"Ông nói chúng ta lừa Hiểu Huyên như vậy, liệu con bé có tức giận không?" Người đang nói chuyện là mẹ Thiện, chỉ thấy bà chau mày ủ dột nhìn chồng mính, giọng nói hơi chột dạ.
"Nói bậy, chúng ta có lừa con bé đâu?" Ba Thiện vẫn nói chuyện một cách đúng lý hợp tình, "Không phải con trai đã nói rồi sao? Nó say nên cần Hiểu Huyên đến chăm sóc, chúng ta chỉ nói sự thật thôi, có dối gạt gì ai đâu?"
"Cũng đúng nhỉ." Mẹ Thiện trả lời, nhưng lại không nhịn được mà trừng mắt, "Thật ra thì Dục Dương không hề say, làm gi có người nào say rượu mà vẫn ăn nói rõ ràng vậy? Còn dạy chúng ta lừa gạt Hiểu Huyên thế nào nữa chứ."
"Sao thế được, Dục Dương nói nó say thì chính là say, nói không chừng là lòng say rồi. Chuyện của tụi nhỏ chúng tađứng ngoài quan sát là được, dù sao đây là vấn đề giữa vợ chồng son bọn chúng, chẳng lẽ bà không muốn Hiểu Huyên mau chóng gả vào nhà chúng ta à?"
"Cũng đúng." Những lời này hoàn toàn loại bỏ sự lo lắng của mẹ Thiện. Sau khi suy nghĩ một chút hai người đều nhìn nhau cười.
Bây giờ Đường Hiểu Huyên đang ngồi taxi tới khách sạn, buổi tối dòng xe chạy thưa thớt, nên taxi đến nơi rất nhanh. Lúc xe ngừng lại, Đường Hiểu Huyên nhìn phí ngoài cửa sổ mà sửng sốt.
Đây không phải là khách sạn hôm họp mặt bạn bè sao? Nhớ lại đêm hôm đó, Đường Hiểu Huyên có chút co rúm lại, cả đêm triền miên cùng với lời từ chối của Thiện Dục Dương lần lượt xuất hiện trong đầu cô, khiến đầu óc cô rối loạn, chỉ hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác của Thiện Dục Dương, Đường Hiểu Huyên lại do dự. Cô nín thở đi vào một cách chậm chạp mặt đưa đám như thể sắp lên đoạn đầu đài.
“ Xin chào, tôi là Đường Hiểu Huyên, khi nãy có người ở khách sạn này gọi điên cho tôi, nói Thiện...” Đường Hiểu Huyên kiềm chế kích động muốn bỏ chạy của mình để đi tới trước quầy lễ tân.
Không đợi cô nói xong, cô gái ở quầy lễ tân đã vui vẻ cười nói, “ Cô Đường, chào cô. Bây giờ này Thiện đang ở phòng 907, lầu 9. Để tôi dẫn cô lên.”
“ A.” Đường Hiểu Huyên không biết sao lại gật đầu, cảm thấy hình như có gì đó không ổn, nụ cười rạng rỡ của nữ tiếp tân hơi kỳ lạ. Phòng 907 lầu 9 là nơi cô trao lần đầu tiên cho người ấy, mà bây giờ anh lại đang ở bên trong, cảm giác này thật kỳ quái.
Đường Hiểu Huyên vẫn đang nghi ngờ, cho đến khi cô mở cửa phòng đi vào, tất cả hoài nghi đều tiêu tan. Cô không còn tâm trạng suy nghĩ lung tung nữa bởi vì gian phòng nồng nặc mùi rượu. Nếu như bên trong không có một con ma men đang nằm đó, đúng là cô thật sự sẽ không tin.
“ Tạm biệt cô Đường.” Nữ nhân viên tiếp tân đưa cô vào trong rồi khom người rời đi.
“ Cám ơn.” Đường Hiểu Huyên gật đầu.
Dưới anh đèn mờ ảo cô bước vào căn phòng quen thuộc. Càng đi vào trong, cảm giác quen thuộc kia càng mãnh liệt, lúc cô đến gần phòng ngủ thì hoàn toàn như quay lại đêm hôm ấy: những cái hôn nhiệt tình, ngón tay đốt lên ngọn lửa trên thân thể cô, sự tiếp xúc nguyên thủy nhất, tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông cùng với tiếng ՐêՈ Րỉ của cô gái...Đường Hiểu Huyên chợt lắc đầu một cái, đuổi tất cả những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.
Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa! Rõ ràng là đã quyết định quên đêm hôm ấy, quên người đàn ông này, cô không thể ghi tạc đêm sai lầm ấy vào bộ nhớ, nếu không cả đời cô sẽ không thể bình thường được.
Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên không để bản thân có cơ hội nghĩ ngợi lung tung nữa. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra một cách dứt khoát, nhìn về phía giường.
Đèn phòng ngủ rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhỏ ở đầu giường hòa lẫn cùng ánh sáng ngoài cửa sổ, cả căn phòng có vẻ có chút lạnh. Đường Hiểu Huyên đứng ở cửa phòng, rõ ràng là căn phòng xa lạ, nhưng vì người đàn ông nằm bên trong cho cô hương vị quen thuộc nên trong lòng có chút thay đổi nho nhỏ.
Đường Hiểu Huyên không dám liên tưởng quá nhiều. Cô mở công tắc đèn quang lên, ánh đèn sáng đột ngột hơi chói mắt, phải mất mấy giây cô mới thích ứng được. Lúc này cô mới thấy Thiện Dục Dương đang nằm co quắp như con tôm trên chiếc giường lớn màu trắng gạo trong phòng ngủ.
Hình như anh đã thực sự say, nằm không nhúc nhích, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ.
Đường Hiểu Huyên bước nhẹ đến gần anh, cẩn thận quan sát người đàn ông đã say mà tỏng mộng còn nhíu mày. Không nhếch nhác giống lần trước, lần này anh yên lặng nằm trên giường, nhưng không biết có phải do uống quá nhiều khiến anh không thoải mái hay không mà ngay cả trong giấc mộng anh cũng nhíu chặt đôi long mày anh tuấn lại, hai tay nắm chặt đặt bên người, hô hấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm câu gì đó nghe không rõ.
Đường Hiểu Huyên nhìn bộ dạng Thiện Dục Dương như vậy, trái tim căng thẳng đột nhiên bình tĩnh lại. Người trước mắt được chăm sóc rất chu đáo, đây hoàn toàn là tình huống không có mẹ Thiện, ba Thiện quan tâm lo lắng, nếu những chuyện này đầu có người làm, cô tới đây cũng chẳng có nghĩ lý gì, vậy mà hiên tại cô chỉ biết ngây người đứng nhìn anh.
Thích người này từ nhỏ đã trở thành thói quen của Đường Hiểu Huyên, nhưng sự khó chịu của anh được thể hiện quá rõ ràng, cho nên thích anh lâu như vậy, nhưng cơ hội có thể bình thản ngắm nhìn anh lại chẳng có bao nhiêu. Cô chỉ có thể len lẽn ngẩn người dõi theo bóng lưng anh, cho nên mõi lần quang minh chính đại nhìn Thiện Dục Dương, Đường Hiểu Huyên đều cảm thấy rất hạnh phúc, đáng tiếc hạnh phúc này tới trễ, cô đã không còn can đảm để tiếp tục theo đuổi anh nữa, chỉ có thể khẩn cầu khoảnh khắc xa xỉ được nhìn anh trong chốc lát là tốt rồi.
Nghĩ như vậy đáy lòng của Đường Hiểu Huyên có chút chua xót. Cô ngồi xuống mép giường, tỉ mỉ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt này thật khí độ tuấn tú, anh tuấn đến độ không nói lên lời. Mỗi lần cô thấy gương mặt ấy lâu một chút đều lo lắng mình sẽ hạnh phúc đến té xỉu.
Đường Hiểu Huyên cẩn thận vươn tay, do dự hồi lâu nhưng vẫn vuốt ve gương mặt Thiện Dục Dương, vuốt ve theo thân hình cường tráng của anh, trong mắt cô bắt đầu loes lên nước mắt trong suốt. Cô thực sự đã thích một người quá lâu, lâu đến nỗi mệt mỏi không thể thở nổi. Trước kia cô cảm thấy mình thích là thích gương mặt này, nhưng vê sau cô mới phát hiện ‘ thích’ này không đơn giản như cô nghĩ. Nếu như có thể thích một người đến mức không thể ngừng lại, vậy hẳn là không chỉ vì gương mặt đẹp trai.
Có thể yên lặng ngắm nhìn anh như vậy đúng là một loại xa xỉ, hơn nữa vào lúc cô sắp buông tay, sự yên tĩnh ấy lại bị phá vỡ.
“ Nước.....Nước....” Cánh tay rắn chắc có lực đột nhiên cử động, Thiện Dục Dương nói ra hai chữ.
Đường Hiểu Huyên vốn đã run lẩy bẩy, lúc này lại đứng bật dậy như thể người vừa làm chuyên xấu, tay chân luống cuống đứng chôn chân tại chỗ mà không biết tiếp theo phải làm gì, cuối cùng vẫn rót một cốc nước mang tới.
Rót nước xong, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt Đường Hiểu Huyên lại thấy khó khăn. Cô còn nhớ rõ hoàn cảnh lần trước, chính là như vậy, cũng không khác biệt lắm, chẳng qua lúc đó tâm tư cô đơn thuần, chỉ muốn chăm sóc Thiện Dục Dương cẩn thận, cho nên lúc cho anh uống nước hai người ôm ấp không có vấn đề gì.
Nhưng hiên tại cố đã có quan hê xác thịt với anh lại quyết định buông tay. Bây giờ muốn Đường Hiểu Huyên ôm Thiện Dục Dương quần áo xốc xếch để cho nước uống, cô thật sự không làm được, nhưng nếu không cho người say rượu uống nước có vẻ không phúc hậu lắm?
Đường Hiểu Huyên nhìn con ma men nằm trên giường cắn môi hạ quyết tâm, tay nâng nửa người nặng nề của Thiện Dục Dương dậy rồi đưa cốc nước đến miệng.
“ Này, há miêng ra.” Người Thiện Dục Dương nặng như vậy, cánh tay Đường Hiểu Huyên mỏi muốn rời cả ra, cuối cùng đành phải dốc nước vào miệng anh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa định đặt Thiện Dục Dương nằm xuống, đột nhiên anh mơ mơ màng màng kéo tay cô, tỏng miệng lẩm bẩm gì đó.
“ Anh nói gì vậy?” Giọng anh quá nhỏ, khiến Đường Hiểu Huyên phải ghé sát về phía anh
Thiện Dục Dương vẫn nói líu ríu, trên người bốc mùi rượu nhẹ, mùi này cũng không thể nói là khó ngửi. Lúc này Đường Hiểu Huyên mới giật mình: hai người đang ngồi sát vào nhau, vì vậy cô theo bản năng muốn lùi về phía sau, ai ngờ đâu phía sau là đầu giường, cả người lại bị phản lực đẩy lại.
“ Á!” Đường Hiểu Huyên kêu một tiếng, mất thăng bằng liền ngã lên người Thiện Dục Dương.
Đường Hiểu Huyên giãy giụa muốn đứng lên, không biết Thiện Dục Dương tỉnh lại từ lúc nào, chỉ biết khi cô ý thức được mình bị người khác ôm thì cả người cô đã bị Thiện Dục Dương ôm vào trong иgự¢, nụ hôn của anh hạ xuống mặt cô không chút do dự.
"Á, anh làm gì vậy?" Tư thế này như thể bị con gấu chó lớn ôm vậy. Đường Hiểu Huyên luống cuống, ký ước một đêm kia lại hiện lên trong đầu cô, nó giống y như tình hình hiện tại, "Thiện Dục Dương anh làm gì vậy? Anh say rồi."
"Đồ ngốc, ngậm miệng lại!" Thiện Dục Dương bị cô thét chói tai làm cho suýt chút nữa thủng màng nhĩ. Anh giả sayrất vất vả, cuối cùng vẫn là không chịu được lên tiếng bắt cô im miệng.
Chuyện này phải kể đến lúc còn ở quán rượu. Lúc ấy anh chạy đi, Chu Cẩn liền đuổi theo anh hơn thế còn giải thích vấn đề cho anh hiểu, ví dụ như Đường Hiểu Huyên sẽ không thừa nhận chuyện đêm hôm đó, ví dụ như cô đã bắt đầu trốn tránh anh, bây giờ bắt đầu theo đuổi đã quá muộn, phải sử dụng thủ đoạn mới được, hay ví dụ như tái diễn lại đêm triền miên hôm ấy, để Đường Hiểu Huyên nhớ lại chuyện cô ấy muốn quên, còn cả cảm giác cô ấy đã từng trải qua nữa.
Lúc Chu Cẩn nói ra ý tưởng này, Thiện Dục Dương hơi nghi ngờ, "Cậu chắc chắn là có thể làm như vậy à?"
"Tất nhiên có thể rồi." Chu Cẩn nói rất tự tin, cuối cùng hai người vẫn quyết định tái diễn lại chuyện đêm hôm đó.
Vì vậy người đàn ông nào đó đã thể hiện diễn xuất của mình để lừa Đường Hiểu Huyên. Vốn tưởng rằng giả say sẽ ăn nhóc con này sạch sành sanh và sau một trận điên cuồng sẽ không sợ cô ấy không mềm lòng. Nhưng Thiện Dục Dương đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình! Khoảnh khắc khi cô bước vào cửa, anh đã rất muốn ôm chặt lấy cô, đến lúc nhờ cô lấy nước giúp mình, loại cảm giác đó không thể kiềm chế nữa, cho nên Thiện Dục Dương quyết định bỏ qua kế hoạch ban đầu, hôn cô một cái thật sâu.
Nghĩ sao liền làm vậy, tay anh xiết chặt thân thể Đường Hiểu Huyên, hôn mạnh lên cánh môi mê người - như thể đang nhấp nháp món ngon nhất thế giới - từng chút từng chút một, cáilưỡi linh hoạt cạy hàm răng cô ra, thăm dò sâu hơn, khiến cô mê loạn.
"Ưmh. . . . . ." Chỉ mất hồn một lúc liền bị anh chiếm tiện nghi! Đường Hiểu Huyên hơi choáng váng, cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng cô tới chăm sóc người uống rượu say, sao giờ chăm sóc lên tận giường vậy?
Nếu như nói những nghi hoặc này khiến cô mù mịt, thì người đàn ông trên người cô khiến cô không chỉ đơn giản là mù mịt nữa. Đường Hiểu Huyên lập tức trợn tròn cả hai mắt hồi tưởng lại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô vừa kinh hoảng vừa lo lắng, không biết cô lấy sức lực đâu ra, đẩy mạnh người đàn ông trên người mình ra, "Thiện Dục Dương, anh buông em ra!"
Có lẽ do giọng nói của cô quá mức mềm mại đáng yêu, có lẽ do đau lòng mà rốt cuộc Thiện Dục Dương cũng buông lỏng động tác của mình, nhưng vẫn không chịu thả cô ra, "Đồ ngốc, em ầm ỹ cái gì?"
Nếu như bây giờ Đường Hiểu Huyên còn không hiểu tình huống gì đang diễn ra thì cô sẽ phải mắng mình là ‘đồ con heo’, bởi vì cảm thấy tổn thương vì mình bị lừa gạt, cô tức giận nói "Anh không hề say?"
"Anh có say."
" Anh không hề say!" Đường Hiểu Huyên hết sức khẳng định.
Tên lừa gạt này, làm gì có ai say lại nói năng được rõ ràng như vậy? Ngay từ đầu anh đã giả say! Đường Hiểu Huyên ngẫm lại nghi ngờ lúc nhận được điện thoại của ba Thiện, mẹ Thiện mà tức phát khóc. Trên đường tới đây bản thân mình lo lắng muốn ૮ɦếƭ, thế mà lại bị người ta lừa
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt cô liền hình thành nước mắt. Cô quật cường trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Thiện Dục Dương bị nhìn chằm chằm như vậy có chút chột dạ, hiển nhiên là sự thay đổi ‘ trạng thái’ của mình lag rói loạn tiết tấu. Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng anh vẫn không có ý định dừng tay, “ Anh có say, có điều khi nãy em ‘ giày vò’ anh như vậy nên anh.....đã tỉnh.”
Tư thế mập mờ như vậy khiến Đường Hiểu Huyên không thể tập trung tinh thần để phản bác anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại không làm được, nghĩ tới đây chính là chuyện không nên xảy ra vào ban ngày, giờ khắc này cô không chịu được mà rơi khóc, nước mắt chảy dọc theo gương mặt cô, “ Khốn kiếp! Em hận anh! Tại sao anh lại đối cử với em như vậy?”
Nếu như nói nước mắt của phụ nữ có thể khiến đàn ông tan chảy thì nước mắt của Đường Hiểu Huyên có thể khiến Thiện Dục Dương đua lòng muốn ૮ɦếƭ.
Nhìn nước mắt trong suốt từ gương mặt của cô chảy xuống, tim Thiện Dục Dương như vỡ nát. Anh tự nhận ở trên thương trường mình là người ăn nói khéo léo, nhưng trước mặt người con gái mà mình thích lại không thể nói được tiếng nào, mặt chỉ có thể tràn đầy thương tiếc hôn lên khóe mắt cô, thả giọt lệ kia vào trong tim mình.
“ Xin lỗi Hiểu Huyên.” Nghĩ đến có thể sẽ mất đi cô, tim anh như muốn ngừng đập. Thiện Dục Dương cảm thấy hối hận với sự quá đỗi ngu ngốc của mình, để suýt chút nữa khiến hai người phải xa nhau.
Trong ánh mắt của anh có quá nhiều khổ sở, khiến Đường Hiểu Huyên rung động. Đối với người đàn ông này mà nói, anh chưa bao giờ có phút yếu đuối như vậy.
“ Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Đường Hiểu Huyên mấp máy môi lo lắng hỏi. Cô thậm chí con quên mất những gì cô vừa mới trải qua,
Thiện Dục Dương chau mày, anh đã nhận thấy được sự bất lực của mình. Có lẽ Chu Cẩn nói rất dúng, vào giờ phút này tất cả những lời nói ngon ngọt đều là vô nghĩa, chỉ có sự triền miên sâu nhất mới có thể khiến cô nhớ tới mọi thứ.
Nghĩ tới đây Thiện Dục Dương không do dự nữa, anh sẽ không lùi bước, cho dù từ lừa gạt tới triềm miên, cho dù ngày mai có thể phải đối mặt với sự giận dữ của Đường Hiểu Huyên, nhưng tối nay nhất định anh phải có được cô gái này, tuyệt đối không hối hận.
Thiện Dục Dương đưa mắt nhìn vào mắt cô, “ Suỵt, đừng hỏi anh làm sao. Hiểu Huyên, anh muốn em.”
Ba chữ đơn giản lại khiến trái tim Đường Hiểu Huyên rung động. Vào khoảnh khắc ấy cô biết mình sẽ trầm luân, vạn kiếp bất phục.
Dường như cùng lúc ấy Đường Hiểu Huyên cũng biết mình xúc độgn, điều này khiến mặt cô đỏ tới mang tai, đã vậy còn bị động tác tiếp thao của Thiện Dục Dương làm kinh sợ hét thành tiếng.
“ Đừng.....đừng như vậy.” Đường Hiểu Huyên sợ, cô vẫn nhớ như in sự đau đớn của lần đầu tiên bị chiếm hữu. Mặc dù cô không hối hận nhưng vẫn sợ loại đau đớn đó.
Trong lòng Thiện Dục Dương biết cô đang sợ gì. Anh dừng động tác của mình lại từ từ vuốt ve, hôn lên tóc cô, “ Tin tưởng anh, lần này sẽ không đau, em sẽ rất thoải mái.”
Lần này anh sẽ dung 100% sự dịu dàng của mình với cô gái mà anh yêu và sẽ khong để cô bị thương.
Giọng nói an ủi tràn đầy từ tính, thật sự rất khó làm cho người ta không rung động. Đường Hiểu Huyên cũng không ngoại lệ, cả người xụi lơ, ánh mắt mung lung.
Trái tim nóng bỏng, đêm cuồng nhiệt.
..........
Hai người kẻ chạy người đuổi trước cửa khách sạn dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Đi phía trước là một cô gái đang khóc, phía sau là một người đàn ông vừa đuổi theo vừa gọi tên cô gái.
“ Hiểu Huyên, em đứng lại!” Thiện Dục Dương tay chân luống cuống xỏ giầy, cố gắng đuổi theo Đường Hiểu Huyên.
“ Cút.....Cút ngay!” Cảm nhận được sự ᴆụng chạm của anh, Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy mình bị vũ nhục, nên kiên quyết hất mạnh tay ra.
Mặc dù anh đã dự doán được nhóc con sẽ tức giận, nhưng không thể ngờ cô ấy lại dữ dội như vậy. Trước giờ Đường Hiểu Huyên chưa bao giờ nói những từ thô tục, nhưng bây giờ lajai giận đến nỗi không thèm để ý đến giáo dưỡng liền mắng người. Thiện Dục Dương nhìn cô như thể người điên mà đau lòng không thôi.
Thiện Dục Dương cạy mình chân dài nên đuổi kịp cô rất mau. Anh ôm cô vào lòng, vừa lôi vừa kéo cô ra khỏi đám đông người, miệng không ngừng dỗ dành: “ Hiểu Huyên, em đừng kích động, anh xin lỗi, hãy để anh giải thích? Đừng tức giận nữa được không? Em hãy nghe anh giải thích.”
Đường Hiểu Huyên đã trải qua mấy ngày bị ђàภђ ђạ, cô chỉ cảm thấy tinh thần quá mêt mỏi, hơi đâu mà đi tin tưởng mấy lời giải thích, “ Buông em ra, em không muốn anh chạm vào người em.”
“ Anh thề sẽ không bao giờ anh làm vậy! Em hãy bình tĩnh, hai chúng ta nói chuyện một chút.” Bây giờ trong lòng Thiện Dục Dương biết cô đang thất vọng về chuyện tối qua. Anh hận không thể lập tức quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, anh không cần thể dien gì hết, cũng không cần tôn nghiêm gì cả, nghĩ đến vì mình sợ hãi mà khiến một cô gái trẻ yêu mình phải đau khổ nhiều năm, anh liền hận không thể lập tức Gi*t ૮ɦếƭ mình. Thiên Dục Dương sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để cô có thể tha thứ cho anh.
Đường Hiểu Huyên không thoát được khỏi sự khống chế của Thiện Dục Dương, hất tay mấy lần không được liền bất ngờ xoay người lại.
“Bốp”, cô tát mạnh lên mặt Thiện Dục Dương. Cô đang tức giận nên không có thời gian suy nghĩ xem mình đã làm gì, nước mắt cô không ngừng rơi, cô nói “ Thiên Dục Dương anh là tên khốn kiếp.”
Cái tát này rất mạnh, nhất thời hai người đều có chút bối rối.
Sau cái tát này trên mặt Thiện Dục Dương hiện lên dấu năm ngón tay, rốt cộc Đường Hiểu Huyên cũng bình tĩnh lại một chút, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh, cô lập tức hối hận. Thỉnh thoảng người đi qua đường đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đôi nam nữ này.
“ Xin......xin lỗi.” Mặc dù rất tức giận nhưng Đường Hiểu Huyên vẫn nói xin lỗi. Cô cố gắng không khóc, nói.
Cô biết Thiện Dục Dương là người ưa sĩ diện đến mức nào, chủ nghĩa đàn ông của anh rất trầm trọng, trước kia đừng nói là bắt bẻ anh, chỉ cần lưỡng lự thôi đã bị anh tặng cho ánh mắt thờ ơ khinh thường, thế mà bây giờ mình lại dám đánh anh. Đường Hiểu Huyên nhìn tay mình không dám tin. Cô vừa căng thẳng vừa hối hận.
Trên mặt đau rát, Thiện Dục Dương giơ tay phải lên trước mặt Đường Hiểu Huyên. Trong khoảnh khắc ấy Đường Hiểu Huyên rùng mình, nhưng vẫn nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng sự trả thù của một người đàn ông.
Nhưng không hề có cái tát nào cả, chỉ có ngón tay có vết chai của Thiện Dục Dương lướt qu mắt cô, lau đi nước mắt của cô, “ Đừng sợ, sao anh có thể đánh em được?”
Câu nói ấy khiến trái tim đang hỗn loạn của Đường Hiểu Huyên trở nên mềm mại.
“ Ngốc quá, sớm biết một cái tát này có thể khiến em bình tĩnh lại nghe anh nói, thì anh đã để cho em đánh thêm vài cái.” Thiện Dục Dương nhìn ánh mắt kinh hoàng của người con gái anh yêu mà tự giễu nói. Anh vẫn không hề buông bàn tay đang nắm tay trái của Đường Hiểu Huyên ra, bởi vì anh biết một khi mình buông tay, có lẽ sẽ không thể thấy được cô nữa, “ Anh sẽ không nắm tay phải của em, nếu em muốn đánh tiếp thì cứ đánh, nhưng anh sẽ không để em đi đâu.”
Đường Hiểu Huyên mấp máy đôi môi lại nói được tiếng nào. Cô chịu không được mà run rẩy nói, “ Em muốn về nhà.”
Giọng nói của cô rất nhỏ - như thể đứa bé bị uất ức - khiến trái tim Thiện Dục Dương thắt lại từng cơn.
Không lâu trước đây, mỗi lần Đường Hiểu Huyên bị bắt nạt, anh đều liều mạng xông lên, không để cho bảo bối của mình chịu một chút tổn thương nào, nhưng bắt đầu từ lúc nào anh lại là người khiến Hiểu Huyên chịu nhiều đau khổ nhất?
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương nhíu chặt chân mày, "Cho anh thời gian mười phút? Chỉ cần mười phút thôi, sau dó nếu em muốn về nhà thì anh sẽ đưa em về."
Ai có thể từ chối được giọng điệu nhũn nhặn cầu xin như vậy? Từ nhỏ đến lớn Đường Hiểu Huyên luôn có thói quen nghe theo lời Thiện Dục Dương, nên cô liền gật đầu theo bản năng nói "Được". Đợi đến lúc muốn đổi ý cô lại nhìn thấy mặt Thiện Dục Dương thể hiện sự vui sướng rất rõ ràng nên không nói nổi lời từ chối.
"Anh muốn nói gì thì nói đi." Cô nói một cách nhẹ nhàng.
Thiện Dục Dương không nghĩ rằng chuyện sẽ đơn giản như vậy. Anh vừa lo vừa sợ nói, "Hiểu Huyên, anh muốn xin lỗi, tối hôm qua anh không nên. . . . . ."
"Không được nói về chuyện này." Nghĩ đến đêm triền miên hôm qua, Đường Hiểu Huyên liền bịt tai lại không muốn nghe. Đã biết rõ ràng rằng không nên làm như vậy nhưng vẫn đắm chìm trong đó, côd>đ>l>q>đ hận bản thân mình, hận bản thân mình vô dụng, "Em không muốn nhắc tới chuyện này, cứ dừng ở đây thôi? Coi như là tình.một.đêm."
Thiện Dục Dương nghe được ba chữ " tình.một.đêm " mà rét lạnh trong lòng. Anh từ chối một cách thẳng thừng, "Không được, anh không thể không nhắc đến nó, cũng không thể coi nó là " tình.một.đêm " được. Đối với người con gái anh yêu, anh muốn toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của cô ấy chứ không phải chỉ là một đêm triền miên."
Đường Hiểu Huyên cho là mình nghe lầm, cô sững sờ tại chỗ. Người con gái anh yêu. . . . . . Ý anh là gì?
"Hiểu Huyên, những lời sau đây anh sẽ chỉ nói một lần, nhưng những năm tháng sau này anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với em." Mặt mày Thiện Dục Dương đầy nghiêm túc, anh gỡ hai tay đang bịt tai của cô xuống, ngưng mắt nhìn đôi mắt đang rưng rưng của cô, nói một cách dịu dàng nhưng rất nghiêm túc: "Đường Hiểu Huyên, anh yêu em."
Cái nhìn chăm chú tràn đầy dịu dàng chưa từng có, nhiệt độ từ hai bàn tay nắm chặt, nếu như không phải hai người ở cùng nhau, nếu như không trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Hiểu Huyên cảm giác chắc mình sẽ hạnh phúc mà ngất xỉu mất. Cô chờ đợi ba chữ này đã đợi rất nhiều năm rồi, từ lúc lòng tràn đầy kiên trì đến lúc tiêu tan không còn lại gì. Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người, cô vốn cho rằng tất cả đều đã là quá khứ lại đột nhiên nghe thấy mấy câu này.
"Hiểu Huyên, anh biết bây giờ trong lòng em rất khó để có thể tiếp nhận được những lời này của anh, nhưng những gì anh nói đều là sự thật." Thiện Dục Dương bất chấp tất cả, giờ anh chỉ muốn nói ra tất cả tình yêu của mình và những gì mình thiếu nợ cô gái này, "Em biết không? Trước buổi tối hôm qua, anh còn không xác định được anh có yêu em không, không, phải nói là anh không dám thừa nhận. Em còn quá nhỏ, trong lòng anh, em vẫn là một cô gái nhỏ cần được bảo vệ cẩn thận. Kể từ lúc em nở nụ cười ngọt ngào với anh, anh đã muốn bảo vệ em cả đời. Nhưng theo thời gian lớn lên, anh đã rút lui. Đã nhiều lần em nói em yêu anh nhưng anh luôn nghĩ theo ý mình, cho rằng đó chỉ là trò chơi của trẻ con không thể tin cũng không cần tin. Chủ nghĩa đàn ông ૮ɦếƭ tiệt của anh khiến anh cho rằng chỉ lời yêu mà anh nói với em mới là tình yêu thật sự.”
Nói đến đây, Thiện Dục Dương cười có chút bi thương, “Trước giờ anh vẫn cứ không hiểu, rõ ràng là anh ghét tình yêu không chân thật của em nhưng tại sao không từ chối dứt khoát để em từ bỏ. Lúc ấy anh không hiểu, giờ thì anh hiểu rồi, bởi vì anh yêu em, bởi vì anh muốn hưởng thụ tình yêu em dành cho anh, hưởng thụ sự quan tâm và đối xử tốt của em với anh, bởi vì anh luôn nghĩ rằng em sẽ yêu anh và không bao giờ bỏ anh, nên anh mới có thể vừa nói ghét em, lại vừa cưng chiều em vô hạn, để em càng lún càng sâu.”
Đường Hiểu Huyên khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được những lời này. Nước mắt chảy xuống theo gương mặt cô, trong miệng đều là mùi vị của sự đau lòng.
Lòng bàn tay của Thiện Dục Dương dính nước mắt, anh nở nụ cười tự giễu, “Hiểu Huyên, anh thấy cực kỳ xấu hổ. Anh đã làm những chuyện khiến em bị tổn thương mà vẫn còn đắc chí cho rằng mình rất thông minh, nhưng thật ra anh mới là kẻ ngu ngốc nhất, bởi vì anh đã gây tổn thương cho người con gái mà anh yêu. Lúc em yêu anh nhất anh lại không dành cho em tình yêu đẹp nhất, lúc em muốn từ bỏ thì anh lại ích kỷ giữ em lại.”
Thiện Dục Dương đặt bàn tay dính nước mắt của Đường Hiểu Huyên lên trên иgự¢ anh để cô chạm vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, “Hiểu Huyên, chỗ này rất đau, thật sự rất đau... Anh xin lỗi.” Thiện Dục Dương hít sâu một hơi, nói ba chữ quan trọng nhất sau đó ôm cô vào lòng, “Anh thật sự xin lỗi, Hiểu Huyên, tha thứ cho anh được không?”
Sau câu này cả hai người không ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc thút thít của Đường Hiểu Huyên.
“Anh xin lỗi, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.” Thiện Dục Dương biến toàn bộ sự đau lòng thành ba chữ nói đi nói lại nhiều lần.
Ánh sáng ban mai chiếu qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng, đôi nam nữ ôm nhau dưới ánh mặt trời đẹp ngây ngất như một bức tranh.
Ôm một lúc lâu, Đường Hiểu Huyên buông lỏng tay anh ra nói “Anh có thể buông em ra không?”
Những lời này khiến lòng Thiện Dục Dương lập tức chìm đến đáy cốc, cả người như thể rơi xuống hầm băng, “Hiểu Huyên, em không tha thứ cho anh ư?”
“Không, em tha thứ cho anh.” Đường Hiểu Huyên cười, từng chuỗi nước mắt tinh khiết lại rơi xuống, “Nhưng em không thể thuyết phục bản thân mình chấp nhận anh, anh biết không? Em thích anh rất nhiều. Những lúc anh từ chối tình cảm của em, em không hề nghĩ mình sẽ từ bỏ. Theo đuổi một tình yêu vô vọng rất đau khổ, nhưng mỗi lần anh mỉm cười với em, nhìn em một cái là khiến time m sinh hy vọng. Anh có biết em đã khổ sở như thế nào khi vật lộn với mối tình này không? Em đâu phải kẻ ngốc, em cũng biết đau chứ.”
Đường Hiểu Huyên lau sạch nước mắt, không cho phép mình khóc òa nhưng vẫn không thể không nghẹn ngào, “Tại sao vậy Thiện Dục Dương? Khi em yêu anh, anh chỉ khiến em khổ sở, bây giờ em muốn từ bỏ anh lại làm em tổn thương. Anh nói anh yêu em, nhưng anh muốn em tin tưởng anh như thế nào đây? Rõ ràng em vừa nói muốn rời khỏi anh, nhưng rồi lại cùng anh làm chuyện như vậy. Em hận bản thân mình. Khi Tống Vi Lạp bắt nạt em, anh không có ở đó, rõ ràng là chị ta cố tình hại em, vậy mà anh còn bắt em phải xin lỗi... Còn nữa, anh còn nói với anh Chu Cẩn rằng anh không yêu em, anh chỉ coi em như bạn tốt. Em đã nghe thấy hết rồi, nghe thấy toàn bộ rồi. Bây giờ anh lại nói anh yêu em, rốt cuộc anh muốn em phải làm như thế nào?”
Đường Hiểu Huyên khóc đến nghẹn ngào. Cô biết lời mình nói không mạch lạc, nhưng cô không thể tỉnh táo được như Thiện Dục Dương. Từ nhỏ cô đã ngốc nghếch, thích một người là thích cả đời, cô thực sự không thể từ bỏ, nhưng cô yêu mệt mỏi quá!
Nghe những lời này, tim Thiện Dục Dương đau muốn rỉ máu. Anh hận không thể đánh ૮ɦếƭ chính mình. Tim anh từng trận co rút, anh nói, “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
“Không được nói ‘xin lỗi’, em không muốn nghe anh nói ‘xin lỗi’. Anh không thể nói xin lỗi.” Đường Hiểu Huyên rất đau, rất khó chịu. Rõ ràng cô hận anh như vậy nhưng vẫn không nỡ nghe anh nói ‘xin lỗi’, bởi vì cô yêu người đàn ông này, nên cô cảm thấy anh làm gì cũng đúng, mặc dù người đầy thương tích nhưng bản thân vẫn không muốn anh cúi đầu.
“Anh muốn nói, anh yêu em, không ai có thể ngăn cản anh nói gì.” Thiện Dục Dương hít sâu một hơi, bá đạo nói: “Nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ nói hai từ ‘xin lỗi’ này cả đời. Về chuyện Tống Vi Lạp bắt nạt người con gái của anh, anh sẽ bắt cô ta phải trả một cái giá thật lớn. Hiểu Huyên, hãy tha thứ cho sự ngu xuẩn lúc đó của anh.”
Lời ngon tiếng ngọt anh nói như thể thuốc độc dược, Đường Hiểu Huyên chỉ có cảm giác mình sắp say, cho dù đó là thuốc độc cũng vui vẻ chịu đựng.
Cô hận mình, hận mình không từ bỏ được Thiện Dục Dương, biết rõ ràng anh làm sai nhưng vẫn không nỡ bỏ đi, biết rất rõ ràng tối hôm qua triền miên là kế hoạch của anh, biết rõ anh lợi dụng chính tình yêu của mình nhưng vẫn đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được...
Nước mắt Đường Hiểu Huyên càng không ngừng rơi xuống. Cô cắn môi dưới tự làm đau mình đến chảy máu. Đường Hiểu Huyên không biết bây giờ mình đang giận anh hay đang trầm luân và không phản kháng.
“Dục Dương, em xin anh đấy được không? Để em đi đi.” Đường Hiểu Huyên thì thào nói: “Em đã quyết định buông tay anh ra rồi, anh có thể đi đi được không? Hãy giải thoát cho em.”
Yêu cầu như thế khiến Thiện Dục Dương cười khổ, lộ vẻ xúc động nói: “Anh không làm được, mặc dù khiến em đau khổ, nhưng anh không thể buông tay em được, bởi vì người anh yêu đang đứng trước mắt anh, anh không thể bỏ cuộc, không thể để người đàn ông khác đến gần em.”
Thiện Dục Dương nhớ tới Giang Mặc mới gặp vài ngày trước, giận dữ nói, “Hiểu Huyên em có thể buông tay anh ra nhưng anh sẽ không buông tay em đâu. Anh sẽ vẫn theo đuổi em, quấn lấy em cho đến khi em yêu anh lần nữa. Nếu trước kia em có thể chờ anh nhiều năm, vậy anh sẽ đợi em trong vài chục năm tới.”
Thiện Dục Dương nói một câu rất hùng hồn xong liền nắm bả vai của Đường Hiểu Huyên, nhìn vào hai mắt cô trịnh trọng nói: “Anh thề, anh nói được là làm được.”
Lời thề này đối với Đường Hiểu Huyên mà nói không khác gì quả táo tẩm độc. Nó rất mê người, rất ngọt ngào. Cô biết rõ ăn nó rồi sẽ vạn kiếp bất phục nhưng không thể kìm chế mà cắn một miếng. Phải cần bao nhiêu lòng dũng cảm để từ chối tình yêu của một người đàn ông đây? Đường Hiểu Huyên biết mình không làm được nhưng không dám tin tưởng anh.
“Cho em chút thời gian được không?” Đường Hiểu Huyên ngưng mắt nhìn Thiện Dục Dương, cô nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em không biết nên làm thế nào cả, nếu như giữa chúng ta là tình yêu vậy hãy cho em chút thời gian để tin tưởng nó được không?”
Thiện Dục Dương biết mình sẽ không từ bỏ, nhưng khi nhìn ánh mắt đượm buồn của Đường Hiểu Huyên, trái tim anh mềm nhũn.
Trước nay giữa bọn họd?đ?l?q?đ luôn là Đường Hiểu Huyên đuổi theo bước chân anh, anh nói gì Đường Hiểu Huyên làm cái đó, anh đi đâu Đường Hiểu Huyên liền đi tới đó, chưa bao giờ biết làm trái ý anh, thậm chí cô còn quên mình muốn làm cái gì, mình bị bao nhiêu thiệt thòi.
Yêu một người có thể bỏ ra tất cả vì đối phương. Trước kia anh cũng không dám tin, nhưng bây giờ anh tin rồi. Nếu như Hiểu Huyên có thể hy sinh hết thảy vì tình yêu của mình, thì tại sao anh không thể làm như vậy?
Nghĩ đến đây Thiện Dục Dương hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, Hiểu Huyên, anh sẽ không ép em, sẽ không khiến em không vui nữa. Cho dù là bao lâu đi chăng nữa anh cũng sẽ đợi em."
Thiện Dục Dương ôm Đường Hiểu Huyên vào trong иgự¢, dịu dàng nói: "Hiểu Huyên, hãy đi làm chuyện em muốn làm đi, đến nơi em muốn đến, cười một cách vui vẻ, khóc một cách thoải mái, sáng sớm có thể lên núi ngắm mặt trời mọc, không cần để ý xem anh có cảm thấy buồn chán không, không cần tham gia những buổi tiệc nhàm chán nữa, không cần làm những chuyện khó làm. . . . . . Trước kia đều là anh nói em làm, em đều nghe theo anh, lần này anh nghe em, anh để em được tự do, nhưng em phải nhớ rằng anh yêu em, hơn thế em phải khắc sâu điều này. Bây giờ có thể em không dám tin anh, nhưng anh sẽ vẫn tiếp tục yêu em, sẽ đợi em, em có thể đến đâu đó chơi, đợi em mệt mỏi rồi anh sẽ ở ngay sau lưng em."
Thiện Dục Dương nở nụ cười, hôn nhẹ lên mặt Đường Hiểu Huyên, nói: "Anh đợi em, đợi cho đến khi em trở lại."
. . . . . . .
"Quản lí Chu, kế hoạch này rất tốt, tối hôm qua tôi đã ký tên, có thể bắt đầu vận hành rồi." Thiện Dục Dương đứng ở đầu đường nhìn căn phòng cách đó không xa, cười nói với cấp dưới ở dầud<đ
Quản lí Chu Làm việc nhiều năm ở công ty nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được vẻ mặt ôn hòa và tán thưởng nên có vẻ hết sức sợ hãi, "Vâng vâng vâng, tôi đi làm ngay."
Điều này làm cho tâm trạng của anh quản lý rất tốt, cho đến lúc cúp điện thoại mà vẫn cười rất tươi. Có lời đồn đại rằng bây giờ phong cách cư xử của ngài tổng giám đốc như thể biến thành người khác vậy. Vốn anh cũng không tin đâu, nhưng bây giờ thì chính tai nghe được rồi.
Ở bên này, quản lí Chu đang cổ vũ tán dương sếp của mình, bên kia Thiện Dục Dương cười càng dịu dàng hơn vì nhận được một cuộc điện thoại.
"Alo." Thiện Dục Dương nhìn số điện thoại quen thuộc trong mắt lại hiện lên sự dịu dàng, vô thức phát ra âm thanh nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy rầy đến người nào đó.
Nghe được giọng nói của anh, đầu dây bên kia điện thoại bỗng nhiên im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹd.đ.l.q.đ truyền tới, sau đó là một giọng nói êm ái, "Là em."
"Anh biết mà." Thiện Dục Dương cười khẽ một tiếng, ngưng mắt nhìn căn phòng trên toàn nhà đối diện vẫn còn sáng đèn, cảm giác mình lập tức trở lại thời kỳ mới yêu lần đầu. Khi anh nghe được giọng nói của người trong lòng liền trở nên lúng túng không biết nên nói gì, "Dạo này có khỏe không? Hiểu Huyên."
"Em rất khỏe." Ở đầu bên kia điện thoại, ngón tay Đường Hiểu Huyên vô thức kéo lấy rèm cửa, dựa người lên cửa sổ, màn đêm an tĩnh khiến cho trái tim đang đập loạn nhịp vì nhớ nhung bình tĩnh lại, "Chắc em gọi điên vào giờ này không làm phiền anh chứ? Em chỉ muốn hỏi kế hoạch học tập của em liệu có quá không phù hợp với tình hình kinh tế. . . . . ."
Thiện Dục Dương thấy giọng cô hơi không tự tin nên liền ngắt lời, "Anh tin em. Anh thấy kế hoạch của em rất được, em làm rất tốt." Giọng nói chắc như đinh đóng cột khiến người ta bất giác cảm thấy được năng lực của mình.
Lúc nghe thấy câu này, ngón tay đang loay hoay của Đường Hiểu Huyên lập tức dừng lại. "Anh tin em!" – cô đã mong chờ ba chứ đơn giản này từ rất lâu rồi. Cho dù bản thân vụng về đến mức nào đi chăng nữa nhưng cô vẫn luôn cố gắng, mong một ngày có thể đứng cạnh Thiện Dục Dương một cách đường đường chính chính, trở thành trợ thủ đắc lực của anh cả trong công việc lẫn cuộc sống hàng ngày. Chỉ là, trước đây cô luôn phạm sai lầm, dường như làm việc gì cũng hỏng bét, thậm chí cô còn không dám mong đợi ngày nào đó mình sẽ thành công, nhưng đột nhiên lại nghe được ba chữ vẫn mong đợi ấy.
"Cám ơn anh." Đáy lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói ra được ba chữ này.
"Hiểu Huyên, đừng nói cảm ơn với anh. Em học rất tốt, trong lòng anh em mãi mãi là tốt nhất." Từ ngày ‘tỉnh ngộ’ tới nay, Thiện Dục Dương quyết tâm thay đổi thái độ sống của mình. Anh không cònd:đ:l:q:đ keo kiệt mấy lời ca ngợi nữa.
Lời ca ngợi nhiệt tình như vậy khiến Đường Hiểu Huyên cảm thấy mình sặp bị thiêu rụi, giọng nói bất giác trở nên lúng túng, "Thật ra em ngốc lắm, anh biết là em hay mắc sai lầm mà, đúng rồi, bây giờ ở công ty bề bộn nhiều việc, không nói chuyện nữa, em đi ngủ đây."
Thiện Dục Dương nghe thấy giọng nói lúng túng của cô là có thể tưởng tượng ngay ra dáng vẻ hoảng hốt luống cuống bây giờ của cô. Anh vô thức nở nụ cười, vội vàng ngăn cô cúp điện thoại , "Chờ chút đã."
Đường Hiểu Huyên nín thở một cách thụ động, cô không biết mình đang chờ mong điều gì, "Sao vậy?"
"Quà anh tặng em nhận được chưa?" Anh hỏi.
"Nhận được rồi, em rất thích." Đường Hiểu Huyên cảm thấy hơi mất mác. Cô không ngờ sẽ nhận được câu nói như vậy, ánh mắt cô chuyển sang những món quà nhỏ trong phòng: Có con dấu tự tay Thiện Dục Dương khắc – đó là con dấu mà trước đây cô lẽo đẽo theo anh rất lâu mà cũng không bắt anh làm được, còn cả con rối nhỏ xinh cô đã thích từ lâu... Nhìn những thứ này, tâm trạng cô lại tốt hơn một chút.
Hai người tiếp tục rơi vào im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở như xa như gần của nhau.
“Anh nhớ em.” Một giây tiếp theo, Thiện Dục Dương không hề do dự thổ lộ tình cảm của mình, “Hiểu Huyên, anh rất nhớ em.”
Như thể bất ngờ có được thứ mà mình đã đợi cả thế kỷ vậy. Lúc Đường Hiểu Huyên nghe được câu này tim cô như muốn tan chảy.
“Anh đã từng nói sẽ để em tự do, không nên nói những lời này, anh vẫn luôn thuyết phục mình rằng phải thay đổi thái độ, phải kiên nhẫn đợi em, nhưng anh không thể làm được. Anh nhớ em. Anh chưa từng nhớ người nào đến vậy, cho nên bây giờ anh rất loạn, Hiểu Huyên, trở lại được chưa?” Thiện Dục Dương cảm giác mình sắp phát điên. Anh hối hận lúc đầu đã để cô tự do quyết định. Anh nên buộc chặt người con gái mình yêu bên cạnh, chứ không phải đồng ý để cho cô đi nước ngoài thực tập trao đổi mới đúng.
“Anh yêu em.” Thiện Dục Dương cười khổ, thì ra nói tiếng yêu với một người rất đơn giản, chỉ vì đây là âm thanh vẫn luôn gào thét trong lòng anh.
“Anh...” Đường Hiểu Huyên kinh hoảng, xa nhau đã hai tháng, cô vẫn luôn đè nén sự nhớ nhung của mình, bản thân cô cảm thấy người đàn ông này đã thay đổi, cảm thấy không khí bốn phía cũng trở nên mỏng manh vì không có anh ở đây.
Rời đi và khoảng cách – đây là hai điều Thiện Dục Dương cam kết lúc đầu với cô, vì vậy Đường Hiểu Huyên hạ quyết tâm ra nước ngoài trao đổi thực tập. Cô cho rằng mình rời đi là có thể hoàn toàn quên người kia, quên cảm giác đau lòng, thậm chí còn lừa gạt mình rằng tất cả đều sẽ qua đi.
Đường Hiểu Huyên cho là mình có thể làm được, nhưng một tích tắc trước, cả những lúc nhận được những món quà nhỏ của anh, tim cô lại vô thức đắm chìm thêm vài phần.
Đường Hiểu Huyên không có sức chống cự câu “Anh nhớ em” – một câu nói đơn giản do người đàn ông mà cô yêu nhất nói ra, cô vẫn đang suy nghĩ xem nên tiếp nhận hoặc trốn tránh; thế nhưng một câu “Anh yêu em” đã khiến cô trở lại bình thường, không tiếp tục trốn tránh tình cảm của anh nữa. Nếu như thời gian và không gian có thể khiến tình yêu của họ phai nhạt thì có lẽ bây giờ cũng nên giải thoát. Nhưng Đường Hiểu Huyên đã trải qua khảo nghiệm cả không gian lẫn thời gian nên cô đột nhiên hiểu ra rằng: yêu một người không thể dễ dàng buông tay, bởi vì trái tim sẽ rất đau.
Nghĩ đến anh thay đổi tất cả chỉ muốn để mình vui; nghĩ đến ánh mắt đau thương của anh nhìn mình nói: “Hiểu Huyên, anh đợi em”; nghĩ đến anh làm việc cả ngày mệt mỏi nhưng vẫn ‘chăm chỉ quấn’ lấy mình, bù đắp tình cảm; nghĩ đến anh đang ở một nơi rất xa dõi mắt nhìn mình nói ra ba chữ kia... chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã muốn khóc rồi.
Đường Hiểu Huyên hít một hơi thật sâu, đôi môi run rẩy vì trái tim rung động, cô bất chợt xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, dưới màn đêm sáng chói của New York, sáng rọi tất cả lo lắng, lần này cô nhỏ giọng nói: “Anh Dục Dương, em cũng nhớ anh.”
Mãi cho đến giây phút này, rốt cuộc cô đã có can đảm nói ra những lời này một lần nữa.
“Hiểu Huyên...”
“Em cũng nhớ anh.”
Cô lấy hết can đảm nói ra những lời nay, bên kia Thiện Dục Dương lại đột nhiên không trả lời, chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân.
“Alo?” Cô hơi kinh ngạc.
Mười phút sau, âm thanh Thiện Dục Dương thở dốc vang lên ở bên đầu kia điện thoại, “Mở cửa.”
Đường Hiểu Huyên gần như đi đến cửa trong trạng thái vô thức. Cô nhìn ra phía ngoài qua chiếc kính mắt mèo*, nhìn chằm chằm nửa gương mặt của người đàn ông đeo kính đen, trong mắt dần hình thành hy vọng. Cô đè nút ấn xuống, từ từ mở cửa ra.
Người đàn ông đứng ngoài cửa rất cao lớn. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi không gặp mặt mà anh đã gầy hơn trước rất nhiều. Trang phục toàn màu đen cũng không thể giấu đi gương mặt mệt mỏi của Thiện Dục Dương. Mặc dù anh đang đeo kính đen nhưng Đường Hiểu Huyên cũng có thể cảm thấy anh đang nhìn mình, một cái tên được thốt lên, “Anh Dục Dương.”
Thiện Dục Dương bỏ kính xuống gần như cùng lúc Đường Hiểu Huyên gọi tên mình. Anh không quan tâm mình mệt mỏi bao nhiêu, anh chỉ tiến lên một bước ôm cô thật chặt, dùng nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng để hôn cô.
Đường Hiểu Huyên ôm cổ Thiện Dục Dương đáp lại không hề do dự. Lưỡi của hai người ‘giằng co’, tham lam tìm hương vị của nhau. Râu trên cằm anh đâm vào mặt cô hơi ngứa, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến bữa tiệc triền miên này. Hai tháng nhớ nhung đều thể hiện qua nụ hôn ấy.
Cánh tay rắn chắc của Thiện Dục Dương ôm chặt Đường Hiểu Huyên vào иgự¢, chỉ muốn cả đời không buông tay ra. Đợi đến khi cô suýt hụt hơi vì ‘vụng về’, anh mới kết thúc nụ hôn này – mặc dù chưa thỏa mãn. Anh điểm đầu ngón tay lên chóp mũi cô, “Đồ ngốc, không biết thở hả?”
“Lại chê bai người ta.” Đường Hiểu Huyên ngộp khí đến nỗi mặt đỏ bừng. Cô vừa không vui vừa xấu hổ lẩm bẩm một câu, xuân sắc trong mắt càng thêm kiều diễm động lòng người.
Hình ảnh như vậy có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng kích động. Thiện Dục Dương hận không thể ăn cô vào bụng ngay lập tức, miệng lại càng không nể nang, nói lời khiến người ta xấu hổ, “Không sao, anh sẽ từ từ dạy em.”
“Anh...” Đường Hiểu Huyên nổi đóa, “Da mặt dày.”
“Nhóc con biết xấu hổ rồi kìa.” Thiện Dục Dương buồn cười nhìn mặt cô đỏ rần. Anh không kìm được mà hôn nhẹ lên má cô, “Anh xin lôi. Anh đã hứa là sẽ không xuất hiện trước mặt em, nhưng anh không chịu được, tim anh rất đau, trong đầu chỉ toàn hình bóng em, nên không thể làm gì hơn ngoài việc lén lút tới đây nhìn em từ phía xa. Hiểu Huyên, anh yêu em, em hãy tha thứ cho anh đi, được không?”
Đường Hiểu Huyên lắng nghe từng câu một. Trái tim cô không còn thấy đau khổ nữa mà chỉ còn ngọt ngào. Cô yên tĩnh đón nhận cái ôm này, gật đầu nói, “Được.”
Thiện Dục Dương có chút không tin vào những gì tai mình nghe được. Anh vui mừng nhìn cô, “Em nói gì?”
“Em nói, hôm qua em đã hứa với các vì sao, nếu như hôm nay anh xuất hiện thì em sẽ tha thứ cho anh.” Đường Hiểu Huyên cười. Cô nhìn vào mắt anh và nói, “Anh có hiểu không?”
Thiện Dục Dương không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt để thay cho câu trả lời.
Ánh đèn sáng trưng của buổi đêm ở thành phố chiếu rọi bóng hai người đang ôm nhau.
Thiện Dục Dương ôm cô gái mình yêu vào lòng, đáy lòng là hạnh phúc viên mãn. Hai tháng chia lìa, cho dù bận rộn tới mấy cũng không thể quên đi nhớ nhung. Chỉ có giờ phút này anh mới tìm được hạnh phúc đích thực của mình.
Như một lời tuyên thệ, Thiện Dục Dương nói: “Hiểu Huyên, em lấy anh nhé.”
Đường Hiểu Huyên như thế đang đắm chìm trong một giấc mộng đẹp. Cô gật đầu nhẹ nhàng đồng ý, “Vâng.”
Những đốm sáng lóe lên ngoài cửa sổ, hai người yêu nhau đang ôm nhau thắm thiết trong phòng, trao nhau những lời giao phó cả đời cho nhau.
Dường như Đường Hiểu Huyên ngửi thấy mùi hoa (????), đây không phải là mùi vị của hạnh phúc sao?