Ông Xã Háo Sắc - Chương 14

Tác giả: An Tĩnh

Mấy tháng sau, trong một bệnh viện tư nhân cao cấp, vào lúc nửa đêm, hai đứa bé trắng trẻo mập mạp đã ra đời.
“Anh Đường, chúc mừng anh, Đường phu nhân đã sinh một đôi long phượng, mẹ con đều bình an.” Một vị bác sĩ bước ra khỏi phòng sinh, tháo khẩu trang, vẻ mặt hiền lành lên tiếng chúc mừng người đàn ông sắc mặt tái nhợt.
“Bà xã tôi đâu?” Anh vội vã hỏi, cũng không phải là hỏi hai đứa bé mà là hỏi Kỷ Trừng Thần đang ở đâu.
Càng đến gần ngày dự sinh, buổi tối anh càng ngủ không yên giấc, cứ có cảm giác đứa bé sẽ chui ra bất cứ lúc nào, trải qua một thời gian dài mất ngủ, cho nên tối nay anh đã mệt đến nỗi ngủ thi*p đi, nhưng mới vừa chợp mắt thì Kỷ Trừng Thần lại chụp tay anh, nói với anh cô sắp sinh rồi, dọa anh sợ tới mức mất bình tĩnh, chỉ biết phải đưa cô tới bệnh viện ngay lập tức.
Thời gian ngồi chờ ở ngoài phòng sinh, anh vô cùng nóng nảy, những lời an ủi của người nhà họ Kỷ đều không lọt vào tai anh, thời gian chờ càng lâu, anh càng thêm sốt ruột, suýt chút nữa thì xông vào phòng sinh.
Thật may là trước khi anh có hành động này thì bác sĩ đã đi ra, báo cho anh biết là cả mẹ lẫn con đều bình an vô sự, khi đó, trái tim đang treo lơ lửng trên không của anh mới có thể nhẹ nhàng hạ xuống.
“Cô Đường đã được chuyển ra phòng ngoài, nhưng vì cô ấy mới vừa sinh xong, bây giờ đang rất yếu
ớt, anh cố gắng để cho cô nghỉ ngơi nhiều một chút!” Bác sĩ rất có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy anh thì đã biết anh là lần đầu được làm cha, vậy nên cũng không khỏi nói thêm: “Em bé tạm thời đã được chuyển đến phòng kiến, một lát nữa sẽ ôm qua cho mẹ.”
“Cám ơn bác sĩ!” Sau khi nói lời cám ơn, anh vội vàng chạy nhanh về hướng phòng bệnh bác sĩ đã chỉ, bỏ lại vị bác sĩ đang âm thầm khen ngợi vợ yêu của anh và cha Kỷ và mẹ Kỷ phải đi theo y tá để làm thủ tục.
Đường Huân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, lại thấy Kỷ Trừng Thần đang ngủ rất say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rõ ràng tái nhợt và mệt mỏi, khiến anh cực kỳ đau lòng, mặc dù đã từng ngeh nói lúc sinh sẽ rất đau đớn, nhưng khi anh đứng, chờ ở bên ngoài thì mới sâu sắc cảm nhận được việc sinh con không dễ dàng.
“Trừng Thần, em vất vả rồi.” Yêu thương vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của cô, anh nhẹ nhàng ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
Nghe thấy giọng nói của anh, Kỷ Trừng Thần chậm rãi mở mắt: “Huân!” khóe môi nở một nụ cười vụ vẻ, cô gọi khẽ gọi tên anh.
“Xin lỗi, anh làm em thức giấc sao?”
“Không có, em chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, anh đã nhìn thấy Hi nhi và Bình nhi chưa? Hai đứa có đáng yêu không?”
Khi biết mình mang song thai, Kỷ Trừng Thần vô càng cao hứng, bởi vì Đường Huân lại có thêm hai thành viên mới trong gia đình rồi.
“Vẫn chưa!” anh không nói là anh vội vàng chạy đến nhìn cô trước, “Cục cưng đã được chuyển vào phòng kiến, lát nữa y tá sẽ ôm qua đây!”
“Vậy à? Làm gì có baba nào không đến nhìn con mình trước chứ?: Cô cũng đoán đươc nguyên nhân, mặc dù cảm động nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà trách cứ anh.
Con là của cô, cũng là của anh đấy.
“Được rồi, chờ em ngủ rồi anh đi nhìn xem.” Anh vươn tay cha mắt cô, ép cô nghỉ ngơi.
Sinh con đã khiến cô hao tổn rất nhiều thể lực, nhất định phải nghỉ ngơi một thời gian thì mới có thể khỏe mạnh như trước kia.
Kỷ Trừng Thần cười cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của cô, anh gần như mê muội, lại không nhịn được mà cúi thấp người, dịu dàng hôn lên đôi môi, nhưng lời nói của bác sĩ lại vang lên trong đầu, khiến anh ngay lập tức bỏ đi ý nghĩ trộm hương, có lẽ bây giờ anh nên tới phòng kiến để nhìn mặt hai đứa con bé nhỏ, tránh cho mình ở đây quấy rầy giấc ngủ của cô.
Giúp cô đắp chăn, sau đó lặng lẽ rời đi, lại không ngoài ý muốn trông thấy cha Kỷ và mẹ Kỷ đang đứng ngoài phòng kiến, cao hứng nhìn hai đứa cháu ngoại của mình.
“Lão già, ông nhìn xem, đôi mắt của Bình nhi rất giống Thần Thần, còn đôi mắt của Hi nhi lại rất giống A Huân, thật là đáng yêu!” Mẹ Kỷ kéo tay cha Kỷ, bà nói như thể mới phát hiện ra điều gì.
“Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ bà không nghĩ tới hai đứa nhỏ này là do ai sinh ra sao? Là Thần Thần nhà chúng ta đó, đương nhiên là phải đáng yêu rồi!” Cha Kỷ thương yêu con gái, dĩ nhiên lại càng thêm yêu thương cháu ngoại của mình.
“ai da, sao lại đáng yêu như vậy, thật giống Lam Lam khi bé, cũng khiến cho người ta yêu thích không thôi!”
“Lão già, ông đừng có khoa trương như vậy, để cho người ta cười cho đấy!”
“Cười cái gì mà cười? cháu ngoại của chúng ta thật sự rất đáng yêu mà!”
“Được rồi, được rồi, ông nói cái gì cũng đúng!” Mẹ Kỷ không thèm chấp với ông, khóe mắt lại trông thấy Đường Huân đang đi tới.
“A Huân, con đã đến rồi, Thần Thần đang ngủ à? Nó thế nào rồi?” vì muốn để cho hai vợ chồng ở riêng một chỗ nên mẹ Kỷ lôi cha Kỷ đến nhìn cháu ngoại.
“Vâng, không có gì đáng ngại, chỉ có chút mệt mỏi thôi ạ!” cách một tấm kiến, nhìn thấy hai cục cưng đáng yêu, cảm xúc không khỏi dâng lên, khiến đôi mắt của anh đỏ hồng.
“Con nhìn xem, hai đứa nó thật đáng yêu!”
“Vâng!” đó là giọt máu của anh và cô, đương nhiên là đáng yêu rồi, mỗi một đứa trẻ đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, không có gì có thể thay thế.
“Vậy con từ từ nhìn đi, mẹ về nấu chút đồ ăn cho Thần Thần rồi gọi điện báo cho Lam Lam biết mẹ con Thần Thần đều bình an. Lão già, ông theo tôi đi chợ, bây giờ mọi việc ổn cả rồi, ngày mai chúng ta lại đến thăm Thần Thần, giờ thì để cho nó nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon đi!”
“Vâng!” Đường Huân đưa mắt nhìn bóng lưng cha mẹ Kỷ rời đi.
Hai bóng lưng dựa sát vào nhau, đây cũng là mơ ước của anh, anh hy vọng, sau này về già, tóc trở nên bạc trắng thì có thể giống như cha mẹ Kỷ nương tựa lẫn nhau.
Cho đến khi bóng dáng của họ đi khuất, ánh mắt của anh mới chuyển đến hai đứa bé đang ngủ say.
“Hi nhi, Bình nhi, xin chào, ba là ba của các con!” anh ngây ngốc nhìn về phía ai đứa bé, lên tiếng chào hỏi dù biết rằng sẽ không được đáp lại.
Một bà xã xinh đẹp, hai bé cưng đáng yêu, người thân của anh, gia đình của anh, nguyện vọng của anh đã được hoàn thành rồi.
Trải qua sự chăm sóc chu đáo của mẹ Kỷ, thân thể của Kỷ Trừng Thần hồi phục rất nhanh.
Ngày ngày nhìn đôi vợ chồng trẻ ân âи áι ái, mẹ Kỷ cũng không nhịn được nữa, bèn kéo cha Kỷ đi hưởng tuần trăng mật.
Trước khi đi, còn hướng dẫn cho Đường Huân làm sao để chăm sóc cho trẻ con, để anh có thể chăm sóc cho hai cục cưng thật tốt, không hề có chút dáng vẻ chật vật của người lần đầu được làm ba.
Ngược lại là ai đó lần đầu làm mẹ, dưới tình huống không có cha Kỷ mẹ Kỷ, không có chị gái và ông xã ở đây, một mình cô phải xoay sở với hai đứa bé này, thật sự là cực kỳ luống cuống, không biết phải làm sao.
Giống như bây giờ.
“Ôi. . .cục cưng ngoan, đừng khóc nhé. . .”
Đường Huân vừa về tới nhà, mở cửa thì đã trông thấy bà xã mình giống như sắp khóc đến nơi, một tay bế Bình nhi đang khóc thút thít, trông rất nguy hiểm, tay còn lại đang nhẹ nhàng vỗ vỗ Hi nhi đang nằm trên ghế dựa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ Trừng Thần hít mũi, đáng thương nhìn anh: “Anh về rồi. . .” Cô cười cười như trút được gánh nặng.
Đường Huân nhìn cô, nở nụ cười yếu ớt trấn an, sau đó mới buông cặp hồ sơ trong tay, tiến lên ôm lấy Hi nhi nhỏ bé đang khóc rất thê thảm, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé.
“Xuỵt, Hi nhi ngoan nào, Hi nhi là con trai, phải dũng cảm thì mới có thể bảo vệ em gái, con không thể khóc nha!”
Kỷ Trừng Thần ngồi xuống ghế sofa, vén áo cho ti ti vào miệng Bình nhi đang khóc vì đói.
Bình nhi dùng sức ʍúŧ mạnh, thỉnh thoảng còn thút thít mấy cái giống như đã bị bỏ đói rất lâu, vừa 乃ú vừa biểu đạt sự ‘ủy khuất’ của mình.
Kỷ Trừng Thần buồn cười, lại bất đắc dĩ vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ của Bình nhi, cô bé này còn nhỏ như vậy mà đã biết tố cáo người khác, lớn lên thì không biết sẽ thế nào đây.
Hít hít cái mũi nhỏ, Bình nhi tiếp tục tiến hành nhiệm vụ quan trọng, thật vất vả mới cho Bình nhi 乃ú no, sau đó ôm lấy Hi nhi từ trên tay Đường Huân, để anh ôm Bình nhi, còn cô lại tiếp tục cho Hi nhi 乃ú.
Hi nhi tương đối ngoan hơn, rất nhanh đã 乃ú no, sau khi được mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng, bé ợ sữa một cái rồi ngủ thật say, mà Bình nhi nằm trong иgự¢ Đường Huân cũng đã ngủ mất rồi.
Đem hai cục cưng ngủ say đặt vào trong nôi, Kỷ Trừng Thần nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình nhi, mắng nhỏ một câu: “Tiểu yêu tinh!”
Đường Huân ôm lấy cô từ phía sau, đem cô ôm vào trong иgự¢ mình, anh và cô cùng nhau ngắm hai thiên sứ nhỏ đang say ngủ: “Vất vả cho em rồi, biết vậy anh đã về sớm hơn một chút!”
“Ngốc, người vất vả nhất chính là anh!” Ban ngày phải đi làm, buổi tối còn phải về giúp cô chăm sóc hai đứa nhỏ này.
Nhắc tới công việc, Kỷ Trừng Thần không nhịn được mà oán trách cha của Đường Huân.
Lúc đầu thì hung tợn nói, nếu Đường Huân không chịu ly hôn với cô để cưới người phụ nữ kia thì phải cút ra khỏi Đường thị.
Vậy mà kết quả thì sao, bởi vì những người trong hội đồng quản trị hiểu rất rõ khả năng của Đường Huân, nhờ có anh mà Đường thị mới có ngày hôm nay, cho nên mọi người đều
Không đồng ý bãi nhiệm quyền hạn của Đường Huân, cuối cùng, Đường Huân vẫn phải giống như trước, bận tối mày tối mặt vì Đường thị.
Nếu như hôm nay Đường Huân không phải làm việc ở Đường thị thì sẽ có nhiều thời gian ở nhà để giúp cô rồi.
Đường Huân vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Anh không vất vả!”
Có thể nhìn cô mỗi ngày khỏe mạnh, Hi nhi và Bình nhi ngày một lớn lên, ngoại trừ hạnh phúc và cảm động, thì anh có gì mà vất vả chứ?
Kỷ Trừng Thần nhăn mặt, khịt khịt mũi nói: “Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì chẳng những làm hư em mà ngay cả Hi nhi và Bình nhi cũng sẽ bị anh làm hư đấy!” Dựa vào cái cách anh lúc nào cũng nuông chiều ba mẹ con cô thì chuyện này cũng có thể xảy ra lắm.
“Em thật sự bị anh làm hư sao?” giọng nói của anh thật thấp, giống như đang hỏi cô một vấn đề nghiêm túc, vậy mà khi ánh mắt của cô vừa chạm vào dôi mắt của anh thì gò má cô lại ửng đỏ.
“Nếu anh đói bụng … thì em đã nấu cong cơm rồi, bây giờ có thể ăn!” Cô lắp bắp nói, hy vọng anh có thể trì hoãn thời gian ‘ăn’ mình.
“em biết anh muốn ăn gì mà?” anh lại ra ám hiệu.
Sắc mặt của cô lại càng đỏ hơn.
Bởi vì mang thai mà hai người bọn họ bắt buộc phải ‘đình chiến’ một thời gian, anh đã nhịn rất lâu, chờ đến khi cô ở cữ xong thì anh không thể chờ thêm được nữa mà đem cô ăn sạch từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hại cô ngày hôm sao không xuống giường được, lại còn bị người nhà âm thầm cười trộm.
Hơn nữa, kể từ đêm đó, anh lại không hề biết tiết chế, cứ như một kẻ tham ăn không biết thế nào là đủ.
“Đáng ghét, em đang đói bụng đấy!” Cô vội vàng nói, sau đó chạy trốn vào phòng bếp.
“Hôm nay em có làm sườn xào chua ngọt, đầu hũ dồn thịt mà anh thích đấy … a! nguy rồi!”
“Lại quên nhấn nút nấu cơm à?”
Lúc đang bắt nồi cơm, Bình nhi và Hi nhi cùng nhau khóc lên, cô phải vội vàng chạy vào dỗ hai đứa nên lại quên nhấn nút nồi cơm rồi.
“Đói lắm à? Hay là gọi thức ăn nhé?”
Thật ra thì cô nói mình đói bụng, chẳng qua vì muốn trốn không cho anh biến mình thành ‘thức ăn’ rồi nuốt vào bụng mà thôi, vừa rồi lúc nấu cơm thì cô có ăn vụng một chút đồ ăn nên giờ cũng không cảm thấy đói.
Cô nhanh chóng chớp mắt, vẻ mặt chột dạ, Đường Huân ngay lâp tức đã phát hiện.
Anh thân mật cắn nhẹ vào môi cô, thấp giọng nói: “Còn phải chờ cơm chín nữa, không bằng chúng ta làm một chút chuyện trước đi, còn hơn là ngồi đây đợi không, em thấy sao?”
Cô xấu hổ đẩy anh: “Đừng như vậy.” Cô không muốn bởi vì ‘cái chuyện kia’ mà lại quên nấu cơm đâu.
Nhưng anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, một tay ôm lấy vòng eo mềm nhung, cúi đầu hôn lên môi đang khẽ mở ra vì kinh ngạc, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng cô, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
“Huân … “nụ hôn của anh quá mức nóng bogr, mãnh liệt tới mức khiến chân cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, hai tay vịn vào vai anh tìm kiếm điểm tựa.
Trông thấy quần áo trên người mình càng lúc càng ít dần, cô chụp lấy tay anh ngăn lại: “Không nên ở chỗ này, vào phòng có được không?”
“Không, phòng ca quá!” anh ôm cô, để cô ngồi lên trên chiếc bàn lạnh như băng, tiếp tục cởi hết quần áo trên người cô để cho từng tấc da thịt trắng nõn của cô dần dần lộ rõ, rọi vào trong mắt anh.
“Anh không đợi được nữa!”
Cô run rẩy, hai tay túm chặt áo ở thắt lưng anh: “Đừng … ở chỗ này, rất mắc cỡ..”
Đường Huân lại giống như không nghe thấy, tiếp tục ૮ởเ φµầɳ áo trên người mình.
“Em ghét anh … ghét anh …” mười ngón tay để lại vết cào ở trên lưng anh, cô nhíu đôi lông mày, nói ra những lời trái với lương tâm.
Anh càng cố gắng xâm nhập, lại càng khiến cô thêm thở dốc.
Không lâu sau, một âm thanh nức nở yếu ớt vang lên: “Em .. không chịu nổi … em sắp …’’
Kỷ Trừng Thần cong người lên, tóc dài lay động như thể cũng đang run rẩy cùng cô dạt tới cảm giác lên đỉnh tuyệt vời này.
Cô vô lực dựa vào anh, thở hổn hển: “Đáng ghét, anh thật đáng ghét …đáng ghét!” vậy mà lại dám làm chuyện này ở phòng bếp, sau này cô làm sao dám trốn vào đây nữa.
“Ai bảo em mê người như vậy?” Anh đẩy hết trách nhiệm cho cô: “Quyến rũ anh đến mức không kịp trở về phòng mà làm ngay tại chỗ này …”
“Anh ngậm miệng lại.” cô đưa tay che miệng anh, đỏ mặt gầm nhẹ một tiếng.
“Nhưng mà, anh thật sự rất yêu em!” Khẽ hôn đôi môi đnag cong lên của cô, anh nhẹ nhàng nói.
“Anh … anh …” Đáng ghét, anh cứ nói vậy, bảo cô làm sao có thể tiếp tục giận anh đây?
“Em không yêu anh sao?”
Cô bất đắc dĩ than nhẹ: “ Yêu, anh là người mà em yêu nhất!”
Đường Huân hôn cô, bây giờ cứ tạm thời bỏ qua cho cô trước, tối nay sẽ.
Xuỵt, xin đừng quấy rầy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc