Ông Xã Đừng Lại Gần - Chương 05

Tác giả: Dương Cầm

Tú Diệp chầm chậm đứng lại chống tay thở không ra hơi cáu:
- Thế sao không nói sớm để tôi chạy làm gì?
- Thiếu phu nhân, có cần mở khóa không?
Cô đưa tay lên cho một vệ sĩ đen thui từ đầu đến chân. Cậu ta dùng có một dây kim loại mảnh chọc vào ổ khóa hai cái là còng đã mở ra.
Xoa xoa cổ tay bị đau, cô đi đến chỗ hai cảnh sát dởm bị người của Nam Cường bắt sống hỏi:
- Có phải bà ta thuê các người giả cảnh sát bắt tôi không?
Chẳng đợi bọn chúng trả lời, cô hạ xuống mặt gã đàn ông đã tát cô hai cái liên tiếp khiến vệ sĩ của Nam Cường cũng giật mình trợn mắt.
M.ẹ nó, đánh cô giờ vẫn có cảm giác đau nên cô phải đánh trả lại cho bõ tức.
Người đàn ông vẫn hay làm việc với cô tiến đến đưa khăn lạnh:
- Thiếu phu nhân chườm tay cho khỏi đau.
- Cảm ơn, xách cổ chúng đến sở cảnh sát giao nộp đi. Anh giúp tôi tống chúng vào t.ù càng lâu càng tốt nhé!
Hai gã đàn ông nhũn như 乃ún run rẩy giải thích:
- Cô gái, chúng tôi chỉ được mụ ta thuê thôi, không biết cô là thiếu phu nhân nhà họ Lục...
- Bà ta yêu cầu mấy người làm gì?
- Mang cô đi làm nhục rồi bán qua biên giới vào các sò.ng b.ạc hoặc ổ chứa?
Tú Diệp c.hửi thề trong miệng, phen này không thể nương tay với kẻ thù được nữa. Mấy năm qua cô kiếm tiền bạt mạng cũng chỉ mong mua lại nửa căn nhà để có thể đuổi họ ra khỏi phần đất của mẹ. Vậy mà giờ có tiền về nhà, con mụ già kia dám mạnh tay thì cô chẳng có lí do gì mà ngán nữa...
- Thiếu phu nhân, bây giờ giải quyết họ ra sao?
- Vẫn ném đến sở cảnh sát, anh làm sao cho bọn chúng nhiều tội nhất và ném vào chỗ dành cho tội phạm h.i.ế.p d.â.m ấy.
Cô nghe nói, đó là nơi mà những kẻ phạm tội này kinh hãi khi bị bạn t.ù xử lí đến mức thành thái giám luôn. Đáng đời... đám ra tay muốn hại cô sao?
Lên chiếc xe lớn nhất, cô được người đàn ông kia đưa cho một lọ thuốc:
- Thiếu phu nhân bôi lên má đi, một lát sẽ hết đau.
- Sao các anh biết tôi bị bắt?
- Thiếu gia bảo chúng tôi đến đón cô ai ngờ vừa đến thì thấy cô bị cảnh sát bắt. Ban đầu cũng nghĩ là cảnh sát nên đi theo đến đồn sẽ bảo lãnh ai ngờ thấy bọn chúng không đi đến sở nên mới chặn đầu lại. Xin lỗi vì đã ứng cứu không kịp thời.
- Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã cứu rồi.
Mở nắp thuốc ra định bôi thì đã có một cái gương đưa đến trước mặt. Sao họ làm việc cứ như đọc được suy nghĩ của người khác thế nhỉ? Mà sao trên xe còn có sẵn loại thuốc này, chẳng lẽ người của họ hay bị thương?
Không phải việc của mình, cô cũng chẳng hỏi nữa...
Xe đi gần nửa giờ thì dừng trước cổng lớn, ngồi trên xe cô há hốc miệng vì sốc. Trước mặt cô một dinh thự lớn như cung điện hiện ra. Cánh cửa đồng hay vàng không rõ dần mở ra, đoàn xe tiến vào trong sân mới dừng lại.
Người đàn ông mặt lạnh xuống mở cửa cho cô kính cẩn:
- Thiếu phu nhân, mời cô xuống.
- Các cô gái kia cũng đến đây mà vẫn từ chối kết hôn sao?
Nhận được cái gật đầu của mặt lạnh thì cô có thể tưởng tượng chồng cô kinh dị ra sao?
Khối tài sản lóa mắt như này, biệt phủ lớn như này còn không làm m.ù được mắt họ để nhắm mắt gả đi. Còn cô thì mắc lưới cá ch.ết, sú.ng không lên phải đền đ.ạn. Ai bảo cô xui, đen đủi tận mạng.
Cô đúng là loại điếc không sợ sú.ng, túng quá hóa rồ và đen như chó mực đây mà...
Thấy cô không bước, mặt lạnh lên tiếng:
- Thiếu phu nhân, mời cô.
- Tôi chưa dọn đồ nên bây giờ cần về phòng trọ lấy.
- Thiếu gia đợi cô rồi nên không thể đi nữa. Nếu cô trái lệnh, chúng tôi không biết cậu ấy sẽ làm gì cô đâu.
Tú Diệp nhấc mãi chân mình mới lên được, từng bước chân đi vô cùng nặng nề vào trong biệt thự. Sự hào nhoáng bên ngoài chưa là gì, bên trong, cô lóa mắt vì màu vàng... có lẽ là được dát vàng cũng nên. Cái gì cũng vàng bóng vô cùng xa xỉ... lần đầu tiên trong đời cô thấy một căn nhà hoành tráng như này... không phải là nhà mà lâu đài mới đúng.
- Thiếu phu nhân đi lối này.
- Tôi có thể ăn gì không? Từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả.
Mặt lạnh nhìn cô rồi đánh mắt cho một hầu gái cạnh đó. Cô ta đến cạnh cô lễ phép:
- Thiếu phu nhân đi theo em. Tắm rửa xong sẽ ăn tối cùng thiếu gia ạ.
- Ăn trước được không?
- Không ạ, đó là lệnh của thiếu gia.
Cái bụng cô đói réo ầm ĩ nhưng vẫn phải đi tắm. Theo hầu gái vào một căn phòng lớn, cô không biết gọi là gì nhưng tạm cho là phòng tắm đi khi cô thấy giữa phòng có một bể lớn cũng được dát vàng, nước đang bốc hơi nghi ngút. Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Một hầu gái ở sẵn trong ấy thấy cô liền đi ra cúi chào:
- Thiếu phu nhân, em giúp chị tắm.
- Không cần, tôi tự tắm được.
- Đây là lệnh của thiếu gia ạ.
- Bảo thiếu gia nhà các người tôi tự làm được không cần tắm hộ.
Họ nhìn nhau rồi một người ngó ra ngoài nói với vệ sĩ. Một lát cô gái quay lại nói:
- Thiếu gia nói nếu chị không để bọn em giúp thì thiếu gia sẽ tới tắm cùng chị.
- Hả??? Thôi được... tắm cùng các cô.
Cởi đồ ra, quần áo được họ gấp lại xếp gọn vào giỏ. Động tác làm vô cùng thành thục còn rất chuyên nghiệp như ở spa vậy?
Họ đỡ cô xuống cái bồn tắm rộng như bể bơi, nước ấm vô cùng còn thơm thơm mùi nước hoa tươi mát sau đó một người cũng xuống ngồi sau lưng cô:
- Thiếu phu nhân, em giúp chị tắm gội.
- Không cần đâu, tôi làm được.
- Vậy để em báo...
- Thôi không cần báo, muốn làm gì thì làm đi.
Hầu gái thứ nhất giúp cô gội đầu. Một hầu gái khác tẩy trang, rửa mặt và skincare da mặt vô cùng chuyên nghiệp cuối cùng đắp mặt nạ.
Cô gái nhẹ dùng khăn xoa trên lưng cô sau đó là sữa tắm thơm nức, bàn tay mềm mại kì cọ còn massage Ϧóþ Ϧóþ cổ, vai lưng vô cùng dễ chịu.
- Thiếu gia nhà các cô làm gì mà giàu thế? Sao anh ta không đi thẩm mĩ cho đẹp?
Cô hỏi nhưng cả hai hầu gái im lặng nâng tay cô lên kì cọ. Lúc nãy họ nói nhiều lắm mà sao bây giờ hỏi đến chủ nhân lại im như thóc đổ bồ thế?
- Thiếu gia trông như thế nào?
Cô dò hỏi lần nữa nhưng họ cũng không trả lời. Chán quá Tú Diệp nghịch nước bắn tung tóe.
- Phía trước không cần, tôi tự làm được.
- Thiếu phu nhân, chị đừng làm khó bọn em.
Họ cúi đầu lễ phép vừa nói vừa run nên cô đoán lão chồng cô rất khó tính.
- Được, vậy chỗ nhạy cảm tôi tự làm.
- Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân.
Trời ơi tự dưng rơi xuống thiên đường hay sao mà tắm cũng có người phục vụ. Hay là cô trọng sinh vào thời đại cổ xưa mà các cô công chúa hay tiểu thư đài các được chăm như này...
- Hôm nay là ngày bao nhiêu?
- Thiếu phu nhân, sao chị lại hỏi như vậy?
- Đây không phải thời phong kiến đó chứ?
- Dạ không, chúng ta đang sống ở thế kỉ 21. Hôm nay là tân hôn nên chị cần tắm sạch sẽ không thiếu gia sẽ trách tội bọn em ạ.
Tú Diệp rùng mình lạnh toát sống lưng, tân hôn... ôi... nghĩ thôi cô đã đau hết cả người. Anh ta hôi như cú ấy mà bắt cô tắm sạch sẽ làm quái gì?
Tắm đến độ người sắp ngấm cả hương nước hoa vào da thịt rồi. Da dẻ bị kì cọ bóng loáng như mỡ đến nơi... cô ngỡ mình sắp đi bị mang đi làm thịt chứ không phải tân hôn nữa.
Tắm xong, người được thấm khô bằng khăn bông mềm như tơ, hầu gái còn thoa lên da cô kem dưỡng ẩm từ mặt đến chân. Tóc được sấy khô chải mượt thoa dưỡng tóc... thơm phức. Người cô thơm như miếng thịt ướp nguyên liệu đem lên nướng vậy?
Cô thấy mình sắp giống hoàng hậu, à không phải thái hậu mới đúng...
Hầu gái mang đến cho cô đồ mặc nhưng cô xém xỉu khi đó chỉ là một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh.
- Áo lót đâu?
- Dạ thiếu gia dặn chỉ mặc như này thôi ạ.
Trên người cô chỉ mặc váy ngủ, may mà anh ta còn cho mặc ҨЦầЛ ŁóŤ không thì cô không dám ra ngoài.
Hầu gái mang đến một đôi dép lông xỏ vào chân cô.
- Thiếu phu nhân, em đưa chị đi ăn tối.
- Bên ngoài có người, tôi mặc như này không tiện.
- Dạ chị yên tâm, không ai nhìn thấy ạ.
Họ dẫn cô đi một đường khác lên trên tầng cao hơn vào một căn phòng, có thể gọi là phòng ăn. Ở đây lại có mấy hầu gái khác...
Cô không quan tâm họ mà nhìn đến người chồng bất đắc dĩ đang ngồi trên bàn ăn. Anh ta đang được mặt lạnh hỗ trợ ăn.... vấn đề là anh ta rất giữ lời hứa khi đeo mặt nạ che gần hết khuôn mặt chỉ hở quanh miệng đến cằm. Trên mắt còn cặp kính to tướng đen sì...
Không thấy mặt, dáng dấp cũng không tệ, ngồi ăn mà vẫn cao. Anh ta mặc bộ đồ ở nhà màu ghi sáng vô cùng thoải mái.
- Đến ăn tối đi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc