“Diệp Hy! Tôi không có tùy tùy tiện tiện! Tôi thật sự nghiêm túc!”
Ta rống lớn tiếng.
Nhiều năm trôi qua, ta đều không có tùy tiện.
Nghẹn khuất đến cực điểm, một phen đẩy ra Thần Tư: “Nhường đường, nhường đường!”
Gạt lệ chạy thật nhanh rời khỏi chỗ này.
Chạy được một nửa, lại lộn trở lại: “TMD, Thần Tư! Cho tôi mượn tiền!”
Tay hướng vào trong lòng Thần Tư mà cào.
“Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư tóc cũng dựng thẳng, hoa lệ tức sùi bọt mép!
Ta vung lên đôi mắt nhỏ, hướng về phía áo khoác vừa đổi của Thần Tư, lục soát càng phát ra không quan tâm.
Ngốc không nổi nữa!
Một giây cũng không muốn nhìn thấy Diệp Hy!
Hỗn đản Diệp Hy!
Diệp Hy lại phát ra hỗn đản càng rõ ràng!
Không chờ ta tìm được tiền trong tay tư bản, trực tiếp đứng thẳng, rất nhanh lướt qua người ta, bước đi cũng không thèm quay đầu lại.
Nhanh đến nỗi, thậm chí biểu tình đều không kịp thấy rõ.
Này tính cái gì? Này tính cái gì?
Đứng dựa vào cửa toilet rõ ràng là hắn.
Không cho ta đi cũng rõ ràng là hắn!
Lại giống như không kiên nhẫn rời đi, đến nhiều thêm một cái liếc mắt cũng không thèm có!
Đại hỗn đản!
Ta dùng sức cào loạn trong иgự¢ Thần Tư, thừa dịp hắn khóc thét rốt cục nghe được tiếng tiền cọ xát vào nhau, túm trong tay không nói hai lời tiếp tục chạy đi.
Hoàn toàn không quan tâm đến Á châu siêu cấp tân tinh có đau mà không kêu được.
Dù sao, mệnh tốt, trợ lý nhiều, không đến lượt ta quản.
Một đường chạy ra cửa sau, vươn tay ngăn cản xe taxi, một đầu vọt đi vào, đóng cửa liền “Oa———-!” một tiếng khóc thảm thiết.
Lái xe sợ tới mức muốn đập cửa kính chạy trốn, bị ta túm lại.
Vừa khóc vừa lấy túi móc tiền, đưa ra một trăm đồng.
Lái xe quay đầu nhìn ta, vẻ mặt kinh hoảng vẫn muốn đâm đầu ra cửa.
Cổ họng ta ngừng cũng chưa ngừng, tiếp tục lấy thêm một trăm đồng.
Taxi rốt cục trở lại bình thường, sưu một chút khởi động máy.
Tốc độ xe cực nhanh, thậm chí chẳng bao lâu đã vượt qua Bentley của Diệp Hy.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ thấy khoảng cách càng ngày càng xa, khóc càng thêm lớn tiếng.
Lái xe thúc giục nhanh chân ga, liều mạng chạy.
Khóc một hồi lâu, ta mệt mỏi, hấp hấp cái mũi hỏi lái xe: “Tài xế, có nước không?”
Lái xe phía trước đầu cũng không quay về, thuận tiện đưa ra một chai nước suối Thủy Bình.
Ta giơ lên, một hơi uống xong rồi, đang chuẩn bị khóc tiếp lại bị lái xe rụt rè đánh gãy: “Tiểu thư, đi đến đâu a? Ngài thật ra nên báo trước địa chỉ a!”
Ta trừng mắt nhìn cái ót lái xe, hấp hấp cái mũi, oa một tiếng lại khóc nức nở.
Đi đến đâu? Ta cũng không biết phải đi đến đâu nữa!
Chỉ có thể liều mạng lấy ra tiền của Thần Tư, rút tiếp một trăm đồng.
Vì thế, lái xe tiếp tục quay đầu, điên cuồng nhấn ga.
Trong lúc chân ga đang bị lái xe chà đạp hết công suất, điện thoại vang.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cư nhiên thừa dịp ta không ở đây vụng trộm chuyển nhà! Còn cố ý không tiếp điện thoại của ta! Ngươi hơi quá đáng, hơi quá đáng, hơi quá đáng!!!”
Khả Nhạc.
Né nhiều lần điện thoại, cuối cùng tránh không được.
“Hạ Tiểu Hoa! Nói chuyện với ta mau! Ngươi ở đâu? Ngươi có biết ngươi chạy không rên một tiếng, ta có bao nhiêu lo lắng?”
Ta dùng sức dụi mắt: “Kháo! Khả Nhạc! Lão nương rất tốt!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi làm sao vậy?” Ngữ khí bên kia điện thoại có điểm hồ nghi.
“Không có việc gì! Thần Tư rất không nghe lời làm lão nương tức giận đến mức cổ họng cũng khàn!” Ta liều mạng thanh yết hầu.
“Thần Tư? Hạ Tiểu Hoa, ngươi thật sự đi làm nhà tạo hình cho Thần Tư?”
“Vô nghĩa!” Ta trở mình xem thường.
Lão nương nghèo rớt, không tự lực cánh sinh có thể tự mình sống sao?
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi thực sự rất tốt?”
“Thật sự! Lão nương đang ở phòng tổng thống khách sạn sáu sao, có thể không tốt sao?”
“Hạ Tiểu Hoa, đi ra, ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi sống tốt!” Khả Nhạc nói trực tiếp.
Kháo! Quá đa nghi!
“Kia ta, có việc…” Vừa nói liền bị đánh gãy.
“Ngươi nếu không đến, ta sẽ đi tìm ngươi! Hạ Tiểu Hoa, ngươi hẳn là còn nhớ rõ, ta là như thế nào theo dõi Ngưu Lang!”
Một trận ác hàn đánh úp lại, ta không nói hai lời mà đành phải thuận gió đẩy thuyền.
“A, a, có việc cũng không thể bằng đi gặp mặt bạn bè!”
Đầu kia điện thoại cảm thấy mỹ mãn: “Quán thịt nướng Brazil ngay tại cổng sau học viện chúng ta từng học. Lâu lắm không quay về trường học, Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau quay về xem đi!”
“… Được!” Ta dùng sức gật đầu.
Ngắt điện thoại, hướng về phía cái ót lái xe: “Tài xế, đến học viện thiết kế X!”
***
Trong trường học có rất nhiều đoạn ký ức, trưởng thành, lại không dám hồi tưởng lại.
Thiết kế của học viện vẫn như cũ, trưng ra là một tấm biểu ngữ thật lớn: “Mùa xuân cố gắng gieo kỳ tích, mùa thu gặt lấy mộng đẹp tươi!”
Biểu ngữ là mới, nhưng nội dung không thay đổi.
Hạ Tiểu Hoa từng ở chỗ này gieo một kỳ tích gả nhập nhà giàu có, đáng tiếc chưa kịp thu hoạch giấc mộng tươi đẹp kia.
Ta ngẩng cổ nhìn biểu ngữ trước mặt, bắt lấy một đồng học qua đường: “Đồng học, có khăn giấy không?”
Đồng học rất không kiên nhẫn: “Đại tỷ, ngài tự mua…” Đột nhiên trừng mắt: “Hạ Tiểu Hoa sư tỷ?”
Ta cau mày, hồ nghi đánh giá đồng học không kiên nhẫn kia.
Chỉ thấy bạn đồng học hào phóng, khảng khái từ đâu lôi ra hai gói giấy ăn đưa cho ta: “Đại tỷ chị cứ việc dùng, không cần khách khí! Em chỉ hỏi chị một việc, chị thực sự từ bỏ cực phẩm thịt bò Diệp tam công tử sao?”
Kháo! Trường học thực tà ác!
Ta một phen đoạt lấy khăn giấy bươc đi.
Đồng học phía sau tê rống giống như đang hợp xướng cao âm: “Hạ Tiểu Hoa sư tỷ ——- tỷ ——– tỷ!!!!”
Trên đường, người ôm thư, người trang điểm, cắn hạt dưa… đủ loại kiểu dáng đồng học đều chợt bừng tỉnh.
“A! Hạ Tiểu Hoa!”
“Thật là Hạ Tiểu Hoa!”
“Oa! Đừng nhặt ҨЦầЛ ŁóŤ! Mau đến xem Hạ Tiểu Hoa!”
“Êu! Như Hoa khoa mỹ thuật tạo hình, chồng ngươi kêu ngươi đi xem Hạ Tiểu Hoa!”
Một đám người điên cuồng.
Mẹ nó chứ, lão nương đây rất dễ thẹn thùng, nói xem là có thể xem sao?
Ta ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy áo khoác trùm lên đầu, sợ bị người ta xem không công, mệt!
Hỗn đản! Nếu 1-8 hào ở đây, khẳng định bắt mấy đứa kia xếp hàng mua vé!
Ta rẽ trái rẽ phải, rất quen thuộc!
Địa bàn này tốt xấu lão nương cũng đã quậy qua!
Quẹo trái, quẹo phải, lại quẹo trái, quẹo phải, một đầu vọt vào phòng tư liệu, ngoài cửa là một mảnh đang rầm rập lướt qua!
Đang thở hổn hển tính nghỉ ngơi một chút, di động lại vang.
MD, đúng là nhà dột mắc mưa!
Ta cầm điện thoại tức giận: “Mẹ nó! Ai?”
“Hạ Tiểu Hoa! Cô cái thái độ gì đấy? Trước công chúng phi lễ ngôi sao, còn trốn chạy trước mũi mọi người! Phía sau có bao nhiêu phóng viên phi tới cô biết không? Toàn bộ tư thế tôi gãi đầu đều bị chụp sạch sẽ! Hạ Tiểu Hoa, cô rốt cục hiểu hay không cái gọi là nhân phẩm?”
Á châu siêu cấp tân tinh phun máu!
Ta gân cổ, đánh ૮ɦếƭ cũng không nhận.
“Kháo! Lão nương cào cơ иgự¢, ai cho anh làm mấy cái động tác gãi đầu đáng khinh?”
“Ai đáng khinh? Cô mới đáng khinh! Thời gian làm việc còn trốn đi gặp chồng trước! Tôi cho phép sao? Hả? Tôi cho phép sao?”
“Phóng P! Tôi…” Ta vừa muốn rống, ngoài cửa lại truyền đến một trận âm thanh đang kéo đến.
Ta rụt đầu, lập tức im lặng.
“Hạ Tiểu Hoa! Bị tôi nói trúng rồi nên mới im lặng? Cô đáng khinh!”
“…” Âm thanh ngoài cửa vẫn chưa dứt.
“Không có nhân phẩm!”
“…” Vẫn như cũ chưa bỏ đi.
“Ướt át bẩn thỉu!”
“…”
“Không biết xấu hổ!”
Kháo! Mắng ta còn có tiết tấu.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô dựa vào cái gì không lên tiếng? Cô đừng có ở bên ngoài gặp chồng trước! Lập tức cút trở về cho tôi! Nếu không, tiền lương tháng này, khấu trừ!” Siêu cấp tân tinh không chỉ phun máu, còn phun răng nanh.
Ta nghe đến hai chữ “khấu trừ”, lập tức trở nên nhạy cảm.
“Lão bản! Tôi sai lầm rồi, tôi không nên phi lễ ngài trước mặt công chúng!”
“Hạ! Tiểu!Hoa!”
“A! Lão bản! Tôi không thể quay về a! Tôi bị quần chúng bao vây! Tôi mà đi ra sẽ bị đè ૮ɦếƭ!” Nhỏ giọng đặc biệt thành khẩn.
Thần Tư hừ cực kỳ khinh thường: “Lừa con nít hả? Hạ Tiểu Hoa, cô cũng không phải tôi, ai hiếm lạ đi vây xem cô?”
Kháo! Lão nương tuy không phải ngôi sao, nhưng lão nương là danh nhân nổi tiếng! Danh nhân nhà giàu mới nổi đá văng Diệp tam công tử!
Ta nghẹn, vô cùng ủy khuất: “Thật sự! Lão bản, không tin anh tới kiểm tra!”
“Chỗ nào?”
“Học viện thiết kế . Tôi là hẹn bạn ăn thịt nướng Brazil mới đến đây…” Đang nói, phát hiện ra trong một góc sáng sủa có hai vị giáo sư yêu đương vụng trộm, quần áo đã thoát đến một nửa.
Thật sự là trời không tuyệt đường người!
Ta lập tức ngắt điện thoại, bật chức năng chụp ảnh hướng đến hai người kia chụp vô cùng vui vẻ!
Hai vị giáo sư khóc không ra nước mắt: “Hạ Tiểu Hoa, cô tốt nghiệp đã nhiều năm, sống tốt không có việc gì chạy về đây làm gì?”
Kháo! Trở về ăn thịt nướng!
Ta lười trả lời, nhìn qua vị giáo sư trung niên: “Giáo sư trọc, thức thời thì để tóc giả lại đây!”
Lại nhìn qua vị nữ giáo sư: “Quần áo…, cô tự thoát, hay vẫn là để em thoát giúp?”
15 phút sau, ta hoa lệ lệ đội tóc giả, mặc giáo phục của giảng viên, vô cùng tự tại huýt sáo đi vào trường học.
Nghênh diện là đám đồng học khiến người ta chán ghét.
“Hạ Tiểu Hoa sư tỷ như thế nào một loáng là đã không thấy tăm hơi? Tôi ngay ở phía sau mà để mất bóng chị ấy, rất khó chịu!”
“Đúng vậy! Thời điểm tôi nhập học thì bọn họ đã tốt nghiệp, là truyền kỳ của học viện chúng ta nha! Tôi vô duyên không có cơ hội được trông thấy!”
“Nghe nói năm đó Diệp tam công tử vì sinh nhật của chị ta, toàn bộ người trong học viện đều được mời tới!”
“Thời điểm kết hôn mới dọa người! Du thuyền xếp đầy chật kín bến tàu. Toàn bộ trực thăng của Diệp thị đều được xuất động, suốt một ngày bay lượn phía trên học viện, khiến cho tôi chóng mặt muốn ૮ɦếƭ!”
“Ngươi không thấy tuần san X ư? Hai phần ba diện tích Diệp gia đều để cho Tiểu Hoa sư tỷ dùng!”
“Diệp tam công tử thực sự là cực phẩm a! Vừa đẹp trai, giàu có, tài giỏi lại yêu vợ! Nam nhân tốt như vây, chỉ có Tiểu Hoa sư tỷ đần độn mới đòi ly hôn!”
“Ngươi không có nghe đại sư tỷ nói? Nghe đồn chân tướng là năm đó Hạ Tiểu Hoa cường X Diệp tam công tử, chơi vài năm thấy ngấy, đơn giản là đá đi! Diệp tam công tử cũng đủ thảm, cư nhiên bị siêu cấp nhà giàu mới nổi đùa giỡn thân thể còn bội tình bạc nghĩa!”
Ta vẫn như cũ giương miệng cười, tay tiến vào trong túi sờ a sờ, lấy ra một bao nhỏ màu bạc, hướng vào trong đám người quăng. Hô lên đặc biệt khoái trá: “Đồng học! Ai! Đồng học, ngươi rớt bao cao su!”
Đám đồng học ba chân bốn cẳng chạy thật xa chỗ có bao cao su, sắc mặt xanh lè muốn ૮ɦếƭ!
“Uy! Sớm kêu mi đừng có mang bao cao su ra ngoài!”
“Nói bậy! Rõ ràng là mi tối hôm qua bị chủ nhiệm khoa mỹ thuật bao cả đêm không quay về ký túc xá! Nhất định là mi dùng thừa!”
“Phóng P! Mi còn không phải bồi trưởng cục X đi du lịch?”
“Miễn ầm ỹ, là ta rớt!”
“Quỷ! Mi nhất định chẳng có mà nào thèm! Không đến lượt mi rớt!”
“Mi nói ai không có người thèm?”
Một đám người khua tay múa chân náo nhiệt phi thường.
Ta đứng bên nhìn nửa ngày! Chậc chậc chậc, trường học tà ác a tà ác!
Nhìn xem chán, thí điên thí điên giữ chặt tóc giả, hướng quán thịt nước Brazil đi tới.
Vừa tiến vào trong quán, còn chưa kịp phóng mắt nhìn đã bị Khả Nhạc nhận ra, ngồi trong góc sáng sủa liều mạng vẫy tay.
Kháo! Khó trách năm đó thủ pháp theo dõi Ngưu Lang lại lão luyện như vậy! Cư nhiên ta thế này còn nhận ra!
Ta kéo bước chân không tình nguyện đi tới, bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Ngưu Lang một thân quần áo kỹ thuật lao động, vẻ mặt xanh xao ngồi bên cạnh Khả Nhạc, hướng ta mỉm cười.