“A, thực xin lỗi!” Khả Nhạc xoay người bước đi.
Diệp Hy cau mày, buông ta ra.
Nữ thư ký xinh đẹp nhân cơ hội vọt đi lên: “Diệp tiên sinh, còn có ba phút nữa nghi thức sẽ bắt đầu, thỉnh ngài trước tiến vào đại sảnh!”
Ta túm váy phải đi, bị Diệp Hy lôi lại: “Hạ Tiểu Hoa, điệu nhảy đầu tiên, em cùng anh khiêu vũ!”
Ta há to miệng.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô đến tột cùng có biết khiêu vũ xã giao là thế nào không?” Trong hôn lễ, Diệp Hy thối nghiêm mặt, dùng sức nắm chặt eo nhỏ của ta.
“…” Ta nhảy càng thêm lúng túng.
“Nếu không biết, cô an bài khiêu vũ làm cái gì? Hủy bỏ hết đi!”
“Em không cần! Em muốn cùng anh khiêu vũ!” Ta có ૮ɦếƭ cũng không muốn buông ra.
“Được, Hạ Tiểu Hoa, từ nay về sau, cô cả đời cũng đừng mơ tưởng được khiêu vũ với tôi!” Diệp Hy ra sức giãy dụa.
Ta không quan tâm. Dù sao, từ nay về sau cũng không có hôn lễ của Diệp Hy và Hạ Tiểu Hoa lần thứ hai nữa.
…
Diệp Hy dẫn theo nữ thư ký xinh đẹp, đứng trên bục phát biểu cao cao tại thượng kia, tuấn tú phi thường.
Ta chen chúc tại trong đám người, rốt cục tìm thấy Khả Nhạc đang đứng cắn điểm tâm: “Khả Nhạc! Ngươi chạy cái gì a?”
Khả Nhạc dùng sức nuốt điểm tâm: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi đem đầu lưỡi hôn miệng của Diệp Hy a, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Kháo!
Ta một chưởng chụp đến: “Ngươi cũng không phải chưa làm qua, kêu cái ௱ôЛƓ!”
Khả Nhạc bị chụp, một miệng đầy điểm tâm tất cả đều phun ra, vừa vặn phun choáng váng vị thục nữ cũng đến ăn vụng điểm tâm.
Khả Nhạc lấy ly sâm banh vội vàng uống, thật vất vả mới dừng ho sặc sụa, trên mặt vẫn còn một chút mây hồng khả nghi: “Diệp Hy, làm sao có thể như vậy, trước công chúng?”
Ta cười đến dâm đãng: “Uy, Ngưu Lang thừa dịp nguyệt hắc phong cao mới làm việc?”
Biểu tình trên mặt Khả Nhạc cứng đờ.
Kháo! Quên mất đứng trước mặt đây là phụ nữ thất hôn.
“Hạ Tiểu Hoa! Lưu Lãng, trừ một lần ngươi cũng biết đến kia, đến bây giờ vẫn chưa chạm qua ta!” Khả Nhạc cúi đầu, giống như con dâu nhỏ bé.
“Hắn kỳ thật, thật sự không thương ta!”
“…Ta biết đến lần đó, là lần nào mới được chứ?” Ta trừng lớn mắt.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi thực đáng đánh đòn!” Khả Nhạc xiết chặt nắm tay muốn đánh ta.
Ta lui thân mình, không có cãi lại.
Ta xác thực, là đáng bị đánh đòn.
Đẩy Ngưu Lang ra xa, một tay hủy diệt hạnh phúc của bạn tốt.
Thanh âm người chủ trì, ôn nhu mỹ mỹ vang lên, ánh mắt mọi người, đều dồn về phía lễ đài.
Diệp Hy đứng trên thảm đỏ rực rỡ, thong dong tao nhã.
Rõ ràng là những từ ngữ hết sức bình thường, rõ ràng là dùng âm điệu trầm ổn hữu lực như bao người, lại vẫn làm cho đám phu nhân, thục nữ ở bên dưới đỏ mặt.
Khả Nhạc rốt cục ngẩng đầu lên: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi thực sự tốt số!” Ánh mắt nhìn theo Diệp Hy, mây hồng trên mặt càng sâu.
Ta nhìn Khả Nhạc cả nửa ngày, nhếch miệng: “Đứa ngốc! Ngươi cũng sẽ hạnh phúc!” Nếu không vì ta.
Đọc diễn văn trên đài đã muốn chấm dứt, dàn nhạc cũng thay đổi, chơi một bản nhạc khác, tấu vang lên nhạc dạo của vũ khúc.
Tất cả mọi người, đều nhìn về phía Diệp Hy.
Diệp Hy tao nhã cao ngất, từng bước một, chầm chậm đi xuống, hướng về phía ta cùng Khả Nhạc.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi này mệnh thật tốt! Mau đi lên khai vũ a!” Khả Nhạc cười, một phen đẩy ta.
Ta không chút sứt mẻ, lắc đầu: “Ta không nhảy!”
Diệp Hy đứng ở chính giữa đại sảnh, dường như, còn thật sự, nhìn ta.
“Ta trở về!” Ta quay đầu bước đi.
Bị Khả Nhạc một phen túm lại.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi làm sao có thể như vậy? Ngươi chạy, Diệp Hy làm sao bây giờ?” Khả Nhạc túm ta, ૮ɦếƭ sống không buông.
Ta liều mạng giãy cánh tay: “Ta sẽ không nhảy! Ta vốn không biết khiêu vũ xã giao!”
“Hạ Tiểu Hoa!” Khả Nhạc nóng nảy, thanh âm cũng không còn kiên nhẫn: “Loại thời điểm này, như thế sẽ khiến Diệp Hy dọa người đấy!”
Đám người nhìn chằm chằm vào Diệp Hy, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Khúc nhạc dạo đã muốn chấm dứt, dàn nhạc sát ngôn quan sắc. Một cái lắc đầu, lại tiếp tục vang lên nhạc dạo.
“Cứ để cho Diệp Hy dọa người đi!” Ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc.
“Hạ Tiểu Hoa!” Hai má phi hồng, hồng đến nóng lên.
“Ngươi thích, ngươi đi đi!” Ta giãy, đẩy Khả Nhạc.
Khả Nhạc mang giày cao gót, hung hăng dậm chân, quay đầu hướng đại sảnh đi đến.
Diệp Hy nhìn Khả Nhạc lao tới, ngẩn người, trầm mặc, cúi thắt lưng, nắm tay Khả Nhạc.
Khúc nhạc dạo, rốt cục thì đã xong.
Âm nhạc vang lên tao nhã, du dương.
Khả Nhạc luống cuống tay chân, một cước đạp lên chân Diệp Hy: “A! Thực xin lỗi!”
Diệp Hy ngoéo một cái khóe miệng: “Đừng gấp, đứng vững, từ từ sẽ quen!”
Khả Nhạc liều mạng đạp bước chân, bắt kịp điệu nhạc.
Đám người vây xem dần dần tản ra, tốp năm tốp ba gia nhập sàn nhảy.
Diệp Hy đỡ Khả Nhạc, từng bước khiêu vũ.
Ta đứng ở trong đám người, giơ ly sâm banh hướng về phía hai người.
Khả Nhạc, ngươi sớm nên khiêu vũ.
Nếu đã muốn bắt đầu làm lại, Diệp Hy, không nên ở trước mặt mọi người hôn ta.
Nếu đã muốn bắt đầu sốt ruột, Diệp Hy không nên ở trước công chúng nhìn trừng trừng ta đến dọa người.
Nếu, đã muốn bắt đầu hiểu được đỏ mặt.
Diệp Hy, anh muốn, trả lại cho anh.
Người nhiều lắm, ta xoay thân mình, hướng cửa lớn đi tới.
Đột nhiên nghe thấy phía sau một trận xôn xao.
Rõ ràng là không nên quay đầu.
Vẫn là nghiêng nhìn trở lại.
Diệp Hy loan thân mình, hôn Khả Nhạc một thân lễ phục trắng.
Không có nhắm mắt. Ánh mắt nhìn ta, lạnh lẽo đến thấu xương.
Ta nuốt nước miếng một cái.
Tam thúc đứng bên cạnh ta vẫn như cũ nói thẳng: “Cháu dâu, cô cùng Diệp Hy quả nhiên muốn ly hôn!” Khóe miệng lộ ra một chút vui mừng, sung sướng khi người gặp họa.
Ta vươn chưởng đẩy ra tam thúc: “Tránh ra! Lão nương phải về nhà!”
Cũng không quay đầu lại, hướng phía ngoài chạy đi!
Một phen kéo cửa xe, ngồi vào trong, sợ tới mức lái xe cũng phải hét lên một tiếng thét chói tai: “Hạ, Hạ tiểu thư?”
“Lái xe!” Ta từ từ nhắm hai mắt, nói được rõ ràng.
“Nhưng là… tiệc tối, còn chưa có ăn!”
Cửa xe bị kéo ra, chỗ ghế bên người lún xuống: “Lái xe đi!”
“Diệp tiên sinh!” Nháy mắt xe liền lao ra ngoài.
Diệp Hy lãnh nghiêm mặt, một phen chế trụ ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ai cho em chạy?”
“Diệp Hy!” Ta trừng lớn mắt: “Anh đem Khả Nhạc một mình để lại đó?”
“Trở về!” Ta liều mạng vỗ lưng tài xế: “Trở về cho lão nương!”
“Hạ Tiểu Hoa! Em đang tính toán cái gì? Hao hết tâm tư tác hợp?”
Diệp Hy trừng mắt nhìn lái xe trong gương chiếu hậu: “Không được dừng! Trở về nhà!”
Xe bay càng ngày càng nhanh.
“Hạ Tiểu Hoa! Ai cho em nhiều chuyện? Ai muốn em tác hợp?” Diệp Hy từng chút từng chút một áp sát ta, ý đồ muốn hôn lên.
Ta liều mạng giãy dụa.
“Như thế nào? Mặc một thân quần áo này, không tính dụ dỗ anh?” Diệp Hy một tay tiến vào trong áo của ta: “Hạ Tiểu Hoa, toàn thân cao thấp của em, có chỗ nào anh chưa ᴆụng qua?”
Diệp Hy lãnh nghiêm mặt, nhưng lại thấp thoáng gợn lên một chút tươi cười.
“Hiện tại lại không cho chạm vào, vừa mới ở nhà ăn, bộ dáng em không phải như thế này! Thời điểm em hôn anh, là do em chủ động!”
Diệp tam công tử, tử thủ tình yêu ba năm, không chấp nhận được người khác từng chút vượt qua, tự tôn của của Diệp tam công tử.
Mặc dù là thích, cũng không đến phiên Hạ Tiểu Hoa nhúng tay.
Ta một chưởng đánh vào tươi cười lạnh như băng của Diệp Hy.
Nâng lên đầu: “Diệp Hy, Khả Nhạc nàng, đã muốn ly hôn!”
Mặc dù anh tử thủ như vậy, mặc dù cực kỳ sợ ta phá hư.
Diệp Hy thu lại tươi cười, một lần nữa lại bày ra khuôn mặt căng thẳng.
“Cho dù anh giữ tôi lại, nhìn cho kỹ, không phải do tôi phá hư, nàng cùng Ngưu Lang vẫn sẽ ly hôn!”
Khả Nhạc nói: “Lưu Lãng hắn, kỳ thực không thương ta!”
Rất nhiều chuyện, dù có an bài, cũng sẽ không được như mong muốn.
Tựa như ta từng khóc cầu Ngưu Lang giúp Khả Nhạc hạnh phúc.
Tựa như ta đã từng nghĩ đến sẽ chiếm được hạnh phúc của Diệp Hy.
“Diệp Hy, anh kỳ thực, là thích Khả Nhạc.”
Ta nói thật sự, thành công làm cho Diệp Hy banh mặt.
Từ lúc thật lâu, thật lâu trước kia, ta cũng đã biết.
Chỉ là vẫn nghĩ rằng, chỉ cần không nói ra, chỉ cần làm bộ không hiểu, sẽ không tồn tại.
“Hạ Tiểu Hoa…” Thanh âm Diệp Hy, so với lúc chua ngoa khi vừa lên xe, đột nhiên lại không giống Diệp Hy.
“Diệp Hy, Khả Nhạc nàng, không giống tôi. Tính tình nàng tốt lắm, không mắng thô tục, kính già yêu trẻ lại còn biết chăm sóc mọi người!”
Những lời này, ba năm trước đây nên nói.
Nếu là Khả Nhạc, Diệp lão đầu cùng Lưu quản gia, nhóm tam thúc lục bá, sẽ không chán ghét.
Ta đẩy Diệp Hy, ngổi thẳng thân mình.
“Diệp Hy, chúng ta đã sai lầm ba năm. Lúc này, nên lựa chọn lại một lần nữa!”
Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, ánh mắt có một tia tán loạn: “Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì?”
“Vốn nghĩ không muốn nói cho anh, thôi cứ để cho tên hỗn đản anh cao hứng đi. Diệp Hy, Khả Nhạc nói, nếu cho nàng lựa chọn một lần nữa, nàng sẽ chọn anh!” Ta nói thật sự chậm, tuy rằng muốn thành toàn cho hai người, tuy rằng sớm biết rằng ta không thích hợp.
Ngưu Lang, chung quy đã trở thành những ký ức đã qua của Khả Nhạc.
Khả Nhạc đã khóc, vẫn như cũ có thể mặc lễ phục thuần trắng bồi Diệp Hy cùng nhảy.
Cho nên, Hạ Tiểu Hoa, cho dù đã không có Diệp Hy, cũng không phải là mất hết tất cả.
Khả Nhạc có thể làm được, Hạ Tiểu Hoa không sợ đau cũng có thể mạnh mẽ mà làm được.
“Cho nên, Diệp Hy, không cần phải kiên trì. Lưu lại tôi, cũng vô dụng!”
Lý do Diệp Hy lấy Hạ Tiểu Hoa.
Thứ nhất, rất nhiều tiền.
Thứ hai, chọc tức Diệp lão đầu rất hiệu quả.
Thứ ba, Diệp Hy cũng không nói gì.
Nhưng ta vẫn biết.
Thứ ba, Khả Nhạc trước khi đi, khóc mỳ sợi lệ ôm ta, hướng Diệp Hy nói: “Diệp Hy, em đi rồi, Hạ Tiểu Hoa chỉ còn có mình Hạ Tiểu Hoa, anh nhất định, nhất định, nhất định phải chiếu cố cô ấy giống như em vẫn chiếu cố, bằng không, em sẽ chán ghét anh…”
Thứ ba, Diệp Hy nắm cánh tay phải của ta nói: “Lưu Lãng, tôi chỉ nói một lần nữa, Hạ Tiểu Hoa, tôi tuyệt đối, sẽ không cùng cô ấy ly hôn! Anh cho dù có chia tay Khả Nhạc, cũng không có khả năng đến được với cô ấy!” Giữ lại Hạ Tiểu Hoa, chẳng khác nào để cho Khả Nhạc giữ lại Lưu Lãng.
Thứ ba, Diệp Hy vẻ mặt tức giận nhìn ta: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho tôi biết, cô sớm biết rằng, Khả Nhạc thích Lưu Lãng?” Biết rõ ràng, lại khư khư cố chấp biểu hiện ái mộ với hắn, một chữ cũng không nói. Một tay, phá hủy tất cả. Không chiếm được, thế nhưng Hạ Tiểu Hoa lai vẫn cố tình muốn nếm thử tư vị được ở gần cạnh người mình thích. Cho nên, vẫn vĩnh viễn không chiếm được Diệp Hy.
Có rất nhiều thứ ba, ta biết rõ, nhưng lại không muốn nghe.
Bởi vì, đáp án vĩnh viễn sẽ không phải là điều mà ta vẫn mong mỏi biết bao năm tháng qua.
“Hạ Tiểu Hoa! Người làm cho anh sai lầm ba năm nay, chính là em!” Diệp Hy nổi giận, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.
“Thực xin lỗi!” Ta nói, thực xin lỗi, ba năm trước đây, đã vụng trộm thịt bò anh.
“Câm miệng! Ai cần xin lỗi của em?” Diệp Hy đè lại ta, dán chặt đôi môi lạnh lẽo, lực đạo rất lớn, hôn đến nỗi làm cho ta cảm thấy trong lòng đau không ngớt.
Ta cắn chặt môi, không có đáp lại.
“Hạ Tiểu Hoa, em ghê gớm thật, tính đang làm cái gì? Dùng xong, lai khẩn cấp đem anh ném ra ngoài?” Diệp Hy dán tại môi của ta, nghiến răng nghiến lợi.
Ta nở nụ cười, liếm môi, cực kỳ tùy tiện: “Diệp Hy, anh đều đã bị tôi thịt bò qua. Trong mắt lão nương, anh đã không còn sức hấp dẫn!”
“Hạ Tiểu Hoa! Cô cút cho tôi!” Diệp Hy vỗ cửa xe: “Dừng xe!”
“Được thôi!” Ta biết nghe lời phải, mở cửa, thí điên thí điên đi xuống: “Diệp Hy, tôi cút, hẹn gặp lại!”