Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 15

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

“Anh nói ——–! Lão nhân kia có phải hay không thật sự sắp đi————?” Ta đứng ở trên cầu nhảy, hắng hắng cổ họng hướng người bên cạnh liều mạng tê rống.
“A a a a a —————!”
“Anh nói ——–! Tôi nếu như vẫn không nghe theo lời nói của ông ấy, có phải hay không rất bất hiếu———?”
“A a a a a—————!”
“Anh nói——–! Lão nhân bốc đồng như vậy, đã ૮ɦếƭ liền ૮ɦếƭ tôi cùng lắm thì không chịu đáp ứng tâm nguyện của ông ấy——–?”
“A a a a a a a —————–!”
“Thao! Cô có thể hay không câm miệng—! Ầm ỹ ૮ɦếƭ người——!”
“A a a a a a a a a a————–!”
“Thao! Cùng cô xuất môn thực con mẹ nó dọa người!”
“A a a a a a a a a a ————-!”
“…”
Ta giơ chai nước suối Thủy Bình, cô lỗ cô lỗ tu ừng ực gần hết phân nửa mới đem một bình khác đưa cho tên đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, mặt trắng bệch tứ chi tê liệt Thần Tư: “Uy! Rống mệt mỏi thì uống nước đi!”
Mỗ đeo kính râm, tiểu thân thể phiêu dật dị thường cải trang mỹ nữ không nói hai lời, ngay lập tức tiếp nhận uống điên cuồng.
Ta theo dõi yết hầu hắn khẽ động, chậc chậc chậc, quả nhiên tiểu yêu tinh trời sinh, ngay cả uống nước cũng gợi cảm được như vậy.
Ta dùng sức hút hút nước miếng trong miệng, cố gắng trấn định trước sắc đẹp trước mắt: “Uống nhanh, một hồi nữa chúng ta tiếp tục nha!”
Chai nước suối Thủy Bình phang chính giữa ót của ta.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô tuyệt đối không phải người địa cầu! Chúng ta đã ngồi 11 lần! 11 lần có biết không???”
“11 lần?” Nhưng là ta còn thiệt nhiều cái để nói, chưa kịp nói xong a!
Một tiếng hừ lạnh: “11 lần!”
“Tôi đã nói những gì?” Ta trừng lớn mắt, như thế nào nhanh vậy?
Mỹ nữ tóc dài bạo phát: “Mẹ nó tôi làm sao mà biết!”
Cũng đúng, ta gật gật đầu. Dựa theo trình độ kêu thê lương của người nào đó, biết mới là thần kỳ.
Ta đặt ௱ôЛƓ ngồi bên cạnh Thần Tư: “Uy, anh! Choáng váng xong rồi thì giúp tôi đi mua cốc lem ly đi!”
Mỹ nữ lại bạo phát: “Tôi cũng không phải người hầu! Muốn ăn tự mình đi!”
Ta cúi đầu nhặt lên chai nước suối Thủy Bình rỗng không: “Nước là tôi giúp anh mua…”
Chỉ chỉ người nào đó tóc dài: “Tóc giả cũng là tôi giúp anh mua…”
Tay cũng mượn cơ hội sờ soạng cơ bụng người nào đó: “Quần áo, vẫn là tôi giúp anh mua…”
“Câm miệng! Ngồi chờ!” Người nào đó quay đầu bước đi.
“Uy! Bên phải!”
“Tôi đi nhà vệ sinh cô quản được sao?”
“Nga! Anh sẽ không phải là, muốn tiến toilet nữ, cố ý muốn…”
Tuyệt sắc mỹ nữ không nói hai lời, hướng về phía ta giơ lên giày vải đại kích cỡ.
Ta thực thức thời ngồi phịch ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác được hơi thở người nào đó càng ngày càng xa.
Người này, quả nhiên tiềm lực động vật vô hạn.
Mấy ngày, liền hoàn toàn rõ ràng không cần ngủ.
Vô luận như thế nào ép buộc, cho dù là 11 lần nhảy cầu cũng sẽ không thấy mệt.
Không biết Lưu quản gia có tìm được Diệp Hy không? Tay ta theo phản xạ muốn sờ sờ vào túi xách, mới nhớ đến, ta kỳ thật là không có di động.
Có một số sự việc, nếu như đã qua rồi, Diệp Hy, liền ngay cả làm lại một lần đều lười.
Tỷ như đưa di động.
Diệp tam công tử, quả nhiên kiêu ngạo khác người.
Giống như hôn lễ long trọng của chúng ta, còn có nhà thiết kế áo cưới đỉnh đỉnh đại danh thế giới.
“Hạ Tiểu Hoa, tôi muốn làm cho toàn bộ thế giới đều biết, từ hôm nay trở đi, cô chính là phu nhân của Diệp Hy tôi.”
Như vậy làm cho ta tim đập rộn ràng, Diệp Hy nói được thực đương nhiên.
Như vậy hoa lệ lụa trắng, nhẫn kim cương làm cho người ta nhìn thấy mà khi*p sợ.
Khoe khoang Diệp gia giàu có cùng khí khái, làm cho mỗi nữ nhân đều động tâm.
Chính là, không cần toàn bộ thế giới.
Toàn bộ thế giới của Diệp Hy, cũng chỉ cần mình Diệp lão đầu mà thôi.
Diệp lão đầu biết, hết thảy mọi điều trên đều đáng giá.
Không tiếc huy động truyền thông toàn thành phố, theo giúp ta làm một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất thế kỷ.
Kiêu ngạo Diệp tam công tử, , làm hết thảy mọi chuyện, chỉ vì muốn xem một cái lão nhân hơn nửa đêm ngồi ở hoa viên chảy lệ mà thôi.
Nhưng là, lão nhân chảy lệ ngày ấy, có lẽ cũng sắp ૮ɦếƭ.
Nếu không có lão nhân kia, Diệp Hy, hẳn là sẽ vô cùng thương tâm đi?
“Hạ Tiểu Hoa!” Thanh âm vô cùng mất kiên nhẫn.
Ta mở mắt ra, thấy một cây kem ngọt trắng hồng. Tiếp nhận đưa tới miệng cắn, rõ ràng rất ngọt rất thơm, nuốt vào, băng lãnh yết hầu, lạnh đến cả trong lòng.
“Ăn ngon sao?” Vẫn như cũ không quá bình tĩnh.
Ta gật đầu.
Lại đưa qua một cái.
Ta thí điên thí điên tay kia thì cũng tiếp được, liếm một ngụm bên trái, lại liếm một ngụm bên phải: “Uy! Vì sao đối với tôi tốt như vậy?”
“Tôi đi toilet rồi tiện đường luôn, cầm qua không muốn ăn!”
Kháo!
Ta hung hăng cắn tay cái người đi toilet không muốn ăn kem ly, hắn ngồi trên ghế động cũng không nghĩ động.
“Hạ Tiểu Hoa, đem số di động của cô cho tôi!”
“Tôi… không có di động…” Ta hạ thấp âm lượng, thấy người nào đó khóe mắt vừa kéo, lập tức bồi thêm một câu: “Thật sự! Di động của tôi rơi hỏng rồi!”
Mỹ nữ tóc dài rất không tiết hạnh “thiết” một tiếng: “Ngu ngốc!” Lôi kéo ta một đường tiến vào khu trò chơi bán quà tặng lưu niệm, chỉ vào một cái di động màu phấn hồng Hello Kitty: “Muốn cái này không?”
Ta hai mắt sáng lên: “Anh làm sao mà biết tôi thích?”
“Về điểm thưởng thức này của cô…” Âm thanh phát ra càng khinh thường.
Kháo! Lão nương đây là thiết kế sư nổi danh! Ta túm phục sức hàng hiệu trên người dứ dứ hắn, nhưng người nào đó hoàn toàn không thèm để ý.
Thần Tư xoát xoát người một lúc, đào ra di động của bản thân.
“A! Anh như thế nào có di động còn tắt máy?” Ta là bật máy 24 giờ không nghỉ.
Người nào đó trở mình xem thường: “Điên thoại rất phiền.” Lấy ra thẻ sim vứt sang bên cho ta: “Cầm lấy! Số điên thoại tư nhân của tôi, dãy số cũng không tệ lắm.”
“Hắc hắc, nếu phân nửa đêm có hồ ly tinh gọi đến cho tôi, không biết tôi sẽ…” Ta cười đến vẻ măt dâm tà.
Xem thường càng sâu: “Tôi liền ngu ngốc đến nỗi chỉ có một số điện thoại?”
Ta ngộ đạo. Người ta đường đường là Á châu siêu cấp tân tinh. Kia số điện thoại nay đổi mai đổi không phải chuyện gì hiếm lạ.
Ta yên tâm thoải mái nhận lấy, hỏi vô liêm sỉ: “Uy! Đem số điện thoại của anh cho tôi! Cái tư nhân nhất! Muốn tìm là có thể gọi được!”
Thành công nhìn thấy người nào đó hung ác mị mắt, lập tức không sợ ૮ɦếƭ đem điện thoại đưa qua: “Kia gì, đổi đi! Cái trước kia tôi dùng hoàn toàn khác hẳn, công năng tôi không biết dùng!”
“Hạ! Tiểu! Hoa!” Mỹ nữ tóc dài một phen đoạt lấy điện thoại Hello Kitty của ta, dùng thanh âm cực kỳ tục tằn rống giận, sợ tới mức tiểu thư bán hàng giật mình chấn động, ta nhanh chóng vọt lẹ ra khỏi cửa hàng lưu niệm, điên cuồng đuổi theo phía sau là Á châu siêu cấp tân tinh nam phẫn nữ trang.
Ta một bên chạy, một bên quay đầu kêu: “Uy! Tỷ mời ngươi uống rượu đi!”
“Ai ban ngày ban mặt muốn cô mời uống rượu?” Phía sau tê rống càng to.
Ta để ý cũng không thèm để ý, liều mạng vọt tới cái Mercedes-Benz của người nào đó, nằm úp sấp bên cạnh cửa xe vù vù thở.
Thở hổn hển cả buổi, mỹ nữ phẫn nộ vẫn chưa có đến nơi.
Nha đi đứng thực TM nó chậm.
Ta quay đầu đang muốn đi tìm, thật xa liền trông thấy mỹ nữ tóc dài phiêu phiêu, mang theo hai trái bóng bay ngây thơ chạy càng ngày càng gần.
Cuối cùng đêm ngây thơ bong bóng nhét vào trong tay ta: “Cho cô.”
“Kháo! Mua đến làm gì?” Ta không tình nguyện tiếp nhận.
“Đi công viên giải trí vốn nên mua bóng bay.” Người nào đó đáp có thứ tự, dẫn đầu bước lên xe, cong cong khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, tôi mua cho cô kem ly, di động, còn có bóng bay, hai ta huề nhau, ai cũng không nợ ai.” Tùy tay sửa sang lại tóc dài phiêu dật.
Nga, nước khoáng, tóc giả cùng quần áo! Ta hiểu biết gật gật đầu, nguyên lai bóng bay là góp cho đủ quân số a!
Quả nhiên huề nhau, ai cũng không nợ ai.
Ta khoát tay, đi theo Thần Tư lên xe: “Tôi mệt mỏi, về nhà đi!”
Người nào đó ngẩn người, không nói gì, khởi động xe, một cước đạp chân ga phóng lao đi.
Ta sợ tới sắc mặt trắng bệch, liều mạng sờ soạng tìm kiếm dây an toàn xa xa, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ông trời phù hộ! Ta không nghĩ so với Diệp lão đầu còn muốn trước ăn đồ cúng đâu!
Xe bay một hồi lâu, rốt cục cũng ổn định. Ta nghe thấy bên cạnh thanh âm người nào đó: “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi, nói ra đi.”
Ta nghiêng người, ngồi đưa lưng về phía Thần Tư.
“Khổ sở cũng vậy.”
“…”
“Đối người khác tốt cũng vậy.”
Ta mở mắt ra, dùng khóe mắt dư quang ngắm người nào đó tóc dài bay bay đang nghiêm túc lái xe. Ánh mắt chân thành như vậy, thanh âm mềm mại như vậy, Thần Tư, bộ dạng thực sự rất đẹp trai.
“… Nếu có một việc, biết rõ ràng đối với mọi người đều tốt, nhưng là tôi thực sự thực sự sợ hãi, rất khó vượt qua, không muốn làm… Tôi, nên làm cái gì bây giờ?”
“…”
Ta xem Thần Tư, rất nhiều sự việc, cũng không thể dễ dàng như thế huề nhau.
Hắn tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của ta, mất tự nhiên thanh thanh cổ họng: “Hạ Tiểu Hoa, đem ánh mắt nhắm lại.”
“Ừm.” Ta ngoan ngoãn nghe lời.
Xe cứ vậy chạy như bay, thật lâu thật lâu, lâu đến mức ta cơ hồ ૮ɦếƭ lặng, mới nghe được thanh âm không hề dao động, vô cùng bình ổn: “Khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như vậy, người, sẽ không dễ dàng ăn đồ cúng đâu.”
Ta trừng lớn mắt: “Dừng xe!”
Thần Tư mị mắt, biến sắc, nhưng xe vẫn đỗ lại ven đường. Ta dùng sức mở cửa xe, vọt đi xuống.
Một khắc đóng sầm cửa xe, ta khẩn cấp chạy như bay mà đi.
Cứ chạy như vậy, cắn chặt môi.
Mọi lời ta nói lúc nhảy cầu, hắn đều nghe thấy được, một chữ cũng không sót.
Nói như vậy… Xem như, an ủi?
An ủi một cái đứa ngốc cố chấp ích kỷ sao?
Khả Nhạc, bạn tốt của ta, rõ ràng có thể chọn lựa lại một lần.
Diệp Hy, đợi lâu như vậy, rõ ràng có thể đến được hạnh phúc.
Xú lão đầu, không có việc gì nhấc quải trượng ngoạn trẻ, rõ ràng có thể trường mệnh trăm tuổi.
Rất nhiều việc, rõ ràng có thể, lại bị một tay ta, hủy hoàn toàn.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần ảm đạm.
Xe trên đường đều đã lên đèn, chiếu lên mặt đất một mảnh sáng ngời.
Ban ngày ban mặt không nên uống rượu.
Hiện tại, đã là tối rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc