Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 08

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

Theo cửa sau của trại an dưỡng đi ra, ta ngồi xổm ở góc tường nhỏ bên cạnh thở hổn hển cả buổi, mới từ trong túi xách lấy ra di động gọi cho lái xe: “Không cần chờ tôi, đêm nay tôi ở đây.”
Đầu bên kia điện thoại, lái xe không ngừng lặp lại như trẻ em tập đánh vần: “Ở, ở, ở… đó???”
“Đúng vậy! Ở đây, Diệp lão đầu không nên cho tôi ăn canh, còn tìm mấy chị Hoa Mộc Lan chơi với tôi, tôi cũng bất đắc dĩ a, không muốn cô phụ nỗi khổ tâm của lão nhân gia đâu.”
Lái xe ở trong điện thoại khóc gào: “Hạ tiểu thư, lão Diệp tiên sinh thân thể không được tốt, ngài không bằng về nhà trước, lần khác lại…”
Ta không đợi hắn nói xong, ba một tiếng ngắt điện thoại. Vô nghĩa, ta còn không rõ là phải về nhà sao?
Ngồi bên cạnh tường một lúc lâu, gió thổi qua phát lạnh lẽo, ta mới phát hiện toàn bộ lưng đều ẩm ướt.
Ây ngươi đại gia, ăn của Diệp lão đầu một bát canh mà lực sát thương cũng ghê gớm vậy.
Hiện tại, ngay cả cách duy nhất là ngồi ở góc tường xem mặt trời mọc cũng bị loại bỏ.
Ta không tình nguyện đứng lên, đi bộ hướng về phía đường cái.
Trại an dưỡng ở lưng chừng núi, sinh sống ở đây chỉ có một số nhà nhỏ lác đác, làm cho vừa vào đêm, đường xuống núi ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, cả taxi cũng lười đi qua. Ngẫu nhiên có một hai xe tư gia, cũng là thúc giục đạp nhanh chân ga phóng đi như bão táp.
Ta đi a, đi a, đi a. Càng đi càng cảm thấy quần áo dán trên lưng khó chịu.
Càng đi càng cảm thấy dép cao gót cùng hung khí Gi*t người vô cùng giống nhau, bàn chân đã muốn đau nhức tê rần.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đôi trai gái mặc đồng phục trung học, buổi tối ngồi dưới gốc cây đại thụ đàm chuyện luyến ái.
Thật sự là trời không tuyệt đường người a!
Ta một tay giơ dao cạo lông chân, một tay giơ xấp tiền nhân dân tệ vọt đi lên: “TNND! Đòi tiền, hay là muốn mạng???”
Hai bạn trẻ kia đang say đắm ta sờ ngươi một phen, ngươi thân ta một ngụm, hăng say luyến ái bỗng chốc hoàn hồn, tiểu nữ sinh mặt tái nhợt nghiêm mặt che đằng trước tiểu nam sinh: “A di à, ngài bộ dáng cũng tựa như một đóa hoa, có thể hay không… Có thể hay không buông tha chúng ta, cũng đừng ςướק sắc!”
Ta lắc lắc dao nhỏ trong tay, thăm dò cẩn thận phía sau tiểu nữ sinh đoan trang là một cái Thanh Xuân Đậu* nam.
*Đậu thanh xuân: mụn trứng cá
Ánh mắt Thanh Xuân Đậu dạo qua người ta một vòng, một bên thân thủ túm chặt lấy áo, một bên đẩy đẩy tiểu nữ sinh: “Quên đi, quên đi, ta liền hy sinh a hy sinh, để cho a di ςướק sắc ta đi!”
“Thao!” Ai TM muốn ςướק sắc? Ta nổi giận. Ta, Hạ Tiểu Hoa cái khác thì không nói, nhưng xem nam nhân ánh mắt là vô cùng cao ~!
Ta giơ cao cái tay rảnh đang cầm một xấp RMB*: “Lấy tiền, liền ૮ởเ φµầɳ áo!”
*RMB: là đồng nhân dân tệ của Trung Quốc.
“A!” Cả hai bạn học sinh đều phát ra than thanh vô cùng sợ hãi, lại cùng nhướn nhướn mắt liếc một cái RMB trong tay ta, vẻ mặt Thanh Xuân Đậu cực kỳ tự giác tháo bỏ nút thắt.
“Không phải ngươi! Là nàng!” Ta huy huy tay phải đang cầm RMB, phát hiện lỗi nặng liền ngay lập tức chuyển sang huy huy tay trái đang cầm dao nhỏ.
Vì thế, ta học hai người bọn họ ngồi xuống phía sau cây nhỏ ấm áp, cảm thấy mỹ mãn thay giáo phục trung học của tiểu nữ sinh cùng với giày thể thao.
Vì thế, ta tiện tay túm một phen, đem tiền đưa cho tiểu nam sinh đang cười tủm tỉm cùng với vẻ mặt oán giận của tiểu nữ sinh chân mang giày cao gót của ta, đang từ cặp sách lấy ra đồng phục thể dục, rồi vẫy tay cáo biệt.
Phía sau truyền đến thanh âm cực kỳ ủy khuất của tiểu nữ sinh: “Bộ đồng phục thể dục này người ta đã ba tháng không giặt sạch, ngươi còn muốn ép người ta mặc!”
“Bảo bối~ta có tiền! Ca ca mang ngươi đi mua cái mới nha!”

Ta tiếp tục đi a, đi a, đi a…
Tận đến khi nhấc chân không nổi nữa, ta mới dựa vào tường bên cạnh nghỉ ngơi, ngẩng đầu mới phát hiện biển báo ven đường viết “Phố Trung Hoa”.
Ta cuối cùng, dĩ nhiên là về tới nơi này.
Nơi này, trước kia không phải là như thế.
Ta xem dãy nhà cao tầng san sát nối nhau, theo biển số mỗi nhà bước đi, thẳng đến khi tìm được số nhà 37, mới dừng lại.
Biệt thự ba tầng tiểu viện, thế nhưng vẫn còn lưu lại nguyên vẹn, tường ngoài rõ ràng đã quét lại sơn, trong viện, con đường nhỏ trải đầy đá cuội, vẫn như cũ đều đặn nhịp nhàng. Ngay cả gara, đều vẫn nguyên lai là cái bộ dáng như xưa, chỉ là thiết kế có hơi khác một chút, cửa cuốn lên thay bằng cửa tự động mở ra hai bên trái phải.
Đây là tòa nhà đầu tiên ma quỷ lão ba của ta mua sau khi trở thành nhà giàu mới nổi.
Từ khi ta có kí ức đến nay, vẫn là sinh hoạt mọi thứ đều ở nơi này.
Thời điểm đó, ma quỷ lão ba mỗi một đêm về trễ đều mang theo một cái a di hoặc đã gặp qua hoặc là xa lạ về nhà. Ta mang sách bài tập, bị đuổi tới nhà cách vách đi theo cái tên đồng học thối tiểu quỷ, thối nhân duyên cùng nhau hoàn thành nghiệp sáng tác, mỹ danh thì gọi là gia giáo.
Cho nên ta vẫn không thích thối tiểu quỷ kia so với ta mọi thứ đều vĩ đại.
Từ lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ sớm đã bắt đầu.
Ta xem hướng cách vách, tiểu lâu từng hàng từng hàng ngói đỏ đã lâu không có người ở.
Vì thế, ta tà ác thú vị nở nụ cười.
Xứng đáng đi, thối tiểu quỷ! Nhà ngươi đã không còn.
“Tiểu Hoa!” Một tiếng kêu thật lớn, thật lớn vang lên sau ta.
Ta quay đầu, lộ ra là một cái tiểu quỷ thối đang nhanh chóng từ trên xe lao xuống, hai hàng mỳ sợi lệ uông uông chảy dài: “Tiểu Hoa! Tiểu Hoa Tiểu Hoa Tiểu Hoa! Anh biết mà, anh biết mà! Anh biết sẽ có một ngày, em nhất định, nhất định, nhất định, quay trở về.”
Thối tiểu quỷ không nói hai lời, xông lên tiến hành mạnh mẽ ôm ta. Ta mới liều mạng đẩy bằng được hắn ra: “Thao! Ngưu Lang! Cút!”
“Không cút!” Thối tiểu quỷ thân thủ lau lau chút mỳ sợi lệ: “Hạ Tiểu Hoa, anh nói cho em, anh đã cút một lần, lúc này đây, em đừng nghĩ làm cho anh lăn đi!” Một bên gắt gao ôm ta, tí tách, tốt lắm nước mắt nam nhi một phen xông thẳng vào cổ áo ta.
Ta cảm thấy khó chịu, liều mạng giãy dụa, rốt cục tìm được khe hở thở hổn hển, mở miệng: “Lưu Lãng! Buông! Tôi đã lập gia đình!”
Thân hình đang ôm ta một phen chấn động, ta lập tức bị đẩy ra, hốc mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm ta: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho anh biết, em hạnh phúc sao?”
Ta trừng lớn mắt liều mạng gật đầu, bỏ qua chút cảm xúc quái dị đang manh nha trong lòng.
Bên môi Lưu Lãng hiện lên một chút tươi cười quỷ dị, nhìn ta từ trên xuống dưới: “Hạ Tiểu Hoa, em mặc giáo phục, lại đi đi lại lại quanh nhà anh. Nói dối, sẽ bị anh nhìn thấu đó, Tiểu Hoa!”
Hai chữ Tiểu Hoa cuối cùng kia, nói thực nhẹ, dừng lại trong lòng ta, không hiểu sao ta lại cảm giác thực trầm trọng.
Đã hơn nửa đêm, vô luận vì lý do gì, mặc giáo phục trung học chạy đi chạy lại cái địa phương này, thế nào đi chăng nữa cũng không phải là biểu hiện nên có của tiểu nữ nhân hạnh phúc.
“Tiểu Hoa, biết không, nơi này, là anh mua. Từ trước lúc xuất ngoại, sau ngày đầu tiên em rời đi.” Lưu Lãng trỏ ngón tay, chỉ chỉ vào nơi ta đã từng ở.
Kháo! Ta theo hướng tay hắn chỉ, dưới lòng biểu hiện vài câu thô tục.
“Anh nghĩ rằng, từ nay về sau, anh sẽ quên em, cũng sẽ quên nó.” Lưu Lãng không hổ là có hai cái học vị tiến sĩ, Ngưu Lang vô cùng có văn hóa, đối thoại nho nhã kiểu Quỳnh Dao, dường như thuận miệng còn có thể bồi thêm câu: “Tiểu Hoa, anh làm không được. Anh đã trở về, ở chỗ này chờ em. Anh biết rằng, sẽ có một ngày, em chắc chắn quay trở về.”
Hắn nhìn ta thật sâu: “Tiểu Hoa, em chỉ cần chịu ủy khuất, không hạnh phúc, sẽ muốn về nhà.”
Ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút nhòa, dùng sức trừng mắt nhìn, mắng to: “Ngưu Lang, TNND anh có bệnh sao? Tôi đã lập gia đình! Nơi này, đã không còn là nhà của tôi!”
Trơ mắt nhìn người trước mắt sắc mặt đã muốn chuyển từ hồng sang trắng.
Ta vươn nắm tay hướng về phía Lưu Lãng đấm đấm qua: “Anh rốt cuộc muốn tự mình đa tình đến khi nào? Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Không cần quấn quýt lấy tôi! Anh nên mau chóng ra nước ngoài, nếu đã mang nàng đi, vì sao, vì sao lại trở về?”
Lưu Lãng đứng thẳng tắp, lực đạo của ta cũng không hề nhẹ, hắn tránh cũng không tránh, một chút thản nhiên ngâm cười, làm như bất đắc đắc dĩ: “Tiểu Hoa, nói cho cùng, em là trách anh, thật sự không có đem nàng mang đi xa, rất xa, đúng không?”
“Diệp Hy, thật sự tốt như vậy sao?”
Ta nhìn chằm chằm tử tiểu quỷ, hắn đứng thẳng như vậy, cười rộ lên như vậy, đến mức nào xa lạ.
Gió lạnh thổi qua, một trận cảm giác lạnh lẽo sau lưng bốn phía truyền tới, ta cảm thấy choáng váng đầu.
“Ba năm rước đây, em vẫn khóc vẫn khóc, nói em rất muốn rất muốn cho nàng hạnh phúc. Vì em chưa từng khóc như vậy, Tiểu Hoa, anh rốt cục là vẫn cưới nàng, thành toàn hạnh phúc của nàng. Ba năm, anh đâu? Tiểu Hoa, hạnh phúc của anh đâu?”
“Em vẫn vẫn muốn làm cho anh biến đi, mỗi một lần, mỗi một lần. Anh biến đi đã ba năm, vô cùng mệt mỏi, Tiểu Hoa, anh không nghĩ lại biến đi một lần nữa.”
Tử tiểu quỷ xa lạ, tiến lên từng bước, cầm tay của ta.
Không biết là hắn rất lạnh, hay là ta rất nóng. Ta chỉ cảm thấy khó chịu, rút tay ra, một cái tát vang dội dừng ở trên mặt hắn: “Ngưu Lang! Anh muốn bội tình bạc nghĩa?! Anh chán sống đem bạn tốt của lão nương ăn không còn mạt tịnh, còn sử dụng ba năm, nay lại trở về tìm lão nương nói muốn đường lui sao?”
Khả Nhạc, thương hắn như vậy, hắn làm sao có thể, cứ như vậy quên đi?
Nam nhân, đều TNND cùng ma quỷ lão ba của ta một loạt giống nhau, không hề ý thức trách nhiệm!
Ta nhấc chân muốn bổ khuyết thêm một cước, một trận choáng váng xông tới, liền như vậy ngã xuống.
Kháo, quả nhiên mặc một thân quần áo ướt sũng xuống núi, cảm lạnh.
Ta liều mạng một hơi cuối cùng, thời điểm Lưu Lãng lại đây nâng ta dậy, bật ra một câu mấu chốt nhất:
“Lưu Lãng! Khả Nhạc nàng, luôn luôn tìm anh!”
Nói xong lại một trận choáng váng. Lỗ tai gầm rú một trận, nhưng vẫn còn có thể nghe rõ:
“Anh biết. Nhưng là, Tiểu Hoa, anh cũng vẫn luôn luôn tìm em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc