"Nguyên Ái, Hoắc Nhật Ninh lạnh lùng như vậy, là người đàn ông yêu cầu nghiêm khắc về bản thân, tuyệt đối sẽ không thích ngủ ở trong một gian phòng màu sắc sặc sỡ như thế này, cậu nói anh ta về nhà mỗi ngày, cậu nói anh ta khen trang sức của cậu, cậu còn nói anh ta đồng ý cho cậu tùy ý thay đổi toàn bộ ngôi nhà, những điều này chứng tỏ cậu là nữ chủ nhân trong nhà, mà cậu là người nhà của anh ta."
Lý Văn Tuệ dừng lại một chút, chờ đợi Lăng Nguyên Ái tiêu hoa hết những lời nói của cô,"Nguyên Ái, mặc dù hai người kết hôn do yêu cầu của ba mẹ, nhưng mà tình cảm của Hoắc Nhật Ninh đối với cậu là gì, hẳn cậu là người hiểu rõ nhất, trước khi quyết định chuyện gì, hãy suy nghĩ thật kĩ."
Rốt cuộc tình cảm của anh đối với cô là như thế nào?
Lăng Nguyên Ái nhìn chị em mình thân thiết nhất, Lý Văn Tuệ cười gật đầu với cô, từ từ rời đi, để lại không gian cho cô suy nghĩ.
Nghĩ thật kĩ, thật rõ ràng.......
[Hoắc Nhật Ninh lạnh lùng như vậy, là người đàn ông yêu cầu nghiêm khắc về bản thân, tuyệt đối sẽ không thích ngủ ở trong một gian phòng màu sắc sặc sỡ như thế này.
Cậu nói anh ta về nhà mỗi ngày, cậu nói anh ta khen trang sức của cậu, cậu còn nói anh ta đồng ý cho cậu tùy ý thay đổi toàn bộ ngôi nhà, những điều này chứng tỏ cậu là nữ chủ nhân trong nhà, mà cậu là người nhà của anh ta.....]
Người nhà của anh! Là ý đó có phải không?
Lăng Nguyên Ái vừa cho con uống sữa, vừa hồi tưởng lại những lời nói của Lý Văn Tuệ , chẳng lẽ....
"Chẳng lẽ anh ấy yêu mình?" Lăng Nguyê Ái không thể tin nổi buột miệng nói, vừa kích động, đầย שú trượt ra khỏi miệng của cục cưng.
"Oa oa oa......" Con trai mới đầy tháng chợt òa khóc Lăng Nguyên Ái yêu thương đem đầย שú đưa vào miệng nhỏ nhắn đang kêu khóc của con trai, bản thân thì gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu, vừa rồi Hoắc Nhật Ninh mới gọi điện về báo anh phải tăng ca, có thể sẽ về muộn, cô cảm giác có chút mất mác, than thở một hồi, nhưng cô lại có thêm thời gian để suy nghĩ, nghĩ cho thật kĩ.
Ăn cơm tối xong, tắm rửa cho cục cưng, cho cục cưng 乃ú sữa, ôm con nằm lên giường, một bên quay mặt nhìn cục cưng, một bên lại tiếp tục hồi tưởng, nhớ lại, nhớ lại..............(bả này tự thôi miên chính mình ^^)
Tiếng khóc của cục cưng đứt quãng, càng ngày càng nhỏ đi.
Cục cưng........Hình như cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tây sờ đến bên cạnh, nhưng mà bằng phẳng.
Cục cưng, cục cưng của cô đâu rồi? Cô không thấy cục cưng của cô đâu!
Cô vội vội vàng vàng xuống giường, vừa mở cửa, lại thấy.............(Đố biết thấy cái gì >~>)
Hoắc Nhật Ninh vẫn mặc tây trang chỉnh tề, ôm cục cưng, nhẹ nhàng vỗ, đi tới đi lui trong phòng khách, miệng lẩm bẩm nói:"Bảo Bảo ngoan, đừng khóc. mẹ con đang ngủ, chúng ta không được làm mẹ thức giấc."
Lăng Nguyên Ái nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, anh mới về sao? Ông xã ôm con trai cô. cô lại nhớ tới lời Văn Tuệ từng nói, rốt cuộc Hoắc Nhật Ninh đối với cô là tình cảm gì, cô hẳn phải hiểu rõ nhất!
Chẳng lẽ...........
Cô đã hiểu, cô thật sự hiểu rồi, thì ra tất cả mọi việc đơn giản như vậy!
Hoắc Nhật Ninh chỉ cảm thấy có cái gì đó bổ nhào về phía anh, anh ôm cục cưng lảo đảo, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một khuông mắt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Anh yêu em. anh yêu em đúng không?" Lăng Nguyên Ái bám lấ cánh tay Hoắc Nhật Ninh, lộ ra nụ cười tươi rói giống như bông cúc Ba Tư.
Cô đã suy nghĩ kí, cuối cùng cô đã hiểu, nhất định là như vậy, không thể sai được!
Tại thời điểm khóe miệng Hoắc Nhật Ninh kéo ra nụ cười, Lăng Nguyên Ái biết mình đã nói đúng.
"Hóa ra đây là vấn đề của em sao?" Một tay Hoắc Nhật Ninh bế cục cưng, một tay ôm Nguyên Ái vào lòng.
Chỉ cần em hỏi anh, điều gì anh cũng sé trả lời, đây là lời hứa âm thầm của Nhật Ninh dành cho Nguyên Ái.
Lăng Nguyên Ái gật đầu như băm tỏi, đối diện với ánh mắt của Hoắc Nhật Ninh, lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc đến như vậy, người đàn ông này, thật ra rất yêu cô.
"Đúng vậy, anh yêu em."
Hoắc Nhật Ninh kiên định nói, anh không phải là một người đàn ông không biết nói tiếng yêu, nhưng anh cũng không phải là một người đàn ông chủ động nói lời yêu, nói ra chưa chắc đã là thật, chỉ có để cho đối phương từ từ nhận ra, tình cảm như vậy mới là chân thật nhất.(ô mai gót *rưng rưng* ta sùng bái, hôn chân, hôn chân)
Anh ấy nói yêu mình, anh ấy nói yêu mình nha!
Trong lòng Lăng Nguyên Ái có vô số bong bóng màu hồng bay ra, cô nhảy lên, bám trên cổ Hoắc Nhật Ninh,"Em cũng yêu anh, em rất yêu anh........"
Anh biết, anh vẫn biết cô yêu anh.(Haiz, chậm hiểu nó thế đấy *LNA* thì sao, chậm hiểu mà vẫn có người yêu sao nào??? *toát mồ hôi* =>~~ chạy thôi)
Lăng Nguyên Ái vùi mặt vào bả vai anh, vừa nói nhỏ:"Vậy.......Chúng ta vẫn phải ly hôn sao?"
"Lăng - Nguyên - Ái, em rửa sạch ௱ôЛƓ rồi mang lại đây!"
"Để làm gì? ௱ôЛƓ của em rất sạch sẽ mà!" (>"
"Phải không? Vừa đúng lúc!" Bớt đi một trình tự càng thuận tiện.
"A! Anh đánh ௱ôЛƓ em làm gì, em không có làm sai gì mà..........."
"Oa oa.........."
Cục cưng vừa mới ngủ bị ba mẹ đánh thức, màn che khép lại hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc!
Hoàn!