“Năm đó mẹ đã ba mươi tuổi, ba con cũng đã ba mươi lăm tuổi, nhưng mẹ vẫn chưa có thai, nhiều người khuyên ba con nên tìm người khác mang thai hộ, nếu không thì cưới thêm một người vợ nữa, quan trọng nhất là người đó có thể sinh con. Khi đó mẹ không biết phải làm sao, đi bệnh viện kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân, nên cũng chỉ biết hy vọng, thậm chí bà dì còn ngay trước mặt mẹ khuyên ba con ra ngoài sinh một đứa bé.”
“Khi đó, ba con rất tức giận quát bà dì, ‘Cô ấy là vợ cháu, sinh con hay không đều là vợ cháu, cháu tuyệt đối không phản bội cô ấy, chứ đừng nói là ra ngoài tìm người đàn bà khác!’ bà dì của con bị mắng như vậy, sau này không đến nữa.”
Nhớ tới chuyện đó, bà Lăng mặt đỏ ửng, bởi vì lúc đó Lăng Thiên tường không chỉ nói những lời này, vì sau khi nói xong còn đem bà kéo vào phòng, hung hăng yêu bà cả ngày, hại bà thiếu chút nữa không xuống giường được, cô con gái bảo bối này có được vào đúng thời điểm đó.( ^_^ cảm ơn bà dì nhỉ)
Người có tiền có quyền ai không hi vọng có nhiều con cái để kế thừa mấy đời, nhưng ba cô lại có thể trung thành, mẹ thật hạnh phúc, cô thật hâm mộ nha!
“May mắn là sau này mẹ lại mang thai con, người khác không nói xấu được nữa.” Bà Lăng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ngồi tựa vào nhau, hai người phụ nữ này, da trắng mịn, dung mạo đẹp đẽ, dường như giống một đôi chị em gái.
Con gái, con nhất định phải hạnh phúc, ba con sẽ không nhìn lầm người, sẽ giống như ông ngoại của con.
Hai mẹ con nói chuyện bên ngoài đến vui vẻ, nhưng không khí trong thư phòng không có ấm áp như vậy, hai người đàn ông đang ngồi ở bàn cờ, một lòng dồn đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ, phân chia ranh giới rõ ràng Sở - Hán.
“Chuyện công ty thế nào?” Lăng Thiên Tường chủ động tấn công, Hoắc Nhật Ninh chỉ phòng thủ, binh tới thì tướng chặn.
“Có ba giúp đỡ, sau khi nhận chức tổng giám đốc thì tiền thiếu hụt đã được bổ sung, mặc dù tin tức bị lộ ra ngoài, nhưng không tạo nên xôn xao quá lớn, quá trình luân chuyển tiền đã khôi phục bình thường, sau nửa năm, có thể đem toàn bộ khoản tiền nợ trả cho Lăng thị.”
Hoắc Nhật Ninh nhìn bàn cờ, cờ này không thể thắng cũng không thể thua, thắng thì không nẻ mặt mũi cha vợ, thua thì bị coi là nương tay, thật là làm khó anh.
“Con cùng Nguyên Ái thế nào?” Lăng Thiên Tường liếc nhìn mặt con rể, vẻ mạt bình thường, không giống như đã làm chuyện gì thẹn với lòng người.
“Rất tốt ạ.” Kết hôn ba tháng, anh tùy ý để cho cô xâm chiếm “lãnh thổ”, mà anh cũng thuận lợi làm cho cô mang thai, tất nhiên, chuyện này chưa thể nói cho cha vợ, nếu không anh đừng hòng thuận lợi từ gian phòng này ra ngoài.
“Hôm nay có chuyện gì sao?” Mặc dù là chuyện của hai vợ chồng, làm cha mẹ không nên hỏi nhiều, nhưng mà dù sao cũng là con gái tâm can bảo bối, làm sao có thể không quan tâm.
“Việc này con sẽ hỏi Nguyên Ái.” Chẳng qua là biết mình mang thai, liền chạy về nhà mẹ Hoắc Nhật Ninh cũng không biết cô vợ nhỏ nghĩ gì nữa.
Sau mấy lời ít ỏi, thư phòng khôi phục sự yên lặng vốn có của nó, chỉ có thanh âm con cờ đáp xuống, không chỉ khảo nghiệm trí lực mà cũng là khảo nghiệm sức chịu đựng của hai người, họ không ngừng tranh đấu.
Không biết là có lòng hay vô ý, nhìn chung, kêt quả là cờ hòa.
“Con đi về nghỉ ngơi đi.” Lăng Thiên Tường vừa nhìn bàn cờ vừa nói, phất tay ý bảo Hoắc Nhật Ninh rời đi, khóe miệng ông lộ ra nụ cười yếu ớt, thằng bé này dốc lòng suy nghĩ để cho ván cờ hòa phải mất bao lâu, không vội vàng nóng nảy, từ từ chờ ông bộc lộ sơ hở.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Dạ vâng, thưa ba.” Hoắc Nhật Ninh đi đến gần cửa, lại bị Lăng Thiên Tường gọi lại.
“Nửa năm sau, ba muốn nghỉ hưu.” Bận rộn cả đời, tìm được người nối nghiệp thích hợp, chính là lúc ông cùng vợ hưởng thụ cuộc sống yên ổn, sung túc, nghỉ hưu, Lăng thị không còn là trách nhiệm của ông nữa.
Ánh mắt Lăng Thiên Tường chăm chú nhìn Hoắc Nhật Ninh, sau này, Lăng thị là trách nhiệm của thằng bé.
“Phiền ba vất vả hơn nửa năm được không.” Tiếp nhận Lăng thị, cuộc sống của anh càng thêm bận rộn, tám tháng sau, chính là những ngày Nguyên Ái mang thai cực khổ nhất, dù sao anh cũng phải ở bên cạnh Lăng Nguyên Ái, chỉ có thể làm khó ba, vất vả thêm mấy tháng.
Hoắc Nhật Ninh hơi khom người chào Lăng Thiên Tường, lặng lẽ đi ra khỏi thư phòng, để lại Lăng Thiên Tường một đống nghi hoặc, tình huống Nhật Diễm đã ổn định, vì sao thằng bé cần thời gian hơn sáu tháng đây?
Lúc Hoắc Nhật Ninh từ thư phòng bước ra, Lăng Nguyên Ái đã tắm xong vào phòng của mình ở nhà mẹ, hơn nữa còn khóa trái cửa.
Cô hiểu tại sao mẹ vào lúc này, lại kể cho cô nghe những chuyện chưa bao giờ nói, nhất định là cô cùng Hoắc Nhật Ninh người về trước, người về sau khiến ba mẹ chú ý.
Mặc dù ông ngoại có lòng tin nói người đàn ông về nhà là người đàn ông tốt, nhưng ông ngoại không biết một người đàn ông đã chia tay bạn gái mà còn vấn vương không dứt, nhất định không phải người tốt đẹp gì!
Vùi mình trong căn phòng trước khi lấy chồng, Lăng Nguyên Ái thở dài, nếu không kết hôn thì thật tốt, hiện tại cũng không phiền lòng như vậy, nhưng bây giờ…
Cô nhìn trần nhà, bình thản vuốt ve bụng mình, con cũng có, nhưng ba lại không thích mẹ đứa bé? Cô phải làm gì?
Buông tha anh? Để cho anh cùng yêu tinh Diêu Tình gì đó ở chung một chỗ?
Mỗi lần nghĩ tới đây, trái tim Lăng Nguyên Ái liền đau đớn co rút một hồi, cô có thể hay không không cần rộng lượng như vậy, chỉ cần ích kỉ một chút, một chút xíu là được, có thể giữ anh lại bên mình là được rồi…
Nhưng mà anh thích người khác, giữ anh bên mình chỉ càng thêm đau khổ…
Thiên sứ và ác ma trong nội tâm cô không ngừng đấu tranh, thật phiền phức, thật phiền phức!
Cái đầu nhỏ của Lăng Nguyên Ái không có biện pháp suy nghĩ vẫn đề phức tạp như thế, dứt khoát nhắm mắt đi ngủ, chuyện gì ngày mai tính sau.(Chị này là fan của “Để mai tính” )
Hoắc Nhật Ninh đứng ở cửa phòng của vợ, xem ra vợ anh vẫn còn đang tức giận, lại còn to gan dám đem anh khóa ở bên ngoài!
Hoắc Nhật Ninh giận quá hóa cười.
Bọn họ kết hôn ba tháng, vợ nhỏ của anh vẫn sắm vai cô vợ nhỏ bé đáng thương, cho dù là đêm tân hôn, chịu nhịn đau đớn đêm đầu tiên, không vì quá đau mà từ chối anh, ban đầu mẹ vợ cố ý lặng lẽ nhắc nhở anh, vợ nhỏ của anh đặc biệt sợ đau, để cho anh “chuẩn bị” nhiều hơn một chút.
Bất kể là ngày tân hôn đầu tiên công ty báo tình trạng khẩn cấp gọi anh trở về họp, còn tạm thời hủy bỏ kế hoạch tuần trăng mật, cô vợ nhỏ dù buồn bực cũng không lên tiếng mà tiếp nhận hết sự sắp xếp của anh, cho dù vì công việc mà lỡ hẹn, thường không kịp về nhà ăn cơm tối, cô vẫn không có một câu oán hận.
Tất cả những việc này làm cho anh cảm giác hình như anh là người ngoài cuộc, không có bất cứ quan hệ gì với cô.
“Nhật Ninh, gặp phiền toái sao?” Bă Lăng mỉm cười nhìn con rể đứng ngoài cửa phòng con gái, việc này con rể có thể không hiểu, nhưng con gái bà thì bà rất rõ.
Trong tay mẹ vợ là chiếc chìa khóa sáng lấp lánh, thành công hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Nhật Ninh.(*oa, vàng a, lấp lánh, lấp lánh, cho cắn miếng thử coi*)
“Cám ơn mẹ. mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Hoắc Nhật Ninh nhận lấy chìa khóa trong tay mẹ vợ, hướng về phía mẹ vợ cười biết ơn, hết sức kính trọng, người duy nhất có thể đối phó với vợ nhỏ của anh là mẹ vợ, hôm nào anh phải đến xin được chỉ bảo mấy chiêu mới được.
Bà Lăng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đi xuống lầu tra hỏi Lăng Thiên Tường, hôm nay ở thư phòng xảy ra chuyện gì mà bà không biết.
Hoắc Nhật Ninh vừa vào gian phòng của Lăng Nguyên Ái, từng mảnh lớn màu sắc đập vào mắt, đây là lần thứ hai anh bước vào khuê phòng của Lăng Nguyên Ái, lần trước là thời điểm đón dâu, căn bản không kịp nhìn kỹ. Lần này, anh cẩn thận quan sát, xem ra cô vợ nhỏ vô cùng ưa chuộng gam màu nóng, còn có cả hoa văn hình hoa trạng nguyên.
Mặc dù những thứ này cùng màu sắc như vậy trong tay người khác rất thô tục, nhưng đến tay vợ nhỏ của anh, qua nhưng ngón tay trắng nõn phối hợp lại, dường như những màu sắc này như có sức sống, nở rộ rực rỡ khác thường.
Hoắc Nhật Ninh biết vợ anh cũng có sự nghiệp của riêng mình, làm chủ một cửa hàng nhỏ, bán đồ chơi hay 乃úp bê vải tự tay cô làm, cũng có chút danh tiếng, nếu không phải cô khống chế đơn hàng nếu không đơn đặt hàng mỗi tháng có thể rất lớn.
Có mấy hôm anh về muộn, cô làm ổ trong góc phòng khách, anh cho rằng cô đợi anh về, không nghĩ tới khi anh vừa cất tiếng nói liền dọa cô, khiến cô hoàng hốt đem vật gì đó giấu sau lưng.
Vợ của anh, rốt cuộc thì bến lúc nào mới chịu thẳng thắn đối với anh đây?
Lăng Nguyên Ái mặc áo ngủ của thiếu nữ trước khi kết hôn, bà Lăng nói sau khi kết hôn không thể mặc loại quần áo này, cho nên quần áo ngủ ngắn cũn để lại ở nhà mẹ.
Mặc áo ba lỗ không có áo lót, lại co lên quá rốn, chiếc quần nhỏ mơ hồ không che đạy được. Cái ௱ôЛƓ tròn lẳn, lộ ra bên ngoài cùng tứ chi cuốn chặt lấy chăn bông, tiểu bạch thỏ ngủ thỏa mãn, an ổn vốn không biết mình đã bị mẹ mình bán đi, để cho một con sói hôi đi vào chuẩn bị nuốt cô vào bụng.
Hoắc Nhật Ninh từ phòng tắm ra ngoài, ở đây không có áo ngủ nên anh không thể tắm rửa thay quần áo, thậm chí trong phòng tắm chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm màu hồng của vợ anh, hiện tại đang bao quanh hông của anh, ngay bản thân anh cũng cảm thấy hết sức buồn cười.
Bởi vì phòng trước khi lấy chồng, nên trong phòng chỉ có chiếc giường đơn rộng hơn bình thường một chút, nhưng mà hai người nằm vẫn sẽ hơi chật trội, Hoắc Nhật Ninh càng thích, chen thì chen, tình cảm vợ chồng mới tốt hơn.
Hoắc Nhật Ninh ôm vợ ngoan ngoãn vào иgự¢, nằm trên giường, thử đem cái chăn trong иgự¢ vợ kéo ra, nhưng thử mấy lần đều thất bai, anh căm hận nhìn hai chân dài của cô vợ đang kẹp chăn bông, hận không thể biến thành chăn bông, để hưởng thụ thân thể mềm mại của vợ.
Anh nhất định phải bảo quản gia vứt bỏ tất cả chăn bông, xem cô còn có thể ôm cái gì để ngủ!(^ ^ ta thấy mấy anh nam chính hay ghen bậy, ghen với cả con, nhưng chưa thấy anh nào ước mình làm chăn cả, ૮ɦếƭ cười đi…*ặc ặc…sặc*)
Lăng Nguyên ái ngủ rất yên tĩnh, nhưng giữa hai hàng lông mày xuất hiện vết nhăn lại khiến cho anh thương tiếc, đây không phải là thứ nên xuất hiện trên vẻ mặt của cô.
Hoắc nhật Ninh đem cả vợ cùng chăn bông ôm vào trong иgự¢, ngửi thấy mùi thơm sau khi tắm trên người vợ, cảm thụ da thịt trơn mịn, dưới tình huống như thế, một người đàn ông bình thường làm sao ngủ được.
Mặc dù hôm nay biết cô mang thai, nhưng mà…hạ thân của anh không có lý trí cùng tỉnh táo như vậy.
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, hít một hơi thật sâu, chóp mũi đều là mùi thơm của tinh dầu hoa, giống như một liều тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢, kích thích thần kinh của anh.
Anh bắt đầu thích bộ quần áo này của vợ anh, không cần nhìn áo ngủ, cũng không cần cởi xuống, vẫn có thể để cho hai tay từ dưới áo của cô thuận lợi vuốt ve đến bộ иgự¢.
So sánh với anh cao một mét tám lăm, Lăng Nguyên Ái cao không tới mét sáu nằm trong иgự¢ anh hết sức nhỏ bé, nhưng đêm tân hôn đầu tiên, anh ngạc nhiên phát hiện ngoài ý muốn, cô vợ nhỏ xinh xắn của anh có một vóc dáng hoàn hảo.
Hoắc Nhật Ninh đã từng giống như một kẻ háo sắc đi nhìn trộm áo lót của vợ, vợ anh bình thường mặc đồ rất bảo thủ, căn bản không nhìn ra được cô lại có vóc người đẹp như vậy.
……………….
Hai người duy trì thật lâu tư thế cao trào đến khi lên đỉnh, Hoắc Nhật Ninh là người phục hồi trước trong dư vị của cao trào, ôm vợ nằm trên giường, mà kiên đĩnh(là gì?) của anh vẫn còn ở trong cơ thể cô biến hóa mềm dần (~.~”)*, hưởng thụ ấm áp.
Dư âm cao trào của phụ nữ thường lâu hơn đàn ông, vừa trải qua cao trào, mỗi tấc da thịt của Lăng Nguyên Ái đều hết sức nhạy cảm.
Anh cúi đầu, từ từ gặm cắn nụ hoa đỏ thẫm trên иgự¢ cô, khiến cho một dòng điện nhỏ len lỏi trong cơ thể cô.
Chỉ chốc lát sau, lý trí của Lăng Nguyên Ái từ từ lấy lại, cô quay lưng lại, không muốn anh ở trên người cô ᴆụng chạm quá nhiều.
Rõ ràng là có người phụ nữ khác, còn chạm vào cô làm gì, đem cô ђàภђ ђạ đến nỗi không rõ Đông Tây Nam Bắc, chẳng lẽ làm như vậy rất vui sao?
Nước mắt trào lên hốc mắt, không tiếng động rơi xuống, sau lưng Hoắc Nhật Ninh không nhìn thấu nước mắt của vợ mình, hơi giận nhìn chằm chằm bờ vai lộ ra của vợ, bàn tay ra oai đặt lên иgự¢ của cô.
“Có nhớ anh mới nói gì không, chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, nhanh như vậy mà đã quên?” Bọn họ đang ở thời điểm như thế này, cô lại dám tức giận với anh, lần này, Hoắc Nhật Ninh cũng nổi giận.
Anh còn dám uy Hi*p cô! Lăng Nguyên Ái mặc dù trong lòng vẫn tức giận, nhưng khi đối mặt với bàn tay uy Hi*p đặt trên ௱ôЛƓ cô sợ hãi ba phần, ngay cả ba cô cũng không nỡ đánh cô, mà người đàn ông này dám đánh cô, bây giờ còn dùng cái này để uy Hi*p.
Lăng Nguyên ái càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, giận dữ xoay người đối diện với anh quát to!