Tôi, Uyển Nhu và Tiêu Diêu cùng đi chơi, chủ yếu là mấy đứa bạn muốn tôi vui vẻ một chút, ngay tại cửa Mã Nhã, chúng tôi bắt gặp Tễ Huyên và Toilet Tình vì chiếc xe Porsche Carrera GT của Tễ Huyên vừa vặn dừng ngay trước mặt chúng tôi. Tình Tử rất đắc ý nhìn tôi, xem ra thím Trữ đang chăm sóc ông nội nên nhỏ này mới có thể ra ngoài quấy rối đây mà. Tễ Huyên đang hút thuốc, không thèm lo Tình Tử đang mang thai đứng bên cạnh. Tễ Huyên khi thấy tôi thì vô cùng bất ngờ đến nỗi tàn thuốc rơi lên tay cũng không biết.
“Tễ Huyên a, em đi mua đồ, đợi lát nữa tới đón em rồi chúng ta cùng đi ăn nha!”
“Đi ăn cơm? Tôi nghe mà muốn ói!” Mạn Trữ từ trong xe đi xuống, không khách khí châm chọc Toilet Tình.
“Mày...!”
“Đi thôi.” Tễ Huyên kêu Mạn Trữ rồi đi thẳng vào Mã Nhã.
“Tụi mình cũng đi xem đi.” Uyển Nhu nói với tôi.
“Ừ!”
“Tớ cảm thấy hôm nay có chuyện lớn.”
Trong một quán ăn ở Mã Nhã, anh Kính Hiên và phía sau có thêm hai người đang đứng chờ Tễ Huyên, bên Tễ Huyên chỉ có Mạn Trữ và 1.88. Chúng tôi núp một bên bắt đầu nghe lén. Tôi và Uyển Nhu đã rất quen với việc này rồi, Tiêu Diêu cũng không kém, rất thành thạo.
“Có chuyện gì mà kêu tụi này tới đây nói chuyện?” Mạn Trữ mở miệng trước, “Lại chọn một quán ăn nhỏ như vậy, đúng là keo kiệt mà ~~!”
Anh Kính Hiên hơi không vui mở miệng, “Mày đàm phán với tụi kia như thế nào mà để bên cảnh sát giữ tiền, một khi bọn họ tìm được ngọn nguồn, chúng ta làm sao bây giờ? Ba biết thì sao?”
“Tôi nói thế nào thì không cần biết, lão đại hôm nay cũng quá keo kiệt hẹn tụi này tới đây nói chuyện, thì ra ba anh bị dọa à?” Mạn Trữ nghe câu hỏi anh Kính Hiên có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
So với vẻ xúc động của Thiệu Kính Hiên, Tễ Huyên lại tỏ ra rất nhàn nhã, “Tao trước kia từng nói, cách mày rửa tiền quá lạc hậu rồi. Mỗi lần đều đăng ký một công ty khống ở nước ngoài, sau đó rót vào đó một số tiền, lại thông qua đầu tư để đưa đó về, sau đó lại hủy bỏ đầu tư. Loại kịch này không ít người dùng, mày cho cảnh sát là ngốc không sao? Bọn họ làm sao lại nhìn không ra!”
“Tôi nói đại ca, anh cũng quá ngu rồi!” Mạn Trữ vốn không ưa gì Kính Hiên, đương nhiên thích đả kích anh ta, “Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không còn dùng phương pháp thời khủng long đó đâu.”
“Mày câm miệng!” một tay thuộc hạ của Kính Hiên lên tiếng.
“Mày là ai, có tư cách gì nói chuyện với bà nội hả?” Sau đó người bên Kính Hiên bắt đầu chửi bậy với Mạn Trữ, đám người kia rất không tốt đẹp gì dùng những lời nói thô tục hỏi thăm cả nhà Mạn Trữ. Man Trữ cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, làm một động tác mà cả thế giới này đều biết đó là đưa lên ngón giữa.
“Được rồi!” giọng Tễ Huyên không phải rất lớn, bất quá hai bên đều im lặng, “Chuyện lần này, tôi sẽ đi bàn lại. Nhưng tôi nghĩ đó cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ngoại trừ chuyện này, gần đây sòng bạc cũng gặp chuyện phiền, mấy khẩu súng ống cũng bị hải quan chặn rồi, việc này, tự mày nói với ba đi.”
“..., chuyện tao, tự tao chịu trách nhiệm.”
“Mày tìm tao còn có việc gì nữa?” Tễ Huyên vẫn như cũ tao nhã cười với Kính Hiên.
“Mày biết tao cho người theo dõi mày không?”
“À, chính là cái đám đó à?”
“Mày kêu bác sĩ xét nghiệm cái gì?” Kính Hiên rất khẩn trương.
“Trong một ngày, một người có thể rụng rất nhiều tóc, trong tóc còn có DNA, tao chỉ lấy tóc mày đi xét nghiệm xem kết quả thì tao phát hiện mình sắp làm chú thôi, chúc mừng mày và Tình Tử.”
“...”
“Nếu tao đưa kết quả cho ba, mày nghĩ ông ta sẽ làm gì? Tao không hiểu ba, nhưng mày sống chung với ba nhiều năm như vậy, nhất định sẽ hiểu.”
“Mày nghĩ có thể uy Hi*p tao sao?” Thiệu Kính Hiên tuy rằng bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt đã thay đổi.
“Mày có thể đi xử lý ông bác sĩ kia thì hôm nay cũng sẽ không mời tao tới đây. Tao có việc, đi trước.” Tễ Huyên đứng lên rời đi.
Nhìn thấy anh ấy đừng lên, ba người chúng tôi lập tức xách dép trốn sang một bên, Tễ Huyên đi ra cư nhiên hướng chỗ chúng tôi trốn nhìn thoáng qua, má ơi ~~, làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, tôi còn tưởng rằng bị phát hiện, nhưng rất bất ngờ là anh ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi.
“Thì ra đứa bé kia là của Thiệu Kính Hiên!” Ba người chúng tôi đều bất ngờ với chuyện này, Uyển Nhu lại bắt đầu đoán, “Chẳng lẽ Thiệu Kính Hiên và Tình Tử đều muốn hai người ly hôn?”
“..., không phải đâu, kỳ thật anh Kính Hiên đối với tớ cũng không tệ lắm, vì sao anh ấy lại làm vậy ới tớ?” Không nghĩ ra a ~~~~!
“...” Uyển Nhu vốn muốn nói gì nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ cậu ấy, đành phải tiếc nuối chào Tiêu Diêu rồi chạy về nhà trước.
“Cậu còn đang nghĩ tới Thiệu Tễ Huyên?” Đại khái là tôi vẫn không để ý tới cậu ấy, Tiêu Diêu hỏi.
“Tớ chỉ là đang nghĩ ~~, sao vậy...”
“Tóc cậu rối rồi kìa.” Tôi đang muốn kể phiền não của mình, Tiêu Diêu đột nhiên chặn đề tài đó lại, “Cài tóc bị lỏng.” Nói xong cậu ấy còn rất nhiệt tình cài lại tóc dùm tôi.
“Cám ơn cậu.”
“Không cần.” Nói xong cậu ấy mỉm cười, nụ cười đó không hề giống hình trên các cuốn tạp chí, đó rất ấm áp và trong sáng, tôi cảm thấy nụ cười này cực kỳ có lực sát thương.
Cảm thấy có chút lạ, nhưng lại không nói ra lạ ở đâu mãi đến khi về nhà, nhìn cái gương ở cầu thang, tôi mới phát hiện, cài tóc của mình không thấy đâu mà thay vào nó là một cái cài tóc thủy tinh cung Nhân Mã...
******
Nghe nói tình trạng của ông nội không tốt lắm, tôi lập tức chạy tới bệnh viện thăm ông. Ngay lúc tôi tới phòng phẩu thuật, Mạn Trữ cũng đang ở đó, mà Thiệu gia và Văn gia cũng ở đó, Mạn Trữ lại đặc biệt vui, “Lan Trăn, tin tức cực lớn nè, Toilet Tình sảy thai!”
“Oành” nổ mạnh trong đầu tôi, chuyện này đúng là một tin vui, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý nha, ông trời ơi ~~~, ngài cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi. Mạn Trữ thật vui, tuy rằng Văn gia và chú Thiệu đều rất bực. Nhược Khanh cũng ở, cô ấy mặt mày hớn hở vẫy tay chào tôi.
“Hứa Mạn Trữ mày không nên quá vui mừng!” Nhìn thấy Mạn Trữ vui sướng khi thấy người gặp họa, mẹ Tình Tử chuyển hướng sang bên chúng tôi, “Lo cho bản thân trước đi, chúng ta sẽ gặp lại ở tòa!”
“Vậy thì sao?” Mạn Trữ hiếu kỳ nhìn bà ta, “Bà muốn tìm luật sư kiện tôi đánh anh bà?”
“Tôi thấy bên này có phần thắng hơn!” Tôi quyết định giúp Mạn Trữ chống lại bà già này, bà ta thấy mà ghét, ai bảo bà ta và Tình Tử lại giống nhau đến thế, đáng đời mà! Có lầm hay không a! Anh mình chỉ súng vào đầu Mạn Trữ mà bây giờ còn muốn kiện người ta ngay tổn thương mình, bà ta tưởng ở đây là Nhật Bản à.