Phát tàiBảo bảo đến làm rối loạn kế hoạch của tiểu Tú, vốn tiểu Tú định nhân lúc còn trẻ thì làm nhiều việc một chút, cố gắng kiếm ít tiền làm nhà, sau đó nếu có tiền dư lại đi mua cửa hàng, tương lai mặc kệ là cho thuê hay bán cũng kiếm được chút tiền. Nhưng bây giờ có bảo bảo, kế hoạch đành phải để sau vậy.
Tiểu Tú có kế hoạch chờ đầu mùa xuân sang năm mua thêm mấy con heo con, khi số heo mua năm ngoái có thể xuất chuồng thì mấy con heo con cũng đã lớn, đến lúc đó lại tiếp tục mua thêm ba năm con nữa, như vậy vẫn đủ tiền quay vòng , 1 năm nuôi được bốn lượt, như vậy tiền bán heo cũng được kha khá.
Còn có, tiểu Tô tìm ở xung quang được một ít hạt giống, tiểu Tú tính toán mang toàn bộ đi trồng, trong không gian còn một nửa chưa trồng gì, không nên để trống. Hơn nữa tiểu Tú còn nghĩ để tiểu Tô thiết lập mối quan hệ với chính phủ, nhận mở cửa hàng bách hóa, chỉ sợ là phải tốn không ít tiền để xin, nhưng chỉ cần mở cửa hàng, không sợ không có ai mua, đến lúc đó có thể kiếm lại tiền.
Còn có lúc trước xin hàng xóm láng giềng được mấy giống tằm, nuôi cái này cũng tốn không ít tâm tư. tiểu Tú cảm giác mình phải làm nhiều thứ, không chỉ một hai việc. Chỉ là hiện tại mang thai bảo bảo, chỉ có thể để sau từ từ làm. Nhìn trước mắt nhiều con đường kiếm tiền như vậy lại không làm, tiểu Tú cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Nhưng mà bây giờ tiểu Tú để ý nhất không phải những chuyện này, mà là khi nào cùng tiểu Tô đi làm giấy đăng ký kết hôn. Trong thôn đã tìm được hai người làm chứng. Chỉ chờ đến mùng một tháng ba, liền mang bánh kẹo cưới đi làm thủ tục thôi. Tiểu Tú cũng không biết hiện tại đăng ký kết hôn như thế nào, chỉ nhớ rõ trước kia có đồng nghiệp nói qua, phải mang theo bánh kẹo cưới. Khi đó mọi người còn cười, làm việc ở chỗ đó thật tốt, ngày ngày được ăn được bánh kẹo cưới, thật không tốn tiền!
Đến mùng một tháng ba, sáng sớm tiểu Tô đã chuẩn bị, vừa cạo râu, vừa dùng xà phòng rửa mặt, còn cố ý giúp tiểu Tú chọn quần áo. Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, ngồi ở bên giường chờ tiểu Tú . Hiện giờ tiểu Tú mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, nếu ai làm phiền, tiểu Tú rất nóng nảy.
Tiểu Tú như vậy tiểu Tô cũng không dám gọi dậy, vì vậy cứ như vậy đợi một lúc, mãi tám rưỡi gần chín giờ tiểu Tú mới tỉnh, lúc này mới rửa mặt thay quần áo để ra ngoài. Lúc sắp đi bà Hảo còn gọi lại hỏi: " con mặc như vậy sao?."
Tiểu Tú quan sát tiểu Tô, nhìn lại quần áo của mình, cũng không thấy có vấn đề gì, vì vậy hỏi bà: "Bà Hảo, con với tiểu Tô mặc thế này có vấn đề gì sao." Bà Hảo chạy vào phòng lấy ra bộ quần áo cho tiểu Tú: "Con xem tiểu Tô ăn mặc chỉnh tề như vậy, còn con lại mặc bộ quần áo cũ này. Đi đăng ký kết hôn quan trọng như vậy, con cũng không thể mặc như vậy?"
Tiểu Tú trong lòng nghĩ chỉ là lấy giấy hôn thú, cũng không phải là mở tiệc cần gì phải mặc đẹp như vậy? Nhưng tiểu Tú vẫn ngoan ngoãn đem quần áo bà Hảo mang ra thay. Vỗ vỗ quần áo trên người, bà Hảo hài lòng rồi mới cho đi theo tiểu Tô vào thành phố. Đến cục dân dân chính nộp chứng minh thư, điền bảng kê khai, liền được cấp hai tờ giấy hôn thú.
Tiểu Tú nhìn một chút, trên giấy hôn thú viết là: Lý Tú cùng Tô Chính kết làm vợ chồng, phía trên cũng không có dán hình, cũng không có lời tuyên thệ lúc tân hôn, mặc dù như vậy, tiểu Tú vẫn hết sức vui mừng phân phát bánh kẹo cưới. Từ cục dân chính ra ngoài, tiểu Tú kéo tiểu Tô lại.
" Tiểu Tô, anh bây giờ có vợ con rồi, phải cố gắng làm việc vào!" Tiểu Tú nói rất dí dỏm, tiểu Tô nghe vậy cũng vui mừng: "em yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em. Có anh ở đây em không sợ đói." Dứt lời hai người nhìn nhau cười một tiếng, vui vẻ đi về.
Trước khi đi tiểu Tô đem toàn bộ tiền lương tháng đầu tiên đi: "Tiểu Tú, vào cửa hàng bách hóa xem một chút, có muốn ăn gì hay không." Tiểu Tú không có hứng thú đối với việc đi cửa hàng bách hóa lắm, nhân viên phục vụ trong đó không có một người nào thân thiện, tất cả đều có vẻ mặt như có người nợ tiền mình vậy, vì vậy tiểu Tú lắc đầu một cái: "em không muốn đi, cũng không muốn ăn cái gì."
Mặc dù tiểu Tú nói như vậy, nhưng tiểu Tô vẫn kéo cô đi dạo một lần. Lúc đầu nói không đi dạo kết quả mới gần nửa ngày mà mua không ít đồ. Tiểu Tô mua cho tiểu Tú hai thùng ngũ cốc: "em bây giờ một người ăn hai người bổ, chờ em ăn hết hai thùng, anh lại mua tiếp cho em." Tiểu Tú nhìn một chút hai thùng đồ, thấy tiểu Tô có ý tốt nên cũng không nói gì.
Lấy lý do một người ăn hai người bổ, đến lúc trở về, tiểu Tô đã xách bên trái hai bao bên phải ba bao lớn, không khác gì người đang chuyển nhà. Về đến nhà bà Hảo thấy thế thì rất kinh ngạc: "Tiểu Tô có phải tất cả đồ ở bách hóa con đều mang về đây hết." Tiểu Tú nghe bà Hảo nói như vậy, cười nói: "bà Hảo, anh ấy mua thật nhiều đồ linh tinh, thấy cái này cũng muốn, thấy cái kia cũng muốn, cái không cần mua nhưng vẫn mua."
Bị tiểu Tú nói tiểu Tô đỏ bừng cả khuôn mặt , nói: "Bà Hảo, bà xem một chút cái này tã cho trẻ em, đồ dinh dưỡng con đâu có mua linh tinh." Bà Hảo xem qua đồ tiểu Tô xách về, đúng thật là đều phải dùng hết. Lại giúp tiểu Tô nói mấy câu: "Tiểu Tô là đang lo lắng cho con, con cố gắng ăn nhiều một chút." Có bà Hảo nói giúp, tiểu Tô rất vui vẻ.
Đến đêm, tiểu Tô gọi tiểu Tú đưa vào không gian: "em đưa anh vào bên trong xem một chút." Tiểu Tú gật đầu một cái, liền đem tiểu Tô dẫn vào. Sau khi đi vào, tiểu Tô nhìn chung quanh một lần, không có gì cần làm, vừa ngẩng đầu thấy ở khu đất đỏ có cây dâu tằm lớn, liền đi tới.
Trở về cầm cái thúng lớn, tiểu Tô liền leo lên cây, ngồi ở trên nhánh cây hái lá dâu. Tiểu Tô cũng tính cần bắt đầu nuôi tằm rồi. Bên trong này nhiệt độ thích hợp, nuôi sớm một chút, đến lúc thu hoạch cũng sớm, vậy là có thể bán giá cao hơn một chút so với người ta. Sau khi hái lá dâu, liền lấy khăn lông khô lau sạch, sau đó sẽ cẩn thận cắt thành sợi cất đi.
Thật ra thì chút chuyện tình này phải đợi bắt đầu nuôi tằm mới làm, nhưng mà ở trong không gian bất luận sinh trưởng ở trên cây hay hái xuống đều tươi như nhau. giống như quả táo hái xong mà không ăn cũng có thể để ba đến năm tháng. Cho nên tiểu Tô liền bắt đầu chuẩn bị lá dâu.
Trong lúc đó, tiểu Tú cũng không có việc gì làm, muốn ngủ liền nằm ngủ một lúc, lúc không muốn ngủ liền ngâm mình ở suối nước, thấy cái gì thì ăn cái đó. Cà chua đã chín, hay dưa chuột vừa lớn, tiểu Tú là thấy thì ăn, không chỉ ăn một mình mà còn mang cho tiểu Tô ăn cùng.
" Lát nữa anh sẽ mang mấy quả dưa chuột đi ra ngoài cho bà Hảo ăn!". Tiểu Tú miệng đầy dưa chuột, nói không rõ ràng lắm: "Vậy anh phải mang ra nhiều một chút, bà Hảo rất tiết kiệm. nếu anh mang ít bà sẽ không ăn đâu!" Tiểu Tú nghĩ lại trước đây, dù mình không có bầu bà Hảo có cái gì ăn ngon cũng để dành cho mình, chỉ là cũng may khi đó tiểu Tú muốn bà Hảo ăn thì bà cũng là ăn một ít. Nhưng kể từ khi tiểu Tú mang thai, muốn bà ăn, bà cũng không ăn, bà luôn nói câu một người ăn hai người bổ. Tiểu Tú không nói được gì nữa.
"Ừ, vậy em hái thêm nữa nhé!" Tiểu Tú hiện liền muốn hái, tiểu Tô lại nói: "Thật nhức đầu, em nói phải làm sao giờ, nếu mang ít thì bà Hảo sẽ không ăn, nếu mang nhiều bà Hảo lại hỏi lấy ở đâu ra. Lúc này không phải thời điểm thu hoạch dưa chuột mà!" Tiểu Tô để lá dâu đã cắt xuống, mình cũng đi hái quả cà chua chín để ăn!
Lời nói của tiểu Tô nhắc nhở cho tiểu Tú, bây giờ mọi người mùa nào trồng cây đó, nếu là hiện tại trồng thật nhiều dưa, nhất định là tốt nhất, vì vậy tiểu Tú hứng thú đem chuyện nói cho tiểu Tô nghe, tiểu Tô vừa ăn cà chua vừa bên suy tính xem có khả thi không. Lúc ăn xong một quả cà chua, tiểu Tô cũng hạ quyết tâm!