BẮT CÓC
Hung hăng ra một tầng mồ hôi, tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc, tỉnh lại lần nữa quả nhiên cảm thấy tinh thần tốt chút ít, đầu óc đã không hề có cảm giác nặng nề giống hệt như bọt biển hút đầy nước gì đó, chỉ có điều trên người vẫn mềm nhũn không có hơi sức gì.
Cân nhắc đến tính tình hoàn toàn ra bài không theo lẽ thường tình đó của Phó Thần Thương, để tránh tình hình tương tự một lần nữa xảy ra, Tống An Cửu mãnh liệt yêu cầu ra viện, mới vừa rồi khi hộ lý tới đây thu dọn ga giường cô quả thật xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, tên khốn kia lại bình chân như vại hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, không hổ là ông chú đã duyệt nhân vô số.
(*) Duyệt nhân vô số: chỉ được gặp rất nhiều người, từng được kết giao với rất nhiều người, kinh nghiệm xã hội phong phú, nhìn người rất chuẩn. Mang ý tốt.
Vào lúc này Phó Thần Thương đã đi tiến hành làm thủ tục ra viện rồi, Tống An Cửu nhàm chán đến liếc nhìn điện thoại di động.
Suốt cả một tháng, liên lạc với Cảnh Hi thật ít ỏi.
Cô không biết đối mặt với anh như thế nào, chỉ có thể tránh một ngày là một ngày.
Sau đó mới nghe Phó Thần Thương nhắc tới, một nhà anh cả Phó Thần Thương ở cùng một chỗ với ông cụ nhà họ Phó, cộng thêm Phó Cảnh Hi được nghỉ hè cũng trở lại, nếu như đi chỗ đó, xác suất ᴆụng phải anh ấy gần như trên 90%. Nghĩ tới đây, Tống An Cửu càng thêm tâm phiền ý loạn.
Điện thoại di động ở đầu giường vang lên tiếng rì rì chấn động, Tống An Cửu liếc nhìn ba chữ “Tống Hưng Quốc” ở trên màn hình, tâm tình càng thêm hỏng bét.
Tống An Cửu không nhận, cho đến khi điện thoại di động chấn động lần thứ tư.
Đè phím kết nối, vang lên cũng không phải là giọng của Tống Hưng Quốc, nhưng mà còn ghét hơn Tống Hưng Quốc.
“Tống An Cửu! Mày chính là không phải người? Có tức giận gì tất cả đều nhằm vào tao, An Bình vẫn còn nhỏ như thế, nó cái gì cũng không biết, sao mày xuống tay được! Mày trả An Bình lại cho tao…”
Trong điện thoại di động truyền đến giong nói điên cuồng của Phương Như.
Tống An Cửu khẽ đưa điện thoại ra xa một chút, hỏi, “An Bình như thế nào?”
“Mày còn giả bộ! Dù gì An Bình cũng gọi mày một tiếng chị, sao mày có thể ác như vậy!”
“Tôi không hiểu bà đang nói gì.” Tống An Cửu cau mày.
“Mày muốn tiền đúng không? Nói đi! Mày muốn bao nhiêu!”
Hai bên huyệt thái dương của Tống An Cửu giật giật đến đau, dằn tính tình lại hỏi, “An Bình rốt cuộc như thế nào?”
“Hưng Quốc, tôi đã sớm nói rồi, nó chính là muốn khiến cho tôi khổ sở, An Bình bây giờ không biết đã bị giày vò như thế nào, nếu thằng bé xảy ra một chút gì không hay tôi cũng không sống được! Ông còn nói chuyện thay đồ đê tiện đó..” Tiếng nhục mạ khó coi và tiếng kêu khóc của Phương Như xa dần, điện thoại di động bên kia đổi thành Tống Hưng Quốc, “An Cửu! Lần này con thật sự quá đáng quá! Bây giờ trả An Bình lại, cha có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Tôi không hiểu mấy người đang nói gì!!! Con mẹ nó ông không nghe hiểu tiếng người?” Tống An Cửu rốt cuộc mất khống chế.
“Đồ súc sinh! Mày cho rằng mày đang nói chuyện với ai! Tao cho mày biết, lời hay tao nói tới đây, mày còn quá mức cứng đầu, đừng có trách tao không niệm tình cha con!”
“Thì ra chúng ta còn tình cha con?” Tống An Cửu cười nhạo.
Bên kia lại truyền đến giọng nói oán trách của Phương Như, “Hưng Quốc, ông còn nói nhảm với nó làm gì? Chỉ có nó mới có chìa khóa trong nhà, ngay cả bảo mẫu cũng nói thấy nó đi vào. Đây là bắt cóc! Tôi muốn báo cảnh sát! Bây giờ tôi phải báo cảnh sát…”
Bên đầu điện thoại bên kia khiến cho trên trán cô đau nhói khó chịu, không thể nhịn được nữa “Tút” cúp điện thoại di động.
Tống An Cửu phẫn nộ đến run rẩy thật lâu mới thở bình thường lại.
Không thấy An Bình, bọn họ hoài nghi cô bắt cóc rồi.
Rõ là… Buồn cười!
Nằm cũng trúng đạn!
Khi Phó Thần Thương trở lại liền nhìn thấy Tống An Cửu trước khi anh đi còn gương mặt đỏ bừng tinh thần thật tốt, lúc này giống như bông hoa khô héo bị rút khô chất dinh dưỡng.
Thấy cô loạng choạng đứng lên thiếu chút nữa ngã xuống, Phó Thần Thương duỗi nhanh chân dài, cất bước qua, “Xảy ra chuyện gì?”
Tống An Cửu lắc đầu một cái đẩy anh ra, “Không thấy An Bình.”
Sợ Phó Thần Thương không biết, cô lại tăng thêm một câu, “Con trai của Tống Hưng Quốc.”
“Cho nên?”
Tống An Cửu trầm mặc không nói, sao khiến cho cô nói ra được, cha ruột của mình hoài nghi cô bắt cóc con trai của ông.