NGÀN Y TRĂM THUẬN
Lòng Kiều Tang đầy căm phẫn, đồng thời, Phó Hoa Sênh sờ cằm, nhìn tên cáo già Phó Thần Thương, lại nhìn An Cửu mang vẻ không liên quan đến tôi, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì......
Đưa cho Kiều Tang một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng, Phó Hoa Sênh trầm ngâm nói: "Nếu em nhớ không lầm, năm năm trước anh hai đã sang tên Thịnh Thế cho chị dâu rồi nhỉ?"
Miệng Kiều Tang há thành hình chữ ‘O’, bỗng nhào qua An Cửu: "Đây là thật sao An Tiểu Cửu? Không ngờ đài phía sau tớ lại cứng như thế! Cầu bao nuôi cầu ôm bắp đùi!"
Nét mặt An Cửu không kinh ngạc, chỉ hơi nhíu mày, xem dáng vẻ đã biết, chẳng qua thờ ơ, nếu không sẽ không tiếp tục làm người đại diện cho Kiều Tang.
Vì vậy Phó Hoa Sênh vừa nghe Kiều Tang nói, sau đó bổ nhào đến bên kia của An Cửu: "Chị dâu! Anh hai thực sự quá đáng, tại sao có thể để chị chịu áp lực lớn như vậy, làm ơn để em giúp chị chịu đựng đi! Hư"
Kiều Tang đá một cước qua: "Phó ba anh vô sỉ! Tránh qua một bên đi!"
Phó Hoa Sênh ôm cánh tay An Cửu không thả: "Em sẽ không!"
Kiều Tang xắn tay áo lên: "Tôi Ϧóþ ૮ɦếƭ anh! Hư"
Vì vậy hai người hoàn toàn cũng không nhìn hoàn cảnh, ấu trĩ đuổi nhau xoay quanh An Cửu......
An Cửu bị xoay đến choáng váng đầu nhanh chóng nổi bão, Phó Hoa Sênh không chỉ không chạy còn đột nhiên thắng lại xoay người, trong dự liệu được Kiều Tang ‘ôm ấp yêu thương’, động tác nhanh nhẹn ôm chặt Kiều Tang đang giương nanh múa vuốt, náo đủ rồi, bọn họ cũng nên nhường lại cho chính chủ thôi.
Sắc mặt Tô Hội Lê đã không thể dùng hai từ khó xem để hình dung nữa rồi, từ đầu đến đuôi cô ta đều gắt gao nhìn chằm chằm Phó Thần Thương, vẻ mặt tràn đầy không thể tin, mà ánh mắt Phó Thần Thương chưa bao giờ rời khỏi người An Cửu.
"Evan, tại sao?"
Kiều Tang giẫm Phó Hoa Sênh một cái rồi được tự do: "Thật buồn cười, lại còn hỏi tại sao, vợ chồng nhà người chia tài sản cần phải nói cho cô biết à!"
"Phó Thần Thương! Em muốn chính miệng anh nói với em!" Tô Hội Lê nhất quyết không tha, kích động la ầm lên.
Cuối cùng Phó Thần Thương đã chịu dời ánh mắt nhìn cô ta một cái, trong con ngươi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn do bị người khác quấy rầy mình ngắm cảnh: "Tôi đã nói rồi, không bao giờ nói lần thứ hai, năm năm trước tôi đã nói rất rõ."
Tô Hội Lê lảo đảo lùi về phía sau một bước.
Năm năm trước...... Năm năm trước anh đã nói gì?
Năm năm trước anh nói vì không muốn làm vợ mình phiền lòng, nên không cho phép cô ta vào Tụ Tinh.
Năm năm trước anh đã biết cô ta làm tất cả mọi chuyện, năm năm trước anh đã nói với cô ta tất cả đều do cô ta tự chuốc lấy, anh không hề thua thiệt cô ta......
Lời nói của Sở Mạch từng chữ từng câu vẫn còn vang vọng bên tai......
Mọi người, mọi chuyện đều nói với cô ta rằng, người đàn ông này đã sớm vứt bỏ mình yêu người khác......
Tô Hội Lê đột nhiên thê lương thét lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống, năm năm qua rốt cuộc cô ta đang làm gì? Đang kiên trì vì điều gì? Ba ૮ɦếƭ rồi, Sở Mạch đã đi, ngay cả anh ta cũng không cần cô ta, cô ta không hiểu, tại sao mình bỏ ra nhiều như vậy đổi lấy lại là hai bàn tay trắng......
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Tô Hội Lê, Phó Hoa Sênh thổn thức lắc đầu một cái, từ đầu đến đuôi, tất cả mọi chuyện giữa cô ta và Phó Thần Thương anh ta đều rất rõ ràng, nếu năm đó sau khi cô ta lựa chọn Sở Mạch có thể cầm được thì cũng buông được, cũng sẽ không rơi vào tình trạng ngày hôm nay.
Anh ta không khỏi phỏng đoán, nếu khi đó Phó Thần Thương không cưới An Cửu, cũng không được ba liếc mắt, không có nghịch tập, ngược lại hẳn vẫn chưa gượng dậy nổi, cô ta có thể có một thái độ khác hay không, sẽ không nhớ mãi không quên với Phó Thần Thương, mà cảm thấy may mắn vì mình lựa chọn chính xác?
Rất nhiều người phụ nữ đều không thể chịu được người khác sống tốt hơn mình, dù chia tay, cũng hi vọng trong lòng anh ta mình là người quan trọng nhất, điều này có thể giải thích, nhưng nếu không có nguyên tắc đi phá hư gia đình của người khác, người ta đã nói rất rõ còn đơn phương tình nguyện kiên trì, đừng bảo cô ta chờ năm năm, dù chờ cả đời cũng là gieo gió gặt bão.
Phó Thần Thương có chút căng thẳng nhìn nét mặt An Cửu, cô đang chìm trong thế giới của bản thân, không biết đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, An Cửu từ từ đi đến trước mặt Tô Hội Lê: "Cô đi đi, Tụ Tinh sẽ không thu nhận một nghệ sĩ có phẩm đức không hợp, bộ phim của đạo diễn Quách, ngày mai cô cũng không cần đến nữa."
Thật ra thì bi kịch của người phụ nữ này được tạo thành vì cô ta chưa từ bỏ ý định.
Tô Hội Lê bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, vẻ mặt hốt hoảng nhìn cô.
An Cửu nói lời này không thể nghi ngờ đã hủy diệt hy vọng cuối cùng của cô ta.
Kiều Tang không khỏi muốn kích động vỗ tay, vốn cô còn lo lắng An Cửu có điều cố kỵ sẽ thả hổ về núi, không ngờ cô sạch sẽ lưu loát rút củi dưới đáy nồi như vậy.
Trong miệng Tô Hội Lê lầm bầm gì đó rồi thất hồn lạc phách rời đi......
Hiện giờ Tô Hội Lê đã rõ và tin tưởng người Phó Thần Thương thật sự yêu là ai, chính chủ kia là ai?
Trong lúc nhất thời ánh mắt ba người đều rơi vào trên người An Cửu.
Phó Hoa Sênh rất thức thời lôi Kiều Tang rời đi, để hai người đơn độc nói chuyện một chút.
-
"Lần trước chuyện anh nói, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý nhận lấy."
Nghe cô nói như vậy, nét mặt Phó Thần Thương không hề vui sướng, mà không biến sắc nhìn cô: "Nhận lấy rồi sau này lại giao cho Phó Hoa Sênh?"
An Cửu kinh ngạc ngẩng đầu lên, nét mặt của cô đã khẳng định lời anh.
Phó Thần Thương tiếp tục nói: "Tô Hội Lê không thể trở mình, sau khi Phó Hoa Sênh tiếp nhận nhất định sẽ che chở Kiều Tang, như vậy em sẽ không còn lo trước lo sau nữa phải không?"
An Cửu cắn môi: "Đúng thì sao?"
Nếu Phó Thần Thương cố ý muốn dùng Thịnh Thế để nhốt chặt cô, cô sẽ tiếp nhận rồi chuyển cho người nhà họ Phó, tình huống bây giờ xem ra, Phó Hoa Sênh không thể nghi ngờ là người thích hợp được chọn nhất.
Phó Thần Thương cười lạnh một tiếng: "Em dám đưa, cũng phải xem Phó Hoa Sênh có dám nhận hay không!"
Hô hấp An Cửu hơi chậm lại, tức giận nhìn người đàn ông luôn nắm tất cả trong tay này: "Phó Hoa Sênh không dám, Phó Cảnh Hi sẽ dám nhỉ?"
"Em dám!"
"Anh xem tôi có dám hay không!" An Cửu nói xong cũng lấy một thùng giấy nhỏ ra, thu dọn từng món đồ đạc.
Cô còn rất ít đồ ở đây, thậm chí còn không có nhiều ở chỗ Phó Thần Thương, trong chốc lát đã thu dọn gần xong rồi.
Phó Thần Thương vẫn nắm tay thành quyền nhìn cô dọn dẹp, rốt cuộc khi cô bỏ món đồ cuối cùng vào thì bước nhanh lên ôm cô từ phía sau: "Đừng đi......"
Nhịp tim An Cửu đập cực nhanh, tất cả tế bào đều kêu gào cảnh cáo cô nhanh rời đi một chút......
Hồi lâu sau, Phó Thần Thương dùng giọng điệu đè nén tột cùng nói: "Em đừng đi, để anh đi."
"......" Phó Thần Thương lại nói như vậy, cái này so với bất cứ chuyện gì còn khiến cô khó thể tin hơn.
"Sau này cái gì anh cũng nghe theo em, em nói sao thì sẽ như vậy, có được không?"
Cuối cùng Phó Thần Thương vẫn thỏa hiệp, do anh quá nóng lòng, thận trọng, từng bước từng bước mà ép sát, lại quên dù cô có tin thì thế nào, không thể thay đổi sự thật rằng mình đã làm tổn thương cô, thật ra cô đã dao động, nếu bây giờ ép buộc cô tiếp nhận, sợ là sẽ phải hoàn toàn ngược lại, lời Phó Hoa Sênh nói, cũng không phải không có đạo lý.
Nếu nói chiêu ngàn y trăm thuận này ngay từ đầu không thể dùng, nhưng bây giờ đây là thời cơ tốt nhất. Quả nhiên, người trong lòng không cảnh giác và bài xích, chỉ mê mang và không thể tưởng tượng nổi.
"Nếu nhớ anh, thì gọi điện thoại cho anh, dù bất cứ lúc nào thì anh cũng sẽ xuất hiện." Nói xong lại thả một cái gì đó mát lạnh vào lòng bàn tay cô: "Đây là chìa khóa biệt thự của anh......"
Nói xong không đợi cô từ chối đã lui về phía sau một bước xoay người rời đi.
An Cửu cúi đầu ngẩn người nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay......
-
Sau hôm ấy, quả nhiên Phó Thần Thương không xuất hiện nữa, dù công ty hay tổ kịch, nhà trọ đối diện cũng không có, hoàn toàn mai danh ẩn tích.
Bên Tụ Tinh cô đã từ chức, chỉ có Kiều Tang vẫn thường đến đó thám thính, công việc chưa được lên kế hoạch, Phạn Phạn và Đoàn Đoàn cũng đến chỗ Monica, cuộc sống lập tức trở nên trống trải.
Sửa sang lại phòng ốc xong, rảnh rỗi đến khùng, đang chuẩn bị đến chỗ Monica, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa rầm rầm lớn tiếng.
An Cửu kéo cửa ra, Phó Hoa Sênh sợ muốn tè ra quần đã ngã vào trong.
"Chị dâu! Chị dâu cứu mạng!" Phó Hoa Sênh ôm bắp chân cô, thở gấp không ra hơi.
An Cửu một tay xách anh ta lên: "Sao thế?"
"Anh ta muốn đưa em đến Ethiopia đó!"
"......" An Cửu giật khóe môi: "Tại sao?"
"Đều do chị dâu hại em, cho nên chị nhất định phải chịu trách nhiệm với em!" Lòng Phó Hoa Sênh đầy căm phẫn.
"Tôi hại? Tôi làm gì anh?"
Phó Hoa Sênh sờ trong túi áo lấy ra một cái chìa khóa như củ khoai lang phỏng tay trả lại cho cô: "Cái này chị lấy lại đi!"
Anh ta thề sau này sẽ không bao giờ nữa cầm đồ gì của chị dâu nữa!
"Anh chắc chắn là vì cái chìa khóa này?"
Đây là chiếc chìa khóa mà ngày đó Phó Thần Thương để lại cho cô, sau đó cô lại cảm thấy không thích hợp nên đã giao cho Kiều Tang, để cô ấy đưa cho Phó Hoa Sênh trả lại cho Phó Thần Thương, đâu biết sẽ xảy ra chuyện này.
"Đương nhiên xác định! Lúc em giúp chị trả chìa khóa lại cho anh ấy, anh ấy lập tức dùng giọng đặc biệt dịu dàng nói với em ‘Sênh Sênh em thật không ngoan’, thật sự làm em sợ muốn ૮ɦếƭ lắm luôn đó!"