KHÔNG ĐỂ YÊN
Ngoài cửa rối ren, nhưng tất cả mọi người đều đứng ở ngoài không ai dám gõ cửa để hỏi đã xảy ra chuyện gì.
An Cửu vừa rồi xông đến với tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người còn không nhìn rõ bộ dạng của cô, chỉ thấy cánh cửa chính phòng tổng giám đốc đột nhiên mở ra, sau đó An Cửu giống như bị hút vào trong, cửa vừa đóng, mái tóc dài biến mất không còn tung tích.
Đúng lúc Tề Tấn vừa chạy tới, đám người lập tức vây xung quanh.
“Một cô gái, đúng đúng, nhìn cách ăn mặc chính là một cô gái trẻ, không nhìn rõ nên không thể đoán được tuổi …”
“Đi rất nhanh, quá đột ngột, chúng tôi đều không thể ngăn được …”
“Rất hung hăng, đi một mạch vào đó, vẫn còn ở cùng với ông chủ bên trong…”
“Trợ lý Tề anh mau vào xem một chút đi…”
Đám đông chạy lại kể lể tình hình vừa diễn ra.
Tề Tấn kiên nhẫn nghe hết, “Tôi biết rồi, không còn việc gì nữa, mọi người trở về làm việc đi.”
“Hả? Có đúng là … ông chủ có phải đang gặp nguy hiểm hay không?”
“Đương nhiên là không.”
Những người ngu ngốc, ông chủ chỉ mong sao được nhốt ở bên trong.
Sắc mặt Tề Tấn không chút thay đổi trả lời, kỳ thật trong lòng cảm thấy vô cùng sản khoái, những ngày tươi sáng của anh cuối cùng cũng đã đến rồi. Rốt cục anh cũng không phải cùng ông chủ tiếp tục làm những việc khác thường nữa.
Chính mắt anh thấy An Cửu đi ra từ phòng của Lâm Mộ, sau đó quyết định đi lên tầng mười lăm, nhiệt huyết sục sôi, quả nhiên cô ấy đã không làm bản thân thất vọng.
Kiều Tang ở phía sau nãy giờ, mãi đến khi đám người kia bị Tề Tấn giải tán cuối cùng cũng lách được đến bên cạnh anh, “Tất cả mọi người đều nói không đúng! Cái gì mà An Cửu đột nhiên đi vào, rõ ràng không phải là bị kéo vào trong sao? Làm sao có thể như vậy! Làm sao có thể không xảy ra việc gì! An Cửu bị bắt đi vào! Sẽ gặp nguy hiểm! Không được, tôi muốn vào!”
Tề Tấn vội vàng ngăn cô lại, “Cô Kiều, bà chủ đợi lâu như vậy không phải vì muốn gặp mặt ông chủ hay sao? Bây giờ vừa đúng lúc đạt được rồi.”
“Vừa đúng em gái nhà anh! Còn nữa, cái gì mà bà chủ, anh đừng có nói bậy!”
“Hiện tại cô ấy đã là nhân viên của Tụ Tinh, nếu không có gì thay đổi thì sẽ trở thành người quản lý của cô, cô không cần gây thêm phiền phức cho cô ấy!” Tần Tề bình tĩnh chỉ ra.
“Anh…”
Kiều Tang vội đến bên cánh cửa quan sát xung quan, nhìn thấy trên sàn có chiếc kẹp tóc vô cùng quen thuộc được kết bằng những viên pha lê màu xanh hình con cá, cúi người nhặt lên.
Là của An Cửu.
Tóc An Cửu lâu nay vẫn thường dùng kẹp tóc kẹp gọn gàng ra sau ót, mới vừa rồi bị lôi kéo quá mạnh nên chiếc kẹp rơi xuống đất.
Kiều Tang dựa cửa tê liệt ngồi xuống.
Thôi xong! Điệu bộ của An Cửu sẽ càng thêm kích thích sự thú tính của người đàn ông kia!
******************
Bên trong cánh cửa.
Phó Thần Thương sắp làm cho chính mình bị thương vì bị va chạm lúc kéo cô gái kia vào trong, sau đó còn bị chính cô gái ấy đánh nên liều mạng ôm cô vào lòng.
An Cửu muốn nổi loạn, liếc mắt nhìn vào bên trong văn phòng quả nhiên còn có một người khác, người đàn ông đó đang trợn mắt há hốc mồm xem cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Phó Thần Thương rõ ràng đang ôm một cô gái không ngừng vùng vẫy trong vòng tay mà chẳng khác gì một người đang bưng cốc cà phê, vẻ mặt thái độ và giọng nói không có gì thay đổi, “Cám ơn sản xuất Lương dù rất bận rộn nhưng vẫn đến đây một chuyến, nếu không còn vấn đề gì nữa, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Đâu có đâu có, anh Phó đã quá khách sáo rồi. Tôi cũng định chuẩn bị đi rồi.” Lương Văn cố gắng không chú ý đến cô gái quyến rũ hấp dẫn lòng người đang trong vòng tay anh.
“Đi thong thả, hiện tại không thể tiễn anh.” Phó Thần Thương dời một chân, vừa đúng lúc né được đế giày cao gót của An Cửu vừa giẫm xuống.
“Không cần không cần, anh không cần tiễn.”
Lương Văn không hổ danh là người từng trải, tất nhiên có thể xem như không nhìn thấy cảnh Tống An Cửu đang ở trong lòng Phó Thần Thương, nói chuyện vài câu xã giao sau đó đi khỏi, sau đó lại cẩn thận đóng kín cửa phòng, làm cho một cô gái bên ngoài cửa không khỏi lo lắng, Kiều Tang ngay lập tức bổ nhào tới.
“Xin chào! Sản xuất Lương! Xin lỗi đã làm phiền anh, xin hỏi vừa rồi cô gái trong đó thế nào ạ?”
“Chuyện này…”
“Chuyện này cái gì?” Kiều Tang lo lắng hỏi.
Không chỉ có Kiều Tang, nhiều người cũng đang chờ đợi câu trả lời của Lương Văn.
“Chuyện này tốt nhất là tôi không nên trả lời. Ha ha ha…” Lương Văn không chịu nổi ánh mắt bà tám của những người xung quanh, bày ra một bộ mặt bí mật rồi vội vàng rời khỏi chốn thị phi này.
********************
“Ui da…”
Lương Văn mới vừa đi khỏi, Phó Thần Thương hít một hơi sâu bắt đầu rút tay ra khỏi miệng An Cửu.
Phó Thần Thương nắm lấy hàm dưới của cô mới có thể rút tay ra, sau đó lau cho hàm dưới giúp cô vì bị cầm mà vô thức trào nước miếng.
An Cửu hung tợn đẩy anh ra, “Lưu manh!!!”
Phó Thần Thương thích thú nhìn cô bằng đôi mắt nóng bỏng, tóc tai hỗn loạn, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, giọng nói khoan thai, “Tống An Cửu, nhiều năm như vậy, em vẫn không tiến bộ chút nào.”
Nghe những lời này lửa giận của An Cửu trong lòng càng bốc cao, tay nắm thành quả đấm thật chặt.
Năm năm không gặp, người đàn ông giống như được ngâm mình trong chất bảo quản, không có khái niệm về thời gian, bị tháng năm quên lãng, không có chút gì là già đi, ngược lại càng thêm quyến rũ người khác, chỉ đơn giản là lau lên khóe miệng cô, dửng dưng liếc nhìn cô một cái, sắc mặt không thay đổi, mà làm cho cô hồn xiêu phách lạc.
Chỉ là mọi cảm xúc của cô đều do câu “Không có chút tiến bộ” làm kích thích.
Trong năm năm, cô cho rằng chính mình đã luyện được đến “KIM CƯƠNG BẤT HOẠI”, ma quỷ không thể xâm nhập, lại không nghĩ rằng yêu nghiệt này vừa tung chiêu thứ nhất liền phá hủy được phòng thủ của cô.
Còn dùng loại từ ngữ trào phúng với cô, đem những mối hận của cô kéo đến cực đại, làm cho chiêu sát thương cuối cùng của cô không thể nào tung ra được.
“Cũng đúng, tôi không có gì tiến bộ, còn anh thì trình độ biến thái đã tăng lên không biết bao nhiêu bậc.”
“Chờ anh lâu như vây, chính là để nói với anh những điều này sao?” Phó Thần Thương không chút để ý liếc cô một cái, trên gương mặt không thể nhìn ra đang nghĩ gì.
An Cửu không muốn nói gì lý do kia, cô kìm nén một bụng đầy những câu hỏi.
Rốt cục cũng đã gặp được anh, An Cửu không lãng phí thời gian, hít sâu một hơi, “Phó Thần Thương! Anh nên nói cho rõ, Tống An Cửu tôi cho tới bây giờ có lỗi gì với anh? Năm đó từ đầu đến cuối đều là do anh gạt tôi, bất luận chuyện gì tôi làm đều không có lỗi với tình cảm của anh, cuối cùng anh và Tô Hội Lê chia tay thì có liên quan gì đến tôi? Tôi thừa nhận năm đó tôi đối với Tô Hội Lê cũng có mục đích, nhưng là tôi đã sai sao? Anh nghĩ tôi muốn gả cho anh? Anh nghĩ tôi muốn làm bà Phó cao quý để hàng ngày nhìn anh cùng người phụ nữ khác dây dưa sao? Cái gì gọi là dùng gậy chọc uyên ương đều là giả, nếu anh thật sự yêu cô ta, cô ta cũng yêu anh như thế, hai người các anh sao không bỏ trốn đi? Từ đầu đến cuối không phải là anh đã lựa chọn nghe theo lời ông nội tiếp nhận Phó thị, còn không phải trơ mắt đứng nhìn cô ta đi cùng Sở Mạch hay sao!”
Vốn dĩ đang ôm tâm lý hy vọng hôm nay may mắn nói rõ sự tình, có thể xóa bỏ hiểu lầm, nghĩ rằng sẽ đề cao phẩm chất của anh, song hành vi của anh căn bản là không cho cô lấy một điểm để làm hòa.
Năm đó tại bệnh viện, anh biết cô mang thai liền rất khẩn trương, bị cô nói ghê tởm như vậy vẫn xúc động ôm hôn cô, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô giữ lại đứa con…
Còn lúc cho rằng đứa trẻ bị phá bỏ vẫn tự bản thân mình đi làm thủ tục cho cô, sau đó lại chăm lo săn sóc cho cô với thái độ thật cẩn thận gần như sợ hãi…
Cô cho rằng, cho dù là không yêu, cũng không nên hận, ở chung lâu như vậy, đối với cô không có tình cảm, ít nhất thì cũng có chút áy náy chứ?
Nói một hơi dài, miệng lưỡi An Cửu khô khốc, cổ họng của đau, quan trọng nhất là, cái tư thế lãng mạn này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến khí thế nói chuyện của cô, mấy năm nay cô không còn tăng được chiều cao, cho dù đang mang giày cao gót, cũng phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ mặt anh.
Phó Thần Thương thấy cô ngừng nói, cũng không còn phòng thủ nữa, tiếp theo là cô cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng, không kịp phản ứng gì đã bị anh ôm đặt lên bàn làm việc.
Phó Thần Thương nắm hai cánh tay đang chống trước иgự¢ anh bỏ sang hai bên.
Ngồi ở độ cao này rốt cục cũng nhìn thẳng mặt anh, như thế lại làm cho cô càng thêm tiến thoái lưỡng nan, lui về phía sau sẽ bị nằm ngửa ra bàn làm việc, quá mờ ám, còn tiến tới trước là иgự¢ của anh…
Phản ứng đầu tiên của An Cửu là nhấc chân lên, Phó Thần Thương lập tức ngăn được, sắc mặt xanh lè, “Em định làm anh tuyệt tử tuyệt tôn sao?”
Dường như An Cửu không làm việc gì thuận lợi đành thu chân về, thầm nghĩ, cho dù anh có muốn cũng không thể được rồi…
Đang muốn nói chuyện, Phó Thần Thương đột nhiên áp sát vào, An Cửu bận suy nghĩ, khi nhìn lại đã thấy anh không nhanh không chậm đặt một bàn tay ôm lưng cô, từ trên bàn lấy một ly sữa đưa đến lên môi cô.
An Cửu không nói gì cúi đầu nhìn ly sữa.
“Không uống!”
“Anh chưa uống qua.”
“Cái ly anh đã dùng rồi.”
“Anh gọi người đổi ly cho em.” Phó Thần Thương vừa thuận tay vuốt mái tóc dài của cô vừa nói.
An Cửu lúc này mới phát hiện tóc mình bị xõa ra, đột nhiên nghĩ đến lúc trước anh từng dịu dàng nói với cô: “An Cửu, dưỡng tóc dài đi”…
Tuy nhiên nuôi tóc dài chỉ là lúc trước cô muốn thay đổi hình tượng để cho mình giống một người mẹ chứ không phải ba, về sau cô lại thích cảm giác bàn tay nhỏ bé của con lùa vào tóc mình, nhưng giờ phút này đối mặt với Phó Thần Thương ngay lập tức ký ức xưa đã cho cô đáp án, tiện tay rút một cây viết trong ống viết của anh nhanh chóng vấn tóc thành 乃úi gọn gàng.
Phó Thần Thương rũ mi che mắt, che đi sự ảm đạm trong con ngươi.
An Cửu dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc hỏi một câu, “Nếu là vì đứa trẻ, một người phụ nữ mang thai ngoài dự đoán của anh vẫn phải tồn tại, anh có cần nhiều năm qua vẫn ghi hận trong lòng thậm chí còn làm liên lụy đến những người không liên quan không?”
Rốt cục Phó Thần Thương cũng bị đau đớn làm cho thay đổi nét mặt, hơi thở dồn dập, một lúc sau mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn cô không chớp mắt, giọng nói thong thả hỏi: “Là….Có cần thiết hay không sao?”
“Hiện tại nếu anh muốn kết hôn với Tô Hội Lê, ông nội căn bản cũng không thể cản được, đúng là, vì năm đó em đi rồi anh cũng không cùng cô ấy bỏ trốn, năm năm sau cũng vẫn như cũ tại sao không ở cùng với cô ấy ư? Tại sao anh phải vì hoàn cảnh của cô ấy mà làm khó em? Nhưng mà một người quan trọng không những đã gây rắc rối cho anh mà còn làm ảnh hưởng đến tình yêu của anh dành cho cô ấy, tình cảm cha con của anh, tại sao anh không bắt cô ấy bỏ đứa bé, ngược lại còn yêu cầu cô ấy giữ lại, vì cái gì anh phải nhẫn tâm nuôi hận với em? Như em nói, tất cả những gì anh làm là vì Tô Hội Lê, vậy anh có thể có con với người phụ nữ khác không? Em có lương tâm trong sáng, anh cũng thừa nhận, toàn bộ đều không có liên quan gì đến em, vậy anh vì cái gì mà không chịu buông tha cho em?”
An Cửu bị hỏi làm cho đầu óc rối tinh.
Phó Thần Thương trở thành người gây sự như trước, “Bảo bối, nói anh nghe, em cảm thấy anh vì cái gì?”
An Cửu nghe anh gọi bảo bối liền nổi da gà, bàn tay anh dần dần đưa đến gần mặt, hai tay cô trên bàn khẽ dùng lực chống, cơ thể trượt về phía sau, rơi vào trạng thái đối diện với anh, rời khỏi vòng tay của anh, nhìn anh bên kia cái bàn làm việc, “Anh cũng phải là biến thái, làm sao có thể có được ý nghĩ biến thái! Anh chỉ muốn biết, đến cuối cùng em muốn như thế nào!”
Không được tin! Mặc kệ anh ấy nói cái gì, một chữ cũng không được tin!
Tựa như trước kia bị anh lừa vòng vòng vẫn chưa từng nghi ngờ anh lấy một lần, cô biết anh là thiên tài, chỉ số thông minh của anh cao, cô phản bác không được, nhưng là cô lựa chọn không tin anh!
Trong mắt Phó Thần Thương bỗng lóe sáng khi thấy phản ứng của cô sau đó lập tức biến mất, quả đúng là như thế, tất cả đúng như dự kiến.
Phó Thần Thương dựa lưng vào bàn làm việc đốt một điếu thuốc, ánh mắt lạc ra bên ngoài cửa sổ, “Không muốn.”
Ý thức được đây là câu trả lời của anh, An Cửu quả thực không thể tin, “Không muốn em trăm phương ngàn kế ép em đến cầu xin anh?”
Cô thậm chí đã chuẩn bị tốt cuộc trò chuyện, binh đến tướng ngăn, nhưng mà, bây giờ cô đến đây, anh chỉ thốt ra một câu “Không muốn.”…
“Em coi anh như biến thái.” Phó Thần Thương trả lời
“Anh…”An Cửu tức giận đến toàn thân phát run, không thốt ra lời, “Phó Thần Thương, em không để cho anh yên!!!”
Có nên ép em tới Tụ Tinh hay không! Tốt nhất là anh đừng hối hận!
Cô đùng đùng nổi giận đẩy cửa đi ra, ở phía sau, Phó Thần Thương thì thào hai chữ, “Tốt lắm.”