"Anh qua đó chào hỏi, đi cùng anh không?" Kha Lạc lịch sự đề nghị.
An Cửu nhìn thấy người đằng kia đang nổi giận đùng đùng, cô lập tức lắc đầu liên tục.
"Vậy thì em tùy ý lấy ít đồ ăn đi." Kha Lạc khẽ cười một tiếng rồi đi về phía Đại Ma Vương.
An Cửu nhìn bóng lưng của anh, vẫn còn cảm thấy bái phục.
Âm thầm cảm thán, nếu bản thân cô có được một phần quyết đoán như anh, thì cô sẽ không bị Phó Thần Thương dồn ép đến mức này.
Kha Lạc vừa rời đi, ánh mắt của những phụ nữ trong hội trường vốn có chút thu lại, ngay lập tức trở nên trắng trợn. Dần dần, có hai ba người bắt đầu tiến tới...... Người đầu tiên sau khi thăm dò thấy Kha Lạc không có phản ứng, người thứ hai thấy anh cũng không có ý muốn ra mặt giúp đỡ, sau đó thì không còn lo ngại gì nữa.
Kha Lạc là thần tượng quốc dân, là người tình trong mộng của biết bao nhiêu phụ nữ, cho nên cô không tránh khỏi bị nhiều người ghen tỵ!
Da đầu An Cửu căng thẳng, chuyện này căng rồi đây...... Sao mà cô có cảm giác như bị gài bẫy nhỉ?
--- ------
Nhìn bạn thân đang cực kỳ bình tĩnh ung dung đi về phía mình, Phó Thần Thương đáp trả lại bằng nụ cười ấm áp như gió xuân, "Trăm đắng ngàn cay đem Tiểu Bạch Thỏ nhà tôi đóng gói xong rồi ném vào trong bầy sói, thật là vất vả cho cậu rồi!"
"Tiểu Bạch Thỏ? Không chắc nha." Kha Lạc liếc nhìn nhóm ngôi sao nữ nổi tiếng bên kia liên tục dậm chân rời đi, không đồng ý nói.
"Gần đây rãnh quá hả?" Phó Thần Thương lạnh lùng liếc anh một cái, trong mắt không chỉ có cảnh cáo, mà còn có cảnh giác.
Kha Lạc ưu nhã uống một ngụm rượu đỏ, "Có chút."
"Rảnh đến ngay cả người phụ nữ của anh em cũng chọc ghẹo?" Phó Thần Thương cụng ly với anh, cười như không cười.
Kha Lạc giơ ly rượu về phía sau lưng anh, dùng lại chiêu cũ: "Không phải người phụ nữ của cậu ở đó à?"
Quả nhiên Tô Hội Lê đang đi về phía bên này, ánh mắt nén giận, rõ ràng là cô ta đã nhìn thấy Tống An Cửu.
Kha Lạc tốt bụng giải thích: "Trước hết đừng tức giận, là tôi dẫn An Cửu đến, không liên quan gì đến anh ấy. Tối nay như cũ anh ấy vẫn là của cô."
Ngón tay Phó Thần Thương cầm ly rượu siết chặt lại, lời nói này của Kha Lạc thật sự là quá mập mờ, An Cửu không quan hệ với anh, tối nay Tô Hội Lê là của mình? Ý của câu này chẳng lẽ nói An Cửu là của anh ta? Dù là nói đùa, thì cũng có phần quá đáng rồi.
Tô Hội Lê không rõ ý của Kha Lạc là gì, thấy Phó Thần Thương không lên tiếng, cho là anh cam chịu, cô giả vờ tủi thân kéo tay anh.
Cô năn nỉ cầu xin anh nhiều lần, thậm chí đêm đó bị Tống An Cửu tìm tới cửa nhục nhã anh cũng không có chút nào thương xót cô mà đồng ý, cuối cùng là nhờ Tô Viễn trong một lần bệnh tình trở nên nguy kịch làm cho anh đồng ý cùng cô tham dự buổi tiệc từ thiện này. Tuy rằng anh chỉ là đi cùng với cô, cái gì cũng không nói rõ, chẳng qua như vậy cũng đã cho cô có cơ hội lật ngược lại tình thế, sự tham dự của anh ít nhất chứng minh rằng, bọn họ không có trở mặt.
Cô vì chuyện này mà mất nhiều ngày để chuẩn bị, dự định tận dụng buổi tiệc từ thiện tối nay để bù đắp lại hình tượng, ai ngờ đâu ngay lúc quan trọng thì trái bom An Cửu lại có mặt ở đây. dien dan *lequydon*
--- ------
Còn An Cửu bên này thì bị mấy nhóm phụ nữ hết đợt này đến đợt khác luân phiên tiến đến cùng nhau công kích cô. Tận mắt thấy bạn gái tối nay của Phó Thần Thương quả nhiên là Tô Hội Lê, trong lòng cô liền bốc hỏa, thiếu chút nữa dưới cơn nóng giận uống sạch rượu trong ly.
Tối nay mỗi một người phụ nữ đến khiêu khích cô hầu như đều cùng một loại lý do, muốn biết lai lịch của cô. Sau đó muốn mời cô uống một ly, không uống? Không nể mặt như vậy sao! Cô nghĩ cô là ai bla bla bla bla......
Đang có thai mà cô còn phải mang giày cao gót 12 cm đến loại tiệc tùng này để theo dõi chồng......
Tống An Cửu, mày làm sao trở nên ngu ngốc như vậy.
Không chỉ một lần cô cảm thấy là không đáng để cô như vậy, nhưng mà, ai bảo cô luyến tiếc chứ?
An Cửu theo bản năng vuốt bụng, sau đó cô đưa ly rượu vẫn còn nguyên cho người phục vụ đứng bên cạnh, cô cảm thấy ấm áp và hơi phục hồi sức lực......
Từ lúc ban đầu hoang mang khi biết mình mang thai, đến cẩn thận che giấu và do dự không biết làm sao; từ hoàn toàn không biết gì, đến học hỏi rất nhiều. Cô lén lút tìm hiểu những kiến thức cơ bản trong thời kỳ mang thai, dần dần từng bước từng bước đón nhận sự thật này, hơn nữa cô vừa hồi hộp vừa mong đợi, vì sự xuất hiện của đứa bé này mà chuẩn bị rất nhiều......
Nó không giống như Phó Thần Thương khiến cho cô không có cảm giác an toàn, ấm áp. Sinh mệnh nhỏ bé này thật sự tồn tại ở trong người cô, cô đi đến đâu, nó cùng theo cô đến đó, là của cô, ai cũng không ςướק được. Càng nghĩ đến trong lòng cô càng trở nên thỏa mãn......
Trong lúc vô tình nét dịu dàng khi cô rủ mắt xuống rơi vào trong mắt Phó Thần Thương, như một đóa hoa đào nhỏ khẽ đong đưa chầm chậm rơi xuống nước làm gợn lên những làn sóng lăn tăn. *dien&dan^le^quy^don*
Tô Hội Lê nhận ra anh đang phân tâm, móng tay được chăm sóc cẩn thận bấm thật sâu vào lòng bàn tay. Mà khi cô ta nhìn thấy một người đang đi về phía An Cửu, người đàn ông đó có vẻ như muốn bắt chuyện với An Cửu, thì cô ta tức giận đến nỗi làm gãy cả móng tay......
"Tống tiểu thư!" Sở Mạch toàn thân mặc tây trang màu trắng, khiến cho những ngôi sao nam nổi bật trên màn ảnh trở nên bị lu mờ, gần đây anh ta bị vướng nhiều kiện tụng, diễn viên chính muốn đi ăn máng khác, tình nhân trở mặt, nhưng dường như mọi chuyện đó không hiển thị chút nào trên khuôn mặt của anh ta, dáng vẻ vẫn hăm hở như cũ, có thể thấy được da mặt anh ta...... À không, công lực thâm hậu.
An Cửu vừa mới giải quyết xong một nhóm phụ nữ nhàm chán, đang cầm cái khay chọn dâu tây, thấy người đang đi đến, cô nhíu mày lại, "A! Sở tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
"Không dám không dám." Sở Mạch khiêm tốn.
"Anh khiêm nhường quá rồi." An Cửu chào hỏi.
"Còn có chuyện gì không?" Chào hỏi xong, giọng điệu của cô rõ ràng cho thấy không muốn nhiều lời với anh.
Sở Mạch vuốt cằm: " Tống tiểu thư đối với tôi có ý kiến gì à?"
"Anh khẳng định muốn nghe?" An Cửu cực kỳ hiền lành mỉm cười hỏi.
"Cứ nói đi đừng ngại." Sở Mạch đầy hứng thú giơ ly rượu lên.
An Cửu chọn xong dâu tây rồi lại tiếp tục chuyển sang chọn tiếp anh đào và cà chua, thong thả nói: "Anh hy vọng tôi đối với người bạn mà tệ hại còn hơn lợn thì có thể có sắc mặt tốt gì chứ?"
Sở Mạch bị nghẹn một ngụm rượu mắc ngay cổ họng không nuốt xuống được: "......"
An Cửu lẩm bẩm: "Nếu như anh đàn ông một chút thu phục được Tô Hội Lê, đâu đến lượt tôi phải quan tâm như vậy."
Sở Mạch thật khó khăn mới nuốt ngụm rượu kia xuống được, ho nhẹ để trở lại bình thường rồi mới trả lời: "Lời này của Tống tiểu thư đúng là không công bằng, nếu vậy tôi cũng có thể nói, nếu như cô thu phục được Phó Thần Thương, tôi cũng đã sớm ôm được người đẹp về rồi?" dien#dan$lequydon$
"Anh làm rõ ràng thứ tự trước sau đi, tôi bây giờ bị như vậy là do vấn đề trong quá khứ của các người."
Nhìn dáng vẻ tự nhiên vừa gợi cảm vừa yêu kiều của cô có thể hấp dẫn đàn ông đến mức nào, đột nhiên Sở Mạch hiểu được tại sao Tô Hội Lê phải khẩn trương như vậy
"Có hứng thú hợp tác với tôi không?" Sở Mạch nghiêm túc đề nghị.
An Cửu cắn dâu tây, bởi vì nếm được vị chua chua ngọt ngọt mà hài lòng thỏa mãn nheo mắt lại, "Đừng nói anh không thu phục được bạn gái cũ của Phó Thần Thương, nên bắt đầu đánh chủ ý sang vợ của anh ấy chứ? Kiếp trước Phó Thần Thương đào mộ tổ tiên nhà anh hả? Mà anh phải cùng hơn thua với anh ta như vậy!"
Sở Mạch bật cười, "Cô thật đáng yêu...... Khó trách Phó Thần Thương......"
An Cửu chưa nghe dứt câu, cả cánh tay cô đã bị một người mạnh mẽ kéo ra ngoài, trên tay cô không cầm chắc chén dĩa, nên tất cả đều rớt xuống, trái cây rơi đầy trên đất......
Đợi đến lúc cô kịp phản ứng thì đã bị người kia kéo ra khỏi buổi tiệc. Và người đàn ông đang kéo cổ tay cô dùng giọng nói lạnh như băng gọi điện thoại ——
"Là tôi, Tề Tấn, đặt dùm tôi vé bay đến Los Angeles...... Tôi muốn chuyến bay sớm nhất...... Không phải tôi...... Là Tống An Cửu......"
Khi anh chứng kiến cô cười nói vui vẻ với Sở Mạch thì hoàn toàn mất hết lý trí.
Phó Thần Thương cúp điện thoại, phát hiện người đi theo đằng sau anh không phản đối. Vì thế quay người lại nhìn, vừa quay lại liền đối diện với cặp mắt tràn đầy nước mắt của An Cửu......
Trong lòng rung lên, nhưng vẫn lớn giọng quát, "Khóc cái gì?"
An Cửu hơi nghiêng ngả theo sát anh, không nói lời nào, không lên tiếng, nước mắt tràn như đê vỡ không kiềm lại được, cứ như vậy ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Phó Thần Thương chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, lạnh giọng quát to, "Không được khóc!"
Nước mắt trào ra càng ngày càng nhiều, trong mấy ngày này tất cả uất ức, bất an, oán hận lúc này tất cả đều phun trào ra, không dừng lại được, vào lúc này cô không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng mà, cô kiềm chế không được.
Phó Thần Thương vươn tay, đến gần, nhưng lúc sắp chạm đến gương mặt của cô thì anh liền thu tay lại.
"Không được khóc nữa!"
Nhiều hơn một chữ, lực sát thương lại chỉ còn có mười phần trăm.
Tiếng khóc của An Cửu bắt đầu nhỏ lại, thân thể khẽ run, cũng không biết là bởi vì rét lạnh hay là vì khóc lóc.
Lúc này Kha Lạc, Tô Hội Lê cũng đuổi đến, Sở Mạch nghiêng người dựa vào cửa ngó ra ngoài, thấy gò má cô tràn đầy nước mắt, trong lòng kinh hoảng, đồng thời cảm thấy áy náy......
Không khí đọng lại vài giây, Phó Thần Thương ϲởí áօ khoác, bước nhanh đến, bọc lấy cả người cô, sau đó bế cô lên, ᴆụng đến đôi giày cao gót trên chân cô, anh liền cởi ra tiện tay ném đi.
Người phục vụ đã lái xe lại đây, Phó Thần Thương một tay nhận chìa khóa xe, ôm cái người đang rơi lệ nhét vào tay lái phụ, sau đó nhanh chóng vòng qua phía bên kia, khởi động xe, chạy đi......
Tô Hội Lê hoàn toàn không kịp ngăn cản, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, anh đã vì người phụ nữ kia mà bỏ đi. Nhìn chiếc xe vụt nhanh trong màn đêm thành một đường màu bạc, hận ý trong mắt cô ta càng ngày càng đậm......
Một lần, hai lần, ba lần...... Tống An Cửu! Cô khinh người quá đáng!