CHỈ MONG NGỦ MÃI KHÔNG TỈNH NỮA
"Anh...... Anh nói bậy!"
Đáp án đã sớm viết ở trên mặt cô rồi, Phó Thần Phương cười khẽ, "Vốn đang không hiểu, hiện tại hình như nói xuôi được, em vào Thịnh Cẩn là vì nó?"
"Em mới không có! Anh không cần tự biên tự diễn!"
Cô ấu trĩ đến nỗi chỉ biết phủ đinh, ngay cả che giấu cũng không biết.
Vốn dĩ cô thích thích thôi, cũng không cảm thấy là chuyện gì mất mặt, nhưng thừa nhận trước mặt Phó Thần Phương, cô cảm thấy rất mất mặt.
Hình như Phó Thần Phương đã nghĩ tới điều gì, trầm ngâm, "Chẳng lẽ......"
Thần kinh Tống An Cửu căng thẳng, gắt gao nhìn anh chằm chằm. Trực giác nói cho cô biết sau đấy hắn lại muốn nói chuyện kinh người gì rồi.
"Phòng của Cảnh Hi ở kí túc xá mỗi ngày chín đóa hoa hồng, buổi trưa có cơm tình yêu, hơn mười cái khăn quàng cổ màu sắc không giống nhau đều là em làm?"
Tống An Cửu cắm đầu ngã quỵ.
Chỉ mong ngủ mãi không tỉnh nữa!
Cô không còn mặt mũi nhìn người!
Một lát sau, Phó Thần Phương khẽ xì một tiếng, "Ngây thơ."
Tống An Cửu xù lông, "Anh mới ngây thơ, cả nhà anh đều ngây thơ!"
"Cả nhà của anh cũng bao gồm cả Phó Cảnh Hi."
"Anh......" Khóc ૮ɦếƭ! Gãi tường! Cãi không lại anh ta!
"Tại sao thích nó?" Phó Thần Phương rất hứng thú hỏi.
"Mắc mớ gì tới anh!"
"Lấy thân phận chồng em hỏi."
"Em có quyền không trả lời."
Vẻ mặt Phó Thần Phương giống như con hồ ly, tuyệt đối là lão hồ ly gian xảo, "Vậy thì lấy thân phận chú hai của Phó Cảnh Hi, tại sao lại thích cháu anh? Có lẽ anh có thể giúp em nói vài lời có ích trước mặt anh trai anh."
"Thật...... Thật không biết xấu hổ!" Biết rõ việc này tuyệt đối không thể nào, làm gì có ai tự cắm lên đầu mình một sừng, thật thua thiệt như vậy anh ta cũng nói được.
"Nói một chút coi." Phó Thần Phương nâng cằm lên, tiếp tục dỗ dành, hiển nhiên là rất hứng thú.
Tống An Cửu quay đầu ra, xoay xoay vặn vặn nói: "Cậu ta...... Dáng dấp đẹp! Em vừa thấy đã yêu!"
Phó Thần Phương bật cười, "Cứ như vậy?"
"Thế nào thế nào! Chỉ cho anh vừa thấy đã yêu, em không thể gặp một lần chung tình sao?"
Ngược lại cô không dối, lần đầu nhìn thấy cậu ta ở điểm thi đã nhớ thương là sự thật, sau này gặp lại càng cảm thấy duyên phận không mỏng trúng mục tiêu đã định sẵn.
"Ừ, sau đó thì sao?" Phó Thần Phương gật đầu một tiếp tục hỏi.
"Sau đó...... Sau đó chúng ta ngồi cùng bàn, cậu ta là lớp trưởng, vẫn rất chăm sóc em, bình thường em làm loạn cậu ta cũng sẽ che chở em, bênh vực em. Cậu ấy là người tốt!"
Nhắc tới Phó Cảnh Hi, trên mặt Tống An Cửu lộ ra một tia xấu hổ và thông minh.
"Phó gia không có một người nào người tốt." Giọng Phó Thần Phương bỗng nhiên chuyển lạnh.
Tống An Cửu hết ý kiến, vì mắng người khác cũng không tiếc đem mình chửi luôn, thói xấu gì vậy?
"Những việc này, sau này không cho làm tiếp."
"Tại sao? Lại không làm phiền anh!"
"Không nên quên thân phận của em bây giờ là gái có chồng."
Tống An Cửu ngẩn ngơ, có chút mất mát, "em lại không nghĩ tới cùng cậu ấy như thế nào! Chưa bao giờ nghĩ tới! Cậu ấy rất tốt với em, em chỉ đối tốt với cậu ấy! Cái gì em cũng có thể làm!"
"Không cho em đối tốt với cậu ta, về sau em chính là thím hai của cậu ta, làm trưởng bối, lẽ ra em nên thương yêu cậu ta thật tốt." Phó Thần Phương không nhanh không chậm nói.
Tống An Cửu cảm giác có một tiếng sấm sét giữa trời quang đổ ập xuống oanh tạc cô.
Thím hai ——!!!
Đây không phải là thật!