“Là Kiều Tang hả?”
An Cửu sửa sang lại bộ đồ ngủ, sau đó mới đi qua đó. Hai người vừa mới lăn lộn trên sô pha một hồi, lúc này quần áo đều có chút xốc xếch.
Tô Hội Lê tháo kính mát xuống, cơ thể run nhẹ, trên mặt đầy vẻ tức giận vì bị lừa, trong mắt đã ngấn lệ, “Cô Tống, cô làm như vậy là có ý gì? Cái gọi là chuyện quan trọng, chẳng qua là muốn để cho tôi thấy hai người yêu thương nhau cỡ nào sao?”
Nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, sống lưng An Cửu cứng lại – Tô Hội Lê?
Hoàn toàn không ngờ cô ta sẽ xuất hiện vào lúc này.
Mấy ngày nay Kiều Tang vẫn luôn tích cực lập kế hoạch, nhưng bản thân cô thì chưa từng nghĩ tới sẽ đến nơi hẹn, nhưng không ngờ cô ta lại tự mình tìm đến cửa, khiến cô không thể nào tránh được.
Tô Hội Lê nói câu này không đầu không đuôi, thế nên trong một chốc An Cửu không phản ứng được cô ta có ý gì. Ngay lúc này, cửa nhà đối diện mở ra, Kiều Tang bắt đầu mắng như ập vào mặt: “Tô Hội Lê cô bớt không biết xấu hổ lại đi, cái gì mà cô Tống chứ, cô ấy là bà Phó đấy! Rõ ràng là chính cô không có ý tốt chủ động hẹn An Cửu ra gặp mặt, bây giờ tự đưa đến cửa đúng lúc bị Phó Thần Thương bắt gặp, liền vu oan là An Cửu cố tình tìm Phó Thần Thương tới, sau đó lại hẹn cô qua để kích thích cô! Làm người sao lại có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ!”
An Cửu nghe Kiều Tang nói xong mới như bừng tỉnh hiểu ra, à, thì ra là như vậy.
Nhưng mà, như vậy thì sao?
Điều mà cô không kiêng dè nhất, chính là Phó Thần Thương hiểu lầm.
Vẻ mặt của Phó Hội Lê bình tĩnh đến nỗi cứ như cô ấy đang kiếm chuyện vô cớ, “Tang Tang, lâu rồi không gặp, em vẫn không thay đổi chút nào.”
Kiều Tang tức đến sắp nổ phổi, “Im miệng, Tang Tang là tên cô có thể kêu được sao!”
Nói xong quay qua Phó Thần Thương, “Phó Thần Thương anh đừng có tin cô ta! Sự thật là bảy ngày trước cô ta tự gửi mail tới muốn gây phiền phức cho An Cửu! Không tin thì anh đọc mail đi……”
Chưa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt vẫn không chút hoảng hốt như cũ của Tô Hội Lê, Kiều Tang mới nhớ ra có mail cũng vô dụng, Tô Hội Lê dùng một tài khoản nhỏ mới đăng ký để gửi, căn bản không thể chứng minh cái mail đó là cô ta gửi. Kiều Tang ảo não không thôi, sớm biết như vậy thì lúc trước cho dù nghe lời An Cửu trực tiếp nói cho Phó Thần Thương biết cũng tốt hơn tình trạng hiện giờ.
Mặc dù Phó Thần Thương không phải do An Cửu kêu tới, điều này Phó Thần Thương tự hiểu, nhưng An Cửu và Tô Hội Lê, rốt cuộc ai gây phiền phức cho ai thì điều này lại không thể nói rõ.
“An Cửu, cậu nói gì đi chứ!” Kiều Tang sốt ruột đến mức dậm chân.
An Cửu nhìn vào Phó Thần Thương, hồi lâu sau, lười biếng mở miệng: “Không sai, em lừa cô ta tới đó”.
Kiều Tang sững sờ tại chỗ, “An Cửu! Cậu nói cái gì thế!?”
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Phó Thần Thương vẫn luôn điềm tĩnh tự nhiên, bình tĩnh bàng quan, cho dù là khoảnh khắc nhìn thấy Tô Hội Lê, cũng không kinh ngạc bao nhiêu, nhưng lúc này, thoáng chốc vẻ mặt liền thay đổi.
Tô Hội Lê lại càng thấy khó hiểu trong lòng, không ngờ cô sẽ thừa nhận, càng như vậy, cô ta lại càng cảnh giác, suy nghĩ rốt cuộc Tống An Cửu đang có mưu đồ gì.
An Cửu nói xong liền xoay người vào trong nhà, không để ý đến tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài nữa.
“Cạch” một tiếng, là tiếng Phó Thần Thương khóa trái cửa.
An Cửu vừa đi được mấy bước đã bị Phó Thần Thương khóa eo lại kéo vào lòng.
Cô hoàn toàn không ngờ người này không đi ra ngoài an ủi Tô Hội Lê, lại khóa cửa vào giày vò cô.
“Phó Thần Thương, anh làm gì vậy?”
Phó Thần Thương ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, giọng điệu nguy hiểm khác thường xen lẫn sự chế giễu và khinh thường nồng nặc, “Phải không? Do em là hả? Em có đầu óc như vậy sao?”
Vừa rồi bị Tô Hội Lê vu oan, An Cửu cũng không tức giận như vậy, “Anh mới không có đầu óc! Anh cút đi cho tôi! Đến từ đâu thì cút về đó đi!”
“Em cho rằng như vậy thì có thể ép anh ly hôn ư? Thật đúng là một cô nhóc ngây thơ……”
An Cửu thật sự sắp điên lên rồi, “Phó Thần Thương, đồ biến thái! Từ lúc khai thiên lập địa tới giờ tôi chưa từng thấy ai biến thái như anh vậy! Dựa vào cái gì mà anh không ly hôn với tôi? Anh cũng đâu có yêu tôi, dựa vào cái gì mà không đồng ý ly hôn chứ? Tô Hội Lê đã thay đổi thái độ trở về với anh từ lâu rồi, anh còn lý do gì để trói buộc tôi nữa? Anh nói gì đi chứ? Tại sao không nói? Hôm nay anh nói rõ ràng cho tôi! Anh không dám, anh không dám phải không? Rốt cuộc anh đang giấu giếm tôi chuyện gì?”
Phó Thần Thương sửng sốt, khá ngạc nhiên, để cô ấy ở nước ngoài hơn một tháng nay, vậy mà…… trở nên thông minh hơn một chút rồi.
Nếu cô thông minh, thì tự nhiên anh sẽ nhức đầu.
Lần này An Cửu thật sự bị ép đến nóng lên rồi, ép sát từng bước, điệu bộ như không hỏi ra rõ ràng thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, lần đầu tiên Phó Thần Thương có chút không chống đỡ được, thế này có coi như là tự bê đá đập chân mình không?
“Bị tôi nói trúng rồi? Chột dạ à? Phó Thần Thương, anh mà cũng chột dạ sao? Quả nhiên là anh có chuyện giấu tôi! Kể từ lúc bắt đầu anh cưới tôi thì đã không có ý tốt rồi! Anh chính là đồ…… ưm…… khốn nạn……”
Phó Thần Thương cũng bị ép đến nóng nảy rồi, bị ép đến mức không còn cách nào khác chỉ có thể dùng môi chặn lại.
An Cửu vung một đấm qua, không hề nể tình, dùng hết sức, Phó Thần Thương bị đánh đến suýt nữa ói máu, nhưng miệng không hề buông lỏng chút nào, anh sợ vừa thả lỏng ra thì sẽ phải đối mặt với sự chất vấn của cô, cho nên ૮ɦếƭ cũng không buông, sau đó lưng bị chặt mạnh xuống một cái, tiếp đó lưỡi cũng bị dùng sức cắn……
Hôn một cái thôi, anh đã chồng chất vết thương.
“Ai nói anh không thích? Thích đến mức sắp bị ép đến ૮ɦếƭ rồi đây này……”
Dĩ nhiên một chữ An Cửu cũng không tin là thật, chỉ hận không thể lườm anh một cái bay thẳng về nước.
“Buông tay!”
“Không buông.”
“Mau buông tay ra! Nóng muốn ૮ɦếƭ!”
Cái gã này y như lò lửa hơ nóng mình, cô sắp thở không nổi nữa rồi, cộng thêm vừa rồi thiếu oxi nghiêm trọng, bây giờ đầu óc đều quay cuồng, rất hiển nhiên đây chính là hiệu quả Phó Thần Thương muốn đạt được.
“Nếu không có mấy người lung tung lộn xộn đến làm phiền tôi, thì có ly hôn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả. Nhưng cố tình cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!”
Phó Thần Thương vừa nghe thì trong lòng không thoải mái, “Anh cũng là người lung tung lộn xộn ư?”
“Anh chính là người lộn xộn nhất đấy!”
“……”
An Cửu nhắm mắt, “Cho dù tôi không có đầu óc, từ trước đến nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện không hợp logic, tôi không thể nào không nghi ngờ. Chỉ là, tôi vẫn luôn cảm thấy, dù sao tôi cô đơn một mình, không hề có giá trị lợi dụng, cho dù bị tính toán, cho dù bị gài bẫy thì sao chứ? Thế nên tôi không quan tâm, cũng không cần phải phí tâm tư đi suy đoán!”
Phó Thần Thương nhíu mày, im lặng, bởi vì câu cô đơn một mình, không hề có giá trị lợi dụng kia.
“Nhưng, xin anh đừng có coi tôi như con ngốc, hôn một cái, ôm một cái, thì có thể coi như chưa từng có gì xảy ra. Tôi không nói, nhưng tôi biết.”
Phó Thần Thương cười khổ, xem ra thực sự đã đánh giá thấp trình độ đề phòng và lòng cảnh giác của cô ấy rồi. Có một số chuyện, nhất định phải đưa ra quyết định.
-----
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó Thần Thương nấu bữa sáng xong thì ra ngoài.
Cuối cùng An Cửu có thể ngủ bù rồi, nhưng vừa ngủ không được bao lâu thì bị tiếng gõ cửa của Kiều Tang làm ồn phải thức dậy.
“Cậu không biết đâu, lúc Phó Thần Thương đóng cửa, vẻ mặt của Tô Hội Lê đẹp cỡ nào ấy!”
“Chắc là cậu đã giải thích rõ ràng với anh ta rồi chứ?”
“Mình cảm thấy Phó Thần Thương chắc chắn sẽ tin tưởng cậu!”
“Mau nói cho mình biết đi, khúc sau thế nào vậy! Cậu muốn mình sốt ruột đến ૮ɦếƭ hả!”
An Cửu bị cô ấy lắc đến càng chóng mặt hơn, “Làm ơn đi, tối hôm qua mình cả đêm không ngủ, cậu có thể ngưng một chút không?”
“À…… cả đêm không ngủ!” Kiều Tang mặt đầy mờ ám, đồng thời bừng tỉnh hiểu ra, hiển nhiên coi như đây là câu trả lời của An Cửu.
“Nhìn không ra nha! Cũng có vài ba chiêu đấy! Mặc dù sắc đẹp không phải biện pháp thượng thừa gì, nhưng kỹ thuật không quý ở cỗ cao cấp, mà quý ở chỗ hữu dụng!” Kiều Tang buồn bực cả đem, lúc này rốt cuộc cũng vừa lòng rồi, vỗ vỗ ௱ôЛƓ cũng trở về ngủ bù đây.
An Cửu ngủ một giấc đến tối, nếu không phải nghe thấy tiếng gõ cửa thì đóa chừng cũng sẽ không tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng mở cửa, vô thức cho là Kiều Tang, nhưng sau khi nhìn rõ người ở ngoài cửa thì hoàn toàn tỉnh táo.
“Cảnh…… Cảnh Hi……”
Không đợi cô phản ứng lại, đột nhiên Phó Cảnh Hi lảo đảo ngã ra sau, dọa cho An Cửu hết hồn, vội vàng đi lên phía trước đỡ anh ta, sau đó liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Uống rượu hả?” An Cửu có chút kinh ngạc, hình như trước giờ cậu ấy đều không uống rượu mà.
Phó Cảnh Hi cũng không lên tiếng, ánh mắt có chút ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm, “An Cửu?”
“Là mình. Sao cậu lại đến đây?” An Cửu căng thẳng hỏi, nếu nói gặp Phó Thần Thương ở đây còn có thể hiểu được, nhưng Phó Cảnh Hi, ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên tay chân luống cuống, không biết nên đối mặt với cậu ấy như thế nào.
Phó Cảnh Hi không trả lời, say khướt đến gần cô, An Cửu có chút ngại ngùng lùi về sau, “Sao thế?”
“An Cửu……”
Chẳng mấy chốc An Cửu đã bị ép lui đến vách tường.
Phó Cảnh Hi lướt tới gần một chút lại một chút, gương mặt khôi ngô càng ngày càng phóng to ngay trước mắt, cúi đầu một cái, lại muốn hôn cô.
An Cửu hết hồn, vội che miệng mình lại, thế là anh ta liền hôn lên mu bàn tay của cô.
Bên này, cô còn đang mê man và khi*p sợ, đột nhiên cả người Phó Cảnh Hi bị kéo ra, trước khi nắm đấm mang theo tiếng gió đập vào người anh tan, An Cửu nhanh chóng phản ứng lại, kéo anh ta ra sau lưng, dang hai tay ra bảo vệ, mặt mày đề phòng nhìn người trước mắt.
“Tránh ra.” Đôi mắt Phó Thần Thương đỏ ngầu.