Ông Xã Anh Là Ai - Chương 26

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Lúc về đến nhà, bà Hạ vừa dọn dẹp xong đồ đạc, chuẩn bị về quê.
Thiên Thụ vừa đánh răng rửa mặt thay quần áo, vừa quay lại hỏi mẹ, “Sao bỗng dưng về vội thế mẹ? Nếu ở nhà không có việc gì thì sau này hay là mẹ dọn đến ở chung với bọn con đi. Con nghĩ, anh ấy… chắc không có ý kiến gì đâu.”
“Anh ấy?”, bà Hạ đứng quay lưng cô, cười híp mắt nhìn con gái, “Ý con là Tiểu Dã hả? Cái tên đó cũng tinh lược được nhỉ.”
“Mẹ!”, Thiên Thụ lườm bà Hạ.
Bà Hạ nhìn con gái trong gương, nở nụ cười hiền lành, “Tiểu Thụ, mẹ vốn lo nhất là con, chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ là mẹ yên lòng. Tiểu Dã thì mẹ nhắm trúng rồi, mẹ tin nó sẽ bảo vệ cho con, yêu thương con, thay mẹ ở cạnh con nốt quảng đời con lại. Sau này cho dù mẹ trăm tuổi, ở dưới suối vàng rồi, cũng dễ nói với bố con…”
“Mẹ!”, Thiên Thụ nghe mẹ nói mà buồn rầu, quay lại ôm bà.
“Nhưng, mẹ sẽ sống tới một trăm hai mươi tuổi!” Bà Hạ bỗng rất manh động, siết nắm đấm. “Mẹ nhất định sẽ trông thấy cháu ngoại bụ bẫm ra đời! Nói đến đây, Thụ Thụ, Tiểu Dã có ăn cơm nắm mẹ đưa cho hai đứa không? Ăn xong nó có đặc biệt ‘mạnh mẽ’ không?”
“Hả…”, Thiên Thụ nghe mẹ nhắc thì sửng sốt kêu lên, “Mẹ, mẹ không nói thì con cũng không nhớ! Mẹ bỏ cái gì vào đó vậy? Đừng nói là cái khỉ gió đó đó đó nhé… Mẹ, mẹ ra tay thật là mạnh quá!”
“Ồ ha ha, mạnh à? Mẹ biết ngay, phụ nữ nhất định phải ‘mạnh’ với bản thân một chút. Xem ra cũng hay, hai đứa tiến hành rất thuận lợi, cháu ngoại của mẹ chắc sắp có rồi!”, bà Hạ cười như đóa bách hợp rực rỡ.
Thiên Thụ muốn nôn ra máu, có bà mẹ như vậy, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa. “Mẹ, cơm nắm đó con ăn hết rồi!”
“Hả? Cái gì?”, bà Hạ nghe cô nói, bàng hoàng tới mức miệng biến thành chữ “O”.
Sau khi bàng hoàng cảm thán ba giây, bà Hạ mới dè dặt hỏi, “Mùi vị ngon chứ?”
“Dạ, cũng tạm, nhưng có chút vị lạ…”, Thiên Thụ lại ngoan ngoãn trả lời, “A a, không phải thế! Mẹ, chẳng lẽ mẹ không xin lỗi sao? Dám cho tụi con ăn thứ đó, biết rõ con từ xa xôi tới tìm anh ấy, trong tình hình căng thẳng như vậy mà còn…”
“Thế chẳng phải càng kích thích hơn à? Tiểu biệt thắng tân hôn mà”, bà Hạ nháy mắt, “Cảm giác tuyệt chứ?”
“Cảm giác… hình như rất nóng…”, Thiên Thụ quá thành thật rồi! “A, không đúng không đúng, mẹ! Mẹ phải xin lỗi con chứ!”
Mẹ lúc nào cũng khác thường, khiến đứa con gái là cô vốn dĩ đã rất bất thường cũng đành bó tay.
Không biết đánh răng chọc vào chỗ nào mà Thiên Thụ lại quay lại nôn khan một tiếng.
Bà Hạ lập tức vỗ tay cười vui vẻ. “A, cháu ngoại của mẹ tới rồi!”
“Mẹ!”, Thiên Thụ bó tay.
Có lầm không, cô và Viên Dã mới từ Bali về có ba hôm thôi, có cần nhanh thế không? A, không đúng không đúng, đừng nói một lần đã có rồi nhé? Thiên Thụ chớp mắt với mình trong gương.
Nhưng không biết năm đó… họ đã sinh con gái thế nào nhỉ?
Buổi tối, Viên Dã đích thân lái xe đưa bà Hạ đi, lại hẹn phu nhân ở một nhà hàng Ý rất ư là lãng mạn.
Trước kia họ gần như không ra ngoài ăn cơm với nhau, nhưng từ Bali trở về, họ mới giống như một cặp vợ chồng vừa sa vào lưới tình, lúc nào cũng thấy ở bên nhau thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Cho dù tổng giám đốc Viên vẫn mặt lạnh, ngồi trước máy tính làm việc, cho dù cô chỉ bưng một ly Cappuccino ngồi đối diện và nhìn anh, mà vẫn cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ vô cùng.
Ngắm đến mười phút.
Tổng giám đốc kia cảm thấy da mặt mình sắp bị ai kia nhìn hao mất một lớp rồi. “Xin trả tiền, Hạ tiểu thư.”
“Hả? Trả tiền gì cơ?”, Thiên Thụ bưng ly, mặt dính chút váng sữa.
“Em đã ngắm anh mười phút rồi”, tổng giám đốc Viên nhanh nhẹn gửi một bức email, dặn dò các công ty con về những chuyện phải làm.
Hạ Thiên Thụ nghe anh nói, cười tít mắt. “Hóa ra trai đẹp không phải ngắm miễn phí sao? Vậy thì phải bao nhiêu tiền để ngắm một phút? Tổng giám đốc Viên, nể tình chúng ta có tình cảm tốt đẹp, giảm giá 80% cho em đi. Mười tệ trước nhé.”
Thiên Thụ móc ra tờ mười tệ nhăn nhúm, đưa cho anh.
Boss Viên nhìn cô. “Mười tệ mà muốn mua anh à?”
Thiên Thụ đảo đảo mắt. “Thực ra em thấy, mười tệ cũng không cần. Trai đẹp Viên à, anh chẳng phải là người em nhặt trên đường đó sao?”
Tay Viên Dã đang thao tác trên máy tính bỗng khựng lại.
Thiên Thụ nhìn vẻ mặt cứng đờ của anh, không nhịn được cười. “Sao nào, sao lại phản ứng thế kia? Chẳng lẽ bị em nói trúng rồi hả? Trước kia chúng ta chẳng phải gặp nhau trên đường thật sao? Anh bị em lôi về phải không? Em có làm gì anh không… A, lẽ nào con gái…”
Trí tưởng tượng của ai kia càng lúc càng phong phú, nghĩ mãi rồi muốn nhét cả nắm đấm vào miệng mình.
Viên Dã nhìn vẻ mặt phong phú của cô, ánh mắt hơi xoay chuyển.
Cô hình như rất khác so với trước kia, ngoại trừ vẫn luôn ngây thơ thẳng thắn ra, thì cô càng dịu dàng và đáng yêu hơn. Anh thích cô bây giờ hơn, vui vẻ, hạnh phúc, ngồi trước mặt anh đây. Cho dù những chuyện cũ đau lòng và buồn bã đến mấy, nhưng sau này nhất định sẽ càng lúc càng tốt hơn, càng lúc càng hạnh phúc và vui vẻ hơn.
“Ôi, vẻ mặt anh lẽ nào là thật sao… Hóa ra em vẫn luôn là người như thế à…”, Thiên Thụ đỏ mặt, hớp một ngụm café, nhưng lại bất cẩn bị sặc, ho sặc sụa.
Viên Dã lấy ly nước lạnh trước mặt đưa cho cô.
Thiên Thụ uống hai ngụm.
“Sau khi em từ Bali về giống như bị cảm, thường xuyên ho thế này, nhưng không sao, có thể chỉ là ốm vặt thôi, hôm nào đi khám để bác sĩ cho thuốc uống.”
Viên Dã nhìn cô, hàng lông mày hơi cau lại.
“Đi khám đi.”
“Vâng, em sẽ đi”, Thiên Thụ gật đầu.
Cô uống hết café.
Thực ra vừa rồi cô rất muốn hỏi Viên Dã về chuyện trước kia giữa cô và anh, tại sao đã có con gái rồi mà còn định ly hôn. Nhưng trong không khí này, cô lại cảm thấy không thể nói, chỉ sợ những chuyện cũ một khi lật lại thì liệu có khiến cảm giác ngọt ngào hiện tại trở nên nhạt nhẽo hay không.
Nếu hạnh phúc, có thể nào cứ tiếp tục hạnh phúc mãi không?
Giả vờ như ba năm đó chưa từng xảy ra, giả vờ những chuyện không vui trong ba năm đó mọi người đã quên hết.
Cô đã hoàn toàn không nhớ, chắc anh cũng thế?
“Khụ khụ…”
Ba hôm sau, Thiên Thụ càng ho dữ hơn.
Cuối cùng bị Tiểu Vi và Viên Dã thúc giục, cô xin Đan Lâm để nghỉ phép, chuẩn bị đến bệnh viện để khám. Rốt cuộc là do cổ họng, hay là bị cảm thật.
Nhưng cho dù là ngày trong tuần thì bệnh viện vẫn rất đông người.
Thiên Thụ không muốn chen chúc trong dòng người xếp hàng, nên lấy số xong, cô đi vòng vòng trong bệnh viện.
Bây giờ người bệnh quá nhiều, cho dù đến đâu cũng thấy người chen chúc lố nhố. Chỉ đến khu nhi đồng ở rất xa thì mới thấy vắng hơn một chút.
Một lát sau, từ đâu vẳng đến tiếng nhạc vui tai.
Thiên Thụ nhìn về phía đó, một đám trẻ con bị thương đang ngồi thành vòng tròn, vỗ tay và hát theo nhịp. Chúng đang hát gì đó thì cô nghe không rõ, nhưng giữa tâm vòng tròn đó có một chàng trai như thiên thần, cậu đang mỉm cười nghe bọn trẻ hát, gương mặt luôn nở nụ cười trong veo, thánh thiện.
Trên người cậu cũng toát lên vẻ trong sáng đó, không vướng chút bụi trần. Trên mái tóc nâu hạt dẻ gần như có thể trông thấy ánh sáng của thiên đường.
Cảnh tượng ấy đẹp đẽ động lòng người như bức bích họa trong nhà thờ Thiên Chúa giáo ở phương Tây.
Thiên Thụ đứng đó, ngắm đến ngẩn ngơ.
Đến khi họ vỗ tay hát xong bài hát thiếu nhi đó, Thiên Thụ mới bàng hoàng nhận ra, chàng trai trong sáng xinh đẹp đó rõ ràng là Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc, Tiểu Mạc!
Cậu cậu cậu… chẳng phải không nghe được sao? Chẳng phải luôn sống trong thế giới không có âm thanh ư? Nhưng nhìn cậu lúc nãy vỗ tay với đám trẻ kia, không giống như không nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hát!
Chẳng lẽ…
Thiên Thụ đờ người.
Tiểu Mạc hình như cũng trông thấy cô đứng cạnh nãy giờ, quay lại, nở nụ cười tuyệt đẹp với cô.
“Tiểu Mạc, em… em… thực ra em không điếc cũng không câm, đúng không?”
Thiên Thụ bàng hoàng, há mồm trợn mắt nhìn chàng trai trước mặt.
Tiểu Mạc từ từ đi lại chỗ cô, nụ cười dịu dàng và bình thản.
Cậu mỉm cười với cô, sau đó cầm tay cô lên, viết vào lòng bàn tay cô:
Em làm phẫu thuật thanh đới, không thể nói. Nhưng em có thể nghe thấy tiếng của chị.
Á…
Thiên Thụ vừa đọc được, mặt giật giật.
Cậu nghe thấy! Cậu nghe được!
Có lầm không??? Trước kia cứ tưởng cậu vừa câm vừa điếc, không nghe thấy cô nói cũng như không thể nói cho ai biết nỗi đau của cô, nên mới xem cậu là thùng rác tình cảm để trút tâm sự, tốt xấu gì cũng kể cậu nghe. Kết quả, thùng rác này căn bản là lừa gạt cô! Cậu nghe được hết! Vậy những chuyện xấu của cô thì sao?!
Thiên Thụ bỗng cảm thấy mặt đỏ bừng bừng.
Chàng trai trong sáng như thiên thần, lúc cười vừa dịu dàng lại ngây thơ. Trong mắt cậu, dường như không lẫn bất kỳ tạp chất nào của thế gian, cậu mãi mãi cười dịu dàng như nước, ấm áp, động lòng người.
Nhìn gò má đỏ bừng của Thiên Thụ, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của cô.
Sau đó viết một dòng chữ trong lòng bàn tay cô:
Bất cứ lúc nào chị muốn nói, em cũng sẽ lắng nghe.
Thiên Thụ nhìn cậu viết từng nét từng nét trong lòng bàn tay mình, đôi mắt bỗng nhòe đi.
Giữa cô và Tiểu Mạc hình như tồn tại một cảm giác kỳ lạ, nhưng cảm giác này và sự ăn ý của họ lại không giống như những người kia nghĩ là tình cảm nam nữ hay tư tình ái hận. Cậu hình như luôn luôn là thính giả chân thành nhất của cô, dù là niềm vui, nỗi buồn, chỉ cần cô nói thì cậu sẽ nghe. Cảm giác này thật khiến người ta thấy thật ân cần, ấm lòng.
Thiên Thụ chớp mắt với Tiểu Mạc. “Tiểu Mạc, cảm ơn em.”
Tiểu Mạc mỉm cười.
Cậu nâng tay cô lên, chậm rãi viết một dòng chữ trong lòng bàn tay:
Chị, chỉ cần chị hạnh phúc.
Nước mắt của Thiên Thụ cuối cùng đã trào ra.
Cô không thể nói rõ cảm giác này, nhưng cô biết, Tiểu Mạc đối với cô tuyệt đối không chỉ như Đan Lâm nói, thích hoặc không thích. Tình cảm của cậu dành cho cô rất chân thành và ấm áp. Hơi ấm đó khiến cô cả đời này cũng không thể quên.
Thiên Thụ không kìm được dang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc cũng nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Thụ, vỗ vỗ lưng cô.
Cảm giác ấm áp này có lẽ chỉ họ mới hiểu được.
“Số 31, Hạ Thiên Thụ.” Ở đằng kia, cô ý tá đang gọi tên cô.
Thiên Thụ quay lại, cười với Tiểu Mạc, chuẩn bị đi khám bệnh. Nhưng vừa quay lại thì bỗng nhìn thấy một bóng người chặn trước mặt cô.
“Thiên Thụ.”
Đàm Thiên Ân có vẻ tiều tụy đang đứng trước mặt cô.
Thiên Thụ vừa nhìn thấy anh ta thê thảm như vậy thì cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng cũng chỉ một, hai giây thôi, cô đã cười với anh ta. “Chào anh, trùng hợp quá, anh cũng đến đây khám bệnh à?”
Đàm Thiên Ân nghe giọng nói có vẻ lạnh nhạt của cô thì vẻ mặt cứng đờ.
“Thiên Thụ, bây giờ em… thật sự rất hạnh phúc sao?”
Thiên Thụ nghe câu nói đó, nụ cười nở bừng, rạng rỡ từ nội tâm lan tỏa ra ngoài, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra.
“Vâng, em thật sự rất hạnh phúc.”
“Với Viên Dã?”, Đàm Thiên Ân hỏi tới.
Ánh mắt Thiên Thụ hơi lấp lánh, nhưng vẫn gật đầu thành thật. “Vâng. Rất hạnh phúc với anh ấy.”
“Anh ta có gì đáng để em yêu chứ? Rốt cuộc là điều gì khiến em hết lòng hết dạ với anh ta như vậy? Viên Dã… anh ta đã cho em cái gì?”, Đàm Thiên Ân hỏi dồn với vẻ không cam tâm.
Thiên Thụ bị hỏi, không cảm thấy phiền mà còn vui vẻ hơn, cô nghĩ ngợi rồi mỉm cười. “Hình như anh ấy chẳng có gì đặc biệt, anh ấy không dịu dàng, cũng không biết nói những lời tình cảm ngọt ngào, nhưng anh ấy cho em hơi ấm nhiều nhất, dù là vì mơ ước của em hay là vì gia đình của em. Ở bên anh ấy, cùng với con gái, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Trong cuộc đời của phụ nữ có lẽ tình yêu được coi là thứ nóng bỏng, mạnh mẽ nhất, nhưng khi tình yêu thăng hoa thành một loại tình thân, anh mới thực sự cảm thấy điều đó, là hạnh phúc chân chính của phụ nữ.”
“Phụ nữ… Hạnh phúc chân chính?”, Đàm Thiên Ân nhìn Thiên Thụ, hỏi với vẻ suy tư. “Chẳng lẽ hai người đã… Thiên Thụ, chẳng lẽ anh chưa từng cho em hạnh phúc như vậy?”
“Đúng…”, Thiên Thụ hơi mím môi. “Nếu bảy năm trước thì sẽ như vậy, lúc đó chúng ta chỉ vừa quen nhau, ngày nào em cũng cùng anh đi học, cùng đọc sách, làm bài tập, lúc đó em ngỡ đó chính là hạnh phúc. Nhưng về sau… về sau mọi thứ đã thay đổi, anh và em… không thể nào đi cùng một con đường nữa. Thiên Ân, anh cũng đã chọn lựa cuộc đời của anh, con đường của anh, đúng không? Chúng ta đã tạm biệt nhau từ lâu, điều còn lại phải làm là, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ cần chúc phúc cho nhau là đủ rồi.”
“Chúc phúc cho nhau? Thiên Thụ, em thật sự làm được rồi”, vẻ thương cảm xuất hiện trên gương mặt Thiên Ân, sự thất vọng không che giấu khiến anh ta càng thêm tiều tụy.
“Vâng, đương nhiên là làm được”, Thiên Thụ mỉm cười, “Em biết cuộc sống của anh và cô ấy tuy không suôn sẻ, nhưng cô ấy là người anh chọn lựa cuối cùng, đúng không? Bây giờ điều anh cần làm là trò chuyện thẳng thắn với cô ấy, rồi bắt đầu tìm lại hạnh phúc của chính mình.”
“Hạnh phúc của mình?”, Đàm Thiên Ân tự cười nhạo, “Thiên Thụ, em cố ý cười giễu anh phải không? Cười anh lúc đầu đã bỏ rơi em, chọn cô ta? Bây giờ anh thấy hối hận cũng không được sao? Cho anh thêm một cơ hội được không? Chẳng lẽ một lần lầm lỡ thì cứ thế từ bỏ em ư? Thiên Thụ, chỉ khi mất đi rồi anh mới em quan trọng thế nào trong cuộc đời anh.”
Sắc mặt Thiên Thụ hơi thay đổi.
Câu này mà nói đi nói lại mãi, nếu là bảy năm trước, có lẽ cô thật sự sẽ cảm động; nếu sống lại lần nữa, có lẽ cô sẽ thấy đây chính là điều cô cần, nhưng bây giờ, có còn là trước đây không? Cô có còn là cô nàng ngốc nghếch khờ dại trước đây không?
Thiên Thụ lắc đầu. “Đừng nói nữa, Thiên Ân sư huynh. Chúng ta duyên phận mỏng, cứ thế đi.”
Thiên Thụ quay người định bỏ đi.
“Thiên Thụ!”
Sau lưng bỗng vang lên tiếng “bụp”, Đàm Thiên Ân đã kêu to rất rõ ràng, “Thiên Thụ, bỏ anh ta đi, hãy lấy anh!”
Thiên Thụ cứng đờ người.
Cô gần như không thể tin được, quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, cô nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang tỏa sáng trước mặt.
Trong một tích tắc, cô có cảm giác bàng hoàng.
Chiếc nhẫn kim cương óng ánh đã từng ở trước mặt cô gái kia, cũng khoảng khắc đó, cô mới lơ đãng thất thần mà lao ra ngoài đường, bị xe tải ᴆụng phải…
Nhưng bây giờ, bây giờ… Bây giờ anh lại cầm chiếc nhẫn này quỳ xuống trước mặt cô! Chuyện cô từng mơ ước nhất, bây giờ đã ở ngay đây, nhưng… nhưng tâm trạng cô bây giờ sao… có cảm giác khó tả, nghiêng sông đổ bể, trong thất vọng còn có cả cảm giác cuối cùng đã được giải thoát…
Tình cảm bảy năm nay, quả thực đã xa lắm rồi.
Thiên Thụ nhìn anh ta, lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay anh ta, mỉm cười. “Thiên Ân, chúng ta đã cạn duyên rồi. Hãy trao tình cảm này của anh cho người khác nhé. Chúc anh hạnh phúc.”
Cô lập tức quay đi, định rời khỏi đây.
Đàm Thiên Ân đứng phắt dậy, bồng bột lao đến định níu lấy Thiên Thụ!
Tiểu Mạc nãy giờ đứng phía sau nghe họ nói, thấy anh ta đứng dậy thì lập tức bước lên ngăn lại.
Đàm Thiên Ân tức tối, đưa tay gạt mạnh Tiểu Mạc ra. “Hạ Thiên Thụ, em đứng lại! Em tuyệt tình thế sao? Tình cảm bảy năm của chúng ta còn không bằng một tờ giấy kết hôn của người khác à? Trước kia anh có lỗi với em, bỏ rơi em, nhưng khi mất em rồi, anh mới thật sự cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa. Thiên Thụ, em đừng rời bỏ anh, em về đi, được không?”
“Em đã nói rồi, không có chuyện đó đâu”, Thiên Thụ không ngờ anh lại đeo bám lằng nhằng như thế.
Đàm Thiên Ân sắc mặt tái nhợt, cảm thấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cũng đã mất đi.
“Em rất hạnh phúc, nên từ nay về sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa!”
Lần này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quay đầu.
“Hạnh phúc? Em sống cùng một thằng lừa đảo, mà hạnh phúc hả?!”, Đàm Thiên Ân bỗng gầm lên, khiến bệnh nhân trong sảnh đều lần lượt quay lại nhìn. “Hắn lừa em đấy! Viên Dã căn bản là lừa em! Hắn không phải chồng em, con bé kia cũng không phải con gái em, em chưa bao giờ lấy hắn, mọi thứ đều là trò lừa đảo!”
Thiên Thụ vốn đã bỏ đi nhưng bất ngờ bị câu nói đó làm cho khựng lại.
Cô quay lại, mở to mắt vẻ bất ngờ và không tin được, hỏi từng chữ, “Anh, đang, nói, gì?! Nói lại!”
Đàm Thiên Ân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thiên Thụ, cuối cùng đã có được khoái cảm trả thù.
Anh ta mím môi, lạnh lùng nói, “Em muốn nghe thì để anh nói lại. Hắn lừa em! Hắn vốn dĩ là lừa em! Mấy hôm trước anh tìm bệnh án của vợ cũ tại bệnh viện này, tình cờ trông thấy bệnh án của em! Hạ Thiên Thụ, ba năm trước em bị xe đâm đưa vào bệnh viện này, trong thời gian ba năm đã hôn mê nằm trong phòng bệnh nặng của bệnh viện, có khả năng nào mà chạy ra ngoài kết hôn với người khác không? Có khả năng sinh con gái cho hắn không?! Tuy anh ra nước ngoài ba năm, không biết tình hình cụ thể của em, nhưng anh nhất định sẽ tìm ra, anh nhất định sẽ điều tra tường tận sự thật, anh nhất định sẽ tìm ra! Trước đó, em vẫn muốn ở bên cạnh một kẻ lừa đảo hả?!”
Thiên Thụ nghe những lời của Đàm Thiên Ân mà đờ người.
Cô đờ đẫn nhìn miệng anh ta cứ mấp máy liên tục, mà ngay cả một chữ cũng không nghe rõ.
Ba năm trước, cô bị xe đâm? Hôn mê ba năm trong bệnh viện này? Sao có thể… Cô rõ ràng… rõ ràng đã lấy anh, đã sinh con gái cho anh, rõ ràng đã…
“Nói bậy… Anh… nói lung tung…”, Thiên Thụ chớp mắt, đầu óc trống rỗng. “Hôn mê… sao có thể… Em… Em rõ ràng… là xuyên không tới…”
“Xuyên không?”, Đàm Thiên Ân cười lớn. “Rốt cuộc em đang cười nhạo trí thông minh của anh hay tên Viên Dã lừa đảo?! Cái kiểu xuyên không cũng chỉ có thể gạt những cô gái ngây thơ xem tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều như em thôi! Thiên Thụ, hắn đang lừa em! Hắn đang lừa em đấy!”
Thiên Thụ hoàn toàn đờ người.
Chỉ thấy máu toàn thân đổ dồn lên, đầu óc rối bời.
Sao có thể… sao có thể là Viên Dã lừa cô, rõ ràng cô từ ba năm trước xuyên không tới, rõ ràng cô tỉnh dậy mở mắt ra là đã có một anh chồng đẹp trai, một bé gái đáng yêu… Nhưng… Nhưng tai nạn xe… Hôn mê… Mất trí nhớ ư? Một loạt chuyện này đều chỉ là cô hoang tưởng ra ư? Viên Dã… Anh chỉ đang lừa cô sao? Lừa rằng cô là vợ anh? Lừa cô đã có con gái?!
Tại sao… Tại sao… Tại sao???
“Không… Không thể… Không…”, Thiên Thụ thất vọng lùi lại, hoang mang hoảng loạn.
Cô không thể tin Đàm Thiên Ân, cô phải tìm Viên Dã để hỏi, cô phải biết tất cả mọi chuyện rốt cuộc là sao!
Cô kích động quay đi tính bỏ chạy, nhưng không ngờ vừa quay phắt lại thì “ầm” một tiếng, đâm sầm vào một người nào đó!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc