Ông Xã Anh Là Ai - Chương 24

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Hôn… đến thiên hoang địa lão, núi non biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, trời đất thay đổi.
Bầu trời u ám, ánh lửa chớp lóe, bọt chữa cháy bay đầy trời, đám người chạy nháo nhào, tiếng hét tiếng la, những chiếc xe ầm ầm lao tới, tiếng súng tiếng nổ xa xa vẳng đến… Thế giới hỗn loạn ấy trong tích tắc đã biến thành bối cảnh xa mờ, chỉ còn riêng đôi tình nhân đang ôm hôn nhau… trong thế giới loạn lạc ấy, cứ phóng to lên vô hạn…
Môi anh xoay chuyển trên môi cô, hơi thở của anh bao bọc lấy cô, mọi thứ của anh gần như bao vây lấy cô.
Cô chỉ run rẩy nấp trong lòng anh, để mặc anh ςướק đoạt hơi thở của cô…
Nếu như tích tắc này hóa thành vĩnh hằng, thế thì cô cam tâm tình nguyện.
Tiếng bom nổ, đám đông hỗn loạn, xung đột đẫm máu, đám cháy rừng rực, đều lùi ra xa… Cả thế giới chỉ còn lại anh, chỉ còn lại nhau… Cho dù lúc này ôm nhau mà ૮ɦếƭ… thì cũng chắc chắn là tay nắm tay hạnh phúc, cùng sống trọn kiếp sau…
Sau một nụ hôn, cô run lẩy bẩy, môi tê dại, cơ thể hơi nóng lên, mang chút e thẹn, cuối cùng cảm thấy tim như ngừng đập, không thở nổi!
“Ôi…”, cô rên khẽ.
Anh bỗng buông cô ra.
“Em tỉnh rồi.”
Ưm… Ưm…?
Thiên Thụ chớp mắt, bỗng cảm thấy mọi thứ mờ nhòe, không còn là sân bay quân dụng đang cháy nữa, mà ngược lại là trong một ngôi nhà gỗ nhỏ chật hẹp và mộc mạc?
“Em… Chúng ta… Sao… Đây là đâu?”, cô chớp hàng mi dài, thắc mắc nhìn Viên Dã.
Viên Dã cau mày. “Em bị ngất.”
Khi đã trải qua chuyến bay gian nan, hỏa hoạn ở không trung, sợ hãi và mệt mỏi, cô chỉ lao vào lòng anh là đã đuối đến độ ngất xỉu. Cũng lúc đó quản lý Lâm và mấy người khác cũng chạy tới sân bay, nói có một máy bay nhỏ có thể bay đến một đảo nhỏ an toàn hơn, Viên Dã đã bế cô lên, rồi cùng họ bay đến hòn đảo không quá xa này, còn nhận được sự sắp xếp của chính phủ bản địa, ở lại căn nhà gỗ nhỏ ven biển mà bình thường vẫn chuẩn bị sẵn cho du khách. Chính quyền địa phương đã nhận lời sẽ xếp chuyến bay cho những người nước ngoài như họ được trở về đất nước.
“Em… đã ngất đi ư?”, Thiên Thụ chớp chớp mắt, chẳng trách lúc nãy trong mơ cứ nhớ lại lúc anh nhìn thấy cô, anh gần như đờ đẫn bước tới, nâng mặt cô lên, rồi hôn thắm thiết.
Nụ hôn đó, rất mềm mại, rất thâm tình, rất ngọt ngào, khiến cô không nỡ rời xa…
Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi của anh.
Anh thấy ánh mắt cô nhưng chỉ khẽ nói một câu, “Chúng ta hiện giờ rất an toàn.”
“Ồ… Ồ”, Thiên thụ cảm thấy như bị anh túm được, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Không khí như lại quay về như lúc họ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng của anh, tâm trạng bối rối của cô, nụ hôn cuồng nhiệt lúc đó, tình cảm sâu đậm lúc đó, cứ như… một giấc mơ. Một giấc mơ chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh… Sao cô lại ngất xỉu nhỉ, cô vẫn muốn nghe xem anh lúc đó đã nói những gì…
Viên Dã cầm lấy hộp thuốc để bên giường, ngồi xuống cạnh cô.
Gương mặt vẫn đẹp trai, lạnh lùng ấy, anh lấy ra bông băng thuốc đỏ với dáng vẻ cực ngầu, bắt đầu giúp cô lau rửa những vết thương chi chít trên người.
Thuốc chạm vào vết thương đã đông máu, cảm giác nhói đau.
Thiên Thụ rụt lại. “Đau…”
“Sợ đau còn dám tới đây?”, anh không ngẩng lên, nhưng lại lấy bông gòn chấm mạnh vào vết thương của cô.
Cô đau tới hít hà. “Em… Em lo cho anh…”
©STENT
Bông gòn đang chà trên vết thương của cô hơi khựng lại. Lấy thuốc bột ra, anh rắc lên vết thương.
“A… Đừng…” Thiên Thụ hít một hơi.
“Bây giờ biết nói đừng rồi hả?”, anh cúi xuống nhướng mày.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh, hàng lông mày đậm nhướng cao, tủi thân muốn khóc. Cô bay ngàn dặm tới đây, từ Hongkong chuyển máy bay, nhờ người khác giúp đỡ, trải qua chuyến bay kinh hoàng, tận mắt thấy bom nổ ngay bên cạnh, suýt nữa thì rơi vào ngọn lửa ngùn ngụt, chỉ để gặp anh sớm một chút, sớm một chút nhìn thấy anh bình an, sớm một chút nói với anh câu đó…
Nhưng xem ra cô khổ sở như vậy mà không có tác dụng gì. Anh vẫn còn giận, giận những gì cô đã làm trước kia, anh vẫn muốn ly hôn với cô, không phải sao? Cô bỗng thấy rất buồn, rất đau lòng, nước mắt bắt đầu dâng lên, rồi rơi tí tách xuống.
“Em biết, em biết anh vẫn còn giận em… giận em hôm đó đã nói ‘ly hôn’ với anh, là em không đúng, em không nên nông nổi như vậy, không nên không thèm nghe anh giải thích, hôm đó không nên cho Thiên Ân cơm hộp mà mẹ làm cho anh… Tuy anh ta rất đáng thương, tuy anh ta rất khiến người ta thương cảm, nhưng em… em không nên giải thích gì cả, đều là lỗi của em… Em biết anh không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta nữa, nhưng Viên Dã à, em đến đây chỉ để nói với anh một câu… Em xin lỗi.”
Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay anh.
Giọt nước mắt ướt đẫm, trong veo ấy long lanh như giọt sương ban mai, từ mu bàn tay anh từ từ lăn xuống.
Gương mặt lạnh lùng của anh hơi cứng đờ, ba mươi giây sau cũng không có động tác gì.
Thiên Thụ cũng không dám nói, cũng không dám thở mà nhìn anh, cô mong chờ anh sẽ có cử động gì đó, cho dù là rất nhỏ, mỉm cười chẳng hạn… cũng được.
Nhưng không, không có gì cả.
Anh còn đột ngột đứng lên, khi cô kích động ngỡ anh định nói gì, thì lại thấy anh cầm một miếng băng cá nhân, đập mạnh lên vết thương của cô.
“Á…”, Thiên Thụ đau quá hét toáng.
Anh lạnh lùng nhướng mày. “Sợ đau thì đừng đến!”
Viên Dạ quay phắt đi, như thể không thấy nước mắt của cô.
Lúc này, Thiên Thụ đã thật sự đau lòng.
Nhìn bóng dáng anh lạnh lùng quay đi, cô thật sự cảm thấy giữa họ đã xong rồi. Cho dù cô bay qua ngàn vạn dặm tới đây, cho dù cô trải qua bao khổ sở và ђàภђ ђạ, cho dù gặp nhau có xúc động đến mấy, anh cũng thật sự không quay đầu lại nữa…
Nước mắt trào ra.
“Viên Dã!”, cô cắn môi gọi anh, “Em biết anh không chịu tha thứ cho em, vì trước kia trong lòng em cứ nhớ tới Thiên Ân! Nhưng… Nhưng em đã nói với anh rồi, em từ ba năm trước xuyên không tới, em hoàn toàn không biết trong ba năm nay đã xảy ra chuyện gì, em đã lấy anh như thế nào, rồi sinh con ra sao… Em không biết, em không nhớ… Trí nhớ của em chỉ dừng lại ở hôm Thiên Ân cầu hôn cô gái kia… Anh phải biết là hôm đó đối với em là đau khổ thế nào, thương tâm thế nào…
Em đã yêu anh ấy bảy năm, trọn bảy năm… Chúng em từ nhỏ là hàng xóm, gần như là thanh mai trúc mã, anh ấy luôn biết em thích anh ấy, cũng chính vì thế anh ấy càng không quan tâm em… Anh ấy cảm thấy em sẽ luôn ở phía sau, cho dù anh ấy có bao nhiêu bạn gái, yêu đương bao lần, cô nàng ngốc nghếch này sẽ luôn chờ đợi, dõi theo… Anh ấy đau lòng đã có em an ủi, lúc anh ấy vui thì em ở cạnh… Dằn vặt bao lần như vậy, tim em đã đau đến tê dại, đau đến mức không còn cái tôi nữa… Đến khi nhìn thấy anh ấy cầu hôn cô gái kia… Em biết mọi thứ đã kết thúc. Thế giới của em đã hoàn toàn sụp đổ… Em rất buồn… Còn nhớ năm bảy tuổi ăn Tết, anh ấy luôn nói, em sẽ là cô dâu tương lai của anh ấy, nhưng bây giờ… mọi thứ đã kết thúc… Em buồn lắm… Em sẽ không bao giờ có thể gả cho anh ấy…
Nên xin anh hãy tha thứ cho em, em thật sự không cố ý phớt lờ anh, thật không cố ý gọi tên anh ấy… Em chỉ không thể nhổ bỏ cái gai trong tim, sự phản bội của anh ấy, sự xa cách của anh ấy. Đến hôm đó, em gặp anh ấy ở ngoài Vân Thượng, anh ấy khóc lóc với em, vì người anh ấy yêu cũng phản bội… Em nghĩ, đó là báo ứng. Đó chính là mối tình đầu của em, kết cục cuối cùng.
Em sẽ quên hẳn anh ấy, vì chúng em mãi mãi sẽ không có kết thúc nào hết. Bắt đầu từ sự phản bội của anh ấy, thì sẽ kết thúc từ việc anh ấy bị phản bội. Đó là vòng luân hồi, không thể nào quay lại được nữa.
Còn về Tiểu Mạc… Cậu ấy là một người rất hiền lành, hơn nữa Đan Lâm nói cậu ấy thích em, đó là chuyện không thể! Tiểu Mạc không nghe thấy em nói, cậu ấy là người khiếm thính, anh có biết không? Em và cậu ấy rất trong sáng, tuy cậu ấy thường ở cạnh em khi buồn, nhưng em thật sự chỉ xem cậu ấy là một người em trai trong sáng đáng yêu, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác…
Nhưng… Nhưng em biết anh sẽ không tha thứ cho em, anh còn cử Đan Lâm đến theo dõi em… Anh muốn ly hôn… có phải không? Được… chúng ta ly hôn…em có thể đi… đi càng xa càng tốt, đi đến nơi anh không còn nhìn thấy, từ nay về sau, sống hay ૮ɦếƭ…”
Anh bỗng quay lại.
Rồi cắn lên môi cô.
Nước mắt cô đọng trên rèm mi, bị anh dọa cho không dám chớp mắt.
Chuyện gì thế này?
Viên Dã cắn môi cô, thì thầm. “Đã nói với em rồi, không được nói từ đó.”
Từ đó? Từ nào? Chẳng lẽ là…
“૮ɦếƭ?!”
Anh cắn mạnh môi cô, dùng răng nhấm nháp. “Em còn dám nói à!”
A… Thiên Thụ muốn ՐêՈ Րỉ cũng không nổi, nhớ lại cảnh trong nhà bếp trước kia, chỉ tưởng anh đang nói đùa, hóa ra anh làm thật!
“Không… Không… Đừng…”, Thiên Thụ bị anh cắn lại không kìm được mà ՐêՈ Րỉ.
Hàng lông mày của Viên Dã cuối cùng giãn ra, hơi nhướng lên cao.
Buông môi cô ra, Thiên Thụ sửng sốt, mắt vẫn còn ướt, nhìn nụ cười của anh.
Hình như… bỗng có cảm giác bị đùa giỡn?
“Anh… Chẳng lẽ anh… Không giận em ư?”
Viên Dã nhướng mày. “Anh không vớ vẩn như thế?”
“Nhưng anh để lại đơn ly hôn, rồi chạy tới Bali?”, Thiên Thụ mở to mắt.
“Đơn ly hôn là để chọc tức một cô nàng nhỏ mọn nào đó, đến Bali là vì một công chuyện rất quan trọng”, anh thong thả nói.
“Chọc tức… Á, lẽ nào, anh cố ý? Lúc nãy cũng là cố ý? Anh không hề giận em, đúng không?”, Thiên Thụ mới chậm chạp nhận ra, hét lên, nhìn người đàn ông đang cười rất đẹp kia.
Viên Dã mày mắt cong cong. “Chẳng lẽ lần nào cũng chỉ có em biết chọc tức anh?”
A a a! Người này hư hỏng mất rồi!
Dám chạy tới đây, để lại đơn ly hôn làm cô khóc cạn nước mắt, mà chỉ là vì muốn chọc tức cô?! Còn làm vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc, nhìn cô gian khổ chạy tới đây, mà cũng chỉ chọc tức cô?
A a a, thật quá đáng!
Thiên Thụ nhảy nhổm lên trên giường, giơ móng vuốt về phía anh. “A, anh hư quá rồi Viên Dã! Anh dám bắt nạt em! Người ta lúc nãy còn sợ đến phát khóc!”
“Em khóc xấu thật!”, anh lại còn chọc tức cô.
Thiên Thụ nhào về phía anh. “Anh còn dám nói hả?”
Đầu móng tay vừa chạm tới cánh tay anh, Viên Dã đã rụt phắt lại.
Thiên Thụ nhận ra trên áo sơ mi anh có dấu máu đo đỏ, hét lên bàng hoàng, “Anh cũng bị thương ư?”
Anh ấn chặt vết thương. “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Cho em xem nào!”, cô lập tức bay đến, kéo tay anh ra.
Vết thương đã băng lại mà vẫn còn dấu máu tím bầm khiến Thiên Thụ nước mắt rưng rưng. Cô đã nhìn thấy anh ở mọi dáng vẻ, lạnh lẽo, đẹp trai, kiêu ngạo, tự phụ, yêu thương con gái, nhưng chưa bao giờ thấy anh như vậy… Vết thương của anh, máu của anh, vết thương rất dài khiến cô xót xa…
Chỉ bị thương chút xíu mà cô đã đau đến khóc lóc ầm ỉ, thế anh thì sao? Dài như thế, sâu như thế, máu ra nhiều như thế… Chắc phải đau lắm, khó chịu lắm, anh lại còn tỉ mỉ giúp cô chữa vết thương.
“Viên Dã, anh là đồ ngốc, anh bị thương sao còn giúp em? Sao không nói em biết, ngốc quá… thật là ngốc…”, nước mắt cô sắp rơi ra.
Viên Dã nhìn cô cúi đầu, nâng cánh tay bị thương của anh lên, rèm mi dài như cánh bướm khẽ lay động, những giọt nước mắt lăn ra như những giọt nước trong veo, anh không kìm được đưa tay kia lên vuốt tóc cô, ấn cô thật chặt vào lòng mình.
“Em mới là đồ ngốc! Còn nghĩ bậy là anh cử Đan Lâm đến giám sát em? Em ở ngay cạnh anh, có cần giám sát không? Ngốc… đúng là siêu ngốc! Nhưng… vì sao anh lại yêu cô ngốc này nhỉ…”
Yêu… Anh nói từ “yêu”, cô không bị ᴆụng máy bay đến mức đầu váng mắt hoa chứ? Cô không bị những khó khăn kia ђàภђ ђạ đến mức choáng váng đó chứ? Người đàn ông mãi mãi lạnh lùng như núi băng kia, lại nói từ “yêu” với cô?!
Thiên Thụ chớp chớp đôi mắt to, mở lớn mắt gần như không thể tin, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh… Anh vừa nói gì? Em… hình như em nghe nhầm… Có phải sau khi ᴆụng máy bay sẽ có ảo giác không? Sao em lại nghĩ tới chuyện đó… Em không giống Tiểu Mạc đâu…”, cô kéo tai mình, vặn trái vặn phải, muốn chắc chắn mình có suy nghĩ lung tung hay không.
Viên Dã bỗng cúi xuống, giữ lấy bàn tay đang tự véo tai của cô.
“Em không nghe nhầm.”
A… Hả?!
Thiên Thụ chớp mắt.
Ngón tay anh lại nâng cầm cô lên, nhẹ nhàng nâng gương mặt cô để nhìn vào mắt anh.
“Anh yêu em, Hạ Thiên Thụ.”
Môi anh in lên môi cô.
Trong tích tắc, như có một luồng điện xuyên qua đầu. Chạy dọc sống lưng cô, theo môi cô, nóng bỏng lan tỏa đến từng bộ phận trên cơ thể.
Trời ơi, lần này cô không nghe nhầm chứ? Cô không nghĩ lung tung chứ? Anh đã nói câu ấy thật sao? Câu nói được những người yêu nhau xưng tụng là “câu ba chữ” thần thánh! Đánh ૮ɦếƭ cô cũng không nghĩ tới, hóa ra có ngày Boss Viên lạnh lẽo cũng biết nói một câu dịu dàng như vậy, Viên Dã lạnh lùng cũng biết tỏ tình như vậy! Cảm giác đó quá thần kỳ, quá kỳ diệu, quá tuyệt vời!
Cơ thể nhẹ bẫng bay lên trời, ngay cả nụ hôn của anh đều trở nên dịu dàng, ẩm ướt, nhẹ nhàng!
Thiên Thụ ngờ nghệch còn chớp mắt, rèm mi dài sắp cọ vào chóp mũi anh.
“Ưm… Cái đó…”, cô hơi rời môi anh ra, “Viên Dã… có thể… có thể nói lại lần nữa không…”
Anh ngẩn người.
Đôi môi mỏng nhướng lên thành một đường cong, anh đưa tay che đôi mắt to lấp lánh của cô lại, nửa cười nửa không thốt ra hai chữ, “Đừng phá.”
“Em không phá, em thật sự muốn nghe… Viên Dã… nói nữa đi… nói lần nữa thôi…”, cô năn nỉ anh như đứa trẻ, tay chụp lấy tay anh, muốn mắt mình lộ ra.
Nhưng anh lại che nửa mặt cô, rồi lại áp môi lên môi cô.
Lần này, càng quấn quýt, càng nóng bỏng.
Mềm mại, nhẹ nhàng, dịu dàng, quấn quýt… Anh coi cô như là con 乃úp bê yêu kiều nhất, nụ hôn dịu dàng ấy rơi trên trán cô, chóp mũi, khóe môi, hàng mi… Nước mắt vẫn ẩm ướt, nhưng khi chạm vào môi anh lại trở thành những giọt nước nóng bỏng… Lần này giọt nước ấy rơi vào giữa môi anh và môi cô, lại có chút vị ngọt…
Hóa ra nếu yêu nhau, cho dù là nước mắt, cũng sẽ ngọt ngào sao?
Thiên Thụ không còn thời gian suy nghĩ đến vấn đề cao siêu đó, chỉ thấy anh dịu dàng hôn cô, ngay cả hơi thở cũng sắp ngừng lại. Lần này anh rất nhẹ nhàng, lòng bàn tay giữ sau gáy cô, rất tỉ mỉ, hôn khắp mặt cô…
Đầu lưỡi vẽ theo cánh môi cô, mềm mại trơn trượt chạm qua răng cô.
Cảm giác như bị điện giật lại trở lại, toàn thân máu dồn ngược lên, chỉ dừng lại ở chỗ được anh hôn.
“Ôi…”, cô không thở được, ՐêՈ Րỉ.
Anh lập tức giữ chặt gáy cô, lưỡi luồn vào miệng cô.
Trong phút chốc, hai người như dính chặt vào nhau, cảm giác kỳ diệu ấy khiến cô run rẩy. Cô không chịu nổi áp lực từ anh, cơ thể vô thức ngả ra sau, anh đỡ lấy cô, hai người cứ thế trượt xuống chiếc giường đôi không rộng lắm.
Nụ hôn, vấn vít.
Trên chiếc giường kiểu Đông Nam Á, chăn lụa mềm mại mát mẻ, cô bị anh đè xuống, chỉ thấy làn da tiếp xúc với drap giường mát lạnh, vết thương trên người hơi nhói, nhưng lại có một cảm giác khác lạ khó tả.
“Ưm… Viên… Viên Dã…”, cô ՐêՈ Րỉ.
Nụ hôn của anh từ môi cô đã trượt xuống hõm cổ.
Anh tỉ mỉ hôn cô, như đang tạo nên 乃úp bê sứ thượng hạng, rất nhẹ nhàng nhưng lại rất thích thú, dè dặt chạm vào, chỉ sợ bất cẩn sẽ đánh vỡ cô. Đôi môi mềm mại chạm đến vùng da nhạy cảm nhất sau tai cô, anh nhẹ nhàng liếm tai cô, cô nóng nực toàn thân, anh lập tức há miệng cắn lấy một cắn hư hỏng!
“Á!”, cô run lẩy bẩy, cảm giác và kích thích đó đủ để khiến mọi phụ nữ tan thành nước.
Anh rất hài lòng trước phản ứng của cô, dùng răng nhẹ nhàng chà xát tai cô, thỉnh thoảng còn thở ra một hơi, khiến cô mềm nhũn người, đầu óc trống rỗng.
Anh cắn, gặm, hôn, ʍúŧ vùng cổ trắng nõn như ngọc của cô, ngón tay nhẹ nhàng trượt từ từ vào, dần dà… chạm đến phần eo thon của cô.
Cô đang bận đối phó với sự tấn công phần tai của anh, không ngờ ngón tay anh lại luồn vào trong. Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da cô, cô lập tức rúm ró, kêu lên, “Ui da!”
Anh giữ tay cô, cơ thể hơi nghiêng tới đè cô xuống, “Đừng sợ, Thiên Thụ, là anh.”
Câu nói đó bỗng khiến trái tim cô như biến thành hoa.
Rất dịu dàng, rất ân cần, người đàn ông quá đỗi tâm lý này… lại sợ cô e ngại sự tiếp xúc đó… Cô… thực ra không sợ, dù gì lần trước ở khách sạn bảy sao họ suýt nữa đã… Cô chỉ là chưa tự nhiên lắm, còn cảm thấy e thẹn, còn đỏ mặt…
“Em em em… em không sợ…”, Thiên Thụ xấu hổ tới mức suýt cắn lưỡi mình, “Chỉ là chỉ là chỉ là… tay anh lạnh quá.”
Anh nghe cô nói, hàng lông mày cong cong, nở một nụ cười rất đẹp, lần đầu nói với vẻ trẻ con, “Thế hả? Tay anh lạnh quá à? Vậy… em giúp anh sưởi ấm đi.”
Ngón tay anh lại luồn vào, lần này thật sự tiếp xúc với phần eo mềm mại ấm áp của cô.
“A… Ưm…A…”, Thiên Thụ co rúm.
Ngón tay anh quá lạnh, lạnh hơn da cô khi mới ngủ dậy tới mấy độ, nhưng chính vì sự cách biệt như vậy lại khiến cô càng cảm nhận rõ hơn sự di chuyển của ngón tay anh… Từ phần eo, đến đường cong tuyệt mỹ, rồi đến phần bụng ấm áp, sau đó bàn tay như đang gõ phím đàn, len lén, lặng lẽ, tiến đến gần trái tim cô…
“Ôi không… không… Viên Dã… không… cần… đừng…”, Thiên Thụ run rẩy.
Viên Dã trở mình, lần đầu hoàn toàn đè cô xuống dưới, trọng lượng của anh khiến giường hơi lún xuống, cũng khiến Thiên Thụ lần đầu cảm nhận được sức mạnh đến từ đàn ông.
Anh cúi xuống, hôn cô.
Ngón tay trong chăn cũng nhích lên trên, chạm vào cô.
Cô giật nảy người.
Áo ngoài đã sớm rơi ra trong lúc ngủ, anh nhanh chóng trượt lên trên, căn bản không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Gương mặt cô trong phút chốc đỏ lựng.
Anh cúi xuống nhìn gương mặt đỏ hồng như trái táo ấy, càng thấy cô ngây thơ đến mức đáng yêu. Nụ hôn đốt cháy gò má cô, lại lần nữa cắn lấy vành tai nhạy cảm của cô.
Thiên Thụ run lẩy bẩy, ngón tay hơi thô ráp của anh lại đùa cợt cô, và răng anh đang cắn nhẹ lấy cô, đúng là hai sự ђàภђ ђạ cùng lúc, khiến cô lo bên này lại bỏ lỡ bên kia, mà hai luồng điện ở hai nơi đang lao về phía cô, chạm vào nhau trong Ⱡồ₦g иgự¢, lóe lên những tia rực rỡ.
“Viên Dã… Viên Dã… Viên Dã…”, đầu cô trống rỗng, ՐêՈ Րỉ, duy nhất nhớ được là tên của anh.
Anh thở hổn hển bên tai cô, ngón tay truyền đến hơi ấm khiến bản năng đàn ông trong anh trỗi dậy. Chỉ là anh không muốn quá nhanh, không muốn làm cô sợ… Anh muốn cho cô hồi ức dịu dàng nhất, đẹp đẽ nhất, ngọt ngào nhất…
Anh kìm nén bản thân, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng. “Gọi anh là Dã… Tiểu Dã… Thiên Thụ… Tiểu Thụ…”
Cô thật sự quá mềm mại! Như một vũng nước, lại giống một ngọn lửa… Sao cô có thể nóng bỏng đến thế, lại mềm mượt dịu dàng đến thế… Giống như miếng đậu phụ vừa ra lò, vừa trắng vừa mềm lại căng mịn, dịu dàng ngọt ngào đến mức chỉ muốn cắn nuốt cô xuống… Tại sao trước kia anh còn muốn buông cô ra… cô gái này… Sao anh có thể buông ra… Sự dịu dàng của cô có thể làm tan chảy mọi thứ trong anh, làm sao anh lại ngốc đến thế, muốn buông tay chứ…
“A… A…” Thiên Thụ ՐêՈ Րỉ, ngón tay anh như châm lên những ngọn lửa trên cơ thể cô, sao lại nóng như vậy, sao lại khó chịu như vậy. Chỉ có chạm vào ngón tay của anh mới cảm thấy mát mẻ hơn, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng … xấu hổ quá… xấu hổ quá…
Cô lại thích anh ve vuốt đến vậy… Khi ngón tay hơi buông lỏng, cô nhận ra bản thân lại chủ động ưỡn иgự¢ lên, chỉ khao khát anh đừng rời cô ra nhanh như vậy…
Viên Dã đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô, sự chủ động đó khiến anh vui mừng. Anh thậm chí cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nhoi nhói, không còn kiềm chế nữa, anh đưa tay kéo áo ngoài đã sắp rơi ra của cô.
Thiên Thụ thấy mặt như sắp bốc cháy tới nơi.
Nhưng lại không kìm được mà thuận theo ngón tay của anh, để anh ϲởí áօ của cô ra. Cô gần như bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ nằm trong tấm chăn lụa, cảm giác mát mẻ của làn da trần chạm vào tấm chăn thật khiến người ta run rẩy.
Viên Dã trở mình đè lên cô, hai tay nắm chặt lấy hai tay cô.
Anh hôn lên má cô, lên môi cô, trán cô, rồi tới hàng mi dài.
“Thiên Thụ… anh có thể… biến em thành của anh không?”
Anh thì thầm, dịu dàng, rất dịu dàng, nhưng đầy gợi cảm, hỏi cô như vậy.
Thiên Thụ vùi đầu vào chăn, toàn thân sắp bốc cháy. Chưa từng biết đàn ông trước khi đàn ông làm đó lại hỏi phụ nữ như vậy… Nhưng vẻ mặt anh khi hỏi cô sao lại đẹp như thế, sao lại dịu dàng như thế, sao lại khiến cô e thẹn mà gật đầu… A a, cô trở nên hư hỏng rồi, lại khao khát bản thân có thể thật sự… trở thành của anh…
“Thiên Thụ…”, anh nắm chặt đôi tay cô.
Cuối cùng cô như con đà điểu, khẽ khàng gật đầu trong chăn.
Cuối cùng anh như được giải thoát, hôn lên trán cô thật yêu thương, trìu mến.
Toàn thân Thiên Thụ bỏng rát, màu đỏ hồng trên gương mặt đã lan xuống xương quai xanh…
Cô nắm chặt góc chăn, ngay cả sức nhìn lén cũng không có.
Chỉ thấy bên cạnh mình lún xuống, cơ thể anh đã như ngọn lửa, đốt cháy làn da cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc