Dưới gốc cây khô, bên nhau một phút, ngỡ như cách thế.
“Anh có ổn hay không không quan trọng, chỉ cần em hạnh phúc là được”, Đàm Thiên Ân chậm rãi lên tiếng, giọng hơi khàn và trầm.
Thiên Thụ nghe câu đó lại thấy mềm lòng và chua xót, như thể có một thứ gì đó không thể tan chảy cứ mắc kẹt lại. Cô cầm hộp cơm, chỉ cảm thấy hơi ấm nhẹ nhàng từ đó đang lan tỏa trong lòng bàn tay.
“Sư huynh, anh đừng nói vậy”, Thiên Thụ cắn môi.
“Vậy anh phải nói thế nào?”, Đàm Thiên Ân ngồi xuống cạnh cô, cười khổ. “Hay anh nên chúc phúc em đã lấy được chồng tốt, hạnh phúc đến bạc đầu?”
“Sư huynh, anh đừng như thế”, Thiên Thụ chớp mắt với anh ta.
Đàm Thiên Ân nhìn cô, trong mắt và khóe môi đều có vẻ chua chát.
“Em không biết anh đã ra nông nỗi này từ lâu rồi à? Hoặc em nhất định phải nghe anh nói, anh rất đau khổ, anh rất buồn bã, anh rất không hạnh phúc, anh rất không có tương lai.”
Thiên Thụ đờ người.
Cô quay sang nhìn Thiên Ân.
Nam nhân vật chính phong độ ngời ngời, thanh xuân vô địch vạn người mê đã dần trở nên xác xơ, râu cằm lún phún xanh, mái tóc rối bời, không thể nói rõ được nỗi mệt mỏi và khổ sở của anh ta. Chỉ duy nhất – đôi mắt, vẫn như ngày xưa, chỉ là trong ánh sáng đôi mắt ấy cũng pha lẫn tia máu, làm đau trái tim cô.
“Sư huynh, anh là vì chuyện của công ty sao?”, Thiên Thụ mím môi hỏi. “Là vì công ty Vân Thượng đang làm khó anh? Em… Viên Dã… Viên Dã đang làm khó anh ư? Để em đi tìm anh ấy…”
Thiên Thụ quay người định đi thì Đàm Thiên Ân đã nắm lấy cổ tay cô.
“Tiểu Thụ”, anh ta gọi tên cô khe khẽ.
Ngón tay Thiên Thụ run lên.
Tay anh ta cũng từ cổ tay cô trượt xuống bàn tay. Lòng bàn tay lớn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay cô.
Không biết bao lâu rồi chưa nghe anh ta gọi cô như vậy, khe khẽ, trầm trầm, mang theo nỗi tuyệt vọng, gọi tên cô…
“Tiểu Thụ, đừng rời xa anh…”, anh ta nắm chặt tay cô, như người hấp hối nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. “Đừng rời xa anh… Nếu có thể dùng mọi thứ của Huy Hoàng để đổi lại em quay về với anh… Anh tình nguyện… để Viên Dã ђàภђ ђạ anh một trăm lần…”, Đàm Thiên Ân nắm tay Thiên Thụ, khe khẽ nói ra câu ấy.
Thiên Thụ cứng đờ người.
Đây … Đây… Anh… Anh… Anh ta có biết mình đang nói gì không? Bảo cô quay về bên anh ta lần nữa? Cho dù dùng Huy Hoàng – tâm huyết của anh – để đổi, anh cũng tình nguyện?! Đây là mơ hay do cô bị choáng váng? Câu này cô đã khao khát từ lâu, từ bao năm khi còn trẻ, nhưng bây giờ… bây giờ… anh ta lại nói ra câu này?
Thiên Thụ cắn môi, mắt đã hoe đỏ, cô ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra lòng bàn tay anh ta. “Sư huynh, anh đừng… đừng nói đùa nữa. Em… Em không thích… câu đùa này đâu.”
©STENT: http://www.luv-ebook.com
“Anh không nói đùa!”, Đàm Thiên Ân cố chấp giữ lấy tay cô, không chịu buông. “Em đừng gọi anh là sư huynh nữa, Thiên Thụ! Từ khi ở trường em cũng chưa bao giờ gọi anh như thế, bây giờ tại sao lại gọi như vậy? Tại sao lại vạch ra khoảng cách với anh xa đến thế, tại sao lại rời bỏ anh? Thiên Thụ… về bên anh nhé… Thiên Thụ, anh cần em…”
“Đàm Thiên Ân!”
Thiên Thụ không nghe được nữa, cô rụt phắt tay lại, lùi lại một bước.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Chẳng lẽ anh không biết, chúng ta đã không còn là chúng ta của quá khứ rồi hay sao? Em không còn là Hạ Thiên Thụ mãi mãi chỉ biết ngốc nghếch đứng sau lưng anh chờ đợi, nhìn anh và vô vàn những cô gái khác chơi trò tình ái, mà vẫn còn cười nói sẽ đợi anh quay về nữa! Những ngày tháng ấy đã một đi không trở lại rồi! Anh đã cưới người khác, em cũng lấy chồng, chúng ta đều trưởng thành, không còn là những đứa trẻ bướng bỉnh trong tình yêu nữa! Nếu anh đã chọn người khác thì hãy đối xử tốt với cô ấy, sống thật tốt, đừng nói những lời như muốn em quay về bên anh nữa!”
Thiên Thụ có phần kích động, giọng run run.
Lẽ nào đã qua một lần rồi, mà anh vẫn chưa hiểu? Anh còn muốn như trước kia… dằn vặt cô sao?
“Thiên Ân… Có những tình cảm… sẽ không bao giờ ngừng lại mãi ở đó…”, Thiên Thụ chầm chậm thốt ra.
Đàm Thiên Ân nhìn cô.
Từ từ, có một giọt nước từ tròng mắt hoe đỏ của anh ta, lặng lẽ rơi xuống.
Thiên Thụ nhìn anh ta đau lòng như thế, cũng cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình như thắt lại, xoắn vặn.
Nhưng cô đứng đó, cắn chặt lấy môi, ép bản thân không được tiến lại gần anh ta.
Tiến về phía anh ta một bước, chính là làm tổn thương người khác một bước lớn; buồn bã vì anh ta một chút, có lẽ sẽ làm một người khác buồn hơn nhiều nhiều…
Đàm Thiên Ân ngã ngồi xuống băng ghế ven đường, nước mắt từng giọt lăn xuống. Anh ta ôm mặt, nước mắt từ kẽ ngón tay không ngừng trào ra.
“Anh biết… Tiểu Thụ… Anh biết em không còn quay về nữa… Anh chỉ có thể buồn, chỉ có thể hận bản thân… Tại sao… Tại sao lúc đó không trân trọng em… Thiên Thụ… Con người đều thế chăng, cho rằng có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng khi quay nhìn lại… phát hiện ra bản thân… chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc…”, Đàm Thiên Ân ôm mặt, “Đó chính là sự trừng phát đối với anh chăng? Ngay cả đứa con cô ta sinh ra, cũng mang tên của kẻ khác…”
Thiên Thụ nghe đến câu cuối, sững người.
Đứa con cô ta sinh ra? Mang tên người khác?
Lẽ nào… vợ của Đàm Thiên Ân… có con với người đàn ông khác?!
“Thiên Ân, chẳng lẽ…”, Thiên Thụ bàng hoàng bịt miệng.
Đàm Thiên Ân chỉ buồn bã gục xuống đầu gối.
Thiên Thụ ngồi cạnh anh ta.
Đến giờ phút này, cô mới biết vì sao Đàm Thiên Ân lại tiều tụy đến thế. Không có một người đàn ông nào chịu đả kích lớn như vậy rồi vẫn có thể ngụy trang được nữa. Bị chỉ trích trong công ty, bị vợ phản bội, áp lực ở Vân Thượng, ánh mắt của người đời, Đàm Thiên Ân đã sống dưới tầng tầng áp lực ấy, đau khổ một mình trôi dạt, lang thang trong thế giới cô đơn.
Câu chuyện đó, anh ta không thể kể với ai, nỗi đau đó, chỉ có thể do một mình anh ta gánh chịu. Anh ta từng cho rằng lựa chọn của mình là chính xác nhất, tìm một người vợ vô cùng xinh đẹp, tạo nên một gia đình vô cùng hạnh phúc. Nhưng hóa ra mọi thứ chẳng qua chỉ là ảo ảnh, không, là trò lừa gạt ૮ɦếƭ tiệt! Lừa gạt gia tài của anh ta, lừa gạt trái tim của anh ta, mà lại còn đá anh ta một cú thật mạnh.
Đàm Thiên Ân chưa từng thảm bại như vậy, đến nỗi khi bất ngờ thấy cô gái trước đây luôn ngốc nghếch yêu thầm mình, đã không kìm được bộc lộ hết nỗi lòng.
Anh ta hy vọng cô có thể quay về, mong cô vẫn đợi anh ta trở lại như trước kia… Cho dù anh ta có làm loạn ở đâu chăng nữa, cho dù anh ta chơi bời nhiều thế nào chăng nữa, cô mãi mãi cũng sẽ đứng đó, giống một bến bờ ấm áp, chờ anh ta quay về…
Nhưng lần này, không thể! Cô đã đi xa, cô đã đến cạnh người khác… không còn đứng đó chờ anh ta, cũng không còn đứng đó… mải miết dõi theo anh ta…
Bi ai, như thủy triếu dâng ngập trong lòng.
Thiên Thụ ngồi cạnh Đàm Thiên Ân, nhìn anh ta vùi mặt vào đầu gối, vai run run, nỗi thương tâm và đau khổ đó, trước mặt cô bây giờ không còn che giấu mà tràn ra như nước vỡ bờ…
Tròng mắt Thiên Thụ cũng hoe đỏ.
“Thiên Ân…”
Cô chư bao giờ thấy anh ta đau lòng như vậy, chưa bao giờ thấy anh ta khóc như trẻ con như vậy. Trước mặt cô, lúc nào anh ta cũng ở phía trên cao kia, mãi mãi phong độ ngời ngời. Nhưng lần này… lần này anh lại buồn đến thế… lại như một đứa trẻ đánh mất tất cả…
Tay cô không kìm được định đặt lên vai anh ta.
Đàm Thiên Ân bỗng ngẩng lên, ôm lấy vai cô, khóc to.
Thiên Thụ chua xót, như có thứ gì đó cũng dậy sóng theo tiếng khóc của anh ta.
Cảm thấy nước mắt anh ta từng giọt rơi xuống gáy cô, lành lạnh, ẩm ướt… giống như trước kia mỗi lần anh ta rời xa cô, cô đều gục vào lòng Tiểu Vi khóc… Cô biết cảm giác kìm nén đó, cô biết nỗi đau khó che giấu đó… Cô không còn giãy giụa, để mặc đứa trẻ ương bướng này được thỏa sức khóc…
Ven đường, gió lạnh tiêu điều gào thét.
Hoàng hôn.
Nhà họ Viên lại thơm nức mùi thức ăn ngon.
Cô bé con ngồi trên xe nôi, ăn ngon lành đến nỗi mặt mũi dính tèm lem, dì Trương ngồi cạnh đút cho còn không hài lòng, tay chân bé nhỏ cứ khua khoắng loạn xạ, định tò mò thám hiểm bàn cơm.
Hại bà Hạ phải bê chén đũa thức ăn ra xa, thế là cô bé con chu môi không vui. “Chim chim… Cơm cơm…”
Dì Trương vội bưng bát đến. “Cơm cơm ở đây, con gái ngoan.”
Cô bé rất có khí chất tướng quân, huơ tay một cái, không cần cái này, cần trên bàn cơ! Suýt nữa làm bát cơm trên tay dì Trương rơi xuống đất.
Bà Hạ và dì Trương vây quanh, bận quay mòng mòng.
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, lại lặng lẽ không nói gì.
Thiên Thụ bưng bát cơm, đũa ngoáy ngoáy trong bát hồi lâu mà cũng không ăn, chứ đừng nói tới thức ăn, thậm chí món cô ưa thích mà mẹ cô đích thân nấu, cô cũng không ᴆụng tới.
Viên Dã lại trái ngược hoàn toàn.
Hình như anh rất ngon miệng, ăn khá nhiều, cứ như lấy lòng bà Hạ, gần xong còn ăn một bát canh to.
Bà Hạ nhìn con rể ăn ngon lành như vậy thì vui vẻ vỗ lưng anh. “Tiểu Dã dạ dày tốt nhỉ, buổi trưa ăn chưa no à? Ăn nhiều vào ăn nhiều vào, ăn no mới có sức làm!”
Viên Dã bị bà Hạ vỗ bốp bốp, suýt thì phun canh ra.
Nhưng Viên Đại Boss anh tuấn làm sao có thể phun cơm, người ta lau miệng rất nho nhã. “Vâng ạ, bữa trưa con không ăn. Cảm ơn mẹ, con ăn no rồi.”
Boss Viên lễ phép cảm ơn rồi lập tức đứng lên.
Thiên Thụ còn đờ đẫn ngồi gặm đũa, thần trí đang đi du ngoạn nơi đâu thì cái thìa của bà Hạ đã gõ vào đầu cô. “Này,chẳng phải mẹ bảo buổi trưa con đi đưa cơm hộp à? Sao Tiểu Dã nói không ăn trưa?”
Thiên Thụ nổ đom đóm mắt, mới sực tỉnh, nhưng lần này cô lại không ôm đầu hét lên như trước kia mà chỉ mím môi. “Ưm… Con đưa rồi. Nhưng… là đưa cho người khác…”
“Cái gì?!”, câu này khiến bà Hạ suýt nôn ra máu, thiếu chút nữa nhảy dựng lên Ϧóþ cổ Thiên Thụ. “Đưa cho ai hả? Cái con ranh này, mẹ rõ ràng làm cho hai đứa ăn, mày lại đưa cho ai, đưa cho ai?”
Thiên Thụ bị mẹ lay lắc váng cả đầu. “Mẹ… Con… Con đưa cho… Mẹ cũng quen mà… Đàm… Đàm Thiên Ân…”
Phụt…
Bà Hạ phun thẳng một ngụm canh vào mặt Thiên Thụ.
“૮ɦếƭ thật! Con ranh ૮ɦếƭ tiệt này! Sao lại đưa món đồ quý giá cho kẻ khác hả?! Sao lại đưa cho Đàm Thiên Ân! Cái thằng họ Đàm đó chẳng phải kết hôn rồi sao? Cái con bé ૮ɦếƭ dẫm này không ngoại tình đó chứ? Đừng có mà làm mẹ mày tức ૮ɦếƭ, mẹ chỉ chấp nhận con rể Tiểu Dã thôi đấy…”
Bà Hạ tức đến nhảy chồm chồm lên.
Thiên Thụ lại cứ nhìn theo bóng Viên Dã, mặc cho mẹ uy Hi*p.
Cũng không biết anh có nghe thấy cô và mẹ như vậy không, bước chân chậm rãi bước về thư phòng, nhìn từ phía sau trông có vẻ buồn bã.
Cô nhớ đến chuyện Thiên Ân hôm nay đã khóc đau đớn thế nào, trong lòng không biết cảm thấy bao nhiêu phức tạp. Như thể mặn ngọt cay đắng, tất cả như quyện lại rồi ập đến.
Cách, đèn thư phòng sáng lên.
Thiên Thụ bỗng thấy dây đàn trong tim mình cũng bất ngờ đứt đoạn.
Bà Hạ vẫn còn ngắt nhéo tay cô. “Cái con bé ૮ɦếƭ tiệt này, ngày mai mẹ lại làm một phần cơm nữa, mày phải mang đi đấy! Nếu mày dám tặng cho người khác, mẹ sẽ đánh mày… một ngàn lần! Một ngàn lần!”
Thiên Thụ xách hộp cơm đi qua đi lại trước cổng công ty Vân Thượng.
Cô gái tiếp tân thấy Thiên Thụ thì lập tức nhiệt tình chào. “Tổng biên tập Hạ, chị lại… đến đưa cơm trưa cho tổng giám đốc ạ?”
Thiên Thụ bối rối, mặt suýt đỏ bừng lên.
Thực ra hôm qua cô không đưa cơm cho Viên Dã, mà là… Huống hồ tối qua khi ăn cơm, Viên Dã còn nói “buổi trưa không ăn” kìa. Lúc đó cảm giác tội lỗi dâng cao tới mức cô không ăn nổi cơm nữa. Lần này cô bé ấy còn nói cô “lại” đến đưa cơm trưa, cô cảm thấy đỏ mặt.
“Ưm… A… Phải… Phải rồi.” Thiên Thụ không dám đi lung tung nữa, nhấc hộp cơm chạy như bay về phía thang máy.
Thang máy lên tầng 38.
Rất yên tĩnh.
Thảm trải sàn bằng len dài rất đẹp, khi giẫm lên vẫn mềm mại, như mây như sương, không chút tiếng động. Giống như lần đầu cô đến, yên tĩnh lặng lẽ đến mức khiến cô có hơi hoảng sợ.
Thiên Thụ dè dặt đi thẳng, không thấy bóng trợ lý Phương, cửa văn phòng tổng giám đốc phía xa đang mở, lẽ nào Viên Dã lại đi họp rồi? Thiên Thụ nhớ lần cô vì cảm lạnh mà ngủ say trong văn phòng anh, không biết bây giờ…
“…Lượng tiêu thụ của ‘Phụ nữ online’ lần này đã tăng, nhưng hoàn toàn không đạt tới mức công ty yêu cầu. Tuy biên tập viên chúng tôi đều nỗ lực, nhưng với một tổng biên tập như thế… lúc nào cũng hoang tưởng đến những chuyện lãng mạn, hoàn toàn không biết yêu cầu của độc giả bây giờ là gì hết. Với suy nghĩ đó của cô ta, có cho thêm ba tháng thì cô ta cũng không đạt nổi yêu cầu của Vân Thượng.”
Trong văn phòng, bỗng vang lên một giọng nữ sang sảng.
Bước chân Thiên Thụ dừng lại.
Cô không cố ý nghe trộm, nhưng giọng nói ấy quá vang quá rõ, cho dù lưng cô quay lại với cửa phòng vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Viên Dã ngồi sau bàn làm việc lật giở bảng biểu, lại lướt nhìn tạp chí mẫu, hơi cau mày, rồi đan hai tay vào nhau. “Thế nên?”
“Nên, tôi cảm thấy tòa soạn nên thay đổi phong cách, đổi ngay chủ biên!” Đại mỹ nhân dũng cảm bước thêm một bước.
Viên Dã nhướng mày, giở tạp chí để bên cạnh.
Đại mỹ nhân nhìn sắc mặt của sếp, dũng cảm nói tiếp. “Sếp à, anh không thể chiều chuộng cô ta mãi được. Tuy anh cho cô ta một tòa soạn, như cho cô ta một khoảng trời tự do, nhưng thực ra cũng đồng nghĩa anh đã cho cô ta vốn liếng để trở nên cố chấp với cuộc sống, làm cô ta luôn cứng đầu cứng cổ. Mấy hôm nay ở bên cô ta, tôi đã nhìn rõ hết rồi.
Cô ta vẫn chưa cạn tình với người đàn ông trước kia, tuy hai người đều có chồng có vợ nhưng kỳ thực vợ của Đàm Thiên Ân ngoại tình, hôn nhân tan vỡ, căn bản là muốn quay lại tìm cô ấy. Còn cô ta thì cứ thấy anh ta vẫy lại lao tới, đuổi thì đi, không có chút khí khái nào! Hơn nữa cô ta và một cậu nhi*p ảnh gia trong tòa soạn có quan hệ không bình thường, tuy cậu bé ấy còn nhỏ, nhưng người sáng mắt vừa nhìn cũng thừa biết cậu ấy thích cô ta.”
Viên Dã hơi nhíu mày. “Những chuyện này, tôi đều biết.”
“Anh biết hết?”, đại mỹ nhân hình như sửng sốt. “OK, nếu sếp đã biết thì tôi cũng chẳng cần phải nói nữa. Công việc này tôi không muốn tiếp tục, anh cử người khác tới tòa soạn đi. Tôi, không làm nữa!”
Đại mỹ nhân hình như tức giận, quay người bỏ đi.
Viên Dã chưa kịp gọi lại thì bên ngoài bỗng vẳng đến tiếng “ầm” cực lớn.
Đại mỹ nhân mở tung cánh cửa.
Hạ Thiên Thụ đờ đẫn đứng bên ngoài.
Hộp cơm rơi xuống đất, cơm canh đổ tràn.
Đan Lâm bỗng nhìn thấy Hạ Thiên Thụ, vẫn hơi kinh ngạc.
“Hóa ra…”, mắt Thiên Thụ đã rưng rưng, “Hóa ra… anh cử cô ta tới để giám sát em?”
Viên Dã đứng lên.
Môi Thiên Thụ run run, những giọt nước mắt to long lanh trong đôi mắt cô. “Hóa ra… Hóa ra trong mắt anh, em không đáng để tin tưởng… Hóa ra… Hóa ra anh xem em như thế… Em biết, em biết có vài chuyện em làm không đúng, nhưng… nhưng em chưa từng giấu anh, chưa từng lừa dối anh! Viên Dã, em luôn tin tưởng anh, tin tưởng tình cảm giữa anh và San San, buồn cho Quan Nguyệt Tịnh mà anh đã mất đi, em tưởng anh cũng nhìn em bằng một tấm lòng như thế, tuy… tuy chúng ta giống như vợ chồng giữa đường, luôn xa lạ, không thể gọi là hiểu nhau, nhưng… nhưng em không nghĩ tới những chuyện anh làm với em…
Hôm nay… Hôm nay em định đến để xin lỗi anh, vì hôm qua em gặp Thiên Ân… Nhưng… Nhưng.. em buồn quá, anh lại xem em như thế… Anh lại cử Đan Lâm tới tòa soạn giám sát em!”.
Thiên Thụ gào lên, nước mắt tuôn rơi.
Sắc mặt Viên Dã đông cứng, anh bước lên một bước như định nói gì đó.
Nhưng Thiên Thụ đang đau lòng, đã không còn muốn nghe nữa.
“Viên Dã… Chúng ta ly hôn đi!”
Thiên Thụ khổ sở hét lên, rơi nước mắt, quay lưng bỏ chạy.
Đan Lâm đờ người.
Quay lại nhìn Viên Dã.
Gương mặt Viên Đại Boss đông lạnh đến cực điểm, đôi mắt sắc bén ấy trong tích tắc hạ xuống âm độ. Anh như định bước đi, nhưng lại siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn quay lại, trở về bàn làm việc của mình.
Sắc mặt, như băng.
Thiên Thụ khóc, quay về tòa soạn “Phụ nữ online”.
Các biên tập viên đều thấy tổng biên tập mắt sưng đỏ, nước mắt đầm đìa lao như gió vào văn phòng, mọi người đều nhìn nhau không biết nên nói gì. Thiên Thụ lên thẳng lầu ba, mở cửa văn phòng, rồi bắt đầu thu dọn nhanh đồ đạc.
Tiểu Vi xông vào, giữ lấy tay cô. “Thiên Thụ, sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?! Tại sao công ty Vân Thượng gọi điện đến, tổng biên tập tòa soạn đổi thành Đan Lâm?! Hai người sao vậy, cậu và Đại Boss lại cãi nhau hả? Rốt cuộc cậu nói gì mà làm anh ấy không vui? Thiên Thụ, Thiên Thụ!”
Thiên Thụ hất tay Tiểu Vi ra. “Phải phải, lần nào cũng là tôi làm anh ấy giận, lần nào cũng là tôi làm anh ấy đau lòng, lần nào cũng là lỗi của tôi! Nhưng sao anh ấy không nghĩ hộ tôi, ký ức ba năm nay tôi không có, tôi không biết mình từ đâu tới, cũng không biết mình sẽ đi đâu! Tôi phải đối xử với anh ấy thế nào? Người chồng bất ngờ xuất hiện, đứa con bất ngờ có được! Tiểu Vi, ba năm trước tôi còn đang xem mắt, là cô gái chưa kết hôn nhưng khi tỉnh dậy, tôi bỗng biến thành mẹ người khác!
Các người có nghĩ đến tôi chưa? Các người có nghĩ hộ tôi chưa? Các người có biết đối diện với tình huống đó, tôi phải tiếp tục cuộc sống này ra sao không? Nếu tôi yêu, đón nhận như các người hy vọng, thế thì ai mà biết có ngày nào đó tôi lại xuyên không về hay không? Cuộc sống này tôi chẳng có gì cả, tôi lại biến trở lại là Hạ Thiên Thụ xưa kia!
Các người có nghĩ thay cho tôi chưa?!”
Tiểu Vi sợ hãi trước tiếng hét đau đớn của Thiên Thụ, há miệng trợn mắt đứng đờ ở đó, mãi sau vẫn chưa phản ứng.
Thiên Thụ chùi nước mắt. “Dù sao cuộc đời này cũng không phải cuộc đời của tôi, phải làm sao, cứ để anh ấy đi đi! Dù sao tôi cũng là một biên tập viên nhỏ nhoi đến không thể nhỏ nhoi hơn, ngu ngốc đến không thể nào ngu ngốc hơn, không phải sao?”
Thiên Thụ chụp lấy túi của mình, đẩy Đồng Tiểu Vi ra, bỏ chạy ra khỏi tòa soạn.
Tiểu Vi vô thức đuổi theo. “Thiên Thụ… Chuyện đó… Thực ra không phải như cậu tưởng… Bọn này…”
Thiên Thụ rơi nước mắt, bỏ chạy như điên ra ngoài.
Tiểu Vi dừng lại.
Nhìn bóng dáng thương tâm của bạn, không nhịn được, cô lấy điện thoại ra gọi. “Tôi là Tiểu Vi… Chúng ta có phải đã sai rồi không? Có phải đã… bức bách Thiên Thụ quá không? Có phải nên… nói hết tất cả cho cô ấy nghe?”
Đêm lạnh.
Gió lạnh lá rơi, cô đơn tịch mịch.
Trong đêm lạnh lẽo tiếng gió điên cuồng gào thét, đau buốt tận xương.
Một bóng dáng nhỏ bé ngồi bên lùm cây ven đường, gục mặt vào lòng bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy nước mắt từng giọt chảy qua kẽ tay, rơi xuống đất, làm ướt một khoảng.
Lâu rồi chưa buồn như thế, lâu rồi lâu rồi.
Nhưng luôn tươi cười, nhưng luôn vui vẻ đón nhận những ngày tháng sau khi xuyên không.
Người chồng xa lạ, gia đình xa lạ, con gái bỗng nhiên có mặt, công việc thay đổi. Cô ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đều trở nên tuyệt diệu. Nhưng thực ra ngoảnh lại rồi mới phát hiện, hóa ra mọi thứ thật sự chỉ là một giấc mộng.
Cô mãi mãi không đoán được nội tâm đàn ông, anh cũng mãi mãi không thể hiểu tâm trạng của cô. Tuy cô hưởng thụ thế giới sau khi xuyên không, nhưng cũng sợ thế giới đó, cô không biết bao giờ, có lẽ sau khi cô ngủ một giấc, tỉnh dậy, mọi thứ lại biến mất. Cô sợ chuyện đó, cô lo nó xảy ra. Cô cảm thấy mọi thứ đều không nắm chắc được, mọi thứ chỉ như một giấc mơ.
Tuy cô cố gắng thích ứng với giấc mơ đó, nhưng… nhưng giấc mơ đã tát cho cô một cái, khiến cô đau đến tận tim óc.
Anh… cho cô tự do, người đàn ông cho cô tòa soạn ấy, lại… sắp xếp Đan Lâm ở cạnh cô?
Khoảnh khắc nghe anh và Đan Lâm nói chuyện, nước mắt cô như chực trào ra.
Sao anh có thể không tin cô đến thế? Sao có thể cử người theo dõi cô? Tuy thường xuyên gặp Tiểu Mạc, tuy thấy Đàm Thiên Ân đau lòng vẫn khiến cô xót xa, cảm thấy thương cảm, nhưng, cô biết thân phận mình, biết mình đã gả cho anh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện sai trái, tuyệt đối sẽ xứng đáng với gia đình này… Nhưng… Nhưng anh lại làm chuyện đó? Cảm giác không được tin tưởng thật sự rất đau đớn!
Nếu đã không tin, nếu đã ghét bỏ, thế thì… ly hôn đi! Từ nay đường ai nấy đi, chân trời góc bể xa cách, không qua lại với nhau nữa.
Nhưng… Nhưng tại sao tim lại đau như thế, tại sao lại buồn đến thế.. tại sao lại muốn khóc… muốn khóc thật to…
Thiên Thụ bịt miệng.
Có thứ gì đó bỗng nhẹ nhàng liếm bàn tay cô.
Thiên Thụ nước mắt mờ nhòa ngẩng đầu lên.
Bạch Tiểu Lang đang ngồi cạnh cô.
Nó đang thở phì phò, còn rất dè dặt, như muốn an ủi cô vậy, thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm mu bàn tay cô.
Thiên Thụ ngồi đó.
Bỗng cảm thấy cô không còn sợ Bạch Tiểu Lang nữa, nhìn thấy nó đang an ủi, thậm chí một cảm giác đau buồn bỗng ập đến như thủy triều.
Có một bóng người hơi lách sang, bước tới.
Ngón tay dài đưa ra, nhẹ nhàng vuốt đầu Bạch Tiểu Lang.
Thiên Thụ ngước lên, nước mắt lưng tròng.
Ánh đèn chiếu trên gương mặt non trẻ nhưng xinh đẹp của cậu, đôi mắt trong veo.
Cậu lại đưa tay ra, giống như xoa đầu Bạch Tiểu Lang, lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nước mắt của Thiên Thụ trong phút chốc rơi xuống.
“Tiểu Mạc…”
Không còn kiềm chế nữa, cô thỏa sức khóc to.