Ông Xã Anh Là Ai - Chương 20

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Thái hoàng thái hậu giá đáo, con rể Viên lập tức mở tiệc mừng ở Quan Nguyệt Viên.
Cả gia đình lũ lượt kéo nhau vào phòng bao ở Quan Nguyệt Viên, bà Hạ lâu quá không gặp con rể, vừa thấy anh nhiệt tình bày cả một bàn tiệc thế này thì hứng chí nhấc bàn tay mũm mĩm thịt thà lên vỗ vào lưng Viên Đại Boss một cái.
“Con rể tốt! Biết nhà này ăn uống kham khổ nghèo nàn, thái hậu đây đi tàu lửa ba ngày chưa ăn được bữa cơm no nào, đặc biệt bồi bổ sức khỏe cho mẹ đúng không?”
Viên Dã bị bà đánh một cái cật lực, tuy là đàn ông thì nên kiên cường đứng thẳng, nhưng “thái hậu hồi toàn chưởng” kia quả thực vẫn khiến anh hơn sặc một chút.
Thiên Thụ vội kéo mẹ lại. “Mẹ, mẹ đừng ra tay mạnh thế chứ. Chẳng phải con gửi tiền cho mẹ rồi sao, sao không đi máy bay?”
“Máy bay? Cái máy mà bay loạn trên trời đó hả?”, bà Hạ mở to mắt, “Mày nói thử xem cái con ‘gà’[1] đó cánh được bao lớn chứ, bay trên trời có bay vững được không? Con à, mẹ biết mày lo cho mẹ, nên lần sau nếu có vịt bay được, ngỗng bay được, thì hay mua vé cho mẹ.”
[1] Chữ “cơ” trong phi cơ là máy bay đồng âm với chữ kê là gà.
Thiên Thụ vạch đen đầy mặt
Lần này đã biết tính cách vòng vo vớ vẩn lại bất bình thường của Thiên Thụ là di truyền từ ai rồi chứ?
Ngước lên lén nhìn Boss Viên.
Viên Dã sắc mặt không chút cảm xúc ngồi xuống, vẫn bình thản lạnh lùng như bình thường.
May quá may quá, Thiên Thụ vội kéo bà Hạ ngồi xuống bàn.
“Mẹ, đừng đùa nữa, mẹ mau ăn uống no say đi, về rồi tắm rửa nghỉ ngơi.”
Thiên Thụ hơi xót xa, thực ra đừng tưởng mẹ đang đùa, thực ra trong lòng cô biết, mẹ không nỡ dùng tiền của cô, cứ nói là số tiền đó là do con gái đổi lấy bằng máu và mồ hôi, thà đợi cô về nhà rồi mua thức ăn ngon cho cô.
“Xùy, con bé này, dám bảo mẹ nó đùa!”, bà Hạ huơ tay, “bốp” một cái vỗ mạnh lên lưng Thiên Thụ.
Thiên Thụ tí nữa là phun máu ra.
Tay của mẹ… Thế mà Boss Viên lúc nãy vẫn chịu đựng được.
Bà Hạ phớt lờ cô, quay sang bế cháu gái, “Không nói với con nữa, mẹ sang hôn cháu ngoại của mẹ đây. Ôi chao bảo bối của bà, mau đến đây để bà ngoại bế nào…”
Bà Hạ đưa cánh tay múp míp ra, hơi nhăn nheo nhưng lại cười rất hiền lành như một đóa hướng dương, cô bé con thấy bà thì rất nể mặt mà dang cánh tay bé nhỏ ra, miệng còn chum chím phát ra tiếng non nớt, “Chim chim… Bế…”
“Chim chim?”, bà Hạ ôm đứa bé mũm mĩm, cười đến nỗi nếp nhăn cũng giãn ra, “Bà không có chim, con cũng không có chim, nhà con chỉ có…”
“Mẹ!”, đầu Thiên Thụ sắp bốc khói tới nơi.
Bà Hạ trừng mắt, tiếp tục nói, “Nhà con chỉ có ông lão hàng xóm kế bên hình như có nuôi vài con chim…”
Rầm!
Mặt Thiên Thụ đập xuống bàn, chỉ muốn mình ૮ɦếƭ đi cho rồi.
Viên Dã hơi mím môi, gọi phục vụ, chuẩn bị mang thức ăn lên.
Diệp Thụ ngồi cạnh nhìn bà Hạ, cười đến nỗi mắt híp cả lại. Vừa cười vừa nói, “Bà ơi, bà thật thú vị, nhìn con bé hợp với bà chưa kìa, bình thường con bé quỷ quái này chưa từng cho ai bế cả.”
“Đương nhiên, cũng phải biết bà là ai chứ, phải không bé yêu?”, bà Hạ bế đứa bé mũm mĩm trắng nõn, cười tươi rói, “Cháu ngoan, thơm bà cái nào.”
Cô bé mũm mĩm lập tức chu môi ra, lao bổ về phía bà Hạ. Đôi môi đỏ như son còn dính chút nước dãi trong veo, cứ thế hôn chùn chụt văng tung tóe lên mặt bà Hạ.
“Ô ha ha, bảo bối ngoan của bà, cháu ngoan của bà!”, bà Hạ được con bé hôn, mặt dính đầy nước dãi nhưng cười tươi tắn như gió xuân, vừa bế con bé vào lòng vẻ yêu chiều hết mực, vừa kỳ thị nhìn Thiên Thụ. “Hừ, cái đồ con gái xấu xa, có phúc ba đời mới nhặt được một đứa bé đáng yêu thế này!”
Thiên Thụ ngoạc miệng ra, rõ ràng đang thân mật với con gái cô mà, sao chớp mắt đã chĩa mũi dùi sang cô rồi? Cô làm sai chuyện gì ư?
Ai ngờ bà Hạ nói câu sau càng khiến cô thổ huyết…
“Sinh thêm đứa nữa đi.”
Phì…
Ngụm trà bắn ra rõ xa, gần như dính cả lên mặt Boss Viên.
Khiến ai kia vội vàng rút khăn giấy ra, run lẩy bẩy, Viên Dã đã tự lấy khăn sạch bên cạnh lau mặt rồi.
Vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, lạnh lùng, bình thản.
Thiên Thụ hâm mộ vẻ bình tĩnh trước mọi tình huống của anh ૮ɦếƭ đi được, mỗi lần cô nhìn thấy mẹ là đều bị bà làm cho ૮ɦếƭ đi sống lại, lần này bế một đứa còn chưa đủ, đòi cô sinh thêm đứa nữa? Sinh thêm đứa nữa… Câu này nghe là khiến người ta nghĩ đến chuyện bậy bạ, tuy rằng sinh con là chuyện rất cao thượng thần thánh, nhưng trước khi cao thượng thần thánh để cả nhà đều thích, thì phải làm cái đó trước, rồi mới có khả năng có thai một đứa bé cao thượng thần thánh… Chuyện đó à… Chuyện đó à…
Thiên Thụ không dám liếc nhìn Boss Viên nữa, cứ nghĩ đến chuyện hôn xảy ra ở nhà bếp là cô đã xấu hổ tới độ muốn chui xuống lỗ rồi.
Bà Hạ liếc nhìn cô, rồi lại nhìn Viên Dã, nói với vẻ không vui lắm. “Sao nào, đề nghị này của mẹ kỳ cục lắm hả?”
Thiên Thụ túm gấu áo, Viên Dã uống trà.
Dì Trương thấy hai người đều lúng túng thì không kìm được kéo kéo áo bà Hạ, nói nhỏ, “Bà nó ơi, bà không biết sao, vợ chồng đó đang chiến tranh lạnh mà. Mấy hôm rồi sao không nói câu nào, hôm qua… Hôm qua tôi còn thấy hai đứa đánh nhau ở trong bếp nữa.”
“Cái gì? Đánh nhau?! Con rể Viên đánh con gái tôi?” Giọng bà Hạ lập tức cao ✓út lên.
Thiên Thụ sợ hãi nhảy nhổm. “Mẹ, mẹ, không phải, không phải đánh nhau, bọn con không đánh nhau…”
Ôi trời mẹ làm ơn đừng khoa trương thế chứ, cứ nghe chữ “đánh” là cứ như con gà mái mẹ bị cắt tiết ấy, giang cánh ra nổi cơn điên ngay.
Sắc mặt Viên Dã vẫn không thay đổi, anh chỉ đặt ly trà xuống bàn, bình thản nói, “Đó không phải đánh nhau. Chúng con chỉ đang… thiết sa[2]!”
[2] Thiết sa, có nghĩa là trao đổi, bàn bạc
A hả?! Thiên Thụ thấy khóe môi giật giật, Đại Boss nghĩ ra cái từ gì vậy, thiết sa? Thành phim kiếm hiệp thật sao?
Bà Hạ càng không hiểu. “Hai đứa thiết sa cái gì?”
Boss Viên thản nhiên, “Xem sốt nào thì ngon hơn.”
A… Hả?!
Đám phụ nữ trong phòng ngớ người.
Chỉ có cô bé con trong lòng bà Hạ là cười khanh khách, cầm cái thìa trước mặt bà gõ vào bát “coong coong”, đôi môi đỏ thốt ra, “… cô-la!”
Nước dãi tuôn ra.
Thiên Thụ í nữa là ngất xỉu. Con bé là người mục kích hiện trường đầu tiên, đã lên tiếng chứng minh rồi, kết quả của trao đổi chính là – sốt sô-cô-la ngon hơn!
Cả nhà ăn no xong về đến nhà, bà Hạ nói muốn mua ít vật dụng sinh hoạt, bắt cóc Đại Boss đưa bà đến siêu thị lớn để làm phu khuân vác. Thiên Thụ và dì Trương chơi với con bé trong phòng một lúc thì bà Hạ và Boss Viên về đến.
Thiên Thụ chưa từng thấy anh như thế, theo sau mẹ cô, mặc áo pull trắng, xách một túi lớn đồ dùng và thức ăn, vẻ mặt tuy vẫn bình thản lạnh lùng nhưng lại có một vẻ ấm áp thuộc về người đàn ông của gia đình. Hóa ra mất đi sự sắc bén và ngang ngược ở công ty, anh ở nhà lại ấm áp, chu đáo, xứng đáng được người khác dựa dẫm như thế.
Viên Dã đặt túi xuống, bà Hạ rất hài lòng huơ tay. “Con rể à, vất vả vất vả quá!”
Bốp bốp!
Viên Dã bị vỗ, lảo đảo cả người.
Thiên Thụ biết là đau lắm.
Vội vàng bước đến kéo mẹ lại, “Mẹ, đi nghỉ ngơi nhé, con và dì dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa tối.”
“Nghỉ cái gì, mẹ chẳng mệt gì hết. Thấy con và Tiểu Dã hạnh phúc như vậy, trong lòng mẹ ấy à, thật sự là vui tới nở hoa đây.” Bà Hạ kéo tay con gái, không hiểu sao mà mắt hoe đỏ. “Tiểu Thụ, mẹ thực ra lo nhất là con, tính tình con ngây thơ, lại hay tin người, mẹ cứ sợ con bị bắt nạt; lần trước con lại bị tai nạn xe… mẹ lo đến nỗi chẳng đêm nào ngủ ngon. Bố con mất sớm, mẹ chỉ có mình đứa con gái này…”
Nói mãi rồi, Hạ thái hậu lại sắp tới nước mắt.
Thiên Thụ hốt hoảng, vội dìu mẹ. “Mẹ, nghe mẹ nói kìa, cứ như con là trẻ con ấy. Bây giờ con chẳng phải đã ổn rồi hay sao?”
Bà Hạ vẫn cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Viên Dã đứng cạnh, nói tiếp, “Mẹ yên tâm.”
Bà Hạ lập tức ngẩng lên, huơ tay, “Tốt! Con rể tốt! Có con thì mẹ yên tâm!”
“Bốp bốp” hai tiếng, lại vỗ bốp vào sau lưng Viên Dã.
Thiên Thụ thấy khóe môi anh giật giật thì biết là đau đến mức nào, vội kéo mẹ lại, “Mẹ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, bọn con dọn cho.”
Bà Hạ liếc nhìn Viên Dã rồi Thiên Thụ, cười sung sướng, “Ha, con bé này, xót rồi à…”
Thiên Thụ bị nụ cười của mẹ làm cho hồn xiêu phách tán, kéo bà định bỏ chạy, “Mẹ, mẹ mau đi nghỉ đi.”
Tay trái tay phải nắm tay người, bà nói, “Nghỉ cái gì, mẹ không mệt mà! Bữa tối để mẹ và dì Trương làm, hai đứa mau đi chơi với con bé đi.”
“Gì cơ?” Thiên Thụ kinh hoảng trước đề nghị của mẹ, “Mẹ, Viên Dã còn phải làm việc…”
“Hôm nay là ngày nghỉ, làm việc cái khỉ gì! Kiếm một trăm vạn có vui bằng cười với con cái không? Con bé đang thời kỳ đáng yêu nhất, hai đứa mà bỏ lỡ thì cả đời không lấy lại được đâu! Mau đi chơi với con đi, trải nghiệm niềm vui có một không hai. Tiện thể…”, bà Hạ nheo mắt, “Chuẩn bị trước cho đứa sau.”
Đứa sau?!
Thiên Thụ đần mặt.
Bà Hạ đang nhanh tay nhanh chân kéo Thiên Thụ và Viên Dã chạy vào phòng của con gái, ra sức quẳng hai người vào trong đó, tiện tay kéo dì Trương ra, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Không đến giờ ăn tối thì đừng mơ ra ngoài!”
Choáng, câu thoại này sao mà quen thế nhỉ?
Nhưng bà mẹ không phải chơi thật đấy chứ, bắt hai người chơi với con? Đây… Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, hơn nữa Boss Viên… là đại Boss tập đoàn Vân Thượng, bảo anh chơi với trẻ con?
Thiên Thụ không dám tưởng tượng ra cảnh đó.
Nhưng cửa đã bị khóa chặt, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mẹ đằng sau cánh cửa đó đang cười đắc ý, cười đắc ý. Lại nghĩ lại, nhìn thấy bé con đang ngồi trên sàn nhà được ghép tranh màu, cũng đang ngoẹo đầu nhìn hai ông bố bà mẹ đột ngột xuất hiện, sau đó miệng cũng nghệch ra…
Cười đắc ý!
Tiếc rằng không thể giữ được nước dãi, thế là chảy ướt cả cằm.
“Con gái…”, Thiên Thụ nhìn cái cằm nhỏ xinh sáng bóng nước dãi của con bé, vạch đen đầy mặt.
Cái gọi là con có mẹ là bảo bối.
Từ khi bà Hạ đến nhà họ, trong nhà lúc nào cũng thơm phức mùi thức ăn ngon. Cô nàng Thiên Thụ đã xa nhà đi làm ở nơi khác mấy năm cuối cùng cũng ăn được cơm ngon mẹ nấu.
Hễ bụng no là làm việc cũng có hứng. Bình thường tổng biên tập Hạ duyệt một bản tạp chí mẫu mất ba tiếng đồng hồ, hôm nay chỉ phất tay mà mười mấy bài viết đã duyệt xong trong vòng một tiếng.
Đồng Tiểu Vi đứng cạnh nhìn mà đờ ra. “Mấy cái này đều OK? Tổng biên tập Hạ cậu có xem không vậy, cầm 乃út là viết bừa thế à?”
Thiên Thụ dùng 乃út ký tên gõ vào tay Tiểu Vi. “Đừng ᴆụng chạm lung tung! Đương nhiên tớ đã đọc hết, cậu tưởng chủ biên này là tín đồ ăn chay, mỗi ngày chỉ biết ở đây mơ mộng say sưa đợi tòa soạn đóng cửa chắc?”
Đồng Tiểu Vi gật đầu rất nghiêm túc.
Thiên Thụ ném một cuốn bản thảo về phía đầu Đồng Tiểu Vi, xoạch một tiếng ném trúng mặt cô nàng.
Đồng Tiểu Vi đưa tay gạt xuống, “Này, không phải chứ, mới làm tổng biên tập chưa bao lâu đã giống Ếch Xanh trước đây rồi, bắt đầu ném tớ hả? Con ông cháu cha các người đều thế này sao?”
Con ông cháu cha?
Danh từ mới chăng… Thiên Thụ cảm thấy trên đầu có chim đang bay vù qua…
“Thôi được, đừng nói lung tung nữa, cái gì mà con ông cháu cha…”
“Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Vân Thượng, không phải con ông cháu cha thì là gì?”, Đồng Tiểu Vi chồm đến, “Này, gần đây thấy cậu sắc xuân tràn ngập lắm nhé, sao, không cãi nhau nữa à, cái kia rồi hả?”
“Sắc xuân tràn ngập?”, Thiên Thụ vô thức đưa tay sờ mặt mình, rồi bỗng lườm Đồng Tiểu Vi, “Tớ là được mẹ nuôi, cái kia cái đó gì? Bạn Đồng Tiểu Vi à, tớ thấy cậu bị trừ ba tháng tiền thưởng chưa đủ đâu, chuẩn bị trừ cả năm thì cậu mới đàng hoàng lại phải không?”
Đồng Tiểu Vi vừa nghe là lập tức chắp hai tay lại, “Được rồi được rồi, xem như tớ sai rồi, phu nhân tổng giám đốc, tớ biết cậu quyền cao chức trọng, tớ không chọc vào nổi, bây giờ đã biết cách phu xướng phụ tùy rồi, tớ còn hí xướng làm gì nữa, tớ lui vào trong đây.”
Tiểu Vi nói xong quay đi, chuẩn bị cút về phòng tiếp tục sự nghiệp làm đẹp.
Thiên Thụ đập đập bản thảo. “Này, tiện thể giúp tớ mang đống này đến phòng biên tập, nói với Đan Lâm làm chủ đề kỳ này cho tốt vào, những bản thảo này đều tốt. Tuần trước đã có báo cáo doanh số chưa?”
“Đã có từ lâu rồi.” Đồng Tiểu Vi và Thiên Thụ hiếm khi có những lúc nghiêm túc thế này, “Nhưng hình như nghe nói vẫn chưa đạt được yêu cầu của Vân Thượng, nhưng không sao, chúng ta chẳng phải vẫn còn tháng sau hay sao?”
Thiên Thụ nghe Tiểu Vi nói thì bĩu môi, “Tớ đã nói với Đan Lâm đừng có mà làm ‘tiểu siêu nhân vạch mặt’ gì đó nữa mà, chuyên tâm làm những thứ có chủ đề một tí không được sao? Chúng ta là tạp chí chủ lưu, không phải là tạp chí lá cải. Nói với cô ta liệu mà làm kỳ này cho tốt vào, nếu không đạt yêu cầu, tớ sợ chúng ta sẽ … tạch”
Làm động tác cắt cổ.
Tiểu Vi cầm bản thảo, lườm cô. “Phu nhân tổng giám đốc à, phiền cậu đừng dọa nát đám biên tập bọn này được không? Bọn này chỉ trông chờ vào tòa soạn để ăn cơm thôi đấy. Không giống cậu có thể về nhà ăn thịt tổng giám đốc đâu.”
Thiên Thụ nổi cáu, “Đồng Tiểu Vi, phiền cậu đừng gọi tớ là phu nhân tổng giám đốc nữa, hơn nữa tớ dựa vào đôi tay này để ăn cơm, không phải ăn thịt đàn ông.”
“Ăn thịt đàn ông cũng có gì sai đâu, huống hồ anh nhà cậu thơm như thế… Nhưng cái đồ ngốc này chắc chưa nếm thử rồi, người đàn ông tốt như thế đặt ở đó, đúng là lãng phí tài nguyên. Mà cũng tội bệnh viện, có thể nhịn lâu như vậy…”
“Đồng Tiểu Vi…”, xoạch!!!
Một xấp giấy dày lại bay đến.
Hại Đồng Tiểu Vi hốt hoảng quay người bỏ đi, mở cửa phòng tổng biên tập ra.
Xấp giấy bay vèo đến, trúng mục tiêu.
Thiên Thụ mừng thầm, biết ngay cô nàng đó không thoát khỏi lòng bàn tay cô mà.
“Hạ- Thiên- Thụ!”
Ngoài kia bỗng vẳng đến tiếng gầm.
Hạ thái hậu trên đầu là một xấp giấy đang lao vào phòng.
Thiên Thụ vừa nhìn thấy mẹ là sợ tới nỗi suýt chui xuống gầm bàn.
“Mẹ, mẹ… Sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ mà không tới thì mày tạo phản thật rồi! Sao mày Công an đối xử với nhân viên như vậy? Sao mày có thể ngược đãi cấp dưới của mày? Sao mày có thể hạ thủ độc ác với Tiểu Vi hiền lành, đáng yêu, yếu ớt, nhỏ bé như thế hả?!” Bà Hạ kéo Đồng Tiểu Vi nấp sau lưng bà ra, cô nàng kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Thiên Thụ suýt ngất xỉu.
Tên này lại còn đáng yêu, hiền lành, yếu ớt, nhỏ bé?! Xin lỗi các vị khán giả, cho phép nữ chính của chúng ta quay đi để nôn ba phút.
“Mẹ, đây là tòa soạn, mẹ đừng đùa nữa. Mẹ đến đây làm gì?”, Thiên Thụ bò ra khỏi gầm bàn.
Bà Hạ dâng hộp cơm trong tay lên như hiến bảo vật, “Mẹ đến đưa cơm trưa cho các con!”
“Cơm trưa?”, Thiên Thụ nhìn hộp cơm to đùng, “Trưa con ăn ở nhà ăn là được, con… Chúng con? Là ý gì ạ?”
“Các con… Đương nhiên là chỉ con gái và con rể đáng yêu rồi! Là vợ chồng tương thân tương ái, sao có thể mỗi ngày chia nhau ra ăn được, có lúc cả bữa tối cũng không ăn cùng? Bây giờ mẹ đã tới rồi, đương nhiên phải tranh thủ mọi thời gian, để hai đứa ở cạnh nhau thật ngọt ngào!”, bà Hạ cười, nếp nhăn giãn ra, phất tay túm lấy Thiên Thụ, “Nào, con gái ngoan, đến công ty Vân Thượng đưa cơm cho con rể quý đi nào!”
A … Hả?!
Khóe môi Thiên Thụ giật giật, kiểu gì cũng không tin được là mẹ chạy đến đây là bắt cô mang cơm hộp tình yêu cho Boss Viên!!!
Đồng Tiểu Vi lập tức quạt them tí gió vào lửa, “Oa ha ha, bây giờ thật là ân cần, nghĩ đến cả chuyện đó! Mỗi ngày cùng ăn cơm tình yêu, cho dù là trong mùi thơm thức ăn cũng tràn đầy sự ngọt ngào của tình yêu! Sao trước kia con không nghĩ ra nhỉ, vẫn là gừng càng già càng cay!”
“Ồ haha…” bà Hạ được khen, tươi như hoa.
Thiên Thụ cúi người xuống, định thừa cơ chuồn đi.
Hạ thái hậu phất tay, túm lấy cổ áo cô, Đồng thái giám chuyên gia quạt gió vào lửa lập tức kẹp chặt cánh tay cô, một già một trẻ hai người kềm chặt một cô nàng, cứ như bắt gà rồi quẳng Thiên Thụ vào chiếc xe taxi đang đậu đứng trước cửa tòa soạn, nhét cả cô lẫn cơm hộp vào trong, rồi vô cùng nhiệt tình đóng cửa xe lại, sau đó cười híp mắt vẫy tay.
“Thuận buồm xuôi gió nhé!”
Thiên Thụ bị khóa trong xe, không giãy giụa được.
Mắt mở thao láo nhìn bóng mẹ và Đồng thái giám càng lúc càng xa, đến khi bị đưa đến trước cổng công ty Vân Thượng.
Hết cách rồi, nếu đã đến thì cứ thế mà làm thôi.
Thiên Thụ xách hộp cơ to đùng nặng nề, xuống xe.
Cô em tiếp tân của công ty thấy cô đến thì không còn đanh đá như lần trước, gương mặt lập tức cười tươi như hoa. “Tổng biên tập Hạ, hôm nay chị lại có thời gian đến tìm tổng giám đốc ư?”
Choáng.
Thiên Thụ lại đỏ mặt, cảm giác này thật kỳ cục, giống như lúc nhỏ chạy sang lớp kế bên nhìn trộm cậu học sinh mà cô thích vậy, cảm giác bị người ta chú ý nhưng không dám thừa nhận, thật khiến người ta xấu hổ.
“Ồ… Ừ…”
Cô gái tiếp tân cười tươi như hoa, “Tổng giám đốc cả sáng nay đều họp, nghe nói trong công ty có mấy khách hàng lớn đến để đặt hàng. Hay là em giúp chị thông báo với trợ lý tổng giám đốc, bảo họ xuống đón chị được không?”
“A? Không cần đâu không cần đâu, tự tôi lên là được”, Thiên Thụ sợ nhất là trợ lý Phương, nếu bị cô ta nhìn thấy mình xách hộp cơm quê mùa này, không biết sẽ cười ra thế nào nữa.
“Vâng, hay là chị đến văn phòng tổng giám đốc chờ nhé. Thang máy bên kia, em giúp chị…”, cô tiếp tân nhiệt tình quá đáng.
“A, không cần không cần, tự tôi…”, Thiên Thụ xách đồ, định quay đi.
Bỗng có một bóng dáng lạc long đi lướt qua cô.
Đó là Đàm Thiên Ân đã lâu không gặp.
Anh ta mặc áo khoác màu đen, quần áo trông nhăn nhúm xộc xệch như thể đã lâu không thay ra, mà còn có vẻ rất mệt mỏi và lạc lõng. Bước chân anh ta hơi loạng choạng, khi đi cứ chuệnh choạng, anh chàng học trưởng vốn nổi bật đẹp trai giờ như bỗng dưng biến thành kẻ thất thần lạc phách.
Cô gái tiếp tân thấy Thiên Thụ nhìn anh ta thì nhanh nhảu nói, “Tổng biên tập Hạ, chị có quen người đó ạ? Nghe nói anh ta là giám đốc công ty nghệ thuật Huy Hoàng, mở công ty cùng người khác, lần trước tổng giám đốc chúng em ký tất cả hợp đồng quảng cáo về nghiệp vụ với họ, họ rất vui mừng. Nhưng không biết chỗ nào không đúng mà những sản phẩn lớn họ quay cho Vân Thượng đều bị tổng giám đốc gạt bỏ. Họ chỉ có thể tiếp tục quay lại, nghe nói đã quay mấy trăm lần vẫn không được! Trong công ty không phụ thêm vào, nghe nói Huy Hoàng sắp mất hết vốn rồi! Có người nói họ nhất định đã chọc giận tổng giám đốc, nếu không chắc cũng không tới nỗi thê thảm như thế này…”
Thiên Thụ nghe cô ta nói, bỗng quay người đi. “Tôi ra ngoài một lúc, nếu tổng giám đốc của cô xuống thì tạm thời đừng nói với anh ấy là tôi có đến nhé.”
“Ồ… Vâng.” Cô gái kia cũng không dám hỏi tại sao, trơ mắt ra nhìn Thiên Thụ chạy đuổi theo hướng Đàm Thiên Ân. Nhạy cảm tới mức dây thần kinh nhiều chuyện căng ra.
Lẽ nào… Phu nhân tổng giám đốc và anh chàng giám đốc kia… có gian tình?!
“Sư huynh Thiên Ân!”
Thiên Thụ xách hộp cơm, sau khi ra khỏi tập đoàn Vân Thượng, đuổi theo mấy bước, cuối cùng đã bắt kịp Đàm Thiên Ân ở ven đường phía ngoài tập đoàn.
Đàm Thiên Ân nghe có người gọi thì hơi mệt mỏi quay lại.
Thiên Thụ nhìn gương mặt anh ta, bỗng có chút chua xót.
Tái nhợt, tiều tụy, sắc mặt trắng như giấy, mắt hoe đỏ, râu chưa kịp cạo, và cả nét mệt mỏi và bơ vơ không thể che giấu. Anh ta đâu còn giống một Đàm Thiên Ân phong độ, dù đi đến đâu cũng nổi bật rạng ngời, thu hút ánh nhìn của cô nữa, anh ta hiện giờ thất thần tới độ gần như là một kẻ ăn mày lang thang mà cô không hề quen biết.
Cô chưa từng thấy anh ta như vậy, càng chưa từng thấy vẻ thất thần như bây giờ của anh ta.
“Sư huynh Thiên Ân”, cô tiến lên, gọi tên anh ta.
Đàm Thiên Ân nhìn Thiên Thụ, thanh tú xinh đẹp, tươi tắn rạng ngời.
Anh ta cười có vẻ khổ sợ. “Ồ, học muội Thiên Thụ.”
Họ trước kia, sẽ không gọi nhau như thế này.
Cô gọi anh ta là “Thiên Ân”, anh ta gọi cô là “Thiên Thụ”, thậm chí khi đùa giỡn, anh ta xoa tóc cô, vô cùng thân thương gọi cô “Tiểu Thụ Tiểu Thụ”, “em chính là một cái cây nhỏ mãi mãi không đâm chồi”.
Thiên Thụ lúc đó cự nự, tại sao gọi cô là cây nhỏ không đâm chồi, Đàm Thiên Ân nói, cây nhỏ không đâm chồi sẽ mãi mãi là cây nhỏ không lớn lên, mãi mãi không trưởng thành, và sẽ mãi mãi đứng đó, không bao giờ lìa xa, mãi mãi đợi chờ anh ta.
Lúc đó cô cảm thấy câu đó thật… ૮ɦếƭ tiệt, quá lãng mạn.
Nhưng khi cô đứng đó chờ đợi mỏi mòn, lại cảm thấy câu nói ấy lại đáng hận biết bao nhiêu!
Bây giờ, họ lại trở nên xa lạ như vậy.
Thiên Thụ nhìn anh ta, không kìm được hỏi một câu, “Sư huynh, anh… có ổn không?”
Câu hỏi ấy, khiến Đàm Thiên Ân gần như rơi nước mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc