Tô Thuấn Khâm Tống Triều từng ở tại ‘Thương Lãng đình’ tràn đầy tán thưởng lâm viên Tô Châu như thế này:
‘Nhất kính bão u sơn, cư nhiên thành thị gian.’
Ánh sáng mặt trời dâng lên, vạn vật thức tỉnh, Giang Nam độc nhất vô nhị nước chảy từ trên núi xuống khu lâm viên nghênh đón hai vị khách nhân đến từ Đài Loan.
Lâm viên là do kiến trúc nên, nước từ trên núi chảy xuống, hoa và cây cảnh do tổ hợp mà thành một cái tác phẩm nghệ thuật tổng hợp lại, giàu có tình thơ ý hoạ, núi non trùng trùng điệp điệp đạt tới cảnh giới ‘Mặc dù từ nhân làm, uyển từ thiên mở’ (‘Tuy do nhân tác, uyển tự thiên khai’ – dầu được tạo ra bởi con người, nhưng giống như trời tạo.). Núi non sông nước nguyên thủy, quanh co uốn lượn nối đuôi nhau, phía trước có một khúc sông quanh co nối dài uốn lượn theo vách núi, có mái đình nghỉ mát đón gió đợi trăng, bên trong có một phòng đọc sách đưuọc ngăn cách nhau bởi một bức tường hoa, núi non làm cửa sổ, giống như tranh như họa, sự yên tĩnh hiếm hoi, giữa cuộc sống nhộn nhịp.
Điểm khiếm khuyết duy nhất đó là, men theo lối đi ven hồ, hành lang quanh co khúc khuỷu dẫn dắt người ra phía sau, Kiều Ngữ Thần không tự giác nắm chặt tay Đường Học Khiêm, nghiêng thân mình cười nhẹ nhàng: “Có biết Trần tiên sinh theo Chu tiên sinh nói qua nơi này tuyệt nhất là gì hay không?”
Đường Học Khiêm giờ phút này trong đầu chỉ nghĩ làm cách nào để lừa lão bà vào vòng tay của mình, không đáp hỏi lại: “Nếu đáp đúng, có phải sẽ có thể có thưởng hay không?”
Kiều Ngữ Thần đánh cược hắn không hiểu văn thơ nhã nhặn, ý cười càng thêm sâu sắc: “Sai cũng sẽ bị trừng phạt.”
Trong mắt người đàn ông nhất thời hứng thú mười phần, khẽ mở môi mỏng, đọc lên đáp án của hắn: “Nhật ngọ hạ thuyền kiều hạ quá, y hương nhân ảnh thái thông thông...”
(Ngày buổi trưa bức tranh thuyền dưới cầu quá, quần áo hương bóng người rất vội vàng…)
Kiều Ngữ Thần nhất thời ngạc nhiên: “Anh biết?”
“Dương Châu gần Tây Hồ. Thay đổi hình tượng, trước đây đã xác định, thống nhất với nhau lập nên một khu công viên sinh thái quốc gia.” Để thay đổi hình tượng vụng về của hắn, Đường Học Khiêm cúi đầu, ở bên tai nàng thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng. “Quyển sách em hay để đầu giường tên là ‘Thuyết Viên’ anh có lướt qua một lần….”
Kiều Ngữ Thần: “……”
Lướt qua một lần liền nhớ rõ ở, người này hoàn toàn không phải người……
Bản sắc gian thương của Đường tiên sinh lộ ra, được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn hồi báo: “Em mới vừa nói qua, đáp đúng, sẽ có thưởng.”
Kiều Ngữ Thần nhất thời quẫn bách: “….Anh muốn cái gì?”
Đường tiên sinh cười tủm tỉm, liếm liếm môi, phi thường không khách khí lập tức kéo nàng vào lòng, bịt kín tiếng kinh hô của nàng hôn lên môi nàng, đầu lưỡi dùng sức đi phía trước tìm tòi, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu nhấm nháp một phen, sau đó thu tay lại.
Đường Học Khiêm đem nụ hôn này trở thành một kỉ niệm quan trọng khó quên: Không dễ dàng a! Những ngày thấy được ăn không được, rốt cuộc đã có chút ánh mặt trời! Anh bạn họ Đường lập tức suy nghĩ làm thế nào mới có thể lừa Kiều Ngữ Thần chơi nhiều trò chơi này thêm một chút, dù sao hắn đều có thể trả lời, chuyện này đương nhiên không quan trọng, quan trọng là đáp đúng có thưởng a…
Chung quanh vang lên tiếng cười thiện ý, các du khách đều hướng bọn họ quăng đến ánh mắt đầy ý cười, Kiều Ngữ Thần quả thực muốn lập tức đẩy ra hắn sau đó tuyên bố ‘Tôi không biết anh ta!’, Nàng sao có thể quên mất, người này không biết xấu hổ, cho dù đến ૮ɦếƭ cũng tuyệt đối không biết xấu hổ…..
Đường Học Khiêm ho khan, thu hồi Dụς ∀ọηg bất lương đang rục rịch trong lòng, nắm tay nàng đi lên phía trước. Muốn ăn sỗ sang cũng phải chừng có mực, đây là nguyên tắc cơ bản nhất về đùa giỡn….
Bóng hoa, lá, cỏ cây, bóng mây in dưới nước, tiếng gió, tiếng nước, tiếng chim hót líu lo, mùi hoa thoang thoảng trong gió, nét đẹp vô hình, nét đẹp thực sự hòa quyện vào nhau, giao hưởng thành khúc nhạc.
Núi có ngọn, nước có nguồn, mạch và nguồn nối liền nhau, hòa lẫn trong khu sinh thái thật sinh động. Khu Du lịch Giang Nam xưa hoàn toàn không giống nay, nhưng nay lại không khác xưa là mấy, khu rừng nguyên sinh này mặc dù đình đài lầu các, núi đá ao hồ, rất nên thơ lãng mạn cho tình yêu đôi lứa, phong cảnh luôn luôn tươi mát. Nơi đây gần như tượng trưng cho tính chất đặc thù riêng của một dân tộc. m nhạc trọng giai điệu, thi họa trọng 乃út ý, hoa và cây cảnh trọng tư thái. Cối xay dùng sức gió, mới có thể nhẫn nại không nhìn không nghe, chống lại sự quyến rũ tinh thế của thiên nhiên mới tạo nên những lời thơ nhạc, những nét 乃út tuyệt vời tràn đầy tinh hoa như thế.
Đường Học Khiêm cho đến giờ phút này mới phát hiện, đối với sở thích phong nhã nhìn non ngắm nước, Kiều Ngữ Thần gần như có một bản năng thiên phú tự nhiên.
Lầu các thấp thoáng, nàng thốt ra: “Tiểu Hồng đình ngoại Tiểu Hồng đình, Tiểu Hồng đình bờ, cao liễu vạn thiền thanh.” Ngâm khúc đó vừa xong, nàng đọc lên khúc thơ của Chu Thục Chân: “Lục dương ảnh lý, Hải Đường đình bờ, Hồng Hạnh đầu cành.” Rừng trúc dày đặc, nàng cười đột nhiên nói: “Thương tùng thúy trúc chân giai khách, Minh Nguyệt Thanh Phong thị cố nhân.”
Ngữ Thần cười thản nhiên, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Nàng chỉ vào một gốc cổ thụ ngoài cửa sổ, nói cho hắn biết độ tuổi của gốc cổ thụ già, nàng dẫn hắn xem khu vực cổ thụ ba năm trên núi, một khu rừng trúc rậm rạp, nói cho hắn biết rừng trúc già cằn cỗi nằm như những bức tranh nguyên thủy, nàng nắm tay hắn dạo khắp khu lâm viên quốc gia, khu những cây cổ thụ già lâu năm như Tùng Bách, nói cho hắn biết cái gì gọi là ‘Đẹp như tranh vẽ’.
Qua nhiều khúc quanh, những cây cầu quanh co uốn lượn, nàng nhìn trong ánh mắt của hắn, nói nhỏ nhẹ: “Em muốn nói cho anh biết, cuộc sống của anh thật mệt mỏi. Kỳ thật, anh không cần mệt mỏi như vậy.”
Nàng ôn nhu thanh tú giống như cảnh thiên nhiên tươi mát, bản tính bình thản tự nhiên giống như dòng suối mát lành. Có nàng ở bên cạnh, lúc ấy có lẽ không có cảm giác mênh ௱ôЛƓ xa xăm, đột nhiên quay đầu lại mới có thể phát hiện: Sau ánh đèn mờ ảo, giai nhân là tốt nhất.
Đường Học Khiêm từng đối thưởng ngoạn ngắm phong hoa tuyết nguyệt như thế này vốn hoàn toàn không có chút hứng thú, thế giới của hắn vốn không cần non xanh nước biếc, không cần vui vẻ tình tự, văn nhã thi thơ, hắn chỉ cần mọi lúc đều cần nhất là phải giữ được tỉnh táo, thong dong ứng đối các loại nguy cơ đột phát.
Hắn cho là cuộc sống của hắn vẫn luôn như thế, mạo hiểm lại tịnh mịch, lặp lại đơn điệu mãi như thế.
Cho đến giờ phút này, đến khu du lịch non xanh nước biếc thế này, hắn nhìn thấy bóng dáng của Kiều Ngữ Thần trước mắt hắn rõ ràng như thế, người như từ trong tranh vẽ bước ra, cảnh như thơ, Đường Học Khiêm mới chính thức hiểu được: Có nàng bên cạnh hắn, thế giới của hắn thì ra là có thể hoàn toàn bất đồng.
Nàng cho hắn nhiều điều tốt đẹp đến như thế, mà hắn đối với nàng lại hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng vang lên tiếng nổ lớn, hắn tiến lên một bước ôm nàng vào lòng: “Ngày kỉ niệm kết hôn một năm trước anh lỡ hẹn, đến tột cùng cho em bao nhiêu khổ sở?” Chuyện như thế nàng vẫn âm thầm chịu đựng, khi nàng rời nhà ra đi, đến tột cùng đã có bao nhiêu tổn thương?
Ánh mắt Kiều Ngữ Thần buồn bã: “Anh sẽ không biết.”
Đường Học Khiêm không nói gì thêm, chỉ thu tay lại ôm chặt nàng nơi cuối hành lanh quanh co khúc khuỷu, thật lâu sau không nói gì. Thật lâu về sau, hắn rốt cuộc mở miệng nói nhỏ ——
“Tòng thử vô tâm ái lương dạ, nhâm tha minh nguyệt hạ tây lâu.”
(Từ nay về sau mỗi đêm triền miên, mặc cho ánh trăng rơi xuống lầu Tây)
Bài thơ thất tuyệt nổi tiếng của Lí Ích ‘Tả tình’
Tâm của Kiều Ngữ Thần xao động: Hắn biết, hắn biết tất cả đau đớn của nàng.
Nàng nghe tim của hắn đập, khẽ hỏi: “Như thế này xem như lời xin lỗi của anh sao?”
Hắn ôm chặt nàng: “Anh chỉ hi vọng còn kịp.” Kịp bù lại những thiệt thòi mà anh đã nợ em, kịp để giữ lại đoạn tình yêu này của chúng ta.
Kiều Ngữ Thần không thèm nhắc lại.
**** **** ****
Liên tục một tuần, Đường Học Khiêm mang theo Kiều Ngữ Thần du sơn ngoạn thủy, ở non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình hắn thổ lộ tình yêu, hắn biết nàng biết, nhưng nàng không đáp lại hắn. Giống như lúc trước hắn đối xử với nàng như thế, nhận tất cả của nàng, nhưng không đáp lại một chút nào.
Trong lúc Đường Học Khiêm bất an không yên, vào buổi tối của ngày du ngoạn cuối cùng ở Giang Nam, sau khi quay về khách sạn, Kiều Ngữ Thần ở phòng khách gọi hắn lại.
“Học Khiêm, em có chuyện muốn nói với anh.”
Đường Học Khiêm nhất thời tim đập dồn dập: Giờ phút tuyên án đã đến!
Cũng không quá mức kinh hoảng, người đàn ông lúc này vô thố vô cùng: “Muốn….. nói cái gì….?”
Kiều Ngữ Thần trở về phòng lấy ra một phần văn kiện, ngồi trên ghế sô pha đối diện hắn, đem văn kiện trong tay đặt ở trên bàn thủy tinh đẩy đến trước mặt hắn.
Thanh âm của Kiều Ngữ Thần ôn hòa trước sau như một: “Đáp án của em.”
Tầm mắt Đường Học Khiêm rơi xuống trên văn kiện kia, nhất thời tim ngừng đập.
“Đơn xin ly hôn.”
Quyền lợi nghĩa vụ, tất cả điều rõ ràng. Đây là một tờ đơn li hôn đầy đủ mọi điều kiện. Kiều Ngữ Thần đem tờ cuối cùng lật lên, chỉ vào một chỗ: “….Tất cả mọi thứ ở Đường gia em không lấy một xu. Anh nên xem thử, nếu như không có vấn đề, ký tên ở đây là được rồi.”
Chữ ký của nàng, đã được kí rõ ràng ở phía trên. Đường Học Khiêm không đưa tay tiếp nhận văn kiện, chỉ hơi giật mình nhìn xấp giấy kia, ánh mắt cứng nhắc.
“Em…. vẫn là quyết định phải đi?”
Kiều Ngữ Thần gật đầu, thanh âm bình tĩnh: “Học Khiêm, có một số việc, không phải anh muốn vãn hồi là có thể vãn hồi.” Nàng chỉ vào Ⱡồ₦g иgự¢ của nàng, vị trí trái tim, “Lời xin lỗi của anh, đã tới không kịp…Chỗ này của em, không dám mạo hiểm thêm….”
Hắn không tin quyết định của nàng, thanh âm tràn đầy do dự: “Nhưng em đã nói, em nói anh sống thật sự mệt mỏi, em có thể cho anh không mệt mỏi như thế…” Hắn nghĩ đến lời này của nàng là quan tâm, là không muốn buông tay vẫn đau lòng vì hắn.
“Em đã chờ anh.” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía ánh mắt của hắn đau thương vô cùng: “…Học Khiêm, em đã chờ anh. Không phải một ngày, không phải một năm, là tám năm. Từ lúc em mười sáu tuổi đến bây giờ, suốt tám năm, em cố gắng hòa hợp với anh, cố gắng trở thành vợ của anh, là do anh không quan tâm em…”
Những ngày hắn không trở về nhà, nàng thực sự không dám thử chờ đợi thêm một lần nữa. “Lần này đi Giang Nam, đó là dấu chấm dứt trong trí nhớ của em và anh.” Kiều Ngữ Thần cúi đầu, thanh âm thấp đi: “Học Khiêm, em không muốn chia sẻ người em yêu với người phụ nữ khác, cho nên em rút lui ra khỏi…”
Hắn hiểu được.
Đường Học Khiêm nhắm mắt lại: Nàng ngại hắn, đã không hoàn chỉnh.
Hắn rất muốn nói cho nàng biết, hắn không phải không hoàn chỉnh, tim của hắn là sạch sẽ, hơn hai mươi năm trong cuộc đời của hắn, chỉ duy nhất một mình nàng vào chiếm giữ trái tim của hắn, thế giới của hắn cũng chỉ sẽ có một mình nàng.
Nhưng chung quy hắn cũng không nói nên lời, hắn hiểu được sự mong muốn của nàng đối với một người chồng, nàng không phải người có thể phân chia thể xác và tâm khác nhau. Nàng theo khuôn phép cũ, nhu thuận ôn nhu, nàng là sạch sẽ, thế giới nhỏ bé của nàng luôn xinh đẹp thuần khiết, nàng chung quy không tiếp nhận được thế giới đã bị nhuộm đen như hắn.
Đường Học Khiêm ngẩng đầu, nhìn nàng thật sâu: “Chúng ta… Trở về không được sao?”
“Thực xin lỗi.” Nàng đón nhận tầm mắt của hắn, nhìn vào mắt của hắn: “Tâm chỉ có một, trước kia cho anh, mà bây giờ, em đã không nghĩ sẽ đem nó cho anh thêm lần nữa.”
**** **** ****
Đường Học Khiêm không thèm nhắc lại.
Hắn nói qua, cho dù nàng đối với hắn thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay. Cho nên hiện tại, hắn không phản kháng, không, nàng muốn đi, hắn chỉ có thể buông tay nàng ra.
Hắn cầm lấy 乃út máy màu đen trên bàn, tầm mắt nhìn về phía chỗ kí tên, hắn biết, chỉ cần hắn kí vào ba chữ này, hắn và nàng từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ.
Một chấm một vượt qua, hắn viết xuống chữ ‘Đường’, những hình ảnh ngày xưa thoáng chốc ✓út qua trong đầu hắn như một khúc phim quay chậm.
—— Cuối mùa thu là bầu trời bao la, cao xa mà xanh thẳm, có một ngọn gió ấm ấp thổi vào gian phòng, hắn nói hắn mệt ૮ɦếƭ đi, vì thế nàng ngồi ở phòng khách đàn dương cầm cho hắn nghe.
—— Mưa phùn rơi đầy trên sân, nàng ngồi hóng gió nơi ban công, xem những đóa hoa anh đào tung bay trong gió sớm, xem ánh mặt trời chiều ngã về tây, thường thường ngồi xuống chính là cả một ngày, chỉ vì chờ hắn hứa hẹn một câu ‘hôm nay anh sẽ về nhà’.
—— Lúc đêm khuya, hắn tránh né cùng nàng ngủ chung, thường thường ở phòng làm việc bận rộn đến rạng sáng, nhưng là nàng vẫn sẽ chờ đến nửa đêm, pha cho hắn một tách cà phê đen, đau lòng nhìn hắn nói ‘Uống cà phê không tốt cho dạ dày…’, Sau đó đổi chén sữa ấm áp cho hắn.
Bị hắn ςướק đi thứ quý giá nhất của đời con gái, nàng vẫn cắn răng vượt qua không than trách, bị hắn một lần lại một lần thất ước, nàng cũng chỉ sẽ vì hắn tìm lý do giải vây; thế giới của nàng từng chỉ xoay tròn vì một mình hắn, nàng đau lòng hắn không hiểu, nàng đau lòng hắn sống vất vả như thế, nàng hết sức muốn trở thành Đường phu nhân để cho hắn được vui vẻ.
Cả đời này, có mấy người có thể, cho ngươi cảm tình như vậy?
Nàng đợi hắn, từ đầu tới cuối đều là thiệt tình, là hắn không tốt, đối với nàng tổn thương lại tổn thương.
Khoan, khoan, khoan, hắn vừa vung 乃út định viết thêm hai chữ ‘Học Khiêm’, trong lòng bỗng nhiên co rút đau đớn vạn phần.
Giáo dục từ nhỏ nói cho hắn biết, tình yêu không phải do người khác nắm bắt lấy, bởi vậy hắn vĩnh viễn cùng tình yêu chỉ gặp thoáng qua.
Nàng gặp hắn thì hắn đối với nàng không có hứng thú. Nàng thích hắn thì hắn chỉ xem nàng là khách qua đường. Nàng yêu hắn thì hắn muốn nàng là người không cần hao tâm tốn sức. Cuối cùng, nàng ngừng yêu hắn thì hắn lại yêu nàng.
Yêu không có sai, sai chính là bước đi của hắn vĩnh viễn chậm nửa nhịp.
Không phải nàng không cho hắn cơ hội, là thế giới này quá tàn nhẫn.
Tình yêu cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, danh sĩ khuynh thành thì như thế nào?
Chỉ còn một chữ ‘Khiêm’ cuối cùng. Hắn hiểu được, chỉ cần hắn viết xong chữ này, hắn đã hoàn toàn mất đi nàng.
Bàn tay nắm 乃út máy bắt đầu run run, nhưng nói dối để đổi ý thì không phải chuyện mà Đường Học Khiêm biết làm, hắn có thể làm, chính là viết xong chữ này.
Từ nay về sau, nàng sẽ thuộc về người đàn ông nào? Từ nay về sau, nàng sẽ mỉm cười với ai?
Kiều Ngữ Thần, từ nay về sau, tay em sẽ bị ai nắm lấy?
Độ ấm từ lòng bàn tay em sẽ được ai sưởi ấm?
Trời tối em sẽ ở đầu giường chờ ai?
Lúc ban đêm em sẽ lại vì ai phân thần đứng dậy?
Du lịch Giang Nam lần sau em sẽ từ chối ai? Sơn Thủy Lâm Viên, cười khuynh thành? Trên thế giới này, em còn có thể lại đau lòng vì ai?
Bí mật của thân thể em chỉ có anh biết được, đau đớn trong lòng em có anh hiểu nhất, nhưng là từ nay về sau, anh đã làm mất đi tư cách ôm em.
Một giọt nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên rơi xuống, chặn nét chữ ký tên cuối cùng của Đường Học Khiêm.
Nước mắt của hắn, trong suốt thấy đáy, tựa như như khói như mây, chặt đứt một đạo phòng tuyến cuối cùng, trở tay không kịp choáng váng lan rộng ra. Hắn rất sợ bị cự tuyệt, hắn là thật sự sợ hãi nàng từ nay về sau xoay người, cho nên hắn nhắm hai mắt lại, nước mắt lạnh lẽo thấm ướt lông mi thật dài, theo mắt chảy dài rơi xuống trên mặt đất, mở ra đầy đất bi thương.
Năm đó tuổi hắn còn rất trẻ, không hiểu được như thế nào đi yêu một người, đem cảm tình nàng đối với hắn trở thành chuyện đương nhiên. Mà bây giờ, hắn rốt cuộc hiểu được như thế nào là yêu, nhưng nàng đã không chịu lại cho hắn cơ hội.
Đường Học Khiêm thông minh tài trí ở một khắc này hoàn toàn vô dụng: Đã sử dụng hết gió thổi buồm lên cao nhưng nàng đã không còn ở bên cạnh hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ.