Trong lòng rất “thấp thỏm”“Anh thật nhàm chán, em không thèm gọi đâu.” Liêu Bắc Bắc phát hiện hành vi của mình có chút quá lố nên cô nhảy khỏi ghế, vuốt vuốt tóc nói, “Em đi về trước.”
Tất nhiên là Phan Hiểu Bác không thể để cho Liêu Bắc Bắc rời đi như vậy, hiện tại, anh cảm thấy mình ở trong mắt Liêu Bắc Bắc chính là kẻ biến thái.
“Bắc Bắc, em nhìn anh đi…” Anh lễ độ ngăn cô lại, “Anh giống như những người đàn ông khác có đầy những ý nghĩ kiểu như thế trong đầu sao? Những loại suy nghĩ như thế cũng không đủ để chứng minh nhân phẩm của anh, em tin tưởng anh một lần được không?”
“Nhưng trong nhà của anh còn có trẻ con, đừng tưởng rằng trẻ con không biết gì hết, ít nhất anh cũng không khóa nó trong tủ quần áo.” Liêu Bắc Bắc bình tĩnh nói chuyện. Cô là phụ nữ đã trưởng thành, có thể lý giải sự khao khát của đàn ông, nhưng nguyên nhân chủ yếu không phải vì những việc đó, mà cô phát hiện, ban đầu mình đồng ý hẹn hò thật sự là quá qua loa, qua loa ở chỗ, còn chưa biết tình huống của Phan Hiểu Bác ra sao, đã tưởng tượng trong đầu đủ kiểu, biến người ta thành hoàng tử bạch mã hoàn mỹ. Thời điểm nhận ra thực tế và tưởng tượng khác nhau, cô liền bắt đầu thấy thất vọng với đoạn tình yêu này, hiển nhiên đây không phải lỗi của Phan Hiểu Bác mà là vấn đề của cô, sai ở chỗ cô không nên vì nóng lòng thoát khỏi kiếp độc thân mà nói lời yêu thương.
Phan Hiểu Bác ỉu xìu, giơ cao hai tay nói: “Tốt, bây giờ chúng ta không nói tới chuyện kia nữa. Ngoài việc đó, em còn không hài long anh ở điểm nào? Là do anh chưa quan tâm hay chưa chăm sóc em tốt?”
Liêu Bắc Bắc nghĩ cẩn thận, thật ra thì Phan Hiểu Bác đối với cô rất tốt nhưng không biết tại sao khi cô ở cùng một chỗ với anh lại luôn cảm thấy không an toàn, mơ hồ cảm thấy tâm tình cũng anh đôi khi không khống chế được.
“Anh rất tốt, nhưng mà… biết nói thế nào nhỉ…” Liêu Bắc Bắc không thể cố tình khiến anh suy nghĩ lung tung, cho nên cô quanh co một hồi rồi nói: “Mặc dù em rất muốn thể hiện tình yêu nhưng lại không biết nói như thế nào… tóm lại, chính là sợ biểu hiện của mình không tốt, lại không có sở trường gì, có lẽ em thích hợp với cuộc sống độc thân hơn.”
“Em dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, chỉ bằng điểm này đã thể hiện tính cách đặc biệt của vợ hiền mẹ đảm rồi. Em có biết tâm tình của anh lúc vào cửa không? Cuối cùng cũng tìm được cảm giác “có nhà” rồi. Bắc Bắc, Niếp Niếp rất thích em, anh cũng rất thích em, em chính là em thì tốt rồi, em có thể cáu giận với anh, anh sẽ không trừng mắt với em, còn nếu anh bực tức với em, quát tháo em, em có thể tùy thời chia tay anh, anh tuyệt đối sẽ không dây dưa lằng nhằng với em, như vậy có được không?” Phan Hiểu Bác chân thành nói.
Liêu Bắc Bắc hiền lành khiến anh rất thích. Anh cần một người nguyện ý trông trẻ con, làm việc nhà, kiêm toàn bộ chức trách.
Thực tế quá sao? Tình yêu không thể có lí do sao? Anh khinh thường cười một tiếng.
Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc mở mắt không nói, thần sắc mâu thuẫn. Đồng thời, từ trong đầu thoát ra hai giọng nói, một chất vấn cô: một người đàn ông mọi mặt đều ưu tú lại ăn nói khép nép, cầu hòa, mà cô chỉ là một viên chức nhỏ nhoi thì có tư cách gì nói vứt là vứt? Mới gặp nhau chưa tới một tuần lễ, làm sao cô có thể khẳng định Phan Hiểu Bác không phải là chồng của cô? Huống chi Phan Hiểu Bác lại nguyện ý cưới cô rồi, không biết thật giả nhưng người đàn ông dám kết hôn thì không nhiều lắm đâu.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, không nói gì nữa.
Phan Hiểu Bác âm thầm vỗ tay hoan hô, cô gái này cuối cùng cũng mềm lòng, không chịu được đàn ông nhõng nhẽo theo đuổi.
Xem ra anh phải thay đổi phương án với Liêu Bắc Bắc rồi, muốn ôm được mỹ nhân về nhà, đầu tiên là phải nhẫn nhịn, nếu không sẽ hù dọa cô gái nhỏ ngây thơ chưa có kinh nghiệm sống này.
Liêu Bắc Bắc trở về phòng khách, thấy Niếp Niếp không có việc gì làm đang lăn lộn trên ghế salon, cô bé chạy đến bên cạnh Liêu Bắc Bắc, ngẩng đầu ao ước nói: “Cô giáo Liêu, hôm nay cô có thể đưa Niếp Niếp một mình đi bờ biển chơi không?”
Liêu Bắc Bắc thấy buồn cười: “Chờ chủ nhật được không? Hôm nay cô giáo phải đi làm.”
“A, công việc của cô giáo Liêu không phải là đưa các bạn nhỏ đi chơi sao?” vừa nói, Niếp Niếp vừa khóa ba lô nhỏ lên, kéo tay Liêu Bắc Bắc, nghiêm trang nói với Phan Hiểu Bác: “Chú ơi, cô giáo Liêu chuẩn bị đưa cháu đi làm, buổi trưa không cần chú chuẩn bị cơm đâu. À, chú cứ ngủ trưa một giấc đi, cháu đi chơi sẽ trở về ngay.”
“…”
Phan Hiểu Bác và Liêu Bắc Bắc nhìn nhau cười. Phan Hiểu Bác tự nhiên hi vọng Liêu Bắc Bắc chăm sóc cô cháu gái nhưng anh hiểu bây giờ chưa phải lúc cho nên anh vuốt tóc Niếp Niếp, ra vẻ đau buồn nói: “Có cô giáo Liêu liền quên chú đúng không? Chú rất đau lòng a…”
Niếp Niếp thấy Phan Hiểu Bác vẻ mặt khổ sở, nhíu chặt mày, đi chơi? Không đi chơi? Đi chơi? Không đi chơi… Thật khó nghĩ a.
Liêu Bắc Bắc suy nghĩ một chút, toàn bộ chuyện cần làm tháng này của cô không trông cậy được rồi, còn không bằng đi chơi vui vẻ với mấy đứa trẻ.
“Một đêm anh không ngủ rồi, nghỉ ngơi trước đi, nếu như công việc quá bận, anh cứ yên tâm, hôm nay em trông Niếp Niếp.”
“Tất nhiên là anh yên tâm rồi, nhưng có … thích hợp không? Có thể ảnh hưởng tới công việc của em không?”
“Không sao, công việc còn đang trong quá trình chuẩn bị, nhanh nhất thì cũng phải đợi đến tháng sau mới bắt đầu được.”
“Vậy làm phiền em, Bắc Bắc… Nói thật là công việc của anh cũng hơi nhiều.” Phan Hiểu Bác cảm kích vô cùng.
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, tự tay bỏ những vật dụng nhỏ cùng đồ ăn vào túi giấy. Phan Hiểu Bác đưa hai người đến lầu dưới, khi anh chuẩn bị mở cửa xe, không biết là do Liêu Bắc Bắc trong đầu bị thiểu năng hay là cố ý khiêu khích, nói thẳng không cần anh đưa đi, cô ngồi xe Đường Diệp Trạch đến bờ biển.
Phan Hiểu Bác kiềm nén không được cảm xúc bất mãn trong lòng, bất động thanh sắc cười cười, tạm biệt hai người.
Vạn Điệp Thành là một trấn nhỏ cho nên Liêu Bắc Bắc dẫn Niếp Niếp đi đến nhà tập thể thuộc điền sản của Đường thị, trên đường, Liêu Bắc Bắc đã liên hệ với Đường Diệp Trạch đang bận việc, bảo cô đưa đứa trẻ đến khách sạn đợi trước.
“Liêu Bắc Bắc, trẻ con nhà ai vậy?” Nhân viên tiếp tân của Tư Tuân Thai đi về phía các nàng.
“Cháu gái của bạn, tôi trông giúp một ngày. Hôm nay có nhiều việc không?” Liêu Bắc Bắc ôm Niếp Niếp ngồi lên ghế.
“Vậy à? Tôi còn tưởng rằng đây là con gái của cô. Thật là một cô bé xinh đẹp…” Nhân viên tiếp tân lấy ra một viên kẹo đưa cho Niếp Niếp, thuận miệng đáp, “Không bận rộn lắm, Đường tổng bỗng nhiên tới nên trưởng phòng phải đi báo cáo.”
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, nhìn về Niếp Niếp không biết buồn, không khỏi thở phào một hơi, đi sớm về muộn, Niếp Niếp đi với anh ấy thật khổ cực.
Cô lại không biết, Đường tổng giám mà thư ký nói, không chỉ là Đường Diệp Trạch, còn có Đường Diệp Hoa hung tàn nữa.
Nàng phát một ra cái Weibo ——
Một cô bé ba bốn tuổi, cha mẹ không ở bên cạnh, cô bé tin cậy nhất chỉ có người chú, mặc dù người chú có tiềm lực kinh tế nhưng rất bận rộn, quan hệ của mình với chú của đứa nhỏ không phải qua loa nhưng mình vẫn phải đi làm, mình giúp đứa bé này kiểu gì đây?
Bình luận:
Khoai tây đậu: Việc này còn phải suy nghĩ sao? Mau đưa mình cho chú có tiền.
Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: Mẹ kế khó làm, giờ làm thím, cô tự cân nhắc…
Chưởng Môn Pháo Ô Đũng Quần: Chị, mang thai ngoài ý muốn à? phải làm sao bây giờ?
Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc cô ở đâu? Sao hôm qua đi làm xong không về kí túc xá? Trẻ con nhà ai?
Liêu Bắc Bắc thấy bình luận của đồng nghiệp Đào Tiểu Thiến, thì hít một hơi khí lạnh, khi cô đang lo lắng phải quay về như thế nào thì Đường Diệp Trạch vạn ác lại nanh tin lại.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: @Điềm tỷ Tiểu Đào: của ta.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: @Anh Không Phải Trời Sinh đã ngốc: Này. Đừng nhận trẻ con loạn thế, không phải anh đang họp sao?
Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: @Ưu Thương Phụ Nhị Đại: ừ, sắp kết thúc, đợi thêm một lát nữa.
Điềm Tỷ: @Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: Trùng hợp thế sao? Tôi cũng đang phải họp. Không biết quản lý mới tới kia bô bô cái gì, thông báo nội dung vô bổ, dài dòng, phiền hà quá.
Liêu Bắc Bắc lại hít một hơi khí lạnh, vội vàng hỏi nhân viên tiếp tân xem Đào Tiểu Thiến có phải đang ở phòng hội nghị hay không.
Kết quả, đáp án tất nhiên là khẳng định.
Nói cách khác, Đào Tiểu Thiến dưới tình huống không biết chuyện đã than thở với ông chủ của công ty – ông chủ chính là người nào a?
Cho nên Liêu Bắc Bắc luống cuống tay chân muốn nói chuyện riêng, vốn muốn nói Đường Diệp Trạch đừng vội nóng giận, nhưng không đợi nàng gõ hết chữ, Đường Diệp Trạch đã phản hồi lại.
Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: @Điềm tỷ: Ừ, tôi có thể hiểu nỗi lòng của cô.
Điềm Tỷ Tiểu Đào: @Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: *nắm tay*.
Liêu Bắc Bắc lau mồ hồi, xem ra sau này cô không thể ăn nói linh tinh tại Weibo nữa rồi, khắp nơi mọi người đều là “nguy tình” a.
Cô ôm lấy Niếp Niếp, hay là trốn ra ngoài trước, nghĩ vậy, hai người liền rời khỏi cửa hàng bán lẻ, đi tới trước bồn hoa nhỏ ven đường.
Nhưng cô vừa mới rời đi, Đường Diệp Hoa đã nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng bán lẻ, ngồi lên xe trở về thành phố.
“Về công ty”
Lái xe không dám hỏi nhiều, chậm rãi lái xe rời đi.
Đường Diệp Hoa rút một điếu thuốc chưa châm lửa đã ném ra khỏi cửa sổ, nghiêng đầu một cái lại vô tình nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục công ty đang lười biếng ngồi ở bồn hoa.
Anh đẩy cửa xe ra, nổi giận đùng đùng bước tới.
“Cô có biết bây giờ đang là giờ làm việc hay không?”
Liêu Bắc Bắc quay đầu lại, nháy mắt hoa đá.
“Lại là cô?” Đường Diệp Hoa vốn nén giận trong lòng, nhưng ở trong hội nghị lại làm mất thể diện khi tranh cãi với Đường Diệp Trạch về phương án kiến trúc, anh muốn bùng nổ với Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc sợ dọa Niếp Niếp khóc, không nhìn vào ánh mắt hung ác của Đường Diệp Hoa, trước tiên đưa cô bé đến trước cửa khác sạn, nhờ tiếp tân trông hộ rồi vội vàng chạy về chỗ bồn hoa, thở hồng hộc đứng trước mặt Đường Diệp Hoa.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Ông chủ, tôi biết ông tức giận, nhưng cũng không thể ở trước mặt trẻ con…tức giận…” Liêu Bắc Bắc thân là cô giáo của trẻ con, chỉ trích thái độ bất mãn của Đường Diệp Hoa.
Đường Diệp Hoa quay người ngồi lên ghế đá, bằng trí nhớ siêu cường của anh, kết luận rằng nhân viên tiêu thụ phái ra lần này không có con gái.
“Hỏi một đằng đáp một nẻo, cô cho rằng như vậy có thể lừa dối mà vượt qua kiểm tra?”
Liêu Bắc Bắc nuốt nước miếng, theo tình hình thực tế mà trả lời: “Không phải, hôm nay tôi tới xin nghỉ.”
“Xem ra cô cũng không phải xin nghỉ bệnh, xin nghỉ phép vô cớ bị trừ lương và tiền thưởng, cô có biết không?”
”Biết.”
Không đợi Đường Diệp Hoa chế nhạo lần nữa, Liêu Bắc Bắc đã liều ૮ɦếƭ nói thầm một câu: “Dù sao tiền tháng của tôi cũng đã bị trừ hết rồi.”
Đường Diệp Hoa chưa từng thấy nhân viên nào cà lơ phất phơ như vậy, anh bỗng đứng lên, nắm cổ tay Liêu Bắc Bắc kéo cô đến bên cạnh xe ô tô.
Liêu Bắc Bắc không hiểu gì, mê mang nhìn anh.
Đường Diệp Hoa ra lệnh cho lái xe đưa cho cô một khối khăn lau, nói: “Bây giờ, ngay lập tức, lau xe.”
Liêu Bắc Bắc giận mà không dám nói gì, bĩu môi đứng ở bên cạnh cửa xe, hì hục bắt đầu làm việc.
Mà Đường Diệp Hoa lại giống như địa chủ, khoanh hai tay ngồi trong xe, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Liêu Bắc Bắc cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, theo bản năng kéo kéo cổ áo, bởi vì chỗ ngồi của Đường Diệp Hoa tương đối cao.
Chính bởi hành động này khiến cho Đường Diệp Hoa có cơ hội bùng nổ.
“Cô có ý gì? Cho rằng tôi nhìn lén cô?”
Liêu Bắc Bắc cúi đầu không nói, tận lực lau xe.
Đường Diệp Hoa có phải ăn thuốc nổ để lớn lên không? Nhìn Đường Diệp Trạch đi, dịu dàng biết bao, rõ ràng là anh em ruột, sao lại trái ngược nhiều như vậy chứ?
Liêu Bắc Bắc không chọc nổi, định đứng lên lau trần xe, nhưng mui xe khá cao, cô đưa tay lên, rốn lại bị lộ ra ngoài, Đường Diệp Hoa nhìn xuyên qua cửa sổ xe, tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận đau bụng.”
Liêu Bắc Bắc lúc này mới ý thức được vấn đề “cảnh xuân chợt tiết”, cô xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, ngay sau đó mở cửa xe, vứt khăn lau vào người Đường Diệp Hoa: “Lỗ mãng. Tôi không lau.” Vừa nói, cô vừa tức giận chạy đi. Đường Diệp Hoa quá bắt nạt người rồi.
Đường Diệp Hoa quay đầu nhìn về bóng lưng tức giận rời đi của cô, không sao cả cười một tiếng, bảo tài xế lái xe, tầm tình khá hơn rồi, trở về thành phố thôi.
Về việc tranh luận bản vẽ, anh cũng không vội, ngược lại một việc khác làm anh phiền não hơn, anh thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Không về công ty, đi đón Vương Tuyết Mạn trước.”
Sau nửa giờ, nhân viên tham dự hội nghị lục tục rời phòng họp. Đào Tiểu Thiến không nghĩ tới Liêu Bắc Bắc đã đứng ở cửa khác sạn, vội vã chào một tiếng, ngay sau đó đi làm việc. Đường Diệp Trạch không ở lại tán gẫu với Liêu Bắc Bắc, trực tiếp đi ra ngoài, Liêu Bắc Bắc hiểu ý, ở trong cửa hàng ngồi một lúc mới đuổi theo anh.
“Chú tốt…” Niếp Niếp vươn tay nhỏ bé để Đường Diệp Trạch nắm.
Đường Diệp Trạch cười cười, ôm lấy cô bé, chỉ cửa hàng nước đá bào không xa: “Muốn ăn không?”
Niếp Niếp nuốt nước miếng, gật đầu lại lắc đầu: “Chú nói, bé ngoan không được ăn vặt lung tung… Thật muốn ăn….”
Đường Diệp Trạch cười nhưng không nói, bế cô bé đi tới cửa hàng nước đá bào, Liêu Bắc Bắc sợ đồng nghiệp chú ý tới mình, nhìn ngó xung quanh rồi mới đi vào.
Trời nắng gắt như đổ lửa, nước đá bào là đồ uống lạnh không thể thiếu, Niếp Niếp vui sướng cắn ăn, còn Liêu Bắc Bắc nhìn ly kem trước mặt, một miếng cũng không muốn ăn.
Đường Diệp Trạch nhấp một ngụm trà, giở tờ báo buổi sáng, hỏi: “Mệt à?”
Liêu Bắc Bắc lắc đầu, nghĩ xem có nên nói chuyện gặp phải Đường Diệp Hoa hay không. Chẳng qua, đột nhiên thấy được cuộc sống thật gian khổ, chẳng những phải nhìn sắc mặt ông chủ, còn bị đè nén, ghê tởm nhất chính là ba chữ – trừ tiền lương. Đúng là nhà tư bản, giai cấp bóc lột, cuồng biến thái, cuồng háo sắc, phi, người xấu.
“Tôi đang suy nghĩ xem có nên quay trở về nhà trẻ làm cô giáo hay không. Nhưng anh yên tâm, trước khi chưa trả hết nợ cho anh, tôi sẽ không biến mất.” Cô rầu rĩ như đưa đám.
Đường Diệp Trạch sửng sốt một giây đồng hồ, nhớ tới chuyện của cô, cười nhạt một tiếng: “Cứ từ từ, không vội.”
“Anh đồng ý tôi quay lại làm cô giáo không?” Liêu Bắc Bắc mở to mắt, cô không có hùng tâm tráng chí, nhưng đối mặt với tương lai xa vời và tình yêu không rõ, cô lâm vào mê mang.
“Thật ra cô làm công việc kia tôi cũng không có ý kiến, nhưng vấn đề là, làm người không thể không giữ lời, cô đáp ứng nhiệm vụ dạy học chẳng phải cũng đi mấy lần sao.” Đường Diệp Trạch biết cô chỉ có ba phút đồng hồ nhiệt tình, nhưng mà không nghĩ tới lại nguội lạnh nhanh như vậy.
Liêu Bắc Bắc bĩu môi: “Tôi chưa nói không đi, phải đi chứ… còn phải quét dọn du thuyền, phát truyền đơn… đi làm… huấn luyện… yêu đương…” Vừa nói cô vừa nằm gục trên bàn, “Aiz, sao tôi có cảm giác cuộc sống thật chán nản thế?”
Đường Diệp Trạch không nói, mốc một quyển sổ ra, viết mấy chữ đưa cho cô xem.
Trừ công việc huấn luyện ra, lịch làm việc như sau:
Thứ hai: Dọn du thuyền (Mỗi lần trừ đi năm trăm)
Thứ ba – thứ năm: phát truyền đơn (linh hoạt làm việc)
Thứ bảy: Nghỉ ngơi.
Chủ nhật: Dạy học (nếu như có rảnh rỗi)
Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu đọc qua, không nói, anh ta tùy tùy tiện tiện viết lịch như vậy, hơn nữa lại công khai ghi chú bên cạnh, có vẻ như công việc cũng không đến nỗi mệt muốn ૮ɦếƭ.
Lúc này, Triệu Diệu lái xe của Đường Diệp Trạch tới, đợi ở cửa. Ưu Điềm lớn nhất của Triệu Diệu là giữ kín miệng như bưng trước những gì tai nghe mắt thấy, biết công việc của mình là gì, làm việc vững vàng.
Trong xe.
Đường Diệp Trạch ngồi ở ghế phụ lái, Liêu Bắc Bắc và Niếp Niếp ngồi ở phía sau, tổ hợp quái dị như vậy, Triệu Diệu cũng làm như không thấy, không hỏi.
Lát sau, đến bờ biển, Niếp Niếp muốn nghịch nước, nhưng Liêu Bắc Bắc mặc quần dài áo dài, sao có thể nghịch nước cùng cô bé?
Đang lúc cô khó xử, Triệu Diệu lại tốt bụng nói: “Phía sau xe có mấy cái áo tắm, tôi nhớ có cả đồ trẻ em, cô đưa đứa bé đi phòng thay đồ đổi lại đi.”
Liêu Bắc Bắc cúi đầu cảm ơn, tự mình mở cốp xe, vùi đầu chọn lựa, bất kể là của người lớn hay của trẻ con đều là bikini.
Niếp Niếp thấy Liêu Bắc Bắc do dự, lăn lộn trên bãi cát: “Ô ô – tắm biển… Cô giáo Liêu… tắm biển…Ô ô –“
“Được rồi, được rồi, cô giáo dẫn con đi thay áo tắm.”
Triệu Diệu thấy hai người đi về phòng vệ sinh, nghiêm trang cúi người: “Đường tổng, em trở về công ty trước diều chỉnh giấy tờ.”
Đường Diệp Trạch thần sắc bình tĩnh, đáp một tiếng, quay lưng về phia Triệu Diệu đứng, thật là một nhân viên có trách nhiệm, ừ, nhất định phải tăng tiền lương cho anh ta.