Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi - Chương 20

Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Anh còn dám tới đây, tôi liền. . . . . . đẩy anh xuống
“Cô Liêu, Cô Liêu, Niếp Niếp đói. . . . . .” Niếp Niếp ôm lấy con thỏ lông xù, lôi kéo tay của Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn không gian chung quanh , chợt ngồi dậy, trong nháy mắt liền thanh tỉnh.
Niếp Niếp tóc tai bù xù, đáng thương ngồi bên cạnh cô, chớp mắt to.
Liêu Bắc Bắc cười gật đầu, không để ý thuận tiện vuốt lấy mái tóc rối bời kia, đi vào phòng bếp giúp đứa nhỏ pha sữa bột. Niếp Niếp ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi tới cửa sổ sát đất, xoa ánh mắt, nhìn thấy ở dưới lầu có một người đàn ông, chạy chậm tới phòng bếp, nghi ngờ hỏi: “Cô Liêu, tại sao chú kia không lên đây?”
“Ừ? Chú nào nha?” Liêu Bắc Bắc hỏi như có như không.
“Chính là . . . . . . Đến . . . . . .” Niếp Niếp kéo lấy góc áo của cô hướng ra ngoài cửa sổ.
Liêu Bắc Bắc không chú ý nhìn lại, trong mắt cả kinh, ai nha. Cô cho rằng anh đã về sớm rồi chứ.
Trên mặt Đường Diệp Trạch vậy mà mỉm cười, hướng cô phất tay một cái.
Liêu Bắc Bắc thấy thế xoay người hướng lầu dưới chạy đi, trong lòng dâng lên một trận áy náy.
“Làm sao anh biết tôi ở chỗ này? Phan Hiểu Bác nói cho anh sao? Một đêm không ngủ hay là anh vừa mới tới ?” Trong đầu Liêu Bắc Bắc đầy dấu chấm hỏi.
“Vừa mới đến sớm, thuận tiện tới đón cô.” Đường Diệp Trạch đứng lên, đem túi ăn sáng đưa cho cô.
Liêu Bắc Bắc nói một tiếng cám ơn, ngoài cảm động còn cảm thấy có gì đó kì lạ , cho nên khiến cho cô thấy mơ hồ.
Nghi ngờ nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh, chẳng lẽ anh còn đang hoài nghi tôi đang có khuynh hướng tự sát sao?”
“Không phải. . . . . .”
“Không phải cái gì?”
Lời nói của Đường Diệp Trạch dừng lại khóe miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào, cười nói: “Bởi vì chúng ta là bạn bè.”
Liêu Bắc Bắc gãi gãi đầu, mới nhớ tới mình còn chưa đánh răng rửa mặt, cô vội vàng che khóe mắt, không khỏi hít một hơi lạnh, vẻ mặt Đường Diệp Trạch không đổi sắc đứng đối diện với bộ dạng lôi thôi của cô.
Đường Diệp Trạch thấy bộ dạng mất tự nhiên của cô, khéo hiểu lòng người nói: “Cô lên trước đi, tôi muốn đi đến cửa hàng bán lẻ một chút, trước giữa trưa sẽ đi, có việc gì cứ liên lạc điên thoại là được.” Vừa nói, anh xoay người rời đi.
Liêu Bắc Bắc nhìn về phía bóng lưng của anh, vừa nhìn một chút vào bữa ăn sáng trên tay, có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, Đường Diệp Trạch hẳn là vừa vặn đi ngang qua mà thôi. Hơn nữa nếu hình thức chung sống giữa bạn bè với nhau thì nên như vậy, ví dụ như Đường Diệp Trạch nửa đêm đói bụng, cô cũng sẽ bò dậy giúp anh nấu bát mì.
Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, mang theo bữa ăn sáng chạy về phòng, vừa mở cửa, đã nghe trong phòng khách phát ra một tiếng “Bịch” vang lên, ngay sau đó chính là tiếng khóc của đứa nhỏ, Liêu Bắc Bắc vội vàng đẩy cửa ra, hoảng sợ nhìn thấy Niếp Niếp đang té vào bên trong đống CD-ROM.
Liêu Bắc Bắc từ giữa đống CD-ROM ôm lấy đứanhỏ, giúp Niếp Niếp vuốt vuốt cái chân bị sưng đỏ, lời nói ôn nhu: “Không khóc không khóc, Niếp Niếp kiên cường nhất.”
“Rớt bể hết rồi, hu hu —— chú không cho cháu ᴆụng đến cái rương kia. . . . . . huhu ——” Niếp Niếp rất sợ hãi.
Liêu Bắc Bắc giúp đứa nhỏ lau nước mắt: “Chỉ cần dũng cảm thừa nhận sai lầm, chú chắc là không trách cứ Niếp Niếp , tin tưởng Cô Liêu có được hay không?”
“Có thật không? Nhưng mà chú đã nói nhiều lần, không được chạm đến, không cho sờ vào.” Niếp Niếp giả bộ giọng chú của mình nói.
Liêu Bắc Bắc bật cười, đừng nói hài tử, ngay cả người lớn cũng có tâm lý trái ngược mà thôi, càng không cho động thì càng cảm thấy tò mò. Cô vuốt vuốt tóc của Niếp Niếp, mang theo bữa ăn sáng đi về phía phòng bếp, từ trong hộp lấy ra một khối điểm tâm đặt vào trong đĩa, sau đó đổ sữa tươi ra. Niếp Niếp hít hít lỗ mũi, đôi mắt – trông mong nhìn. Liêu Bắc Bắc cúi đầu cười một tiếng, nói: “Nhanh đi rửa tay, rửa tay bàn tay nhỏ mới được ăn.”
Niếp Niếp dứt khoát đáp một tiếng, chạy vào phòng rửa tay, đồng thời, Liêu Bắc Bắc đã đem bữa ăn sáng bày lên trên bàn trà. Đợi đứa nhỏ ăn no xong, cô đi tới tủ treo quần áo bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống thu dọn đống đĩa CD-ROM rơi lả tả. . . . . . Nhưng mà, khi ánh mắt của cô rơi trên bề mặt của CD-ROM , lưng của cô cứng đờ, bỗng chốc, đặt ௱ôЛƓ ngồi ở trên sàn nhà, đừng trách cô cảm thấy ngạc nhiên, chỉ đổ thừa tại vì đội hình quá cường đại, quả thật cô chưa từng thấy một cái rương đầy phim nhựa màu vàng. . . . . . Cái kia, Phan Hiểu Bác làm sao sưu tầm nhiều đĩa CD-ROM tình dục như vậy chứ?
“Cô Liêu. Sàn nhà bẩn, mau dậy đi. . . . . .” Niếp Niếp giống như Tiểu đại nhân nhắc nhở.
“A, được. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi lạnh, vội vàng đem CD-ROM nhét vào thùng giấy, cặp ௱ôЛƓ cùng cặp иgự¢ trên đĩa thu hết vào trong mắt của cô.
Lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng động, bả vai Liêu Bắc Bắc rụt lại, vội vàng cất vào cửa tủ.
Phan Hiểu Bác cũng mang theo một túi ăn sáng trở về, anh thấy Liêu Bắc Bắc còn chưa đi, không khỏi mở cờ trong bùng.
Liêu Bắc Bắc thì dán chặt vào cửa tủ một cách nghiêm túc, nuốt nuốt nước miếng, thần sắc khẩn trương, cô không biết mỗi người đàn ông đều có đam mê thu thập CD-ROM tình dục như vậy, hay là chỉ có Phan Hiểu Bác là đặc biệt. Đường Diệp Trạch cũng sẽ như vậy sao?
Phan Hiểu Bác đầu tiên hàn huyên mấy câu với cháu gái của mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, theo bản năng sờ sờ gò má trên mặt, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy Bắc Bắc?”
“Không có. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . . Anh đã trở lại. . . . . . Em. . . . . . em đi trước. . . . . .” Liêu Bắc Bắc dựa vào tường, sau khi cô phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, vẫn không cho rằng một người đàn ông đường đường như vậy lại mang theo một cái rương “Món ăn tinh thần” như thế.
Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc đi vội vàng như vậy, thì tiến lên ba bước giữ chặt tay của cô, nói: “Từ từ đã, một lát anh đưa em về công ty.”
“Không cần, không sao, cả một đêm anh đã cực khổ rồi , Đường Diệp Trạch đúng lúc cũng đang ở trong thành phố làm việc, em đi nhờ xe anh ấy là được.” Liêu Bắc Bắc nhờ vào sự giúp đỡ giãy giụa ra khỏi tay của Phan Hiểu Bác.
Hiện tại Phan Hiểu Bác nghe thấy ba chữ “Đường Diệp Trạch” cảm thấy một trận nhức đầu, nhưng vào lúc vẻ mặt của anh hiện lên sự hoảng sợ, Liêu Bắc Bắc đã mở cửa muốn đi, Bịch—— Phan Hiểu Bác một tay đặt ở trên ván cửa, cảm thấy không vui chất vấn: “Bắc Bắc, em có thể suy nghĩ một chút cảm thụ của anh có được hay không? Anh là bạn trai của em, nhưng cuối cùng em vẫn muốn ở cùng một chỗ với Đường tổng sao?”
“Tại sao? Anh ấy là ông chủ cũng là bạn của em.” Liêu Bắc Bắc khẽ nhíu mày.
“Tốt, vậy em nói cho anh biết, một ông chủ của công ty lại muốn làm bạn với một nhân viên nho nhỏ sao, huống chi ông chủ là người thiếu hồng nhan tri kỷ sao?” Phan Hiểu Bác càng nghĩ càng giận, hiện tại anh có thể xác định Liêu Bắc Bắc đã hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi, ban đầu anh cho rằng cô rất đơn thuân, hôm nay anh cảm thấy người bị lừa hình như chính là bản thân mình. Hừ. Anh làm sao lại không nhìn ra được Liêu Bắc Bắc cũng thích chơi trò mập mờ kia chứ?
Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên trả lời không được vấn đề sắc sảo như vậy, nói thật, cô không phải là không nghĩ tới, nhưng quả thật Đường Diệp Trạch chưa từng yêu cầu cô làm chuyện gì, thậm chí trải qua thời gian dài như vậy cũng là anh chiếu cố mình, nếu như nói loại tình cảm này là một loại tình yêu thì thật không thể nào rồi, bởi vì Đường Diệp Trạch thuộc về dạng đàn ông vừa có tiền vừa có diện mạo lại tự tin, còn bản thân cô chỉ là một cô gái tự ti mà thôi, dựa vào điều kiện của Đường Diệp Trạch hoàn toàn có thể trực tiếp nói cho cô biết. Cho nên thông qua phân tích những cử chỉ của Đường Diệp Trạch nói cho cô biết, lập tức đem Đường Diệp Trạch quy thành dạng người bên ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm rất cô đơn . , cao xử bất thắng hàn (* đứng ở vị trí càng cao càng cảm thấy mình cô đơn). Ở trong vòng thương nhân này anh lừa tôi, tôi lừa anh, Đường Diệp Trạch khẳng định đặc biệt cần một tri âm , mà cô vừa vặn có thể là người lắng nghe .
Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc cúi người tạ lỗi: “Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên em có bạn trai, cho nên suy nghĩ không chu toàn thật xin lỗi anh.”
“Thật là lần đầu tiên sao?” Phan Hiểu Bác nhướn chân mày hỏi.
Liêu Bắc Bắc mím môi không nói, bài xích giọng điệu nói chuyện này của anh.
Phan Hiểu Bác nhéo lấy gương mặt của Liêu Bắc Bắc, cười khan hai tiếng, tự nhận bản thân thông tình đạt lý nói: “Có phải lần đầu tiên hay không anh không cần biết, anh không quan tâm đến quá khứ của em, chỉ để ý tương lai của em, còn em gặp gỡ bao nhiêu người bạn trai rồi anh không để ý, thật sự đấy Bắc Bắc.” Vừa nói, anh vừa vén tóc Liêu Bắc Bắc lên.
Liêu Bắc Bắc cảm thấy chán ghét, cô đẩy Phan Hiểu Bác ra, thấy Niếp Niếp đang chơi đồ chơi, thấp giọng kích động nói: “Em nghĩ, chúng ta có thể không quá thích hợp để gặp gỡ, hay là. . . . . . Làm bạn bình thường cũng được. Nếu như anh đồng ý, em sẽ giúp anh chiếu cố Niếp Niếp.”
Phan Hiểu Bác ngây ngốc, làm sao cũng không nghĩ Liêu Bắc Bắc có thể pha trò như vậy, cho nên, anh lập tức lùi lại ba bước, thành khẩn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi Bắc Bắc, anh không cần sự thương hại của em, thật không cần, thật xin lỗi, em đừng làm anh sợ.”
Liêu Bắc Bắc cắn cắn môi dưới, nhìn thấy anh chặn ở ngoài cửa, đang định đi về phía sân thượng, Phan Hiểu Bác thì lại theo sát ở phía sau, vừa đi vừa nói xin lỗi. Liêu Bắc Bắc không muốn để cho một đứa nhỏ nhìn thấy chuyện này, cho nên khóa trái cửa thủy tinh kéo rèm cửa sổ lại, xác định không gian đã bị che kín, nghiêm túc hỏi anh: “Em trước thừa nhân, ban đầu đáp ứng qua lại , là bởi vì vẻ ngoài của anh hấp dẫn em, em cũng đối với tình cảm này mơ ước rất nhiều. Nhưng mà. . . . . . Bất kể anh có tin hay không, em thuộc về quan niệm nữ nhân tư tưởng truyền thống. Anh có thể tiếp nhận được việc không phát sinh quan hệ với bạn gái trước hôn nhân được không?”
“. . . . . .” Phản ứng đầu tiên của Phan Hiểu Bác là, xử nữ? Anh gặp được người hiếm có rồi? Phản ứng thứ hai là, không trách được đối với việc ᴆụng chạm thân thể Liêu Bắc Bắc luôn cảm thấy hoảng hốt lo sợ như vậy, thì ra là chưa có nam nhân nào chạm qua cô ấy.
“Dĩ nhiên, anh chấp nhận, Bắc Bắc. Anh phát hiện anh yêu em.” Anh kích động giang hai đôi tay ra. Thật tốt quá, biết làm việc nhà, lại từng làm qua công tác giáo dục, là một cô gái xinh đẹp lại chưa từng trải qua chuyện trên giường cùng với nam nhân khác, một cô gái như vậy quả thật rất thích hợp để lấy về làm vợ rồi, huống chi anh cũng rất yêu thích Liêu Bắc Bắc, không cần chọn nữa, người đó chính là cô ấy .
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lùi lại hai bước,đây là tình huống nào?
Phan Hiểu Bác bước lên hai bước, phút chốc, quỳ một chân trên đất, cứ thế mà kéo ngón tay của Liêu Bắc Bắc qua, nâng con ngươi lên, hàm tình ẩn ý nói: “Bắc Bắc, gả cho anh đi.” Phan Hiểu Bác vươn ba ngón tay ra, nói, “Em tin tưởng vừa nhìn thấy đã yêu không? Anh đã từng không tin, nhưng kể từ sau khi thấy em, anh rốt cục tin tưởng, thì ra em chính là người phụ nữ hoàn mỹ mà anh muốn tìm. Anh Phan Hiểu Bác có thể xin thề với trời, từ nay về sau, trong mắt của anh, trong lòng của anh, trừ em Liêu Bắc Bắc ra, sẽ không chứa người phụ nữ thứ hai. . . . . .”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bị dọa cho hoảng sợ nhìn chăm chú không nói được một lời, may là cô là một người phụ nữ tự mình biết mình, nếu như trong lòng của cô hiện tại nổi lên một chút rung động nào…, vậy khẳng định là —— đối với việc này cũng không nên quá tin tưởng?
Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nhớ tới tình tiết trong một kịch bản khác, gở xuống chiếc nhẫn độc thân trên ngón tay, dịu dàng nói: “Anh sẽ đem chiếc nhẫn độc thân này giao cho em coi như là một lời bảo đảm, giống như con người của anh, đã nắm chắc trong lòng bàn tay của em, Bắc Bắc. . . . . . Đáp ứng anh nhé?”
Liêu Bắc Bắc rùng mình một cái, khúm núm mở miệng nói: “Phan Hiểu Bác, anh bình tĩnh trước một chút. . . . . .”
“Anh rất tỉnh táo, trừ em ra, ai anh cũng không cưới.” Phan Hiểu Bác đứng dậy, gương mặt mỉm cười đi về phía cô. Liêu Bắc Bắc bỗng chốc cảm thấy hoang mang, nhưng cửa thủy tinh đã bị cô khóa lại, tay chân luống cuống mở không ra, cho nên cô trực tiếp đẩy người hướng ra bên ngoài cửa sỗ, Phan Hiểu Bác không biết cô đang làm gì, chỉ nhìn thấy thân thể của cô càng ngày càng nhích đến gần thang dây trên bệ cửa sổ, cho nên có lòng tốt đến ôm lấy hông của cô.
“A.” Liêu Bắc Bắc lầm tưởng Phan Hiểu Bác có ý đồ lưu manh đùa bỡn với cô, cô xoay người lại, ngăn chặn lại bả vai của Phan Hiểu Bác, âm thanh cảnh cáo tăng lên, “Anh. . . . . . anh còn dám tới đây. . . . . . Tôi liền đẩy anh xuống. . . . . .”
Phan Hiểu Bác quả thật không ngờ rằng sức bật của cô cũng không nhỏ, lảo đảo hai bước mới đứng vững gót chân, Phan Hiểu Bác nghiêng đầu ngắm nhìn cô, bên này anh vừa mới cầu hôn với cô, bên kia cô lại xem anh phạm tội cưỡng gian rồi sao?
“Bắc Bắc, em nghĩ anh là loại người nào chứ?”
“Nếu như anh là một người tốt thì cần gì sưu tập nhiều đĩa CD-ROM tình dục như vậy chứ?” Liêu Bắc Bắc không cẩn thận đem sự thật nói ra.
Phan Hiểu Bác rụt vai lại, hồi tưởng lại những phản ứng không bình thường của cô, không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng là vì những thứ CD-ROM kia sao?”
Liêu Bắc Bắc nhát gan gật đầu.
“Bây giờ có lẽ em không hiểu được, nhưng anh có trách nhiệm nói cho em biết, trong nhà mỗi người đàn ông đều có. Không tin em bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi Đường Diệp Trạch thử xem, hỏi xem anh ta có cất giấu những thứ đó hay không? Nếu như anh ta dám nói không có, anh sẽ từ trên ban công này nhảy xuống dưới.” Phan Hiểu Bác lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, hơi ra lệnh một chút, “Em gọi đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc