Ông chủ kiêu ngạo - Chương 48

Tác giả: Ngạo Quân Tác Tình

Thành Tiệp rất hận. Cùng là mang thai, Vân Nhu Y mang thai thì được mọi người che chở. Còn bản thân mình lại ngay cả nói cũng không dám nói, thậm chí còn phải vụng trộm lén bỏ đi!
"Cô......" Thái độ ác liệt của Thành Tiệp càng làm cho Tề Ngạo Vũ nóng nảy hơn. Vừa mới định mở miệng, lại bị cắt ngang.
"Ngạo Vũ" Vân Nhu Y kéo kéo áo hắn, mắt to trong suốt tràn ngập sự cầu xin. "Em mệt rồi, anh đưa em trở về phòng nghỉ ngơi được không? Đi thôi!"
Trong phòng ngủ ấm áp thanh lịch, lưng Vân Nhu Y tựa vào gối lông chim mềm mại, nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, thoải mái mà hưởng thụ Tề Ngạo Vũ săn sóc mát xa.
Ngày sinh dự tính càng ngày càng gần, thần kinh Tề Ngạo Vũ cũng lại càng ngày càng khẩn trương, vì sợ chân nàng sẽ bị chuột rút, hắn mỗi đêm đều tự mình mát xa cho nàng.
"Ngạo Vũ, đừng nên nghiêm khắc như vậy với Thành Tiệp, thật ra trong lòng cô ấy cũng rất đau khổ"
Người đàn ông mình yêu kết hôn, cô dâu cũng không phải mình, có người phụ nữ nào chịu được?! Huống chi, Thành Tiệp còn mỗi ngày đều gặp mặt người "ςướק" người trong lòng của mình!
"Cô ta khổ cái gì? Người mang thai cũng không phải cô ta!"
Tề Ngạo Vũ trừng mắt nhìn nàng, lại tiếp tục mát xa.
Nàng không làm sao được mà thở dài, "Em biết rõ cô ấy đối với anh......"
"Em có trái tim rộng mở quá, người phụ nữ khác có ý đồ với chồng mình, em chẳng những không ghen tỵ, còn muốn anh đối xử tốt với cô ta một chút?!"
"Em...... Em......"
"Em cái gì mà em? Em tốt nhất nên hiểu đạo lý cho anh!" Đôi mắt đen như ngọc thạch bắn ra tia sáng hung ác.
"Anh......" Nàng kinh hoàng trừng mắt với hắn, miệng nhỏ nhắn khép lại mở, đột nhiên oa một tiếng, tủi thân mà khóc lên.
"Ơ, em...... Đừng...... Anh chẳng qua là tùy tiện nói vài câu, cũng không phải đang mắng em, đừng khóc mà!" Hắn nhất thời luống cuống tay chân. "Em rốt cuộc muốn như thế nào?" (Yu: làm nũng ko tốt nha Y Y, ta chiếm mất anh Vũ của nàng bjờ*, BB: Yu chưa nghe nói nước mắt là νũ кнí lợi hại nhất của phái nữ sao? Chỉ sợ YY càng khóc, Vũ ca càng ૮ɦếƭ hơn =]]]]]]]])
Từ sau khi nàng mang thai, người cũng không còn bình thản yên tĩnh như xưa nữa, trở nên đa sầu đa cảm, không có việc gì lỡn cũng có thể khóc không ngừng.
"Muốn như thế nào? Em nào dám như thế nào?" Nàng nói: "Em chẳng qua là vật phẩm để gán nợ, là tới trả nợ thay cha, nào có tư cách yêu cầu cái gì? Anh muốn hung ác cứ hung ác, muốn mắng cứ mắng, em còn có thể như thế nào?"
Lại quay về bài cũ! Tề Ngạo Vũ nhịn không được thở dài.
"Y Y, em là vợ hiền của Tề Ngạo Vũ anh, mẹ của con anh, không phải cái gì mà vật phẩm gán nợ. Anh vừa nãy nói sai, em đừng tức giận, ngoan, đừng khóc" Ôm vợ hiền giận dỗi lại để dỗ dành, lời nói nịnh nọt nào cũng không kiêng kỵ.
Sau một lúc lâu náo loạn, không biết là nàng không có thể lực, hay là công lực dỗ dành người trúc trắc của Tề Ngạo Vũ tiến bộ, nàng rốt cục cũng thả cho hắn một đường sống, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. (Yu: *=]]*, BB: *sặc coca* Vũ ca, mất hình tượng quá ="=)
Đến nửa đêm –
"Vợ yêu à~~" Bên cạnh có một con voi đang xoay người, mặc dù Tề Ngạo Vũ mệt ૮ɦếƭ khi*p, cũng rất khó ngủ yên ổn.
"Đã muộn thế này, vì sao còn không ngủ?"
Vân Nhu Y thở dài, lại trở mình lần nữa.
Không hiểu tại sao nàng lại cứ y y a a lăn qua lộn lại. Hắn dứt khoát kéo nàng vào trong lòng, "Van xin em nghĩ đến tâm điểm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi. Con chúng ta đánh quyền một ngày. Nhất định cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi" Vừa nói đến con, Tề Ngạo Vũ liền mặt mày hớn hở. Còn ở trong bụng mẹ đã vô cùng có sức sống.
"Nó mới không muốn nghỉ ngơi đó, em cảm thấy nó giống như đang muốn ra ngoài gặp mặt cha nó nha!"
"Muốn ra ngoài...... gặp mặt.... anh?!" Tề Ngạo Vũ nhảy dựng lên từ trên giường, trừng lớn mắt nhìn nàng, "Em là nói em muốn sinh ? Nhưng, nhưng...... Nhưng ngày sinh dự tính không phải cuối tuần sau sao?"
Vân Nhu Y chậm chạp ngồi xuống, sờ sờ bụng nặng nề,"Nó là con anh, cá tính phá phách đương nhiên không khác anh cho lắm. Nó muốn ra liền ra, sao còn có thể băn khoăn đến cái gì mà ngày sinh dự tính?"
"Nhưng nhưng nhưng......" Đại tổng tài Tề Ngạo Vũ đáng thương đã kích động không biết chính mình nên làm cái gì. (Yu: *hahaha, anh còn không mau lên, sắp sinh rồi kìa, anh đỡ đẻ sao??? Há há há*; BB: hên xui lắm nga =]]]]])
"Đừng nhưng, anh nếu không đưa em đến bệnh viện, con có thể sẽ tự lực cánh sinh, tự mình sinh !" Vân Nhu Y đau nhíu mày.
"Tự mình sinh......" Tề Ngạo Vũ suýt nữa sặc ૮ɦếƭ, cũng không dám do dự nữa, nghiêng ngả lảo đảo bò lên giường, ôm nàng chạy ra ngoài.
"Ngạo Vũ!" Nàng nhăn mày, "Anh cũng đừng vội, tốt xấu cũng phải mặc bộ quần áo. Đường đường đại tổng tài lại trần trụi cả người chạy tới chạy lui, có thể nhìn sao?"
"Mặc quần áo......" Cúi đầu, hắn lúc này mới nhớ tới chính mình có thói quen ngủ trần, vội lấy quần áo mặc. (BB: há há há, ở truồng đến bệnh viện, anh thật vô đối, muốn hại ૮ɦếƭ bác sĩ và y tá kèm theo cả đám bệnh nhân lên tim sao =]]]]])
"Đáng ૮ɦếƭ thật!" Hắn lại hổn hển nghiêng ngả lảo đảo chiến đấu với quần áo, cũng không biết chuyện gì xảy ra, giống như mỗi bộ quần áo đều không chui vừa vào người, làm cho hắn mặc như thế nào cũng không thuận tay.
Vân Nhu Y nhìn chồng ngay cả mặc quần áo cũng khó khăn, quyết định vẫn nên tự lực cánh sinh thì an toàn hơn. Cầm lấy điện thoại đầu giường, tự báo cho những người khác.
Điện thoại vừa thông xong, không đến nửa phút đồng hồ, đêm dài "Hoài Viên" người yên tĩnh đột nhiên giống như xoong nồi va chạm, nước sôi reo kêu náo loạn, bắt đầu một trận gà bay chó nhảy......
Dụng cụ làm ấm tinh xảo, phòng bày bố tựa như khách sạn cao cấp năm sao. Không lâu sau, Vân Nhu Y hữu kinh vô hiểm (mẹ tròn con vuông) vượt qua quá trình sinh sản trí mạng, sau khi thuận lợi sinh người thừa kế cường tráng, hiện tại đang mệt mỏi mê man .
Tuy rằng trước khi sinh đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí bỏ ra số tiền lễ vật lớn mời bác sĩ khoa phụ sản nổi danh thế giới, nhưng khi phòng sinh truyền ra một tiếng lại thêm một tiếng thét chói tai, Tề Ngạo Vũ vẫn gấp đến độ vò đầu bứt tai, nếu không phải bên cạnh có người lôi kéo, hắn vài lần đều muốn phá cửa mà vào.
May quá, cuối cùng đã qua!
Ngón tay quyến luyến ở ngũ quan mỏi mệt của nàng, Tề Ngạo Vũ đau lòng âm thầm thề, không bao giờ khiến cho nàng chịu khổ như vậy nữa. Nghĩ đến thiếu chút nữa thì mất đi nàng, Tề Ngạo Vũ hận không thể gắt gao kéo nàng vào trong lòng. Chẳng qua không được, nàng quá mệt mỏi, hiện tại ngoại trừ cần nghỉ ngơi, vẫn là nghỉ ngơi.
"Tề thiếu gia!" Tôn Lăng Tiêu khẽ gọi.
Tề Ngạo Vũ ừ một tiếng, hôn lên trán nhẵn mịn của Vân Nhu Y một cái, mới đứng dậy đi đến khu tiếp khách với anh ta.
"Chuyện gì?"
Tôn Lăng Tiêu gần như là phân thân của hắn, lại chọn thời gian này quấy rầy hắn, Tề Ngạo Vũ biết nhất định là có chuyện rất nghiêm trọng.
"Cuối tuần trước cậu muốn tớ ngầm hỏi chuyện thông tin cơ mật của sản phẩm mới có bị tiết lộ ra ngoài hay không, còn nhớ rõ chứ?"
Cuối tuần trước, sau khi tập đoàn Tề thị tuyên bố trước hội nghị "Khoa học kỹ thuật Ngạo Thế" muốn làm sản phẩm mới, cổ phiếu liền tăng vọt. Không quá hai ngày, "Khoa học kỹ thuật Hoàn Thịnh" lại cũng tuyên bố giống Tề thị, thậm chí còn thả ra lời nói bóng gió sản phẩm mới của bọn họ công năng tương tự Ngạo Thế, công năng lại rất tốt.
Có sản phẩm mới cũng không phải chuyện ngạc nhiên, chính là gần hai ba năm qua, lời đồn đại tình trạng tài chính Hoàn Thịnh không tốt vẫn vang không ngừng, nhân tài nghiên cứu trốn đi cũng là sự thật, hiện tại lại đột nhiên có sản phẩm mới ra lò, bởi vậy tin tức vừa ra, lập tức khiến trực giác Tề Ngạo Vũ phản ứng là tăng mạnh bảo toàn cho sản phẩm mới, cũng muốn Tôn Lăng Tiêu ngầm điều tra có hoạt động gián đoạn hay không.
"Kết quả xuất hiện?" Ưỡn иgự¢, con ngươi đen thâm sâu hiện lên một mũi nhọn lạnh lẽo, "Là gián điệp kinh doanh, hay là nội gian?"
"Tớ tra ra phó tổng tài Hoàn Thịnh Sở Minh gần đây thường xuyên cùng xuất hiện, cùng ở với người nào đó ở tổng công ty ta một thời gian"
Anh ta đưa ra một túi hồ sơ, lấy mấy tấm ảnh chụp ra ngoài cho Tề Ngạo Vũ.
"Là cô ta!" Sau khi tiếp nhận ảnh chụp, khuôn mặt tuấn dật của Tề Ngạo Vũ trong nháy mắt âm trầm, cả người tuôn ra một cỗ sát khí lạnh lùng.
Góc độ quay chụp của những tấm ảnh, thời gian, địa điểm không gian cũng không giống nhau, nhưng bộ dạng Thành Tiệp thân mật cùng với một gã đàn ông trung niên là hoàn toàn chính xác.
"૮ɦếƭ tiệt, cô ta có lý do gì mà làm như vậy?"
"Trả thù! Hiển nhiên Thành Tiệp tiểu thư của chúng ta yêu say đắm không thành chuyển sang hận. Huống chi, khoản tiền thù lao kếch xù của Sở Minh cũng rất mê người" Đưa một phần điều tra báo cáo khác đưa qua, Tôn Lăng Tiêu thở dài nói: "Mấy tháng trước tớ bất ngờ thấy cô ta có quan hệ thân mật với một gã đàn ông trong giới hắc đạo, bởi vì hai người thoạt nhìn thật sự thực không phối hợp, hơn nữa bộ dáng Thành Tiệp tựa hồ cũng rất miễn cưỡng, vì thế tớ điều động người trong công ty đi điều tra. Kết quả...... Tháng trước tớ nhìn thấy báo cáo điều tra cũng hoảng sợ. Vì muốn chính xác, tớ điều một tổ trinh thám khác đi điều tra, kết quả hai lần giống nhau".
Anh ta lại thở dài một tiếng, "Phụ nữ ghen tị rất đáng sợ, Thành Tiệp bỏ tiền tìm người tiêu diệt tình địch, lại không nghĩ rằng Vân Nhu Y phúc to mệnh lớn không có việc gì, chính cô ta ngược lại lưu lạc trở thành nhân tình của Thiết lão đại, dựa vào tâm tính hẹp hòi của cô ta, nhất định là oán trời hận đất, khó trách thế nào cũng không có thái độ hoà nhã với Vân Nhu Y. Cậu muốn xử trí cô ta như thế nào?"
"Lần này ai cũng cứu không được cô ta" Hắn cười lạnh, giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy run sợ, "Ta nói rồi: Bất luận là hoàng thân quốc thích gì, chỉ cần động đến một sợi lông tơ của Vân Nhu Y, đều coi như tự tìm đường ૮ɦếƭ"
Hàn ý trong giọng nói xuyên thấu qua tường bệnh viện, xa xa rơi vào một phòng trong một khách sạn.
Thành Tiệp rùng mình, mở mắt ra nhìn nằm gã đàn ông ở trên người nàng, ra sức co giật một cách đáng kinh tởm khiến nàng không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Bàn tay theo trực giác muốn đẩy hắn ra, nhưng khi chạm đến hắn lại nháy mắt nhớ tới mục đích vì sao mình quyến rũ hắn lên giường, vì sao phải làm cho hắn vui sướng. Không thể cự tuyệt đành chuyển sang ôm chầm, phối hợp hăng say, miệng ՐêՈ Րỉ càng kịch liệt.
"Cô thật sự là báu vật trên giường!"
Thân hình gầy gò dài xọc đè lên trên thân hình trắng nõn xinh đẹp, cuồng nhiệt luật động. Hai chân Thành Tiệp vòng qua eo gã đàn ông, điên cuồng mà đong đưa thân thể đón theo ý hắn, môi cánh hoa đỏ tươi phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ sóng cuồng, "Ư, Thành ca...... Thật tốt quá......"
Gã đàn ông sau một hồi kịch liệt, hét to một tiếng, ngã xuống dưới......
"Á, Thành ca ơi Thành ca, anh thật tốt! Thiết lão đại kia tựa như đầu trâu tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì, mỗi lần đều khiến cho người ta đau đớn. Cũng chỉ có anh là tốt, mỗi lần đều làm cho em thỏa mãn tựa như bay lên trời, hận không thể ૮ɦếƭ ở trong lòng anh" Thành Tiệp thở gấp, bộ dáng thỏa mãn vô cùng.
Thành ca nhịn không được đắc ý cười ha ha, lòng hư vinh của đàn ông bay lên tới cực điểm.
"Thành ca, chuyện lần trước em nói với anh, anh nghĩ sao? Thiết lão đại là anh em kết nghĩa của anh, anh lại là quân sư hắn rất nể trọng, anh bảo với hắn anh muốn em. Được không? Người ta chỉ cần .... với anh, không muốn lại hầu hạ lão đầu trâu kia nữa"
Bàn tay trắng mịn vuốt ve vòm иgự¢ trần trụi, nàng nhẹ giọng nũng nịu: "Có thể được không, Thành ca?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc