Thành Tiệp nghe xong sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy khí lực hoàn toàn biến mất. Tề Nhạc vẫn là ngọn núi vững chắc để cô dựa vào, một bước lên làm Tề thiếu phu nhân, nay ông lại......
"Còn nữa...." Vẻ mặt ông trịnh trọng, biểu hiện ý chí kiên định, quyết không cho phép. "Ngạo Vũ lựa chọn Y Y thì Y Y chính là nữ chủ nhân Tề gia. Bất luận con có bao nhiêu mất mát nhưng ta hy vọng con có thể bảo trì biểu hiện, phong thái và cư xử có giáo dục như ngày xưa, phải tôn trọng Y Y."
Thành Tiệp giống như bị đánh trúng một gậy, đáy lòng có sự khó chịu nói không nên lời.
"Đối với con, ta là cha nuôi, đương nhiên ta sẽ hết lòng quan tâm giúp đỡ"
Ông chua xót cười cười, vì chính mình ngu ngốc ích kỷ, không hiểu rõ tâm tính con người, trong giây lát lại phá hủy hoàn toàn quan hệ cha con thật vất vả lắm mới có thể cải thiện, Tề Nhạc bất đắc dĩ nói không nên lời. "Chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào nữa, đỡ phải tăng thêm sự bất mãn của Ngạo Vũ với ta. Về phần hôn nhân đại sự của con......" Biết rõ là bị Thành Tiệp lường gạt, nhưng sáu năm ở chung, chung quy vẫn là có cảm tình. "Con có thể yên tâm, tuy rằng con không phải con gái ruột của ta, nhưng ta nhất định sẽ thay con tìm đối tượng có điều kiện thích hợp"
Ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, "Được rồi, con đi xuống đi! Ta muốn yên tĩnh một chút"
Sau khi khóa cửa phòng, Thành Tiệp rốt cục nhịn không được òa khóc một tiếng, nhào vào giường, khóc như đứt từng khúc ruột.
"Vì sao? Vì sao? Ngạo Vũ sao lại có thể từ chối ta, anh sao lại có thể không cần ta! Người phụ nữ tựa vào иgự¢ anh phải là ta, không phải người đàn bà đê tiện không có chút năng lực nào kia!"
Hiện tại, người trong Hoài Viên, từ cha nuôi, Tề Ngạo Vũ, cho tới người hầu, trong mắt mọi người chỉ có một Vân Nhu Y, mỗi người đều coi Vân Nhu Y là công chúa trân quý, cô ta nói gì nghe nấy, che chở đầy đủ. Còn nàng thì sao?
Giống một con chó hoang, không có người quan tâm, không có người thăm hỏi.
Đều là lỗi của Vân Nhu Y, nếu không phải cô ta đoạt lấy Tề Ngạo Vũ của nàng, đoạt lấy sự quan tâm của cha nuôi, nàng cũng sẽ không đi tìm sát thủ Gi*t cô ta, nàng có thể cũng sẽ không sẽ bị Thiết lão đại......
Là cô ta, đều là người đàn bà đê tiện Vân Nhu Y hại nàng mất đi trinh tiết, còn hại nàng mỗi ngày như sống trong địa ngục.
Đang lúc nàng khóc đến trời rung đất lở, di động đúng lúc vang lên.
Nàng hít sâu vài cái, nhận điện thoại, vừa "Alô", một giọng nam quái gở lập tức vang lên.
"Thành Tiệp, ta là Thiết lão đại, lão tử tích một bụng hỏa, ngươi nhanh lại đây, \'Tiêu hỏa" cho lão tử"
Nàng kinh hô một tiếng, lập tức cảnh giác che miệng lại, nhìn xung quanh một chút, xác định là đã khóa cửa rồi, mới thở nhẹ ra, lửa giận trong lòng cũng bốc lên, không vui nói: "Thiết lão đại, đến kẻ trộm cũng có đạo lý, ngươi đừng có thái quá như vậy, mau tỉnh mộng đi, ta không phải kỹ nữ, không phải hễ ngươi gọi đến thì sẽ đến"
"Ta quá đáng? Xì!", Hắn cười lạnh nói: "Lão tử muốn ngươi làm kỹ nữ cho ta, tùy ta gọi đến thì phải đến, vậy thì sao? Muốn ta tỉnh lại sao? Ngươi mới là cái người phải tỉnh lại. Nói cho ngươi biết, lão tử hiện tại ở khách sạn Đông Vương phòng 125 chờ ngươi, nếu ba mươi phút sau ta không thấy ngươi, hắc hắc! Không biết Tề Ngạo Vũ nếu như biết là em nuôi thuê người Gi*t người vợ hắn......"
"Câm mồm, câm mồm!" Nàng vội vàng quát, "Ngươi không thể!"
"Muốn ta câm mồm đương nhiên không thành vấn đề, ngươi là người thông minh, nên làm như thế nào ngươi rất rõ ràng. Hắc hắc!" Sau một chuỗi cười âm hiểm, hắn nhanh chóng tắt máy.
Thành Tiệp ngây ra nhìn di động tinh xảo, sau một lúc lâu sau —— "Không......" Nàng khàn cả giọng hét lớn.
Cầm di động dùng ra sức ném, cái điện thoại đáng thương lập tức nát vụn.
Trời ạ, chẳng lẽ nàng phải tùy ý để Thiết lão đại một lần lại một lần chà đạp thân thể nàng, làm nhục tự tôn của nàng sao? Nhưng mà, nàng sợ hắn thật sự bán đứng nàng, đến lúc đó nàng...... Không, nàng không thể bị đuổi khỏi Tề gia. Cái gì nàng cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ duy nhất không thể chịu đựng được cuộc sống bần cùng!
Thành Tiệp từ thời thơ ấu từ khi cha mẹ qua đời, liền bị người thân thích của cha mẹ đẩy ra ngoài, cuối cùng còn bị đưa vào cô nhi viện sinh hoạt khốn khổ, đến khi được Tề Nhạc nhận về Tề gia, cuộc sống mới chuyển biến 180 độ. Sau khi trải qua cuộc sống phú quý cẩm y ngọc thực của Tề gia, nàng rất sợ sẽ bị quay về như ngày xưa, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn người ta ăn uống ngon lành, đeo vàng đeo ngọc, nàng còn sợ hơn những ngày bị người khác coi khinh, tùy thời điểm luôn phải chú ý đến sắc mặt người khác.
Bởi vậy, nàng thề, sẽ không tiếc bất kì thứ gì, chỉ cần rời xa được những ngày bần cùng và ti tiện kia. Đúng, không được tiếc bất kì thứ gì......
"Ta hận ngươi, Vân Nhu Y, đều là lỗi của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thành Tiệp khàn khàn gào thét.