Ông chủ kiêu ngạo - Chương 40

Tác giả: Ngạo Quân Tác Tình

Đám người Tôn Lăng Tiêu lúc này mới đóng cửa rời đi, người trên giường đột nhiên phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ rất nhỏ.
Tề Ngạo Vũ lập tức thật cẩn thận đỡ nàng dậy. "Y Y, em tỉnh? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Vân Nhu Y mở to mắt, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Tề Ngạo Vũ, hơi nước trong chớp mắt bao phủ mắt của nàng.
"Chiếc xe kia chạy rất nhanh, em tránh không được..." Sự kiện nguy hiểm kia làm nàng sợ tới mức run lên. Đột nhiên, nàng ôm bụng, vẻ mặt kinh hoàng, "Cục cưng..."
"Cục cưng tốt lắm, nó không có việc gì, chiếc xe kia được bác Trần ngăn cản, không ᴆụng vào em" Nghĩ đến chỉ xém một chút nữa thôi hắn sẽ mất đi Vân Nhu Y, sự kinh hoàng hắn phải chịu tuyệt đối không ít hơn nàng. Nhịn không được mà ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, đem mặt vùi vào gáy nàng, hít lấy hương thơm động lòng người của nàng, mãi đến giờ khắc này, hắn rốt cục đã không thể không thừa nhận... cảm giác mất đi Vân Nhu Y rất kinh khủng! Hắn, Tề Ngạo Vũ, thật sự không thể nào sống mà không có Vân Nhu Y!
"Vậy bác Trần..."
"Yên tâm, bác Trần cũng không có việc gì. Ông ấy bị trầy da, anh bảo ông ấy về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng !"
"Ngạo Vũ..." Vân Nhu Y giống như con mèo nhỏ bị dọa cho sợ hãi, không ngừng ở trong lòng chủ nhân cọ cọ, nói ra hết sự tủi thân của nàng. "Chiếc xe kia thật xấu xa, cũng không tuân thủ luật giao thông..." (BB: luật giao thông chỉ để làm cảnh thôi chị à, 80% người tham gia giao thông chả thể đọc được hết các biển báo giao thông đâu =]]]]]]]]])
"Ngoan, tất cả đều qua rồi, không có việc gì, đừng sợ!" Hắn một tay đỡ lấy sau cổ, nhẹ nhàng tinh tế hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nàng.
"Thực xin lỗi..." Trong lòng Vân Nhu Y cảm thấy áy náy, nàng tự trách bản thân, "Nếu như không phải em thèm ăn bánh ngọt, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe, bác Trần cũng sẽ không bị thương, đều là em không tốt..."
"Không phải đâu" Tề Ngạo Vũ không nghĩ nàng đa sầu đa cảm đên vậy, cười cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, vui mừng nói: "May mà em đột nhiên thèm ăn nên mới ra ngoài xe, làm cho chiếc xe kia không ᴆụng trúng em, baby của chúng ta mới có thể an toàn" Nếu lúc tai nạn xe xảy ra mà nàng vẫn ở bên trong xe, hậu quả sẽ thật khó mà tưởng tượng. "Y Y của anh quả nhiên là người có phúc lớn, là cô gái có phúc lớn mệnh lớn."
"Thật vậy sao? Em..." Vân Nhu Y đột nhiên kinh sợ thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé chụp bàn tay "quái ác" không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo nàng, phẫn nộ trừng mắt, "Tề Ngạo Vũ!"
Đại sắc quỷ này, nàng còn đang nằm ở trên giường bệnh bệnh viện thế mà đã bắt đầu không an phận!
Hắn hắc hắc cười gượng, nhưng bàn tay phủ lên иgự¢ nàng vẫn không chịu thả lỏng. "Em có biết mình có bệnh tim bẩm sinh không?"
"Bệnh tim?" Nàng trợn tròn mắt, hắn thật sự là hết cách với nàng rồi. Suy nghĩ một chút, nàng nói, "Em nhớ mới trước đây từng bị kinh sợ quá mức, bệnh đã xảy ra một lần. Nhưng, bác sĩ nói là không sao, chỉ cần nghỉ ngơi bình thường, cố gắng tĩnh tâm thì sẽ không sao hết"
"Y Y đáng thương!" Tề Ngạo Vũ vuốt mấy sợi tóc đen trên gò má nàng.
"Bắt đầu cảm thấy hối hận?"
"Đừng ngốc thế!" Xoay người đè nàng xuống giường, khẽ liếm hai gò má non mềm tái nhợt của nàng, "Anh là đang rất đau lòng, thật vất vả lắm mới nuôi em tròn thêm một chút, khỏe mạnh lên một chút, nhưng nhìn em bây giờ đi..."
"Cái gì mà tròn một chút, khỏe mạnh một chút?" bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh nhéo nhéo hai má hắn, vừa đẩy lại vừa nhéo, "Hóa ra anh có ý xấu như vậy, dám coi em như heo để nuôi cho béo!"
Thành Tiệp lại lần nữa đi vào sào huyệt bí mật của Thiết lão đại.
"Lão đại, Thành tiệp tiểu thư đến !"
"Để cho cô ta vào" Thiết lão đại suy nghĩ một chút, liền ra lệnh cho thủ hạ: "Chuyện này trước hết quyết định như vậy, nhớ rõ các anh em phải im miệng, đừng lộ ra ngoài. Các cậu đi ra ngoài trước đi!"
"Vâng!"
Người nhận lệnh dẫn Thành Tiệp tới mật thất (căn phòng bí mật), ánh mắt ∂âм ô lượn lờ vài vòng trước иgự¢ Thành Tiệp, nhưng khi nhận được ánh mắt lạnh lùng muốn Gi*t người của Thành Tiệp, hắn mới vuốt vuốt mũi đóng cửa rời đi. Cửa vừa đóng, Thành Tiệp rốt cuộc nhịn không được nổi giận.
"Anh làm việc như thế nào? Khi lấy tiền, anh không phải một mực thề rằng vấn đề đã được dự tính hết thảy sao? Vì sao Vân Nhu Y vẫn sống khỏe mạnh, ngay cả 1 sợi tóc cũng không bị chạm đến?" Tuy rằng đối mặt với nhân vật của hắc đạo, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo của Thành Tiệp vẫn y như cũ.
Nếu không phải vì muốn loại bỏ Vân Nhu Y, nàng tuyệt đối sẽ không muốn có bất kì quan hệ nào với loại người thô bỉ bất nghĩa lỗ mãng như Thiết lão đại, làm nhơ bẩn thân phận của mình.
"Thành Tiệp tiểu thư, cô nói như vậy thật làm tổn thương người khác, kỳ thật nghiêm túc mà nói, thất bại lần này đều là sai lầm của cô" Thiết lão đại ung dung ngồi trên \'ngôi cao\' đâm chọc phản bác: "Cô trước khi bảo tôi ra tay sao không nói rõ ràng thân phận mục tiêu? Tề Ngạo Vũ chính là nhân vật quan trọng tiếng tăm lừng lẫy trong hắc đạo, người phụ nữ của hắn cô tưởng là có thể tùy tiện động tay động chân sao? Cô cũng không phải là không biết được kế hoạch của tôi? Nhưng hiện tại Tề Ngạo Vũ vì truy xét người làm việc này, khiến cho giới hắc đạo thần hồn nát thần tính, mỗi người cảm thấy bất an. Tôi sợ sớm muộn gì cũng sẽ điều tra được tôi"
Aizz, nếu sớm biết rằng mục tiêu là người phụ nữ của Tề Ngạo Vũ, lá gan hắn có to đến đâu cũng không dám cả gan làm loạn như vậy, vậy thì hiện tại cũng không phải lo lắng đề phòng như bây giờ.
"Cái gì? Tề Ngạo Vũ là nhân vật tiếng tăm trong giới hắc đạo?" Thành Tiệp biến sắc, thế nào cũng không nghĩ tới Tề Ngạo Vũ không chỉ có oai phong trên thương trường, ngay cả ở hắc đạo cũng có thế lực như thế. Vô cùng kinh hãi, nhưng sự ái mộ lại càng nồng nhiệt, Vân Nhu Y ốm đau yếu ớt kia làm sao mà xứng đôi với Tề Ngạo Vũ anh minh thần võ chứ! (BB: chứ cái bà cô vừa già vừa xấu vừa điêu vừa ác vừa vô học như cô xứng chắc.....xì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt sói già)
Sự ghen ghét của Thành Tiệp càng lớn hơn, thật sự không thể chịu được sự thất bại của Thiết lão đại, hơn nữa khi nàng nhìn thấy bộ dáng nao núng của hắn, ý tứ khinh bỉ càng rõ ràng .
"Khổ cho anh, Thiết lão đại chính là nhân vật có danh tiếng trong hắc đạo, không nghĩ tới lá gan so với con chuột lớn hơn không được bao nhiêu!"
Thiết lão đại nghẹn một chút, hắn vô cùng sĩ diện cho nên không thể không cứng rắn chống đỡ nói: "Không thể nói như vậy! Nếu ta trước đó biết thân phận đối phương, khi động thủ tự nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ một lần mà thành công. Cũng sẽ không biến thành trở tay không kịp, còn để cô oán giận"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc