Ông chủ kiêu ngạo - Chương 4

Tác giả: Ngạo Quân Tác Tình

Vân Nhu Y khẽ cổ vũ, Tiểu Bình có thể thuận lợi đàn hết được một đoạn nhạc vui vẻ rồi lại khẩn trương quay đầu nhìn về phía nàng mỉm cười, sau đó lập tức đem sự chú ý dồn lại trên phím đàn.
Đây là lần đầu tiên Vân Nhu Y làm cô giáo, dạy lại cho người khác những gì nàng được học hơn về đàn dương cầm suốt 10 năm qua, cũng có thể xem là thành thục. Mà đệ tử của nàng cũng chỉ có một mình Tiểu Bình, là người duy nhất có thể xem bằng hữu của nàng lúc này.
Một tuần trước, Tề Ngạo Tự đem nàng đến "Hoài viên" này, ngay sau đó lập tức biến mất. Cũng may Vân Nhu Y từ nhỏ cơ thể nhiều bệnh, suốt ngày nằm ở trên giường, những lúc rảnh, nàng thường học đàn, cuối cùng lại trở thành niềm vui. Hơn nữa, Vân Nhu Y khí chất thanh thoát, cử chỉ tao nhã, nhìn lướt qua là có thể biết ngay là danh môn thục nữ được giáo dưỡng rất tốt, nàng đối xử với người khác luôn bằng lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, bởi vậy rất dễ dàng chiếm được cảm tình của những người ở Hoài viên. Trong số những người được phân công hầu hạ nàng thì Tiểu Bình là người sùng bái nàng nhất. Nhưng mà khi Vân Nhu Y đề nghị muốn dạy nàng chơi đàn dương cầm thì Tiểu Bình có chút do dự, đến khi Vân Nhu Y cam đoan với nàng "Yên tâm! Tuy rằng sau này ta có thể phải rời đi khỏi nơi này, nhưng việc đó và việc ta dạy cho ngươi chơi đàn dương cầm là hai việc khác nhau. Dạy ngươi chơi đàn dương cầm, đối với ta mà nói chính là để Gi*t thời gian; mà ngươi học đàn dương cầm cũng là do thích thú. Ta không nghĩ đây là một vẫn đề quá lớn, ngươi đừng quá lo lắng, chính mình đi dọa mình!"
Vân Nhu Y vì cái gì có thể thảnh thơi sống như thế? Chẳng lẽ nàng không sợ Tề Ngạo Vũ? Sai lầm, Vân Nhu Y kỳ thật rất sợ hắn .
Nàng cảm thấy được Tề Ngạo Vũ giống như một con sư tử điên dại, ánh mắt hắn lúc nào cũng nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống (BB: đương nhiên là muốn ăn chị rồi....hắc hắc hắc), khiến cho nàng sợ tới mức mỗi lần nghĩ đến hắn là run cầm cập. Nhưng ma, cho dù như thế đi nữa, tính lạc quan vốn có của Vân Nhu Y cũng giúp cho nàng vững tâm , không để nàng suốt ngày kinh hoàng, làm cho cuộc sống hàng ngày của nàng thêm thập phần khó khăn.
Bởi vì nàng cho rằng Tề Ngạo Vũ tuy rằng dùng thủ đoạn dã man đem nàng bắt đến Hoài viên, nhưng mà trừ chuyện đó ra, hắn vẫn chưa ngược đãi nàng lần nào, còn đối xử với nàng rất tốt, còn sai người tặng cho nàng rất nhiều quần áo đắt tiền. Nếu bình tĩnh mà xem xét, nàng cảm thấy cuộc sống này kỳ thật là rất thoải mái. Cho nên Vân Nhu T cho rằng Tề Ngạo Vũ bản chất là người tốt, hắn làm thế chỉ vì mục đích muốn ép cha nàng ra mặt.
Chỉ là. . . . . . Vân Nhu Y không biết đến khi nào thì cha mới có thể biết nàng đang bị giam, cũng không biết nếu cha có biết. . . . . . thì có tới cứu nàng không?
Trong mắt Vân Nhu Y đột nhiên hiện lên một tia sáng, vừa ôn nhã tươi cười vừa có chút ảm đạm, cha nàng chưa từng tươi cười với nàng. . . . . . Đột nhiên, nàng cảm thấy lông tơ dựng đứng lên.
Phịch, một tiếng rầm rầm vang lên, Vân Nhu Y cùng Tiểu Bình nhất thời chấn động, quay đầu lại. Đứng ngạo nghễ ở cửa là uy mãnh nam tử khiến cho hai người suýt nữa nhảy dựng lên, giống như chuột thấy mèo, ngay cả bầu không khí cũng như đóng băng lại, một tiếng động cũng không có.
Tề Ngạo Vự có một mái tóc ngắn đen nhánh đẹp lộng lẫy nhưng trải qua vô số lần vò đầu bức tóc, bây giờ nó trông hỗn độn giống như tóc tai của mấy vị hải tặc, càng làm tăng thêm phần đáng sợ. Âu phục mặc trên người cũng đã cởi bỏ, vào lúc này, nút áo ở cổ tay và trước иgự¢ đã bị tháo ra, cà- vạt được nới rộng đeo hờ hững buông thõng trước иgự¢. Quanh người hắn toát ra một vẻ nguy hiểm khó nắm bắt.
Tề Ngạo Vũ khuôn mặt bừng bừng lửa, trừng mắt nhìn Vân Nhu Y.
Mấy ngày nay, hắn vì phải lo việc tổn thất mà Vân Sùng Huy gây ra mà muốn điên cái đầu, bận túi bụi, mà nàng lại là con gái của kẻ đầu sỏ gây họa. Thế mà những ngày qua, nàng ở nhà của hắn quá, thản nhiên sung sướng sống cho qua ngày?
Ánh mắt phẫn nộ của hắnlại dừng lại trên người Vân Nhu Y, trong nháy mắt lại chuyển thành một ngọn lửa khác, đôi mắt đen sâu của hắn dấy lên một ngọn lửa cháy, hăn nở nụ cười gian tà ác liệt như ngọn lửa rực cháy khiến người phải run rẩy.
Mặc dù là mùa hè nóng bức nhưng Vân Nhu Y lại không biết vì sao đột nhiên cả người nổi lên những cơn rùng mình, nàng nhịn không được khẽ xoa xoa nhẹ lên làn da cánh tay trăng như tuyết.
Nàng hôm nay mặc một bộ âu phục màu xanh táo được cắt may hết sức tao nhã, những đường may thuê trên nền phải uốn theo những đường cong của cơ thể nàng, để lộ ra một khuôn иgự¢ trăng như tuyết lấp ló ẩn hiện. Quần áo đơn giản nhưng sang trọng, trên cổ lại rủ xuống một sợi dây chuyền thanh nhã, sắc thái rực rỡ có con bướm đung đưa xuống trước иgự¢.
Nàng đẹp quá, đẹp tựa như xuân chi tiên tử.
"Đi xuống!" Hắn khẽ ra lệnh, hai mắt vẫn khóa chặt trên người Vân Nhu Y, Tiểu Bình ngay lập tức đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài.
Hắn nhìn như có vẻ ôn hòa nhưng miệng lại nở nụ cười mang theo tà khí, nhìn thấy Vân Nhu Y tâm hoảng ý loạn, không biết làm như thế nào cho phải, hơn nữa kia vẻ mặt kia của nàng càn khiến hắn như sư tử đang đói tự nhiên lại vồ được một con mồi. Nàng cảm thấy lo lắng, nhịn không được bật thốt kêu lên: "Tiểu Bình. . . . . ." , giọng nói kinh sợ của Vân Nhu Y vừa cất lên đúng lúc níu chặt chân Tiểu Bình lại, nàng khẽ dừng chân một chút, quay đầu lại. . . . . .
"Cút!"
Giọng nói kinh sợ như sét đanh xuống, khiến cho Tiểu Bình sợ tới mức có cho tiền cũng không dám đứng lại, lập tức chạy trối ૮ɦếƭ.
Tiểu Bình vừa đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, hắn giống như Vua sư tử từ từ tiến đến gần nàng làm cho Vân Nhu Y lập tức cảm thấy run rẩy.
"Ối. . . . . ." Nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, nhất thời nhớ không nổi bản thân muốn nói gì, đành phải hàn huyên nói: "Tề tiên sinh. . . . . ."
"Ngạo Vũ, ta muốn ngươi gọi ta là Ngạo Vũ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc