Nhớ rõ lần sinh nhật trước ở Đài Loan, ✓ú Trương đều mua bánh ngọt của tiệm này để chúc mừng sinh nhật nàng!
Kỉ niệm, thật muốn nhớ về nõ rõ hơn một chút! Nàng vui mừng mở cửa xuống xe.
"A!" Chung quanh đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
"Mau tránh ra!"
Tim Vân Nhu Y nhảy dựng lên, quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen đang tăng tốc xông về phía nàng. Hai chân nàng giống bị đinh đóng lại, đầu óc trống rỗng...
Cánh cửa khẽ mở ra, trợ lý vội vã đi đến, "Báo cáo tổng tài!"
Tề Ngạo Vũ phất tay dừng hội nghị lại, "Chuyện gì?"
"Vừa rồi bệnh viện gọi điện tới báo, tổng tài phu nhân bị tai nạn xe, trước mắt đang ở bệnh viện cấp cứu!"
"Tai nạn xe?" Khuôn mặt Tề Ngạo Vũ biến sắc, lập tức đứng dậy, đẩy ghế ra, "Tiểu Tôn, hội nghị này giao cậu, muốn làm gì thì làm!"
"Lão đại, cậu chờ..." Tôn Lăng Tiêu chưa kịp nói hết câu thì Tề Ngạo Vũ đã biến mất ở cửa phòng họp.
Quăng lại một tiếng "Tan họp", hắn như gà mẹ hối hả đi ra ngoài.
Xảy ra chuyện như vậy, làm sao còn có tâm tình mở hội nghị quái quỷ gì nữa?
Tề Ngạo Vũ lòng nóng như lửa đốt cũng chẳng để tâm đến việc cảnh tượng hai bên đường thoăn thoắt vụt qua, trong đầu bây giờ chỉ hiện lên cảnh tượng ngày đó, khi bác sĩ nói cho hắn biết Vân Nhu Y mang thai...
.........................
"Y Y tiểu thư mang thai" Vị bác sĩ đầu đầy tóc bạc của gia đình khẽ thở dài, "Nhưng, tình huống hiện giờ rất không lạc quan"
"Mang... thai?" Tề Ngạo Vũ không thể tin nổi vào tai mình, khẽ đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đang mê man trên giường, chiếc bụng phẳng lì không tì vết của nàng, đầu óc trống rỗng...
Câu nói thứ 2 của bác sĩ nhanh chóng xông thẳng vào trong não, hắn biến sắc, "Không lạc quan? Có ý gì, nói rõ ràng!"
"Thai nhi đại khái được năm tuần. Nhưng Y Y tiểu thư vốn là được sinh non, bản thân lại có bệnh tim, cơ thể khi khỏe mạnh vốn đã không được tốt, tuy rằng trải qua điều dưỡng đã cải thiện không ít nhưng hiện tại khi mang thai, đối với cô ấy mà nói, vẫn là một việc quá sức."
Khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngạo Vũ phút chốc trầm xuống, sau đó lại mạnh mẽ khẳng định nói: "Nếu bỏ đứa nhỏ đi thì sao?" (BB: oa..... Ngạo Vũ, em vô cùng hâm mộ anh, yêu thế mới gọi là yêu chứ *tim bay toán loạn*)
"Tôi không tán thành phá thai..." Bác sĩ trịnh trọng nhìn thẳng Tề Ngạo Vũ, "Tuy rằng Vân Nhu Y tiểu thư trước mắt không thích hợp để mang thai, nhưng trong lúc mang thai nếu được chăm sóc tốt, chú ý kĩ hơn về tình trạng cơ thể, tôi nghĩ sự an toàn của mẹ và con sẽ không thành vẫn đề. Nhưng nếu sinh non, sẽ lập tức ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy, thậm chí còn dẫn đến nguy hiểm tính mạng."
..........................
Chỉ mới là sinh non mà đã gây nguy hiểm cho tính mạng của nàng, huống chi bây giờ còn xảy ra tai nạn xe!
Hắn cảm thấy trái tim giống bị bàn tay ma quỉ Ϧóþ nghẹn, đau đến mức không thở nổi.
Tuy rằng bác sĩ một lần nữa cam đoan với hắn là Vân Nhu Y không có việc gì, nhưng trái tim Tề Ngạo Vũ vẫn kinh hoàng, mãi cho đến khi tận mắt thấy Y Y mới yên tâm được một chút. Hắn yếu ớt mà chạy đến bên mép giường, hai tay giữ hai bên hông nàng, cúi người cẩn thận dùng mặt ma sát vào hai gò má hồng nhuận ấm áp của nàng.
Không có việc gì, nàng thật sự không có việc gì!
Tuy rằng nàng còn đang mê man, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng hắn cũng có thể xác định được, nàng thật sự không hề bị thương tổn đến tính mạng.
"Thực xin lỗi, thiếu gia" Vẫn canh giữ ở phòng bệnh, đầu và tay tài xế Trần phủ đầy băng gạc. Quả thật lúc này ông càng thêm khẳng định chính mình rất may mắn khi có thể phản ứng kịp thời, trong thời điểm nguy cấp thì tung người ra bảo vệ thiếu phu nhân.
Thì ra lúc ấy chiếc xe đó chạy thẳng về phía Vân Nhu Y, bác Trần tài xế thấy tình hình không tốt, theo trực giác mà nhanh chóng đạp chân ga, dùng xe chạy thẳng "nghênh đón" chiếc xe kia và bị va chạm mạnh. Tuy rằng phần vỏ bọc bằng thép của xe rất dầy, nhưng, bởi vì lực va đập quá mạnh, ông vẫn bị chút vết thương nhẹ.
Lúc ấy, Vân Nhu Y đứng trên vỉa hè, kinh hãi ngất đi, may mà có người qua đường đỡ lấy.
Hít một hơi thật sâu, bình ổn nhịp tim đang đập dồn dập, Tề Ngạo Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, bắt đầu hỏi nguyên nhân gây ra tai nạn xe.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bắc Trần, bác lái xe luôn luôn cẩn thận, vì sao lại xảy ra tai nạn xe?"
Lại lần nữa cúi người với Tề Ngạo Vũ, hành động đó biểu đạt sự áy náy và xin lỗi, sau đó bác liền kể lại tình huống lúc đó.
"Bác nói đối phương là cố ý muốn đâm Y Y?" Đôi mắt sắc bén của Tề Ngạo Vũ nheo lại, trong mắt có sự lạnh lùng khát máu.
"Đúng, điều đó tôi xin cam đoan. Bởi vì chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc độ chạy từ làn xe đối diện tới, không có biển số xe, hơn nữa tôi còn nhìn thấy trên đầu lái xe được che bằng một cái mũ áo của choàng" Điều này đủ chứng minh đối phương căn bản là có chuẩn bị sau đó mới đến.
......................
"Đây là có ý đồ mưu sát, lão đại!" Sau khi suy nghĩ kĩ, Tôn Lăng Tiêu đưa ra quan điểm của mình. "Y Y vừa mới về nước, không biết quá nhiều người, hơn nữa cá tính nàng thiện lương, cuộc sống đơn thuần, khả năng kết thù kết oán với người khác có lẽ rất ít. Tôi nghĩ bản thân nàng không có kẻ thù có khả năng hận tới mức có thể Gi*t mình"
"Cậu là ý nói đối phương muốn nhằm vào tôi?" Khả năng này rất cao, dung nhan anh tuấn của Tề Ngạo Vũ phút chốc tối sầm lại. Hắn dùng thủ đoạn cứng rắn tung hoành thương trường đã nhiều năm, kẻ thù ở hai giới hắc bạch không có một trăm thì cũng có chín mươi chín, phạm vi thật sự rất rộng. (BB: sau này em quyết không yêu người như anh, có ngày ૮ɦếƭ ko toàn thây... ="=)
"Tiêu, chuyện này giao cho cậu. Tôi muốn cậu phải điều tra tỉ mỉ, tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ nào dám can đảm đả thương Y Y"
Nếu không xử lý bọn người định làm hại YY, ai biết bọn chúng có thể lại làm một lần nữa không? Lúc này Y Y tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng không phải mỗi ngày nàng đều có vận may, may mắn sớm muộn gì cũng sẽ hết.
"Vâng!"
"Bác Trần, lúc nãy may nhờ có bác phản ứng nhanh, bác cũng đi nghỉ ngơi đi!"