"Ta không phải người cha không có trách nhiệm kia của nàng, nàng cũng không giống người mẹ vô tình kia, chúng ta và bọn họ căn bản không giống nhau, sao lại có thể đánh đồng làm một? So đầu trâu với mặt ngựa, chẳng ra cái gì cả!" Cảnh ngộ của nàng làm cho hắn đau lòng, nhưng bỏ đứa nhỏ là chuyện không bao giờ hắn cho phép. "Tóm lại, nàng không được nghĩ linh tinh, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho tốt, cố gắng chăm sóc thân thể cho thật khỏe mạnh, có như vậy, tương lai đứa nhỏ mới có thể khỏe mạnh"
"Không giống là không giống chỗ nào?" Nàng vội la lên: "Ta là con của cha mẹ ta, trên người có chảy dòng máu của bọn họ, đương nhiên cũng sẽ có di truyền của bọn họ! Có lẽ trong lòng ta muốn làm người mẹ tốt, nhưng vạn nhất ta cũng giống mẹ ta, trời sinh vốn đã thiếu tình mẫu tử thì sao? Vậy đứa nhỏ không phải thực đáng thương sao?"
Dù có nhiều ✓ú em và người hầu đến đâu vẫn là không thể bù lại được những tiếc nuối do thiếu tình thương của mẹ! Đối với điểm ấy, không có người nào có thể hiểu rõ hơn nàng, bởi vì nàng chính là lớn lên trong tay ✓ú em và người hầu.
"Sẽ không có đâu, nàng đừng có không tin tưởng mình như vậy!" Hắn an ủi.
Đứa nhỏ còn chưa được sinh ra, nàng đã lo lắng chu toàn như vậy, hắn không tin nàng sẽ là người mẹ không có tình mẫu tử.
"Ta đối với ngươi cũng thực sự không tin tưởng!" Nàng nghiêng người liếc hắn. Muốn làm một Don Joan chính hiệu, nhất định là phải vô tình vô tâm, nếu đã vô tâm vô tình, sao có thể làm người ba tốt!?
Hắn rõ ràng còn không hề có sự chuẩn bị để trở thành một người cha, nàng thật không rõ hắn vì cái gì lại cố ý muốn nàng sinh đứa nhỏ ra!
"Nàng..." Hắn trừng mắt, một tia suy nghĩ vừa xẹt qua, "Xem ra mấy ngày nay ta đều đã chăm sóc nàng chưa thật tốt, cho nên những việc như thế này nàng vẫn không có chút tin tưởng, như vậy thì..." Hắn nhún nhún vai, gian tà cười nói: "Nàng có thể đánh cuộc. Về phần cục cưng...... Ai bảo nó muốn đầu thai vào bụng nàng, nếu chúng ta không xứng đáng với chức danh cha mẹ này, vậy thì nó cũng chỉ còn cách cố gắng mà tiếp nhận!"
(BB: roài, anh ám chỉ anh \'ăn\' chị chưa đủ roài, haizzz....số chị lại khổ nữa rồi ="=)
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Nàng trừng lớn mắt, "Ngươi sao lại có thể không phân rõ phải trái như vậy?"
"Đem đứa nhỏ của mình bỏ đi cũng là phân rõ phải trái sao?" Hắn cũng hợp tình hợp lý đối đáp lại.
Nếu không cần đứa nhỏ, như vậy ngay từ đầu đáng lẽ không nên để cho nó có cơ hội tồn tại chứ không phải chờ đến đến lúc nó đã tồn tại, lại nghiên cứu tìm cách làm sao để vứt bỏ nó.
Những lời này hắn đương nhiên là không nói với nàng. Bởi vì hắn mới là người sai, hắn vốn có kinh nghiệm phong phú, trước giờ chưa hề có sai lầm trong việc tránh thai, cho nên chuyện này xảy ra, hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng mà... Hắn vốn là luôn luôn rất chú ý để không cho những người phụ nữ từng có quan hệ với hắn có cơ hội mang thai, vậy thì vì sao đối với nàng, hắn lại không hề nghĩ đến chuyện phải tránh thai cơ chứ?
Có lẽ trong tiềm thức của hắn vốn là hiểu được, hắn hiện tại muốn giữ lại không chỉ là con người của nàng, hắn còn muốn trái tim của nàng, nhưng nàng lại vẫn còn đang phân vân không rõ thực hư, cho nên hắn mới muốn mượn đứa nhỏ để giúp nàng khẳng định!
Nàng á khẩu không trả lời được. Nhẹ vỗ về cai bụng hiện vẫn còn đang bằng phẳng, đáy lòng không khỏi trào trên một cảm giác ấm áp. Cục cưng của mẹ... Ý niệm trong đầu vừa thoáng qua, nàng lại có suy nghĩ kì quái, khẽ nói: "Người ta hay nói, một mạng đổi một mạng, vậy có được không? Ta giúp ngươi sinh cục cưng, sau đó ngươi hãy xóa bỏ thù hận với ba ta..."
"Không được." Vẻ mặt dụ dỗ của hắn đột nhiên lay chuyển, Tề Ngạo Vũ chẳng những quả quyết cự tuyệt điều kiện của nàng, còn tức giận trừng mắt với nàng, "Cục cưng vốn chính là của ta, bình an sinh hạ nó là trách nhiệm người mẹ của nàng, không được ra điều kiện với ta!"
"Ta..." Con ngươi đen thăm thẳm của hắn giống như bắn ra tia sáng lạnh băng, nàng thật sự bị làm cho chột dạ, "Xin lỗi..."
Chẳng bao lâu sau, tất cả người trong Hoài Viên từ già trẻ bé lớn đều biết tin Vân Nhu Y mang thai, tất cả họ đều được lệnh phải chú ý đến sức khỏe và sự an toàn của Vân Nhu Y. Thậm chí chỉ cần Vân Nhu Y vạn nhất xảy ra chuyện gì dù là bé nhất, Tề Ngạo Vũ đã nói rất rõ, sẽ không nương tay mà đem tất cả bọn họ sa thải.
"Đến đây, ăn nhiều một chút, nàng hiện tại đã sắp làm mẹ rồi, không thể lại cứ tiếp tục kén chọn" Tề Ngạo Vũ gắp một miếng thịt lớn đặt trên đĩa của Vân Nhu Y.
"Không cần, ta ghét ăn thịt!" Vân Nhu Y lắc đầu, không thèm để ý tới hắn.
"Không được bướng! Ăn nhiều thịt mới có đủ dinh dưỡng. Nàng ăn sạch sẽ rau dưa nhưng lại không chịu ăn thịt thì sẽ không đủ dinh dưỡng, dinh dưỡng không đủ sẽ khiến cục cưng đói bụng" Hắn lấy tay nhẹ nhàng xoay mặt của nàng lại, sau đó lại tiếp tục dụ dỗ nàng ăn thêm một chút, "Ngoan, Y Y, phải biết nghe lời!" (BB: giống cha và con quá =]]]])
"Ta ghét thịt mỡ, ăn xong sẽ rất ngấy" Nàng bĩu môi gây rối. Ghê tởm trừng mắt nhìn miếng thịt mỡ đang ở trước mặt..
"Thế sao, được rồi, chỗ thịt mỡ này ta ăn, chỗ này chỉ còn thịt nạc thôi."
"Người ta không thích ăn chân gà mà, đều toàn là da"
"Được được, ta đem da bỏ đi"
Cái cảnh tượng săn sóc ân cần dỗ dành ăn uống này, nhân viên ở Hoài Viên đều đã thấy qua rất nhiều, nhưng Tề Nhạc và Thành Tiệp thì đích thực là thấy lần đầu, quả thực là nhìn đến trợn mắt há mồm. Thành Tiệp càng nhìn càng cảm thấy ghen ghét dữ dội, ngọn lửa ghen tị hừng hực phát ra thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra bằng mắt. (BB: há há há, khủng long Thành Tiệp biết phun lửa =]]]], cười không đỡ nổi =]]])
Tề Ngạo Vũ trước giờ luôn luôn là một vị thủ linh anh minh tuyệt vời, hắn luôn giữ cho mình tác phong lạnh lùng uy nghiêm, vậy mà hiện tại, hắn lại đối với một tiểu nữ nhân yếu ớt, không hề có chút uy nghiêm đáng sợ nào... sao lại có thể ăn nói khép nép như vậy?
Nắm chặt chiếc đũa đến mức tay trắng bệch, giọng nói từ hàm răng được rít ra. "Tề thiếu gia, nếu nàng ấy không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng, chính nàng ấy cũng không hề quan tâm đến đứa nhỏ, ngài sao lại cứ phải tốt với nàng ta như vậy, ngược lại còn làm cho nàng có cơ hội làm bộ làm tịch!? Phụ nữ muốn sinh đứa con cho ngài còn rất nhiều, không phải chỉ có một mình Vân Nhu Y!"
"Câm miệng!" Hắn tức giận trừng nàng ta, ánh mắt vô cùng sắc bén. "Đây là việc riêng của chúng ta, không cần ngươi nhiều lời!" Hắn thật vất vả lắm mới dỗ cho Vân Nhu Y ăn xong, người đàn bà này lại muốn quấy rối cái gì chứ? (BB: đấy, càng nói càng thấy giống cha và con =]]])