"Ba cô là ba cô, cô là cô, hai người căn bản không thể nhập làm một được. Ngạo Vũ rất càn quấy. Cô đừng sợ, ta sẽ làm chủ, ta cho cô rời đi..."
"Không được, Y Y không thể đi!"
Giọng nói lạnh lùng của Tề Ngạo Vũ cắt ngang lời nói của Tề Nhạc, cũng cắt đứt hy vọng của Vân Nhu Y. Nàng đột nhiên không biết mình đang nhẹ nhàng thở phào hay là đang thất vọng.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Tề Ngạo Vũ mặc âu phục phẳng phiu không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang trừng mắt nhìn bọn họ.
"Hiện tại là thời gian đi làm, con không ở công ty, trở về làm cái gì?" Tề Nhạc hợp tình hợp lý nói. Tuyệt đối không để việc chính mình bị bắt quả tang tại chỗ \'Ngầm thả phạm nhân\' mà cảm thấy chột dạ gì.
"Làm cái gì? Tôi mới là nguồi đang muốn hỏi ông, ông muốn làm cái gì?" Tề Ngạo Vũ bước đến bên cạnh, nhanh chóng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Vân Nhu Y, phòng ngừa hành động ngầm trốn đi của nàng, bất chấp sự kháng cự và oán trách của nàng. Hắn chẳng những không thèm để ý, lại còn càng lúc càng nắm chặt hơn. Hắn ngẩng đầu không cam lòng trừng mắt nhìn ba mình, "Y Y là người phụ nữ của tôi, chuyện của nàng tôi có thể tự xử lý, ông không có quyền quyết định chuyện đi hay ở của nàng!"
Hắn biết rõ ba mình không hài lòng về Y Y, hắn lo lắng nàng nhất định sẽ bị uất ức, bởi vậy sau khi họp xong liền vội vàng trở về.
Hắn nào ngờ hai người này lại nhanh như vậy có được sự đồng thuận, quyết định cùng nhau phản bội hắn.
"Tề Ngạo Vũ, ngươi là ác bá, mau thả ta ra" Vân Nhu Y buồn bực đẩy bàn tay Tề Ngạo Vũ ra, suýt chút nữa là nàng có thể rời khỏi nơi này, thoát khỏi cái thân phận bị người khác khinh bỉ này. Hắn sao lại trở về đột ngột phá hỏng tất cả chứ!
"Nơi này bác trai lớn nhất, bác ấy nói ta có thể đi, ta đương nhiên có thể đi"
"Im mồm! Nàng là người của ta, chuyện của nàng chỉ ta mới có quyền quyết định. Việc đi hay ở của nàng là quyền lợi của ta, ai cũng không có tư cách nhúng tay vào!" Nàng đúng là loại phụ nữ không có lương tâm!
"Ngươi..." Nàng tức giận đến phát run, "Ta chỉ thuộc về bản thân ta, ai là người của ngươi? Ta muốn đi, ai thèm để ý đến ngươi!" Nàng đẩy mạnh hắn ra, quay đầu, đi hướng ra phía cửa chính.
Rời khỏi nơi này mới thật sự là việc nàng không nên do dự. Ra khỏi nơi này, nàng mới là người có tôn nghiêm, người có tự do nhân quyền, rốt cuộc không có ai có thể khinh bỉ nàng, hoặc yêu cầu nàng phục tùng vô điều kiện nữa.
"Đứng lại! Vân Nhu Y..."
Mặc kệ tiếng kêu như sấm của hắn, nàng căn bản cũng không thèm để ý, ngay cả đầu cũng không quay lại lấy một lần. Hắn hổn hển chạy đến, tóm lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo nàng lại, nàng lại lần nữa ngã vào trong иgự¢ hắn. Hắn nắm lấy hai tay của nàng, điên cuồng lay động, "Ta nói lại với nàng một lần nữa. Không có sự cho phép của ta, không cho nàng bước ra khỏi Hoài Viên nửa bước nghe rõ chưa!? Nàng nếu dám không nghe lời, ta lập tức phái người Gi*t ૮ɦếƭ Vân Sùng Huy, đến lúc đó, nàng cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc!"
"Gi*t? Ngươi sao lại có thể xấu xa như vậy? Ta..." Vân Nhu Y luôn luôn yếu đuối, sao có thể chống lại sự ép buộc như vậy? Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người cũng ngất đi.
"Y Y..."
Sau khi bác sĩ đi Vân Nhu Y mới tỉnh lại, nàng ngây ngô ngáp một cái, khẽ chống tay ngồi dậy. Vừa nhìn thấy hắn, nàng "Hừ!" lạnh một tiếng, tiếp tục nằm lại trên giường, còn kéo chăn quấn chặt cơ thể lại. (BB: sâu ngủ đông, giống BB nha)
"Y Y, Y Y..."
Lần này Vân Nhu Y là cố ý chọc tức, mặc cho Tề Ngạo Vũ gọi thế nào nàng vẫn kiên quyết giả ૮ɦếƭ để phớt lờ người kia.
"Thật là!" Hắn không còn cách nào khác cho nên đành phải leo lên giường, chui nhanh vào chăn, nhẹ nàng ôm lấy nàng, khẽ mắng yêu. "Không lâu nữa đã làm mẹ người ta rồi mà còn trẻ con như vậy" Miệng tuy nói những lời oán giận nhưng bản thân lại nhịn không được tiếp tục ôm lấy nàng, hôn nàng, tâm trạng lâng lâng vui sướng.
Tuy rằng còn chưa dự định làm cha, nhưng ...... khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vô cùng thân mật mà cọ cọ trên gò má phấn hồng của nàng. Nàng mang thai là chuyện bình thường, dù sao bọn họ cho tới bây giờ cũng không hề có dùng biện pháp tránh thai.
"Tránh ra, ngươi là tên đại xấu xa, không tuân thủ chữ tín, ta... Làm mẹ?" Đẩy mặt hắn ra xa một chút, nàng giống như đang định hình, phân tích tin túc mà lỗ tai vừa tiếp nhận. Đến khi hắn gật đầu khẳng định, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch, "Không cần, ta không thể sinh. Đứa nhỏ là vô tội, ta không thể hại nó, ta muốn lấy nó ra!"
"Lấy ra!?" Thái độ làm cha đang vô cùng vui sướng của hắn bị nàng 1 đao chém đứt, "Cô ...... lá gan quá lớn, lại còn muốn mưu sát con ta?" Bàn tay to lớn do tức giận mà nắm chặt chiếc gáy mảnh khảnh của nàng, đối mặt với nàng, hắn hét lớn tức giận: "Vì sao? Nó cũng là con của cô, sao cô lại có thể tàn nhẫn với nó như vậy?" (BB: roài, anh điên roài, xưng cô luôn roài....)
"Không phải, ta... ta..." Vỗ về chiếc bụng nhỏ nhắn, nàng cũng rất luyến tiếc sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, "Ta không phải muốn mưu sát đứa nhỏ, cũng không phải chán ghét nó, ta chỉ là... Chỉ là không biết phải làm mẹ như thế nào thôi!"
"Không biết làm mẹ như thế nào?" Hắn bất giác nhẹ nhàng thở hắt ra, trợn mắt liếc nàng một cái, "Có ai vừa mới sinh ra là có thể làm người mẹ mẫu mực được chứ? Nàng có thể học mà." (BB: ôi, anh thật là dễ nguôi giận nha, làm BB ta mất cả hứng, cứ tưởng được 1 màn \'vật nhau\' xôm tụ, haizzzz)
"Ai da, ngươi vốn không hiểu! Nếu lỡ như học không được thì sao?"
"Không có khả năng đó." Tề Ngạo Vũ cảm thấy nàng đang rất phân vân, bèn nhẹ giọng nói tiếp, "Trời sinh phụ nữ ra liền đã có bản năng làm mẹ, chỉ cần nàng chú ý một chút, yêu thương con một chút, đảm bảo không gì là không thể. Huống chi ta lại có tiền, khi đứa nhỏ được sinh ra, chúng ta có thể mời ✓ú em và người hầu chăm sóc, căn bản không cần nàng phải động đến một ngón tay..."
"Không muốn! Đây là cái loại tính toán gì vậy chứ? Ta tuyệt đối sẽ không đem con của ta giao cho người khác chăm sóc, con của ta tự tay ta sẽ chăm sóc!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đanh lại, đôi mắt đẹp phẫn nộ trách cứ nhìn hắn, "Nếu làm cha mẹ mà lại không thương đứa con của mình, không quan tâm đến nó, vậy thì còn sinh nó ra để làm gì!?"
"Xuỵt, đừng nóng giận, nàng muốn tự mình chăm sóc đương nhiên là rất tốt, cho nên việc này không có gì phải kích động." Hắn vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng an ủi, không biết nàng vì sao mà lại tự nhiên kích động như thế, nhưng mà tình trạng thân thể hiện tại của nàng vốn không cho phép trải qua những cú shock tâm lý như thế.
"Ta..." Nàng thở dốc, hơi bình tĩnh lại, "Ta là con gái một. Trên phương diện vật chất, ta thực sự rất sung túc, nhưng về mặt tinh thần, ta cũng là khốn cùng như trẻ mồ côi. Ngươi không biết đâu? Mới trước đây, giấc mộng lớn nhất của ta, chính là ba mẹ có thể ôm ta một cái, nói cho ta biết Y Y là đứa con gái bọn họ thương yêu nhất. Nhưng... trong trí nhớ của ta, ba mẹ ta cho tới bây giờ không hề ôm ta, chưa từng có. Loại cảm giác cô đơn lạnh lẽo và thất vọng này..." Nàng khó khăn cố gắng nuốt xuống sự đắng chát trong miệng, "Ta mong mình sau này không sinh con. Ta thật sự không hy vọng đứa nhỏ của mình, tương lai lại giống như ta." Nói tới đây, nàng lại tràn ngập sự cầu xin, ngẩng nhìn lên hắn, "Van xin ngươi, Ngạo Vũ, ngươi muốn xử trí như thế nào, ta đều có thể chịu đựng, cũng chỉ có chuyện này, nhất định là không được, ta..."