"Thiếu gia đâu? Đã hai ngày nay không hề tới công ty, anh ấy ở trong Hoài Viên làm cái quái gì?"
"Xin lỗi, Thành Tiệp tiểu thư, thiếu gia hai ngày trước đã đi ra ngoài, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu!"
Tề Ngạo Vũ vốn dĩ là muốn đuổi người hầu Tiểu Ngân đi, Nguyên quản gia đã đau khổ cầu xin nhưng không có hiệu quả nên đành đánh liều đi cầu xin Vân Nhu Y.
Vân Nhu Y từ trước đến nay luôn rất lương thiện, Tiểu Ngân vừa khóc vừa thề thốt hứa hẹn sẽ sám hối với nàng, cuối cùng nàng cũng mềm lòng. Xin xỏ mãi Tề Ngạo Vũ mới đồng ý cho Tiểu Ngân ở lại, nhưng lại điều cô ta ra ngoài hỗ trợ việc chăm sóc cây cối hoa cỏ trong hoa viên.
Một khi đã rời nhà chính thì cũng chẳng khác nào bị đày đi hoang đảo, tách xa khỏi nơi có tin tức nóng hổi cho nên cô ta làm sao biết được chủ nhân sẽ đi đâu? Huống chi, nàng ta hiện tại vẫn còn đang nằm trong diện bị xem xét có nên giữ lại hay không cho nên lại càng không dám truy hỏi Nguyên tổng quản về hành tung của chủ nhân. Nhưng mà, vì lợi ích của bản thân, cô ta đương nhiên sẽ không đem chuyện này nói rõ cho Thành Tiệp nghe.
"Đi ra ngoài? Đi đâu?"
"Thiếu gia khi đi ra ngoài chỉ nói là muốn đi nghỉ ngơi, về phần bọn họ muốn đi đâu nghỉ ngơi... Ngay cả Nguyên quản gia cũng không biết."
"Bọn họ?" Thành Tiệp trong lòng hoảng hốt.
"Dạ, thiếu gia là mang theo cô gái kia đi cùng"
Tuy rằng là do Vân Nhu Y xin tha thứ cô ta mới có thể miễn cưỡng được ở lại, nhưng cô ta một chút cảm kích cũng không có. Bởi vì làm việc ở ngoài hoa viên vừa nặng nhọc lại vừa phải phơi nắng, cô ta chẳng qua mới được thuyên chuyển đến có hai ngày mà làn da đã bị đen đi một cách nhanh chóng, haizz, hiện tại cho dù là mỗi ngày đều "Tắm" SK-II cũng không cách nào trắng trở lại. (BB: SK-II là một loại mỹ phẩm chuyên làm trắng da)
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Thành Tiệp có muốn bình tĩnh không cách nào bình tĩnh nổi.
Tề Ngạo Vũ từ trước tới nay là một nam nhân tràn đầy nhiệt huyết với nghề nghiệp, trong lòng anh chỉ có mỗi hai chữ công việc. Nữ nhân chỉ là công cụ để trút bớt tinh lực dồi dào của bản thân (YuYu: Đồ lạm tình, hừ; BB: phải gọi là háo sắc) , nhưng...
Một người gần như phát điên vì công việc làm sao lại có thể đột nhiên bỏ mặc hết thảy để mang theo nữ nhân đi nghỉ ngơi cơ chứ? Đây không phải minh chứng cho tầm quan trọng phi thường của nữ nhân kia hay sao...
"Không, sẽ không đâu. Thành Tiệp, mày không nên suy nghĩ bậy bạ, tự mình dọa mình! Bất luận nữ nhân nào đối với anh ta mà nói đều giống như nhau, không có ý nghĩa đặc biệt nào cả." Nàng nói nhỏ để trấn an thâm tâm đang xao động của mình. Phương thức này quả nhiên rất có hiệu quả, không bao lâu sau, nàng thở hắt ra một hơi dài, quả nhiên bình tĩnh lại rất nhiều.
"Thư kí Thành Tiệp, tập tư liệu về \'Hưng quốc\' có phải ở chỗ của cô hay không?"
"Ưm..." Thành Tiệp quay lại, liền nhìn thấy Tôn Lăng Tiêu đang đứng ở cửa phòng thư kí.
"A, có, Tôn tổng đợi chút, tôi lập tức tìm cho anh" Đem tư liệu tìm được giao cho Tôn Lăng Tiêu. Thấy hắn vẫn đứng ở bên cạnh bàn giở ra xem, nàng mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng "Tôn tổng..."
"Cô là con gái nuôi của cha tôi, chúng ta cũng không phải là những người xa lạ. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, không cần phải ấp a ấp úng"
Hắn kỳ quái nhìn nàng, ở nơi làm việc, nàng luôn luôn rất thẳng thắn, cũng không bao giờ do dự, như vậy...
"Cô muốn biết hành tung của tổng tài?"
Thành Tiệp bị nhìn như xuyên thấu tâm can thì có chút chột dạ, khẽ lên tiếng nói: "Có chút giấy tờ muốn tổng tài xem qua nhưng di động của tổng tài lại không mở, người ở Hoài Viên lại không hề biết hành tung. Cho nên... Ách, tôi hơi lo lắng..."
"Đừng lãng phí sự lo lắng của cô. Giấy tờ có cái gì khó khăn phức tạp thì tìm tôi, tổng tài đại nhân của chúng ta sợ tiểu mỹ nhân của hắn buồn bực, cho nên hai ngày trước liền mang theo mỹ nhân đi du ngoạn giải sầu rồi, làm sao mà có thể nhớ đến chuyện của công ty chứ?"
Tuy rằng Thành Tiệp không hợp khẩu vị của hắn, nhưng dù sao cũng là một nữ nhân có tài có sắc. Hắn nói rõ như vậy, chính là hy vọng nàng có thể sớm giác ngộ một chút.
"Sợ tiểu mỹ nhân...buồn chán!?" Thành Tiệp trừng lớn hai mắt nhìn Tôn Lăng Tiêu, giống như trên đầu hắn mọc hai cái sừng.
"Đừngcó nghi ngờ, tổng tài đại nhân đối với tiểu mỹ nhân của hắn yêu thương có thừa. Vốn dĩ ngay cả ta cũng không thể tin hắn sẽ vì mỹ nhân mà bỏ quên giang sơn cho nên đã rất nhiều lần gọi cho hắn hỏi cho rõ ngọn ngành, kết quả là làm cho hắn khó chịu thế là hắn cúp luôn điện thoại. Cô nói đi, đã như vậy thì chúng ta còn có lý do gì để hoài nghi sao?" Hắn phất tay, không hề để ý tới sự kinh hoàng của Thành Tiệp, rồi nhanh chóng quay về văn phòng của mình. Nơi đó còn có một đống tài liệu chồng chất như núi đang chờ đợi hắn.
Haizz, lão đại, anh rốt cuộc là muốn chơi tới khi nào mới "vui vẻ" đây?
Tiếng hát ngân vang cất lên mơ hồ như rung động đến cả hơi lạnh ngập tràn trong không khí.
Hàng lông mi dài cong ✓út khẽ chớp chớp, Vân Nhu Y chậm rãi mở đôi mắt to đang mơ màng, chăm chú lắng nghe và ngửa đầu nhìn Tề Ngạo Vũ đang ngon giấc bên cạnh. Nàng nhẹ bước xuống giường lớn, đi chân trần trên sàn gỗ, mở bức màn voan mỏng ở cửa sổ ra, chỉ thấy những đốm sáng màu vàng đang từ từ tụ lại thành một điểm đang hiện lên rõ nét trong buổi sáng sớm tinh sương.
"Đó là công nhân của nông trường đang chuẩn bị đi đến ruộng hoa để thu hoạch."
Một trận gió sớm mai thổi tới làm người khác chợt rùng mình, Vân Nhu Y toàn thân cứng ngắc, nàng còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay vững chắc đã ngay lập tức đem thân thể nhỏ bé gầy gò của nàng mạnh mẽ ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp, quyết không để cho khí lạnh buổi sáng sớm làm thương tổn nàng.
Tề Ngạo Vũ xoay người tựa cằm trên bờ vai nhỏ nhắn của nàng, cùng nàng nhìn về một hướng, "Bọn họ có thói quen vừa đi vừa ca hát, như thế vừa có thể thêm dũng khí, vừa có thêm tinh thần làm việc, vừa có thể lưu thông máu huyết, loại trừ hàn khí"
"Sớm như vậy cũng đã phải rời giường làm việc, thật vất vả!" Nàng vừa nói vừa đẩy hai cánh tay không an phận đang vòng dưới bụng nàng. Đáng ghét, ỷ vào bản thân có tay chân dài, đem nàng bao lại như bánh tét! (BB: tỷ mà có làm bánh tét chắc bánh tét chay quá... =]]]; YY: Ngạo Vũ, BB ăn Hi*p em; Ngạo Vũ: ngươi vừa nói gì?; BB: ỷ đông ăn Hi*p yếu a...*khóc bù lu bù loa*)
"Không còn cách nào khác, đi sớm 1 chút thì mới hái được những bông vừa chớm nở, nếu chậm một chút, có nắng lên, hoa sẽ nhanh chóng nở, như vậy giá hoa sẽ thấp hơn" Đối với sự kháng cự trước sau như một của nàng, hắn căn bản vờ như không nhìn thấy. Lại một lần nữa ôm lấy nàng, thả về lại trên giường lớn ấm áp (BB: giống bắt cá a....cá YY toàn xương, ăn không ngon a; Ngạo Vũ: ta thích cá nhiều xương; BB: *nói thầm* ăn cho hóc xương ૮ɦếƭ luôn ), sau đó cũng đem chính mình quay lại nằm bên cạnh nàng, "Về sau, mỗi khi rời giường đều phải mặc nhiều quần áo hơn, phải biết rằng, hiện tại tuy rằng đang tháng 7 nắng gắt, nhưng sáng sớm ở vùng núi vẫn là có chút lạnh"
"Ngạo Vũ..." Nàng cắn cắn môi, có chút do dự nhìn hắn, "Mỗi người đều nỗ lực làm việc kiếm tiền để sống. So với ta, ta giống như một người trừ việc tự ăn, thì nhìn thế nào cũng giống như sâu gạo". (BB: ý nói là suốt ngày lười biếng, được người khác hầu hạ, nói cho dân dã theo kiểu VN mình tức là ăn bám á =]]] *đừng ai mách lại với Ngạo Vũ ca nha*)