Ông chủ kiêu ngạo - Chương 2

Tác giả: Ngạo Quân Tác Tình

"Ta. . . . . ." Vú Trương gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của tiểu thư. Chúa ơi, bà thật sự không nghĩ chuyện lại có thể xảy ra cớ sự lớn đến như vậy.
Tề Ngạo Vũ ánh mắt chợt lóe lên, cười lạnh nói: "Được lắm bà quản gia, ngươi quả nhiên là biết Vân Sùng Huy làm chuyện xấu, vậy là không giống như những gì ngươi nói lúc nãy, ngươi không thể không biết chuyện gì đã xảy ra!"
"Ta. . . . . ." Vú Trương khẽ cắn răng, lấy hết sức bình sinh, quyết tâm thừa nhận ."Vâng, lão gia trước khi đi đã kêu ta hãy chăm lo cho tốt mọi việc trong nhà, lúc lão gia đi, ta cũng biết có một vị phu nhân đi theo. Nhưng mà trừ lần đó ra, ta thật sự cái gì cũng không biết, càng không biết lão gia đã đi đâu."
"Vú Trương! ?" Vân Nhu Y kêu sợ hãi, nàng đối với phụ thân luôn luôn sùng bái, nhưng trong thoáng chốc bỗng nhiên sụp đổ, đôi mắt trong suốt của nàng giờ đã mời hơi sướng, vẻ mặt không nói nên lời, rất thê lương. . . . . .
Cha không phải là bị oan! Cha thật sự là kẻ ăn cháo đá bát, đã thế lại còn trộm bán đi thông tin cơ mật của người ta! ? Vì cái gì chư. . . . . .
Hừ lạnh một tiếng, Tề Ngạo Trữ nhanh chóng nắm chặt lấy tay của nàng, nắm rất mạnh khiến cho nàng giựt mình kêu lên 1 tiếng, thân hình mềm mại khẽ cựa quậy vô tình ᴆụng vào иgự¢ hắn. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng, bẻ quặt ra phía sau.
"Tề thiếu gia, đừng làm như vậy!" Vú Trương kinh hãi cầu xin, Y Y từ nhỏ đã yếu đuối, được cưng chiều, sự mạnh bạo nhất định sẽ làm nàng đau.
"Tiểu thư vừa từ nước ngoài trở về, căn bản cái gì cũng không biết, van cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng làm khó dễ nàng."
"Câm mồm!" Tề Ngạo Vũ quát lạnh một tiếng, "Nên làm như thế nào, ta tự biết cách, không cần ngươi nhiều lời."
"Ta thật sự cái gì cũng không biết, ngươi có bắt ta cũng vô dụng."
Vân Nhu Y khẽ cắn môi, ngay cả một chút ý nghĩ giãy dụa nàng đều không có. Nàng bây giờ giống như ngã vào vực sâu vạn trượng, trong đầu trống rỗng. Nàng không thể nào lý giải nổi, cha nàng luôn luôn kiêu căng tự cao tự đại, vậy vì cái gì lại có thể làm chuyện như vậy!
"Vô dụng? !" Hắn tà ác nhìn nàng, "Cái gọi là cha làm con trả, ngươi chưa từng nghe qua sao?"
"Cha làm con trả? !" Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng khiến cho nàng nhanh chóng cảm thấy rét buốt, lo lắng, sợ hãi."Nhưng mà, ta chỉ mới vừa tốt nghiệp, ngươi muốn ta phải trả như thế nào?"
Trả như thế nào? Vân Nhu Y ngây thơ thực sự không biết, chỉ có ✓ú Trương là nhanh chóng hiểu ra sự việc.
"Tề thiếu gia. . . . . ." Vú Trương gấp gáp lo sợ đến độ giơ chân đạp loạn, thật sự muốn xông lên giải cứu tiểu thư nhưng ngay lập tức bị một gã Hắc y nam tử áp trụ.
Không có cách nào giãy dụa, bà đành phải nhún người cầu xin, "Van cầu ngươi, nếu nhất định phải bắt người, hãy bắt ta đi. Cho dù là làm trâu làm ngựa, ta cũng sẽ không bao giờ lên tiếng kêu khổ. Y Y tiểu thư còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu biết, cầu ngươi xin rộng lòng khoan dung!"
"Vú Trương. . . . . ." Nàng đánh vào иgự¢ hắn. Đáng tiếc nàng khí lực quá yếu, cú đánh của nàng còn không đủ lực giúp hắn mát-xa.
"Vú Trương tuổi tác đã cao, các ngươi không nên thương tổn bà!"
Tề Ngạo Vũ khóe miệng khẽ nhếch lên, nhanh chóng cúi người đem nàng ôm vào lòng.
"A!" Vân Nhu Y kêu sợ hãi, theo phản xạ nàng tính quay lại, đã cho hắn vài cước nhưng nhanh chóng bị hắn khống chế.
"Nói với Vân Sùng Huy, nếu hắn còn muốn gặp lại con gái thì nhanh chóng xuất đầu lộ diện cùng chúng ta giải quyết vấn đề, nếu không thì. . . . . ." Hừ một tiếng, không để thèm để ý đến ✓ú Trương đang cầu xin và Vân
Nhu Y đang giãy dụa, Ngạo Vũ không chút do dự đem nàng đi ra ngoài.
Đám hắc y nhân kia cũng nhanh chóng rút lui.
"Đừng như vậy, Tề thiếu gia, lão gia nhà ta đã xuất ngoại, ngươi muốn ta đi nơi nào để thông báo chứ! ?"
"Đó là vấn đề của ngươi ."
". . . . . . Phỏng chừng Vân Sùng Huy hẳn là đã mang theo người đàn bà bay sang Mỹ, người của chúng ta đã đi theo sau, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả."
"Uhm. . . . . ." Tề Nhạc thong thả nâng chung trà lên mũi, khẽ hít lấy mùi thơm ngát của nước trà, sau đó đưa mắt sang nhìn về sân, nơi cỏ cây đua nở, cảnh sắc thanh tĩnh mát mẻ.
Ông không nói lời nào, Tề Ngạo Vũ cũng không muốn hé răng, toàn bộ không gian nhất thời rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Tề Nhạc đã tung hoành thương trường nhiều năm, có thứ trường hợp nào mà ông chưa thấy qua chứ, mỹ nhân tuyệt sắc nào ông không từng chơi đùa qua tay! Nhưng mà, cho đến khi tuổi đã cao, nữ nhân với ông mà nói thì có cũng như không, không còn là nhu yếu phẩm nữa. Ông hiện tại cũng giống như những ông già bà lão bình thường khác, chân thành mong mỏi có được gia đình ấm áp, có được niềm vui, niềm hạnh phúc ngọt ngào có con cháu quây quần.
Một lúc lâu sau. . . . . .
"Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, nên nhanh chóng tìm một cô gái tốt, sau đó nhanh chóng sinh mấy đứa trẻ cho vui cửa vui nhà."
"Cho tới bây giờ, con vẫn chưa có ý định kết hôn!" Tề Ngạo Vũ ánh mắt hơi trầm xuống, vẻ mặt càng đăm chiêu.
"Chưa có ý định!? Ngươi đừng quên người là kẻ duy nhất hương khói cho Tề gia. Lúc ta bằng tuổi ngươi bây giờ, ngươi đã được 3 – 4 tuổi." Sau đó ông khẽ nhíu mày, hàng lông mi rậm đã có chút điểm hoa râm, "Nếu là bởi vì ngươi chưa chọn được người thì. . . . . . Thành Tiệp là đứa nhỏ rất được, ngoài mềm trong cứng lại có trí tuệ tài giỏi, nó chính là lựa chọn hoàn hảo nhất."
"Phụ nữ muốn sinh con cho con có rất nhiều, nhưng nếu bản thân con muốn có con, đương nhiên là sẽ dùng tiền để mua một nữ nhân sạch sẽ. Còn về phần vấn đề người được chọn, chắc chắn sẽ không khiến cho cha phải lao tâm lo lắng." Hắn nhìn thẳng vào mái tóc dần dần đang ngả trắng của cha, diễn cảm thập phần lạnh lùng và cứng rắn.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể sống mãi, trẻ mãi sao?" Tề Nhạc nhíu mày, không thể lý giải nổi tâm tính của đứa con này, "Vì sao chứ? Cho dù ngươi không thích Thành Tiệp, thì chỉ cần điều kiện của ngươi cộng thêm tiền tài quyền thế của Tề thị, không sợ thiếu các thiếu nữ tài mạo song toàn, dáng vẻ xuất chúng, danh môn giai lệ cho ngươi chọn lựa. . . . . ."
"Bởi vì. . . . . ." Tề Ngạo Vũ có chút thâm trầm, liếc mắt nhìn cha mình một cái, nói : "Con không nghĩ đến vấn đề hương khói mà chính là con không muốn miễn cưỡng tùy tiện cưới một nữ nhân mà con không thích!"
"Hôn nhân chỉ là phương thức hợp pháp để sinh ra người thừa kế, không ai yêu cầu ngươi cả đời chỉ có duy nhất một người phụ nữ!"
"Đây chính là điểm bất đồng giữa cha và con!" Hai con ngươi đen sâu thẳm của Ngạo Vũ càng trầm xuống, hắn cười lạnh nói tiếp: "Cha có biết mẹ của con ૮ɦếƭ như thế nào không? Nói cho cha biết, mẹ chính là đau lòng đến ૮ɦếƭ. Mẹ là bởi vì nhìn thấy những tình nhân của phu quân mình từng ngày từng ngày nhiều thêm, mỗi ngày lại đổi một người mới, lúc đó mẹ mới biết chính mình chỉ là một công cụ sinh ra người nối dõi, vĩnh viễn cũng không có thể được tình yêu của phu quân, mẹ ngày đêm thương tâm tuyệt vọng, giống như đóa hoa tươi thắm ngày lại ngày dần khô héo mà ૮ɦếƭ. Nhưng cái ૮ɦếƭ của bà đối với phu quân cũng không có chút tác động nào, chỉ hại đứa con trai duy nhất ghi nhớ trong lòng. Tề Ngạo Vũ con mặc dù cũng đem nữ nhân biến thành công cụ, nhưng cũng không tồi tệ đến mức ép người ta đến ૮ɦếƭ, hoặc là lấy về rồi lạnh nhạt với nữ nhân vô tội. Cho nên. . . . . .Con sẽ không kết hôn, nếu cha thật sự muốn người thừa kế, con sẽ chọn một nữ nhân thích hợp để sinh con. Còn về phần kết hôn. . . . . . Không bàn nữa!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc